Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Of Blood And Honor - Máu và danh dự - Chương 2

Of Blood And Honor - Máu và Danh Dự

Tác giả: Chris Metzen

Người dịch: Tùng T.A

CHƯƠNG 2: BĂN KHOĂN

Ánh nắng rót xuống từ bầu trời xanh trong qua mái vòm giáo đường. Những làn bụi xoay tròn trong điệu nhảy lười biếng, bay trong cơn gió nhẹ thoảng qua nơi đại sảnh nguy nga. Những hàng nến lớn màu trắng được đặt phía trước khung cửa sổ kính đục. Trên khung cửa là hình ảnh của một chiến binh hoàng gia kiêu hãnh. Hàng ngàn mảnh kính nhỏ đủ sắc màu khắc họa những đường nét mạnh mẽ và cao quý của chàng. Với vầng hào quang vàng bao quanh, người chiến binh cầm chiếc búa chiến lớn một bên tay, cùng một cuốn sách bọc da lớn bên tay còn lại. Trên cuốn sách là dòng chữ: “Esarus thar no’Darador” – “Nguyện phụng sự vì máu và danh dự”.

 Tirion Fordring ngước nhìn hình mẫu đầy màu sắc và cảm thấy linh hồn mình vút bay. Quỳ gối trên lễ đài được chạm khắc công phu, Tirion kính cẩn cúi đầu cầu nguyện. Bên trái anh là những bóng người mờ ảo mang trên mình tấm áo choàng trắng. Đó là những giáo sĩ, các chiến binh phép đến từ vùng Northshire. Những giáo sĩ mộ đạo sẽ giúp đỡ và dìu dắt linh hồn Tirion khi anh cần tới. Còn bên phải anh là một nhóm chiến binh khác, mang trên mình những bộ giáp lớn bóng loáng. Họ là những Hiệp sĩ Bạc – những Chiến binh Thánh. Họ là người bảo vệ Lordaeron và Liên minh. Họ đang chào đón Tirion, thành viên mới của hàng ngũ Chiến binh Thánh. Trước mặt anh là một bệ thờ lớn, nằm ngay dưới khung cửa sổ kính khổng lồ. Dòng ánh sáng chiếu thẳng xuống giữa bệ thờ, nơi một giáo sĩ đang ngồi thiền, mang theo một cuốn sách lớn trên đùi. Tirion chỉ mơ hồ nhận ra sự có mặt của những người khác ở phía sau, đang chuyện trò vui vẻ chờ buổi lễ bắt đầu.

 Vị giáo sĩ trên bệ thờ giơ bàn tay ra hiệu cho đám đông im lặng. Tirion nín thở. Đây là giây phút anh bấy lâu chờ đợi. Vị giáo sĩ đứng lên và chậm rãi tiến về phía Tirion. Tổng giám mục dừng lại bên đài, mở cuốn sách người giữ trên tay. Với giọng nói âm vang như tiếng sấm, Tổng giám mục đọc lớn:

 “Có sự chứng giám của ánh sáng, chúng ta  ban phước cho người anh em đây. Ánh dương yêu kiều sẽ làm nên một con người mới. Ánh dương quyền năng sẽ giúp người này giáo dạy thường dân. Ánh dương mạnh mẽ sẽ giúp người này chiến đấu chống lại bóng tối. Và ánh dương thông thái sẽ giúp người này dẫn dắt anh em tới món quà vĩnh hằng nơi thiên đường.” Đọc xong, Tổng giám mục gấp sách và quay sang chàng trai đang quỳ bên trái mình. Tirion thấy niềm vui sướng chạy khắp mình. Anh thở sâu và cố tập trung vào sự uy nghiêm của giây phút ấy.

 “Hỡi các pháp sư của vùng Northshire, xin hãy ban phước lành nếu các vị cho người này là xứng đáng,” Tổng giám mục uy nghiêm cất tiếng. Một giáo sĩ trong tấm áo choàng trắng tiến về phía trước, mang trên tay một chiếc vòng đá xanh dương. Vị pháp sư đến bên lễ đài, kính cẩn vòng viên đá thiêng quanh cổ Tirion. Ông nhúng ngón tay cái của mình vào chai dầu thiêng và xức lên vầng trán đẫm mồ hôi của Tirion.

 “Hỡi ánh sáng yêu kiều, xin hãy giúp người này cứu anh em khỏi đau đớn,” vị pháp sư khẽ nói. Ông cúi đầu và lùi lại đứng giữa các bằng hữu.

 Vị tổng giám mục quay sang bên phải và nói: “Hỡi các Hiệp sĩ Bạc, xin hãy ban phước lành nếu các vị cho người này là xứng đáng.”

 Hai vị hiệp sĩ tiến lên phía trước với lòng kiêu hãnh hiện rõ trên gương mặt và đứng nghiêm trang trước lễ đài. Một người cầm chiếc búa chiến nặng trịch. Đầu búa dát bạc được khắc những kí hiệu thiêng, cán búa được bọc tỉ mỉ trong lớp da màu xanh dương. Tirion cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của chiếc búa và tài năng của người làm ra nó. Vị hiệp sĩ đặt chiếc búa lên lễ đài, ngay trước mặt Tirion. Anh cúi chào rồi lùi lại. Vị hiệp sĩ khác, mang theo bộ giáp vai sang trọng, bước lên trước và nhìn vào mắt Tirion. Đó là Saidan Dathrohan, một trong những người bạn thân nhất của Tirion. Gương mặt vị hiệp sĩ rạng ngời niềm kiêu hãnh và vui sướng. Tirion chủ động mỉm cười. Rất bình tĩnh, Saidan đặt bộ giáp lên vai Tirion và nghiêm trang nói: “Hỡi ánh sáng mạnh mẽ, xin hãy giúp người này tiêu diệt mọi kẻ thù.”

 Nói rồi, Saidan chỉnh tấm giáp bạc để viên đá xanh có thể tỏa sáng từ bên trong. Rồi anh lùi lại và bước xuống nơi các hiệp sĩ. Tim Tirion đập mạnh trong lồng ngực. Anh quá vui sướng mà ngỡ như mình đang mơ. Vị Tổng giám mục tiến lên phía trước và đặt bàn tay lên đầu Tirion.

 “Hãy đứng lên để được chấp nhận,” người nói. Tirion đứng dậy và sung sướng nghĩ tới danh dự to lớn anh sắp được trao. Tổng giám mục ngước nhìn Tirion, và đọc to:

 “Tirion Fordring, con có thề sẽ giữ trọn danh dự và đạo lý của Hội Hiệp sĩ bạc hay không?”

“Con xin thề,” Tirion đáp thật lòng.

 “Con có thề sẽ bước đi dưới ánh sáng yêu kiều và truyền bá trí tuệ tới các bậc bằng hữu?”

 “Con xin thề”

 “Con có thề sẽ xóa bỏ mọi xấu xa, sẽ bảo vệ kẻ yếu bằng mạng sống của mình?”

 Tirion nuốt trôi lo lắng và gật đầu: “Con xin thề với cả máu và danh dự.” Anh thở nhẹ ra, đắm chìm trong vô vàn cảm xúc.

 Tổng giám mục gấp cuốn sách và đi trở lại giữa bệ thờ.

 Quay lại phía đám đông, tổng giám mục nói: “Hỡi anh em đã tới đây chứng giám, xin hãy giơ bàn tay và để ánh sáng soi đường cho người này.” Tất cả các pháp sư và hiệp sĩ giơ tay và chỉ vào Tirion. Tirion ngạc nhiên khi thấy bàn tay họ bừng lên ánh sáng vàng rực rỡ. Tirion nghĩ rằng, có lẽ vì vui sướng, đôi mắt đang trêu đùa anh. Thế nhưng, Tirion ngắm nhìn trong bối rối khi ánh sáng rót xuống từ trên cao bắt đầu bay ngang trên mặt đất. Như đáp lại lời kêu gọi của đám đông, ánh sáng bay đến bên Tirion. Bị chói lòa trong ánh dương, Tirion cảm thấy cả cơ thể mình được ánh sáng thiêng liêng sưới ấm và truyền năng lượng. Từng sợi sống trong anh như bừng lên ngọn lửa thánh. Anh có thể cảm nhận thứ sức mạnh của nguồn sống ấy trong từng cánh tay, thứ sức mạnh có thể hàn gắn mọi vết thương hay chữa khỏi mọi bệnh tật. Anh tự nhủ thứ năng lượng ấy còn có thể đốt cháy sinh vật ghê tởm nhất của bóng tối. Bất chợt, anh khẽ rùng mình.

 Với niềm vui và hy vọng bừng cháy, Tirion quỳ xuống và cầm lấy chiếc búa chiến, biểu tượng cho sự phó thác và địa vị thiêng liêng của anh. Với dòng nước mắt hạnh phúc đang chảy dài trên gương mặt, anh ngẩng lên nhìn Tổng giám mục, người cũng đang trao cho anh cái nhìn ấm áp.

 “Hãy đứng lên, Tirion Fordring, Chiến binh Thánh của Lordaeron. Chào mừng con đến với hội Hiệp sĩ Bạc.”

 Cả căn phòng nổ tung trong reo mừng. Tiếng kèn vang lên từ mái hiên cao vợi và tiếng reo hò vui sướng vang vọng khắp Thánh đường của ánh dương.

_

 Tirion giật mình tỉnh giấc. Tiếng trẻ thơ nô đùa vang lên qua khung cửa sổ. Ngoài kia là những âm thanh mua bán quen thuộc diễn ra trong tòa thành Mardenholde. Ông đang ở nhà, trên chính chiếc giường của mình. Lắc đầu gạt bỏ những hình ảnh chao đảo trong tâm trí, ông tự hỏi mình đã thiếp đi bao lâu. Tấm đệm ướt đẫm mồ hôi và người ông bốc mùi của kẻ đã lâu không tắm. Đầu ông đau như muốn nổ tung. Thở ra một cách khó nhọc, ông chợt nhớ về giấc mơ. Gắng sức nhớ lại chi tiết trong giấc mơ, nhưng cơn đau đầu khiến ông chỉ có thể gợi lại những gì rất lờ mờ: người đàm ông mặc áo choàng, chiếc búa sáng loáng, và một tên hắc tinh. Một tên hắc tinh? Ông đoán mình đã lại mơ về buổi lễ ban tước Chiến binh Thánh, nhưng chắc chắn không thể có hắc tinh trong buổi lễ được. Dần dần, thêm những hình ảnh hiện lên trong tâm trí ông. Ông đã chiến đấu với một tên hắc tinh, và đã để thua. Thật vô lí, ông nghĩ. Ông thầm nhủ những giấc mơ tuổi già càng ngày càng kì lạ.

 Nhấc đầu lên khỏi chiếc gối đấm mồ hôi, ông gắng ngồi dậy và trèo xuống đất. Nhưng cơn đau ùa đến khiến ông phải nằm xuống, thở hổn hển. Ông hất tấm chăn ra thì thấy toàn phần thân được băng bó gọn gang. Những vết bầm và vết rách xuất hiện khắp người. Ông ngạc nhiên khi thấy đến cánh tay mình cũng bị băng bó. Bối rối, ông cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Có lẽ nào ông đã thực sự chiến đấu với tên hắc tinh? Vì lí do nào đó, kí ức hiện lên chậm chạp và lờ mờ. Gương mặt ông lộ rõ đau đớn khi cố gắng leo ra khỏi giường. Phủ quanh mình tấm áo choàng, ông lê bước ra căn phòng khách trong buồng riêng.

 Ông nhìn thấy Karandra, người vợ trẻ của ông lặng lẽ ngồi khâu vá trên chiếc ghế lớn gần cửa sổ mở toang. Thấy ông vào phòng, nàng đặt đồ khâu vá sang bên và vội vã chạy đến bên chồng. Nàng trao cho ông cái ôm ấm áp, cố gắng không thít tay quá chặt.

 “Ơn trời, chàng tỉnh rồi,” nàng thốt lên. Gương mặt trẻ trung và thanh khiết của nàng lộ rõ vẻ quan tâm xen chút an lòng. Bao giờ cũng vậy, đôi mắt xanh lục của nàng như nhìn xuyên thấu ông. Ông mỉm cười và hôn lên trán nàng. Ông ngắm nhìn và lại một lần nữa  ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng. “Em đã nghĩ chàng định ngủ tới thu luôn cơ đấy,” nàng nói. Ông hẽ cau mày băn khoăn và đưa tay vuốt mái tóc vàng óng ả của nàng.

 “Ý nàng là sao? Ta ngủ bao lâu rồi?”

 “Gần bốn ngày rồi,” nàng đáp ngay. Tirion chớp mắt ngạc nhiên.

 “Bốn ngày,” ông lẩm bẩm. Thảo nào mọi ký ức đều lờ mờ như thế.

 “Karandra, có chuyện gì với ta vậy? Sao ta lại ngủ lâu đến thế?” ông hỏi. Nàng nhún vai và khẽ lắc đầu.

“Mọi người không chắc đã có chuyện gì xảy ra,” nàng nói. “Chàng rời thành đi săn vào buổi sớm và mãi muộn vẫn chưa về. Chàng vốn không phải người như vậy, nên em lo chàng gặp chuyện không may. Em đã nhờ Arden đi tìm chàng.” Tirion mỉm cười. Arden là chỉ huy đội lính trong thành, và có lẽ là người bạn trung tín nhất ông có. Lẽ ra ông phải biết Arden sẽ đi tìm mình. Karandra tiếp tục, “ông ấy đang chuẩn bị rời thành thì thấy chàng và Mirador. Ông ấy nói lúc đó chàng bất tỉnh, và được buộc chặt trên yên ngựa.”

 Tirion ôm lấy cái đầu vẫn còn đau. “Buộc vào yên cương? Tất cả đều thật vô lí,” ông mệt mỏi thốt lên.

 Nàng đưa bàn tay mát rượi lên trán ông an ủi. “Chàng bị gãy xương sườn và bị chém một bên tay. Mọi người cho là chàng bị một con gấu núi tấn công. Barthilas đã chữa thương ngay khi Arden đưa chàng vào.”

 Tirion nặng nề ngồi xuống trên chiếc ghế của nàng. Barthilas? Barthilas đã chữa thương cho ông ư? Chàng trai trẻ chỉ vừa mới được phong tước Chiến binh Thánh, Tirion ngạc nhiên khi nghe thấy sức mạnh của cậu ta phát triển nhanh đến vậy. Barthilas ngoan đạo nhưng có phần kiêu căng được chỉ định là bậc Thứ phẩm của Tirion, tức người sẽ thay ông trị vì Hearthglen. Ông đã dạy cậu chiến binh trẻ theo đúng nghi thức của Hội và hướng dẫn cậu những vấn đề cơ bản của chính trường. Dù rất vui khi biết cậu ta có thể chữa thương cho mình, ông vẫn còn nghĩ ngợi về một việc khác. Phải chăng trận chiến với tên hắc tinh là có thật?

 Karandra quỳ xuống bên cạnh ông. “Chữa thương cho chàng quả không dễ, Barthilas đã gần kiệt sức. Trong lúc ngủ, chàng nhiều lần mê sảng rồi hét lên,” nàng nói.

 Ông nhìn nàng thắc mắc. “Và?” ông nói.

 “Thì,” ánh mắt và gương mặt nàng bắt đầu lộ rõ sự lo lắng, “chàng cứ mê man nói về lũ hắc tinh Tirion ạ. Chàng nói rằng có hắc tinh trên lãnh địa Hearthglen.”

 Ông ngả lưng mệt mỏi. Kí ức về trận chiến dữ dội lại ùa về. Trận chiến là thật. Ông nhìn vào đôi mắt xanh như pha lê của nàng mà gật đầu đầy dứt khoát.

 “Đúng, là một tên hắc tinh,” ông nói. Karandra ngồi bệt xuống đất, há hốc miệng.

 “Ánh sáng cứu đỗi chúng con,” nàng lẩm bẩm. Ngay lúc đó cánh cửa bật mở và cậu bé Taelan 5 tuổi chạy lon ton vào phòng.

 “Cha ơi! Cha ơi!” cậu bé hét tướng lên và chạy về phía cha mẹ. Karandra vội đứng thẳng dậy khi thấy Taelan nhảy ùa vào lòng Tirion. Tirion khẽ rên lên khi cậu bé va người vào lồng ngực còn đau.

 “Taelan, con trai, con thế nào hả?” ông hỏi, ôm chặt cậu bé trong vòng tay ấm áp. Taelan nhìn ông cười bẽn lẽn và nhún vai. “Vẫn ngoan với mẹ con chứ?” Taelan gật đầu thích thú.

 “Cậu nhóc biết quan tâm lắm rồi,” giọng nói chắc nịch của Arden vang lên sau cánh cửa. “Nhưng cũng hay nổi cáu hết như cha nó vậy.” Karandra nở nụ cười ấm áp với người lính khi thấy ông bước vào. “Hi vọng tôi không làm phiền ai. Tôi thấy cậu Taelan chạy về đây như chằn tinh. Tôi định bắt cậu bé để ngài không bị đánh thức. Chà, lẽ ra tôi không nên lo quá.” Khẽ gằn giọng, Tirion bế Taelan đứng dậy tiến về phía người bạn già. Cả hai bắt tay nhau thật mạnh.

 “Karandra nói ta nên cám ơn anh vì đã đưa ta về thành. Thật lòng mà nói Arden ạ, giá ta có thể cho anh một thỏi vàng cho mỗi lần anh đưa ta thoát khỏi rắc rối...”

 “Bậy nào. Tôi chỉ dẫn ngựa trở về. Nếu ngài muốn cám ơn thì hãy cám ơn Barthilas. Cậu ta gần như kiệt quệ sau khi chữa thương cho ngài. Có vẻ như ngài bị đánh khá nặng đấy. Dù sao thì tôi cũng mừng khi thấy ngài còn sống. Ngài làm chúng tôi khá lo đấy.”

 “Ta biết” Tiron nói. “Có điều này chúng ta cần bàn ngay.” Arden gật đầu nhìn về phía Taelan và Karandra. Hiểu ý viên chỉ huy, Karandra đỡ lấy Taelan từ tay Tirion và nói, “Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa. Hai người còn có nhiều chuyện cần lo. Vả lại cậu nhóc này phải đi ngủ rồi.” Nàng thơm lên má cậu bé. Taelan than vãn, giãy nảy lên trong vòng tay của mẹ. Karandra khẽ cười.

 “Hệt như cha nó,” nàng khúc khích cười. Cả Tirion lẫn Arden cùng mỉm cười nhìn nàng bước ra.

 “Gặp con sau nhé con trai,” Tirion nói và nhìn theo. Khi cả hai đã đi xa, ông quay lại nhìn Arden với gương mặt lo lắng.

 “Đó là một tên hắc tinh, Arden ạ. Và nhiều khả năng nó còn sống. Theo những gì ta biết, thì chỉ có mình nó ngoài đó. Cho tới khi chúng ta biết điều gì khác, hãy giữ kín chuyện này giữa hai ta và bất cứ ai có mặt lúc anh đưa ta vào. Ta không muốn làm kinh động tới người dân, trong trường hợp đây chỉ là sự hiện diện tình cờ.”

 Arden chợt nghiến mạnh răng. “Tôi e là điều đó có thể hơi khó thưa ngài. Barthilas và tôi đều có mặt khi ngài bất tỉnh. Chúng tôi cùng nghe thấy ngài nói mê về tên hắc tinh.” Ông nói. Tirion nhăn nhó nghe Arden. “Ngài cũng biết Barthilas đấy. Ngay khi ngài kêu lên ‘hắc tinh’, cậu ta như nổi xung và đòi gọi cả một đội quân lùng sục khắp vùng tìm dấu vết lũ thú vật. Tôi suýt phải ngồi đè lên cậu ta để trấn tĩnh đấy.”

 “Ta đánh giá cao sự nhiệt tình của cậu ta, nhưng thái quá như vậy có thể là vấn đề đấy,” Tirion nhấn mạnh đầy thất vọng.

 “Nói thế là hơi nhẹ rồi thưa ngài,” Arden mỉm cười nói chen vào. Cả hai đều đã sớm nhận thấy sự ám ảnh quá khích về việc đối đầu với hắc tinh của Barthilas. Cha mẹ của cậu bị chúng giết trong chiến tranh, khiến cho cậu bé mồ côi bị tổn thương và không thể nguôi ngoai. Quyết tâm dành trọn cuộc đời để chiến đấu với hắc tinh, Barthilas trải qua hàng năm trời học tập và rèn luyện vất vả. Nhưng không may, chàng trai đầy nhiệt huyết chỉ được phong Chiến binh Thánh sau khi cuộc chiến chống hắc tinh kết thúc. Dù được huấn luyện sẵn sàng, Barthilas vấn thấy đau đớn trước sự thật cậu không có cơ hội trả thù cho cha mẹ. Cậu cảm thấy mình chỉ có thể chiếm được lòng tin của bề trên bằng bàn tay nhuốm máu trận mạc như họ đã từng làm trong cuộc chiến. Cậu mơ được trở thành một dũng sĩ mạnh mẽ và trả mối thù lên lũ hắc tinh, kẻ cướp đi gia đình cậu.

 Mặc dù rất thông cảm cho cậu Chiến binh trẻ, Tirion hiểu rằng suy nghĩ như vậy có thể gây ra thảm họa. “Ta e cậu ta sẽ không chịu yên miệng về cuộc đụng độ này. Nhất là sau khi cậu chàng chữa thương cho ta. Có bao nhiều người biết diều này hả Arden?” Tirion hỏi đầy lo lắng.

 “Tin đồn lan rộng khắp thành mấy ngày nay rồi. Cá nhân tôi đã nghe đủ thứ chuyện, từ một toán hắc tinh đang mai phục tới một đội quân xâm lược chỉ chực chờ thời cơ tấn công. Ngài biết đấy. Người dân sợ rằng Phiến quân sẽ trở lại. Riêng Barthilas thì sợ không có cơ hội tự mình tiêu diệt chúng nếu chúng thực sự trở lại,” Arden đáp. Tirion vỗ vai Arden trấn tĩnh.

 “Hãy hi vọng sẽ không có chuyện đó xảy ra,” Tirion nói. “Triệu tập các cố vấn. Chúng ta sẽ bàn vấn đề này với hội đồng.” Arden nhanh chóng cúi chào rồi quay ra. Tirion hắng giọng rồi chợt nói. “Arden... còn điều này nữa...” Arden dứng lại và đứng yên. “Anh thấy tình trạng của ta lúc trở về chứ?”

 “Vâng thưa ngài,” Arden đáp.

 “Không thể có chuyện ta tự buộc mình vào Mirador và tìm đường về trong lúc như vậy.”

 “Không thưa ngài, chắc chắn không”

 “Và anh không thấy ai ở đó? Không ai có thể giúp đỡ ta và dắt ngựa về thành?”

 “Không thưa ngài. Không ai ở đó. Sau đó tôi còn trở lại để xem có dấu vết nào khác không. Nhưng không có gì. Nhất định có người buộc ngài vào ngựa. Nhưng tôi thề là không thể tìm được ai.” Arden dừng lại. Tirion gật đầu và ra hiệu cho Arden đi. Còn lại một mình, Tirion nghĩ ngợi xem ai có thể là vị cứu tinh dấu mặt. Theo những gì ông biết, chỉ có hai kẻ trong rừng sáng hôm đó là ông và tên hắc tinh già bí ẩn. Tirion chợt nghĩ phải chăng chính tên hắc tinh đã cứu ông? Nhưng kinh nghiệm trong quá khứ khiến ông loại bỏ ý nghĩ đó ngay. Bọn quái thú đó đâu biết đến danh dự. Bằng tất cả những gì ông từng chứng kiến, ông có thể khẳng định chúng không bao giờ có được lòng trắc ẩn với sinh vật khác, chứ chưa nói đến kẻ thù. Thế nhưng, dù có kết tội như vậy, cảm tính của ông vẫn mach bảo, đó chính là tên hắc tinh.

_

 Ánh nến leo lét cháy trong phòng hội đồng. Ở chính giữa căn phòng, trên chiêc bàn lớn bằng gỗ sồi, người ta đặt một tấm bản đồ lớn vẽ vùng Hearthglen tới những chi tiết nhỏ nhất. Sáu vị cố vấn ngồi quanh chiếc bàn, quay sang nhau chuyện trò. Ở phía đầu bàn, Tirion ngồi yên, nhìn chăm chú vào bản đồ, chỗ khu rừng bao quanh tòa tháp cũ. Đắm chìm trong suy nghĩ, ông không để ý gì đến những cuộc đối thoại của các vị cố vấn. Ông không tài nào thôi nghĩ tới câu hỏi đeo đẳng trong đầu – ai là người đã cứu ông và đưa ngựa về thành? Ông vẫn nhớ rõ, tên hắc tinh đã thực hiện màn lễ binh khi ông ban ân cho hắn trong trận đánh. Có lẽ hắn cũng có chút gì đó gọi là danh dự, Tirion thầm nghĩ. Không, không thể thế. Hắc tinh là lũ độc ác và tàn bạo. Chúng không biết gì đến lễ nghi hay trắc ẩn, ông tự nhủ. Thế nhưng, trái tim ông vẫn mách bảo rằng tên hắc tinh là kẻ đã cứu mình.

 Dòng suy nghĩ của ông bị ngắt quãng ngay khi cánh cửa mở ra, và một chàng thanh niên cao, mảnh khảnh bước vào. Lộng lẫy trong bộ giáp bạc, cùng tấm áo choàng xanh đậm thả ra sau, Barthilas trông không khác gì một Chiến binh đáng kính. Dù tuổi tác có kém Tirion hơn ba thập kỉ, Barthilas vẫn mang lời thề thiêng của một Hiệp sĩ Bạc như bao vị hiệp sĩ lão làng. Barthilas luôn đi lại rất nhẹ nhàng và khéo léo, không thèm để ý gì đến sự có mặt của những người trong căn phòng. Tự tin và có phần phô trương, Barthilas hiếm khi tỏ ra coi trọng ai đó không phải một Chiến binh Thánh của ánh dương.

 Tirion đứng dậy và khẽ cúi chào khi cậu ta bước vào.

 “Chào cậu, Barthilas. Cám ơn cậu đã chữa thương cho ta. Nếu không có cậu, chắc ta đã đi theo ánh sáng vĩnh hằng,” Tirion nói và đưa tay xoa lên chỗ xương sườn còn đau. Dù vết thương đã khỏi hẳn, cơ thể ông vẫn còn hơi yếu. Barthilas lắc đầu phủ nhận rồi cúi chào đáp lễ.

 “Không có gì thưa ngài. Tôi tin ngài cũng sẽ làm vậy nếu tôi lâm vào tình cảnh đó,” Barthilas tự tin nói. “Thực lòng, giá như tôi mới là người phải đối mặt với tên hắc tinh. Nếu vậy, đầu của hắn nhất định sẽ được treo bên ngoài tường thành.” Tirion nhận thấy một vài vị cố vấn nhìn nhau ngạc nhiên. Như thường lệ, nhiệt huyết của chàng Chiến binh trẻ có phần lấn qua ranh giới hỗn xược. Tirion mỉm cười với sự nhẫn nại đã được tôi luyện. “Nhưng, đương nhiên,” Barthilas tiếp, “điều đó không có nghĩa là ngài không thể tự mình đánh bại hắn.”

 “Ta chắc chắn, ít ra thì cậu sẽ phải xét đến nỗi lo của Liên Minh, Barthilas ạ. Tương tự, vào lúc này, ta không muốn bất cứ ai bàn thêm về việc này. Ta không muốn làm kinh động người dân cho tới khi chúng ta hiểu rõ mối nguy ta phải đối đầu,” Tirion nói.

 Barthilas suýt nghẹt thở. “Thưa ngài, với tất cả lòng kính trọng, ý ngài là chúng ta cứ im lặng trong khi kẻ thù đi lại tự do ngay trên mảnh đất quê hương? Chúng ta phải rà soát khu rừng ngay! Mỗi giây chúng ta bỏ phí có thể đem đến cho lũ hắc tinh đủ thời gian để ...” Tirion ngắt lời.

 “Cậu cho rằng còn có nhiều tên hắc tinh ngoài kia phải không Barthilas. Ta đã ở đó, và ta không thấy kẻ nào khác. Ta sẽ không ban lệnh binh khi chưa xác định thực hư. Đây không phải lúc vội vã kết luận. Chúng ta phải bình tĩnh và thận trọng.”

 “Vội vã kết luận? Một bầy hắc tinh bỗng dưng xuất hiện trên đất của ta mà không bị phát hiện, một trong số chúng đánh ngài đến tàn tạ, vậy mà ngài muốn bình tĩnh? Thật điên rồ!” Một vài vị cố vấn kinh ngạc trước những lời hỗn láo của Barthilas nhưng cậu ta vẫn tiếp tục. “Chúng ta phải triển khai một đội tuần binh ngay lúc này!”

 Tirion đập mạnh tay xuống bàn nhưng gắng giữ giọng bình tĩnh. Những vị cố vấn, dù lặng im trong suốt cuộc cãi vã, cũng tỏ ra giận dữ trước giọng điệu của Barthilas.

 “Hãy cẩn thận với lời nói của mình, chàng trai. Ta vẫn là lãnh chúa của vùng đất này, và là nhất phẩm bề trên của cậu. Chừng nào ta còn đây, thì mọi thứ sẽ là theo những gì ta thấy hợp lí. Còn cậu, hãy ở yên trong thành cho tới khi ta ra lệnh khác. Cậu rõ chưa?” Tirion hơi gầm lên.

 Barthilas lúc này đang sôi sục giận dữ. “Tôi hi vọng và nguyện cầu trước ánh dương, mong lãnh chúa đây không vì thất bại mà sợ hãi không dám thực hiện trọng trách được giao.”

 “Quá đủ rồi Barthilas! Ngươi đi quá xa rồi đấy!” môt thành viên hội đồng kêu to. Giận dữ, Tirion bước lên và nhìn chàng chiến binh trẻ với ánh mắt đe dọa.

 “Cậu có thể rời khỏi đây được rồi,” ông nói với Barthilas.

 Chàng chiến binh trẻ kìm cơn giận của mình và cố trấn tĩnh.Cậu ta cố tỏ ra bình thản. “Đương nhiên rồi thưa ngài,” cậu chàng nói gượng ép. “Tôi xin sẵn lòng chờ lệnh ngài.” Nói rồi, cậu ta nhanh chóng cúi chào miễn cưỡng và rời khỏi căn phòng.

 “Phải rồi, ta chắc chắn cậu sẽ chờ,” Tirion giận dữ nói. Mọi người thở dài khi căn phòng bớt đi căng thẳng. Tirion mệt mỏi ray ray đôi mắt và ngồi xuống.

 Một vị cố vấn lên tiếng. “Thưa ngài, cậu ta có thể hỗn láo, nhưng cậu ta là một người có trái tim nhiệt thành. Tôi tin cậu ta không có ý...”

 “Ta biết cậu ta là người thế nào. Và ta biết cậu ta có ý gì. Barthilas từ lâu đã bị cảm xúc chế ngự. Chính điều đó khiến cậu ta là một Chiến binh hánh hiếm có. Thế nhưng, điều đó cũng làm cậu ta gặp bất lợi trong những tình huống tế nhị,” Tirion nói. Ông cảm thấy mệt mỏi như một lão già. “Một khi bình tĩnh lại, cậu ta sẽ hiểu ra. Luôn là vậy.”

 “Nhưng thưa ngài, có lẽ nào cậu ta nói đúng? Biết đâu còn có nhiều hắc tinh ở ngoài kia, đang chờ đợi để tấn công, vậy mà chúng ta chỉ ngồi đây mà không làm gì?” vị cố vấn hỏi.

 Tirion đưa ngón tay lại vị trí trên bản đồ vẽ tòa tháp canh bỏ hoang. “Sẽ không có chuyện ta không làm gì, người bằng hữu ạ. Ta sẽ tự mình lo chuyện này.” Không kịp để họ có cơ hội tranh cãi thêm, Tirion đứng dậy và bước về phía lối ra, để mặc cho các vị cố vấn nhìn nhau bổi rối. “Nhưng nếu không may cậu ta đúng... hãy mong ánh sáng cứu đỗi chúng ta.”

 Đêm hôm đó, Tirion ngồi môt mình trong phòng ăn rộng lớn. Đồ ăn đã nguội ngắt, nhưng ông cứ cầm dĩa lật lên lật xuống một cách vô thức. Ông lại đang nghĩ về tên hắc tinh. Có lẽ nào hắn đã cứu mạng ông? Ông phải làm rõ việc này thật sớm. Nếu Barthilas nói đúng, thì tất cả thành quả ông từng đạt được có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

 Ông chợt nghe tiếng một đôi chân nhỏ lê bước phía sau. Quay lại, ông thấy cậu nhóc Taelan mắt nhắm mắt mở đi vào từ căn phòng khách kế bên.

 “Con không ngủ à bé con?” Ông hỏi. Cậu bé bò lên lòng ông và nhìn ông đầy ngưỡng mộ. Ông nhìn cậu bé, thầm nghĩ cậu bé thật giống mẹ nó biết bao. Mái tóc vàng óng. Đôi mắt xanh lục to tròn. Cậu bé là một đứa trẻ ngây thơ và ngoan hiền, Tirion nghĩ.

 “Cha ơi, có phải lũ người xanh đang trở lại không?” Taelan hỏi. Tirion gật đầu và xoa đầu cậu bé.

 “Phải. Nhưng con đừng lo. Con sẽ an toàn khi ở trong thành.”

 “Thế cha có phải đi đánh lũ người xanh không?” cậu bé lại hỏi. Tirion khẽ nhăn mày.

“Cha không biết con ạ. Cha không biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: