Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

dear my darling

Gửi anh xa nhớ!

Thân gửi anh, tình yêu của em, xin cho em gửi đến anh ngàn cái ôm nồng. Bao nhiêu cái ôm nồng nàn là bấy nhiêu sự cố gắng của em khi lòng mình vật vã quằn quại oằn mình yêu nhớ anh.

Đã bao lâu rồi ấy anh nhỉ? Đã bao lâu kể từ lần cuối em được nhìn thấy dáng hình anh? Anh nói anh chỉ đi một lúc rồi về. Anh nói em chịu khó ở nhà đợi anh một chút. Vậy mà em chẳng nhận ra nổi một lúc của anh khiến em đợi anh được bao nhiêu ngày rồi. Điều duy nhất em biết, chỉ là em nhớ anh quá. Em nhớ anh da diết, tha thiết và tận tụy. Nỗi nhớ anh đã giằng xé tim em đến gần như vỡ vụn từng mảnh.

Nhưng em nào dám để tim em thành như thế. Em chẳng dám giống như bao người nhớ anh đến nỗi héo mòn và chết lặng. Vì em biết anh không thích thế đâu. Anh thích em tươi cười và vui vẻ. Vậy nên em có nào dám lộ ra vẻ mặt u sầu ngồi buồn nhớ anh.

Một nỗi tình yêu à, em tủi thân lắm!
Em tủi thân em những ngày xuân người ta gặp mặt hẹn hò, trao nhau những món quà tự tay làm vụng làm về rồi thủ thỉ tai nhau nói lời yêu dấu. Tủi thân em những ngày hè oi bức, dù chúng thì có là gì khi người ta yêu dẫn ta đi khắp nơi trốn chạy khỏi nắng của trời. Em tủi thân bao nhiêu ngày thu se se lạnh, tiết thu trở nên đẹp đẽ siết bao nếu anh có thể nắm chặt tay em, mình đi dưới hàng cây bàng lá đỏ trải dài một con đường. Em tủi thân em bao nhiêu ngày đông đẫm mùi sương tuyết, chúng có còn chi buốt giá khi được người yêu dịu dàng ôm vào lòng và cùng hẹn ước dưới những cây tầm gửi.

Đấy anh xem! Người ta thì thế, còn em chỉ đành lủi thủi một góc đứng nhìn, thậm chí đôi khi em phải bỏ chạy, em chạy miệt mài trên những cung đường vòng hoa lục bình vàng và cúc vạn thọ nở rợp không gian. Em tủi thân đến thế, vì anh đâu có còn đang ở bên em?

Anh ơi em tự thương em biết mấy những ngày nhớ anh! Em thương em giờ đây chẳng chạm nổi tới anh ngay cả trong cơn mơ của bản thân mình. Em thương em chỉ có thể gửi tâm tư mình vào những dòng thư anh mãi chẳng bao giờ đọc được.

Em rõ ràng thương thân nhiều lắm. Lại chẳng thể thương mình được như đã thương anh.

Em thương mình một. Em thương anh mười.
Em thương anh đã lâu lắm rồi chẳng còn có thể vui đùa với những đám trẻ mồ côi em và anh nhọc lòng lo toan. Em thương anh chẳng còn có thể chăm sóc được những cành tử đinh hương tím anh dồn tâm huyết đợi chúng nở rộ. Em thương anh sẽ ngơ ngác nếu trông thấy những nhành hoa trà hồng đã lụi tàn. Em thương anh chí lớn đã vĩnh viễn không thể thành. Em thương trong những giấc mơ, em trông anh bần thần bật khóc mỗi lần muốn bắc cầu về mái nhà đôi ta mà đi được một bước đã gãy. Em thương anh đứng bên sông thét gọi đò chở mình về bờ bên em lại chẳng đò nào nghe. Em thương anh chẳng có ai bên ấy vực dậy tinh thần khi anh yếu lòng. Em thương anh ngày càng thơ thẩn bởi quên dần tất cả. Em thương anh gắng nhìn quanh kiếm tìm người anh yêu vô cùng đến mức dù có quên đi mọi thứ cũng sẽ nhớ tới. Em thương anh giờ lạc lõng bơ vơ một cõi xa lạ không em.

Thân ái đời em, em xin gửi tiếp đến anh ngàn nụ hôn cuồng. Bao nhiêu nụ hôn cuồng nhiệt, cũng là bấy nhiêu em căm giận anh.

Em căm giận anh sao anh chẳng cho em được theo cùng?

Anh từng nói với em: Em đi đâu, anh đi theo đến đấy. Nếu em chết rồi, anh sẽ chết cùng em. Anh đã nói với em như thế. Nhưng anh lại dặn em: Nếu anh có mệnh gì, em đừng nghĩ quẩn đi cùng anh. Anh nói rằng cuộc đời này dài lắm, anh muốn em sống cho cả phần của anh. Anh muốn em đừng vương vấn gì anh. Anh muốn em hãy bỏ quên anh một góc trong tim, rồi sẽ thấy cuộc đời này vẫn cứ tươi đẹp khi anh không còn nữa. Anh muốn em tận hưởng những hạnh phúc nhỏ nhặt của cuộc sống cho cả hai đứa mình.

Em giận anh khi anh không hiểu rằng em chỉ có mình anh trong cuộc đời, giống như chỉ có em có thể lấp đầy trái tim anh. Anh đi rồi, lòng em cũng đã chết. Anh không còn, em cũng không giữ nổi một trái tim nhiệt thành. Một người sống với trái tim lạnh giá và một tâm hồn phai nhạt thì cũng có khác gì đã chết đâu? Cớ sao anh nhất quyết không mang em theo cùng?

Anh có biết không em mỗi đêm trằn trọc thao thức. Không giờ rồi mắt vẫn ngủ không yên. Em đã quen dựa dẫm mùi hương anh mỗi tối chìm vào giấc nồng. Em đã quen vòng tay anh thắt chặt lấy em để ác mộng chẳng thể làm phiền giấc mơ em. Em đã quen được nghe hơi thở và nhịp tim anh khi đột ngột thức giấc. Em đã quen mỗi sáng lên được anh hôn nhẹ vầng trán rủ rỉ nói: anh yêu em được thêm một ngày nữa rồi. Em đã quen cuộc sống ngọt ngào như thế đấy. Em luyến tiếc cuộc sống ấy nhường nào giờ có ai hay.

Thế nên tình yêu ơi! Khốn khổ cho em rằng em không thể làm theo được những gì anh nói.

Bởi trong căn nhà này đâu đâu cũng chứa toàn dáng hình anh: Anh tươi cười khi thấy em làm việc về nhà, anh đảm đang với những bữa ăn cho tụi mình, anh bận rộn tháo vát lau dọn phòng khách để em nằm dài trên ghế sofa khi em lỡ ngủ quên kiệt sức bởi ngày dài, anh tinh tế tỉ mỉ trang trí phòng ngủ đôi mình vừa đủ lãng mạn mà chẳng hề sến sẩm, anh vươn vai ngoài sân đón cả gió và nắng mỗi khi phơi xong quần áo chăn mền,...

Bởi ngoài đường đầu ngõ là nơi anh dù không muốn lại chẳng thể làm gì ngoài bịn rịn đưa em lên xe mỗi lần công tác xa. Cách xa xa nhà mình công viên lớn là con đường anh đèo em trên chiếc xe đạp cà tàng anh không nỡ bán, rồi ta đi mòn gót cả gót chân trên những dãy phố ngập tràn lá bàng rơi. Cuối dãy ngõ nhà mình là một lối nhỏ dẫn ra ta đến một con đường mòn trèo lên dãy núi giáp ngoại ô có dòng suối nhỏ trong suốt như gương. Bờ cát trắng ven biển xanh rì rào là nơi anh ngồi đánh đàn đệm cho tiếng hát em hòa với cả đất trời rộng lớn,...

Có nơi nào em đã đi mà không cùng anh? Anh luôn yêu em hơn tính mạng mình. Và thế giới của em thủy chung chỉ có anh.

Người em yêu ạ, hãy tha thứ cho em, em đã nói dối anh đấy. Em nói em chẳng dám để mình héo hon và chết lặng, sự thật thì là thế giới của em đã sụp đổ mất rồi.

Lăng kính của em giờ nhìn quanh đâu đâu cũng chỉ có một màu xám ngắt. Thứ màu lạnh lẽo ấy như phản chiếu tâm hồn trống rỗng thiếu vắng của em. Anh nhìn cây thường xuân bờ tường xanh mấy cũng sẽ úa màu. Anh xem ngoài trời kia gió thổi nhẹ nhàng, cũng khiến cho vài cánh hoa lặng lẽ rời xa sự sống. Anh thấy con suối vẫn quanh năm róc rách chảy dòng nước trong không thay đổi, lại chẳng biết những hòn đá đáy cùng bị bào mòn thành cát bụi.

Anh nói anh yêu em nhiều. Anh yêu em, yêu em son sắt như ngày đầu chưa từng thay đổi. Anh nói anh khao khát em nhiều. Anh khao khát em từ tận từng tế bào nhỏ nhất của trái tim. Đó là những lời anh nói.

Vậy nhưng anh vẫn đành lòng bỏ em lại đây.

Anh nói anh yêu em. Rồi anh bỏ em lại căn nhà đến giờ mùi hương hơi ấm anh đã nhạt nhòa, nhạt nhòa đến mức khiến em tưởng như anh chưa từng ở đây bên em dù chỉ một ngày, tựa như anh chỉ là một ảo mộng của em. Anh nói anh khao khát em. Rồi anh lại không chịu cho em đi đến bên anh, anh bắt em tồn tại ở một cuộc sống đã không còn màu sắc và sự sống.

Anh biết với em 'sống' tức là sao không anh? Ta chỉ sống, khi ta có mục đích để theo đuổi. Ta chỉ sống, khi ta có cảm nhận được âm thanh và màu sắc của những sự sống khác hiện diện quanh mình. Ta chỉ sống, khi ta được yêu bởi người khác. Ta chỉ sống, khi ta có thể yêu được một người không phải bản thân ta. Ta chỉ sống, khi ta có đủ mọi cảm xúc cơ bản của một con người.

Em sống không ra sống. Em muốn chết lại chưa dám chết. Em đành cứ thế tồn tại trên cõi đời thôi. Bởi em chỉ còn có thể xác này, chứ cõi lòng, lí trí và trái tim em đều đã theo anh đi mất rồi còn đâu.

Anh à, ai rồi cũng chết. Chỉ là ta chết già hay ta chết trẻ. Ta chết trong thanh thản yên bình hay ta chết trong uất ức đớn đau. Ta chết trong vinh quang một đời hay ta chết trong sự hả hê của kẻ khác. Ta chết với một tình yêu vấn vương như thuở đầu hay tới tận khi ta chết vẫn cứ đơn côi. Thế thì chẳng thà em theo anh luôn cho rồi!

Anh ơi em nhớ những ngày xưa. Những ngày xưa em ngồi đan áo, anh ngồi ngớ ngẩn nhìn em, thương em ngày ấy vất vả. Những ngày xưa anh tay pha trà, em ngồi xa vắng, nhìn ra mái hiên mưa rơi tí tách lên hàng cây mới trồng.

Người tình yêu dấu! Xin hãy để cho em được ôm anh thật chặt và hôn anh thật nồng. Như cái cách ngày xưa anh từng làm ấy. Để dù ngoài kia trời đông cây bàng lá đổ, dù biển sóng đang thét gào hay sóng đánh trào khơi xa, để dù trời mây gió thổi tan hoang hay trăng lụi tàn kèm ánh sao rơi, em vẫn thấy anh đứng sẵn dang tay đón chờ, vẫn thấy mình được an toàn trong vòng tay anh.

Anh ơi thế giới ngoài kia mênh mông lắm, nhưng sao mênh mông bằng được nhà mình anh nhỉ?

Em bắt đầu già đi rồi, anh ạ. Vậy nên anh chưa muốn em đi cùng, em cũng sẽ chẳng tìm cách để đến bên cạnh anh ngay lúc này đâu. Vì em phải chấp nhận làm quen chậm rãi một cuộc sống không anh. Vì em vẫn còn những đứa trẻ chúng mình đã nhận nuôi, chúng nó đã đâu trưởng thành. Chúng không còn sự ân cần của anh nữa, nên em sẽ chu đáo với chúng nhiều thật nhiều hơn trước, chu đáo giùm cả phần của anh nữa. Giờ em giàu sang phú quý, em có thể chăm lo chúng thật chu toàn. Chỉ tiếc em có cần chi phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có anh bên cạnh.

Đợi thêm mấy năm dài, khi chúng đủ lớn và tự lập, có thể là vài bốn năm, dăm năm năm, hoặc là mười năm nữa, lúc ấy anh có giận mấy em vẫn sẽ kiên định tìm đến anh.

Xin anh đừng đi trước em người yêu hỡi!

Để lỡ như hai đứa chúng mình chuyển sinh có một kiếp sống khác, em vẫn sẽ được là tình yêu của anh chứ người ơi? Và ở kiếp sau của hai ta, anh đừng bỏ em lại một mình, để em lại phải khóc đến nước mắt cạn khô rồi ngậm ngùi xót xa viết những lời tủi hờn này cho anh, anh nhé. Đâu có gì tốt đẹp khi phải nói lời tạm biệt hả anh? Tội nghiệp cho em! Tội nghiệp cho anh! Tội nghiệp cho mối tình lần nào cũng dở dang của hai đứa mình lắm đấy anh à!

Yêu dấu của em. Ta lau mi đi đừng buồn nữa nhé. Buồn làm chi anh ơi. Từ nay ta cứ gửi xót xa lên trời. Thời gian phôi phai chẳng được tình ta, cũng chẳng làm vơi đi được nỗi nhớ chúng mình. Nhưng em từ giờ sẽ ổn thôi anh. Mỗi đêm em sẽ bật lên những đĩa nhạc ta từng cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng treo đỉnh đầu. Em sẽ ôm lấy cả bóng ma anh chìm vào giấc nồng.

Khi thời điểm ấy tới, em anh sẽ chẳng có ai phải cô độc nữa.

Dấu yêu của em, anh biết hôm nay là ngày gì không? Ngày hôm nay là ngày anh được sinh ra đấy. Anh của em mãi mãi dừng tuổi hai mươi bảy. Sinh nhật tuổi hai bảy của anh lần thứ mấy em chẳng biết chắc.

Sinh nhật năm nay của anh, em tặng anh một đóa tuyết cầu. Anh rất thích tìm hiểu ý nghĩa các loài hoa mà đúng không anh? Anh hãy tìm xem đóa tuyết cầu em tặng anh nghĩa là gì nhé. Em đoán anh sẽ chẳng vất vả như ngày trước em tìm ý nghĩa của mấy nhành tử đinh hương tím hay bó hoa trà hồng anh đưa em đâu. Một đứa ngốc nghếch như em mà không nhận được sự giúp đỡ, em làm sao hay anh đã yêu em nhiều đến thế. Em mong anh thích nó, giống như em khi nhận lời tỏ tình của anh vậy.

Cảm ơn anh, đã bước vào trong sinh mệnh này của em.

Từ người yêu anh hơn bất kì ai trên thế gian này.

Oda Atsushi.


. end .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top