Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư viện trường trung học Der Zeitgeist là nơi hội tụ những kiến thức nghệ thuật tinh túy nhất mọi thời đại, những bức họa của các nghệ thuật gia và tiểu sử về họ được trưng bày rất nhiều ở đây. Phần lớn các học sinh đều muốn ghé qua đây để chiêm ngưỡng không gian mang đậm hơi thở nghệ thuật mà thư viện mang lại.

Đấy là nó đang nói đến thư viện của ban nghệ thuật chứ còn thư viện của ban khoa học chỉ toàn sách là sách. Trong cả nghìn quyển sách được xếp lên kệ thì quyển mỏng nhất ở đây cũng phải đến một trăm trang bên trong khỏi phải bàn đến toàn là số hóa những thứ khô khan đến mức có thể bức chết con người ta. Những học sinh đến đây đều chỉ biết cắm mặt vào sách vở nào là giải phương trình, tính xác xuất, viết sơ đồ thảm thực vật, phân tích cấu trúc gen... và ti tỉ thứ khác. Lí do khiến một con người mang trong mình dòng máu nghệ thuật như Dương Dương phải mài mông ở đây mà không phải là tung tăng bay nhảy cùng hội bạn chí cốt bên ban nghệ thuật là vì nó sắp phải đối mặt với bài kiểm tra năng lực rồi! Thành thật mà nói với Dương Dương thi cuối kì còn không đáng sợ bằng bài kiểm tra này. Ngộ nhỡ mà trượt khỏi bảng xếp hạng thì đời cậu coi như tiêu tùng.

Vì thế nên bây giờ trong thư viện đang xuất hiện một hình ảnh một nam sinh vừa giải bài tập vừa mếu như sắp khóc đến nơi. Nó đang cố ngậm đắng nuốt cay để giải xong đống này thì có một bàn tay đặt nhẹ lên vai của nó, suýt nữa thì nó đã hét lên vì giật mình rồi may là bịt miệng lại kịp không thì cô thủ thư khó tính sẽ tống cổ nó ra khỏi đây mất.

- Là tao đây, làm gì giật mình dữ vậy?

Dương Dương quay đầu thì thấy hai người bạn thân "yêu dấu" của nó đang đứng lù lù bên cạnh bằng cặp mắt hình viên đạn. Hỏi hay ghê tự dưng đang yên đang lành đi vỗ vai người ta, rồi hỏi sao lại giật mình?

Nhìn cặp mắt sặc mùi thuốc súng của Dương Dương, Đông Hách liền biết mình chọc nhầm chỗ rồi kì này mà không dỗ được thì nó sẽ nghiền mình thành cám mất. Vội cười ngốc để cầu hòa với cậu bạn đang nóng giận, tay chân Đông Hách còn nhanh nhẹn vòng ra đằng sau bóp vai nó vài cái cầu cho nó nhanh chóng hạ hỏa.

Nhân Tuấn mặc kệ Đông Hách đang cố gắng bày đủ trò hòng nịnh nọt Dương Dương. Bản thân đã thoải mái yên vị trên chiếc ghế đối diện hai người còn lại. Không nói gì cả lôi số bánh kẹo trong túi ra bày trước mắt con cừu đang giận. Thay vì làm những trò vô bỏ thì cách này còn khiến nó bớt giận nhanh hơn.

Dương Dương liếc mắt thấy bánh kẹo liền vui vẻ cười tươi như hoa nở. Tay vơ lấy một gói bim bim xé ra thưởng thức ngay.

- Đúng là tình yêu của tao. Chỉ có Nhân Tuấn là thương tao nhất.

- Ê tính ra là tao cùng nó đi mua luôn đó_Đông Hách giận dỗi từ bỏ công việc xoa bóp, ngồi xuống chiếc ghế còn trống ở bên cạnh

- Ai bảo mày làm tao giật mình!

Đông Hách thực sự khóc không ra nước mắt lý lẽ của tên Dương Dương này mà đem đi so với con cua còn ngang hơn!

- Bài tập gì đây?

Nhân Tuấn cầm một quyển vở lên lật xem vài trang, mấy trang đầu chữ viết tuy không được đẹp nhưng vẫn ngay hàng thẳng lối. Càng về những trang sau thì dư sức làm bác sĩ, Nhân Tuấn cố căng con mắt ra vẫn không đọc được nội dung nó viết là gì.

- Bài tập lượng giác đó. Làm nhiều đến mức sắp thở không nổi luôn_ Dương Dương đưa tay lấy thêm gói bánh khác chuẩn bị tiêu diệt lần hai.

- Nhiều thật, giải xong chỗ này có khi đến lúc ngủ mày vẫn mơ thấy nó.

- Còn cả đống bài khác đang chờ tao làm kia kìa. Haizzz...

Nhắc đến đống bài tập nó chán nản đến mức chẳng thèm ăn nữa. Vứt gói bánh về chỗ cũ, nó nằm bẹp xuống bàn thở dài. Nằm được một lúc nó vội bật dậy khiến cho cả Đông Hách và Nhân Tuấn đều giật mình.

- Tứn Tứn à hay mày giúp tao đi. Mày học tốt môn này mà, làm hộ tao số còn lại đi. Nha nha nha

Nhân Tuấn đối diện với cặp mắt đầy mong chờ của nó đành gật đầu thỏa hiệp. Chắc chẳng ai biết Nhân Tuấn chưa bao giờ có khả năng từ chối tên bạn thân này cả.

- Dương yêu Tứn Tứn nhất_ Vừa được Nhân Tuấn đồng ý nó liền vui vẻ trở lại, còn khoa trương đưa tay lên vòng thành hình trái tim bắn về phía Nhân Tuấn.

- Kêu cái tên đó lần nữa thì tự đi mà làm hết chỗ này_ Nhân Tuấn buông một câu hết sức phũ phàng vừa đủ sức đe dọa con cừu đang hớn hở trước mặt.

Không gian thư viện lần nữa rơi vào yên lặng, chỉ nghe được tiếng bút va chạm với mặt giấy. Nó lần nữa nằm xuống bàn đưa mắt ra ngoài chiếc cửa sổ được mở rộng ở bên cạnh. Nhìn những chiếc lá vàng từ từ rơi rụng xuống, Dương Dương suýt nữa đã quên mất sắp hết mùa thu rồi. Còn chưa kịp đi ngắm cảnh đồi phủ đầy lá vàng nữa bây giờ có đi chắc cũng chỉ còn xác lá khô.

- Này cừu

Tiếng gọi của Đông Hách cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Dương Dương lười biếng ngồi dậy liếc sang Nhân Tuấn vẫn còn đang chăm chú làm bài rồi xoay người đối diện với Đông Hách để nghe xem Đông Hách muốn nói gì.

- Anh Thái Nhất nhờ mày sang chỗ anh ấy hát vào cuối tuần sau một hôm. Ca sĩ chỗ anh ấy bị đau họng không thể hát được.

- Nhưng mày cũng biết là chúng ta chưa đủ tuổi vào những nơi như thế mà_Nhân Tuấn đang chăm chú ghi chép cũng phải dừng bút xen vào cuộc trò chuyện.

- Không sao chỗ anh ấy chỉ là club nhỏ hoạt động rất an toàn, sạch sẽ. Người đến đó chỉ thưởng rượu và nghe nhạc thôi, với cả anh ấy đã đảm bảo mày chỉ đến đó hát vài bài góp vui thôi, tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện gì đâu.

- Nhưng sao không phải là mày, mà lại là tao?

Chuyện nhỏ như thế này anh Thái Nhất đã nhờ vả thì đương nhiên nó sẽ không từ chối. Nó chỉ thắc mắc là tại sao anh ấy không nhờ Đông Hách rõ ràng tên này hát tốt hơn nó rất nhiều mà.

- À hôm đó tao có một cái hẹn.

Đông Hách tỏ vẻ thần thần bí bí sau câu nói còn nháy mắt tinh nghịch một cái làm cho nó nổi hết da gà.

- Được rồi. Nói với anh ấy tao sẽ đến...

- Tao đi cùng mày!_ Nhân Tuấn bỏ lại một câu, sau đó cúi xuống tiếp tục làm bài mặc kệ hai đứa bạn còn đang ngơ ngác nhìn mình.

________________________________

(*)Thực ra ban khoa học và ban nghệ thuật trong fic cũng có nhiều điểm tương đồng với ban tự nhiên và xã hội ở ngoài đời ở điểm đều sẽ học những môn văn hóa giống nhau nhưng đặc biệt tất cả các môn này ( gồm cả toán, văn, anh...)đều không phải môn  trọng điểm. Kiểu như sẽ có thêm nhiều tiết nghiên cứu về lĩnh vực khác nhau ở hai ban trong fic Dương Dương ôn nhiều về toán, lí, hóa, sinh là do đây là những môn phụ củng cố thêm cho đề tài Dương Dương cần kiểm tra. Dương Dương trong fic này luôn thấy việc học bên ban khoa học quá nặng là do từ đầu Dương Dương không có ưu thế về khoa học thôi chứ không phải ban khoa học thì học bục mặt còn ban nghệ thuật chỉ có đàn, ca, múa, hát đâu nha.

(Cảm ơn mn đã đọc 🤗🤗)

Cross_22xx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top