Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chú, chú đừng đi

Tiền Côn chưa kịp ra đến cửa Dương Dương đã chạy theo ôm chặt, hắn hiểu người sau lưng đang nghĩ gì có một số thứ quen thuộc suốt thời gian dài bỗng dưng mất đi phản ứng đầu tiên sẽ là cuống quýt đi tìm. Dương Dương chẳng qua chưa thích ứng kịp, sớm thôi nó sẽ làm quen với việc này và tìm được một đối tượng mới, thật hy vọng người đó sẽ thật tâm đối đãi với người hắn yêu. Còn lời chúc phúc hắn xin giữ lại vì hôm nay và mãi về sau hắn đã tâm niệm sẽ yêu duy nhất một người dù người đó vĩnh viễn không là của hắn. Thật ích kỉ khi hắn mong Dương Dương có thể ghi nhớ về hắn như một kỉ niệm dù giữa họ chỉ toàn là đau đớn, sẽ thật buồn khi người mình coi là tất cả chỉ lướt qua nhau như người lạ. Vậy đây là cái ôm cuối cùng hắn muốn giữ người mình yêu ở lại lâu thêm chút nữa nhưng để làm gì rồi vẫn phải chia xa, hắn tự nhủ bản thân nếu thật sự yêu Dương Dương phải trả cho nó sự tự do những chuỗi ngày bên cạnh hắn chỉ khiến cuộc sống sau này của nó thêm tăm tối

- Nghe này, em chỉ là đang luyến tiếc thôi, giữa chúng ta không có cái gọi là tình yêu mà chỉ là đau khổ. Buông tay đi từ hôm nay chúng ta không ai nợ ai!

Cái gì mà 'luyến tiếc' Dương Dương sớm biết mình không thể sống thiếu người này, chuẩn bị sẵn tâm lý để chia tay đến khi đối diện thì tất thảy can đảm điều vứt đi cả. Ngay thời khắc bàn tay hắn chạm vào để gỡ vòng tay ra thần trí Dương Dương càng hoảng loạn, cố siết chặt vòng tay vì nó biết chỉ cần một giây nới lỏng người trong lòng sẽ lập tức rời đi và giống như lời hắn nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nó. Thế giới này lớn như vậy nó biết đi đâu để tìm hắn, Dương Dương không tin vào hai chữ 'còn duyên' khi lòng người đã cố né tránh. Cứ cho rằng Tiền Côn yêu thích nó vì sản nghiệp của cha hay hắn là người tham vọng quyền lực thì đã sao? Chỉ cần hắn chấp nhận ở cạnh nó nếu là thứ hắn muốn nó sẽ đưa cho hắn tất cả. Thật lòng nếu như trước đây có người nào đó xuất hiện nói rằng sau này nó sẽ bi lụy một gã đàn ông, Dương Dương sẽ nghĩ đó không bình thường nhưng tình hình hiện tại đem lời này so sánh hẳn còn thua xa. Người ngoài nói nó ngu dốt cũng được Dương Dương chính là yêu người đàn ông này tới phát điên, chẳng biết phải dùng cách nào nó nhất định phải giữ được người.

- Không... không phải như vậy, làm ơn... cầu xin chú đừng bỏ em lại. Chú muốn gì em điều nghe theo... sẽ không phản kháng nữa ...đừng như cha mẹ mà... không cần em

Dương Dương nuốt cơn nghẹn cố nói tròn câu, tay không còn đủ sức giữ chặt đáng lẽ ngay từ đầu bản thân không nên nghĩ đến chuyện trả thù. Cánh tay dần buông lõng rồi rời hẳn khỏi người Tiền Côn người trước sau như một vẫn duy trì im lặng có lẽ hắn thật sự buông bỏ rồi, dù có thật dạ yêu thương thì ai lại muốn yêu đương với một người mang lại rắc rối còn gián tiếp phả hỏng sự nghiệp của mình. Một đứa trẻ không hiểu chuyện luôn khiến người khác cảm thấy phiền phức, sẽ sớm bị vứt đi như con búp bê nằm một góc trong đống đồ cũ nát đã từng nhận được vô vàn tình thương nhưng kết cục vẫn là thứ đồ vô tri, mấy ai cảm thông, mấy ai thương cảm. Hay thật sự nên nghe theo Tiền Côn buông tay là biện pháp tốt nhất, tương lai sau này những quyết định bốc đồng của bản thân sẽ không kéo ai cùng liên lụy. Tương lai không còn màu hồng nữa trái tim về sau xin gửi lại chỗ Tiền Côn dõi theo hắn từng ngày chờ khi hắn tìm thấy hạnh phúc của riêng mình rồi lẳng lặng tan biến như chưa từng xuất hiện. Dấu tích còn lại cũng chỉ là vụn dại tuổi trẻ, nhìn lại sẽ cảm thán rằng năm đó bản thân từng vì một người mà điên cuồng như thế, từng vì một người mà cái gì cũng không cần...

Buông rồi Dương Dương thật sự buông tay giải thoát cho Tiền Côn không có lý do gì để giữ hắn nữa, thứ tình cảm rẻ mạt này vốn không ai cần đến. Dương Dương ngã ngồi trên sàn xung quanh dần trở nên vô hình trong con ngươi sâu thẳm bao trùm mảng tối đen cuốn lấy nó như một thước phim khung cảnh ngày đầu hai người gặp nhau xuất hiện trước mắt nhưng không giống trước đây lần này Nhân Tuấn đi chậm lại cùng nó sang đường trước khi chiếc xe chở định mệnh của nó vụt qua như một cơn gió, mọi thứ đều thay đổi cuộc sống Dương Dương vẫn theo nhịp điệu học hành thuận ý cha mẹ thừa kế sự sản cùng một người nào đó kết tóc trăm năm. Trong lòng cũng chẳng hề thắc mắc người đi cùng cha đến buổi triển lãm là ai, sẽ không phải dày vò nhau nhiều như vậy. Chỉ cần ngày đó chậm lại một bước có lẽ cái tên Tiền Côn sau này chỉ xuất hiện trong danh sách khách mời đến dự hôn lễ của Dương Dương, nhưng thực tại khác xa tranh vẽ nó không lý tưởng và tuyệt vời, thời điểm hiện tại để rời xa người này nó liền cảm thấy đau đớn như ai tróc đi da thịt. Trong vô thức Dương Dương đưa tay quơ loạn trong không trung như thể thực sự có ai đó mang người mình yêu rời đi.

Thật may chẳng bao lâu cánh tay Dương Dương đã được giữ lấy, Tiền Côn ôm chặt cậu vào lòng tay giữ lấy gáy nhẹ nhàng vỗ về trấn an. Không đi nữa hắn từ bỏ ngay từ câu nói giữ người đầu tiên của Dương Dương hắn liền muốn quay đầu, Tiền Côn chưa từng cho rằng bản thân đủ can đảm bỏ mặc nó ở lại, hắn có thể thanh thản nói ra mấy lời chia xa nhưng từ đại não xuống trái tim như có cơn sóng trào, sóng to đến khó thở. Dù đời này có là một chiếc bóng hắn cũng phải là chiếc bóng ở cạnh Dương Dương, ngả về sau bảo vệ nó và nghiêng về trước để dọn đường cho nó.

- Không sao, anh ở đây vẫn luôn ở đây. Nếu như em cần.

Hắn chấp nhận làm kẻ hèn mọn cầu xin sự cho phép để ở cạnh nó dù là vai trò nào chỉ cần được cùng Dương Dương. Thì mỗi ngày chịu lời mắng nhiếc hắn cũng chấp nhận, ừ hắn là kẻ vô liêm sỉ để ở bên người mình yêu chút sỉ diện nhỏ có là gì?
.
.
.
.

- Có thật như vậy không, sao từ đầu chú không nói với em?

Dương Dương nằm trong lòng Tiền Côn trách mắng vừa rồi ồn ào một trận, hắn phải dỗ dành một hồi nó mới lấy lại bình tĩnh. Đem hết mọi chuyện trước nói hết một lượt thậm chí cả bí mật kí giao hợp đồng Tiền Côn cũng từ từ kể hết cho Dương Dương, bỗng nhiên nó nhớ đến chuỗi ngày giày vò lẫn nhau khiến nó bật cười. Xem đi người này cho đến cùng với nó vẫn nhất kiến chung tình, thâm chí tình cảm của hắn trong sạch đến mức nó thấy mình không xứng, đúng như người ta vẫn hay nói 'tình yêu mà diễn ra bình đạm quá thì bạn nên lo đi', có lẽ vì vậy ông trời mới dẫn cho họ đi một vòng lớn cuối cùng vẫn có thể nằm ôm nhau kể về những chuyện đã qua vậy mới xác định bản thân đã tìm được đúng bến đỗ sẵn sàng hi sinh chỉ cần người kia bình an.

- Chú còn giấu em chuyện gì không?_ Biết là Tiền Côn đã thực sự kể hết với mình nhưng nó vẫn không nhịn được trêu chọc.

- Thực sự đã hết rồi mà, em không tin anh biết phải làm sao đây?_ Tiền Côn thật sự hơi hoảng vì khó lắm hắn mới giữ được người nên rất sợ bản thân sẽ làm nó phật lòng.

- Sao trước đây em cho cơ hội chú vẫn không chịu nói?_ Nhắc đến lại không tránh được tức giận nếu như hôm đó hắn chịu nói ra đã không lãng phí thời gian yêu đương của cả hai.

- Lúc đó thật sự không dám tin tình cảm của em đủ nhiều sợ vừa nói ra em liền rời bỏ anh mới giữ trong lòng. Em vừa hỏi đến anh liền cảm thấy chột dạ, cứ nghĩ giấu kín sau này sẽ dùng thật nhiều tình cảm để không làm em đau lòng nhưng vẫn không tránh được làm em tổn thương.

- Sinh nhật 18 tuổi lại nghe người mình yêu nói những lời như thế ai không đau lòng, nghĩ lại đúng là trải nghiệm tồi tệ. Sau này không muốn tổ chức sinh nhật đâu_ Dương Dương bĩu môi giận dỗi thẳng thừng tuyên bố.

- Không được! Sinh nhật là ngày cực kì quan trọng, sau này anh hứa sẽ vù đắp cho em biến mỗi ngày sinh nhật của em trở thành kỉ niệm ngọt ngào đáng nhớ.

- Được rồi, được rồi. Bắt đền chú cả đời chỉ được thương em thôi đấy, chú mà có người khác em sẽ tìm đến ăn vạ không trốn được đâu.

- Là em nói đó, anh già rồi còn có thể tìm được ai ngược lại sợ em chê anh đi theo trai đẹp!

- Nhưng em chỉ yêu chú thôi

Được người trong lòng bày tỏ Tiền Côn không giấu được nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn khế ước từ nay về sau không là Lưu Dương Dương thì không là ai cả. Dương Dương luôn là ưu tiên hàng đầu!

- Ừ, chú cũng yêu em.

Họ chấp nhận tha thứ cho nhau sau tất cả những chuyện xảy ra tình cảm vẫn không hề vơi đi thậm chí còn nồng nhiệt hơn lúc ban đầu khi cả hai đều biết đối phương đã bỏ những gì chỉ để bên cạnh mình. So với vật chất hay những thứ phù phiếm người trong tâm vẫn đáng giá hơn ngàn vàng.

_________________________

Fic đến đây thì các bạn cũng biết sắp end rồi ha, thật sự cũng kéo dài hơn 1 năm rồi.

Cross_22xx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top