Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28.

Off Jumpol vẫn không ở nhà nghỉ ngơi, hắn đi tắm rửa, lấy ít đồ rồi vội vã quay lại bệnh viện. Kirin nói hắn nghỉ hắn không nghe, New Thitipoom nói đến thay cho hắn nghỉ, hắn cũng từ chối.

"Off Jumpol, tôi không có phải lo cho anh, tôi chỉ không muốn Gun lo lắng thôi, hiểu không?" New Thitipoom nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, nhíu mày mắng: "Tên khốn như anh, tôi nghĩ có chết cũng không sao đâu, nhưng cậu ấy cứ luôn lo cho anh, lo anh xảy ra chuyện gì đó. Mau về đi ngủ đi, đổ ốm ra lại phiền hơn nữa, hiểu không?"

Off Jumpol lắc đầy, tựa vào bức tường cạnh cửa, nói, "Tôi ngủ tạm ở đây cũng được."

New Thitipoom bị hắn làm cho tức chết: "Bây giờ anh mới biết quan tâm đến cậu ấy đấy à? Sao không làm từ sớm đi!"

"Trước đây tôi đã làm nhiều chuyện khiến em ấy buồn, tôi sẽ thay đổi." Off Jumpol thở dài, liếc nhìn New Thitipoom, trầm giọng nói: "Trước đây tôi cứ luôn có thành kiến ​​rất lớn với cậu, nghe ấy nói cậu đã làm được rất nhiều điều cho em ấy mà tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi còn vì chuyện đó mà cãi nhau với Gun... cậu thực sự đã đối xử với em ấy rất tốt."

"Thì là do anh có đối tốt với cậu ấy đâu." New Thitipoom cáu kỉnh, nhìn Off Jumpol, hỏi: "Tôi có nghe phong phanh anh xảy ra ẩu đả ở Mỹ à? Vì chuyện ngày xưa của Gun đúng không?"

Off Jumpol nói: "Cậu đã biết chuyện đó từ lâu rồi đúng không? Em ấy đánh tên em trai chủ tịch kia điếc một bên tai, nên công ty mới đóng băng em ấy, không cho em ấy tham gia bất kì hoạt động nghệ thuật nào. Tại sao... tại sao Gun không nói cho tôi biết?"

"Nói với anh thì anh làm được gì? Kêu anh tới Mỹ dẹp cả công ty à?" New Thitipoom thấy hắn ngây người thì nói tiếp: "Cậu ấy rất hối hận khi năm đó đã quyết định đi Mỹ, cậu ấy luôn cảm thấy có lỗi với anh, cho dù sự thật là..."

New Thitipoom dừng lại, dường như cũng không muốn nói thêm: "Cậu ấy trông nhỏ bé như thế nhưng rất có lòng tự trọng, tính cách mạnh mẽ lại bướng bỉnh. Trong lòng cậu ấy có rất nhiều điều không chọi nói ra. Vậy thì tại sao anh không thể tin tưởng cậu ấy một chút chứ? Nếu cậu ấy thực sự là người dễ dãi, anh nghĩ anh đến lượt à?"

"Xung quanh cậu ấy không có mấy ai thực sự để cậu ấy có thể hết lòng dựa dẫm, chỉ có mỗi anh."

Điện thoại di động của New Thitipoom đổ chuông, cậu ấy liếc nhìn điện thoại, trước khi rời đi lại nói thêm một câu, "Cậu ấy từng nói với tôi rằng anh là người đã mang đến cho anh ấy sự huy hoàng cũng như sự đau khổ. Off Jumpol, cậu ấy là một kẻ ngốc, rõ ràng biết tất cả mọi thứ nhưng vẫn sẵn sàng bị anh tổn thương.

...

Off Jumpol chăm cậu trong bệnh viện hơn một tuần, ngoại trừ một vài lần tranh thủ lúc cậu ngủ ra hắn về nhà thì hầu như thời gian còn lại hắn đều ở trong bệnh viện với cậu. Y tá mang cho hắn một chiếc giường xếp, hắn cũng chưa từng ngủ trên đó bao giờ chỉ gượng cười nói: "Không cần đâu, tôi ngồi tựa giường em ấy cũng được, nằm giường xa quá, em ấy có gọi tôi sẽ không nghe."

Sau cái ngày hai người nói chuyện ly hôn, chuyện đó chưa bao giờ được nhắc đến nữa, kể cả chuyện bé con. Gun Atthaphan dường như cũng đã thu mình lại cùng với vết thương lòng lại, cậu rất ít nói chuyện, cậu bây giờ chỉ còn lại một lớp vỏ lạnh lùng, không có hứng thú với bất cứ điều gì. Hầu hết thời gian khi cậu thức dậy đều chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Off Jumpol tìm đủ mọi cách, tìm đủ mọi chủ đề chọc cho cậu cười, cậu cũng có cười. Nhưng khi nụ cười tắt, Off Jumpol vẫn có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cậu, hàng mi khẽ run lên, giống như không còn gì có thể lay chuyển được nữa.

Cậu thế này khiến Off Jumpol cảm thấy rất bất an, cho đến hôm xuất viện, Off Jumpol nói sẽ lái xe đưa cậu về nhà nhưng cậu lắc đầu từ chối. "Tôi sẽ đi xe của công ty về nhà, đồ của tôi phiền anh đóng gói gửi chuyển phát cho tôi." Gun Atthaphan nuốt nước bọt, trầm ngâm nói: "Anh đã xin nghỉ nhiều ngày rồi, hôm nay nên đi làm đi. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình."

Off Jumpol nhìn cậu, hắn biết 'nhà' ở đây là nhà của ai: "Em không trở về nhà của chúng ta sao?"

Gun Atthaphan nói: "Tôi về nhà trước của tôi, khi nào anh rảnh chúng ta làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ nhờ người làm đơn trước, làm xong tôi sẽ gửi cho anh, nhớ đọc kỹ."

Nỗi đau đớn tột ngay lập tức bao trùm, Off Jumpol đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, ngước lên, lòng bàn tay đặt nhẹ trên đầu gối cậu, trầm giọng nói: "Gun, chúng ta sẽ không ly hôn."

"Ly hôn không phải chuyện gì ghê gớm, chuyện hợp tan trên đời cũng là chuyện bình thường thôi. Vốn dĩ cuộc hôn nhân của chúng ta cũng chẳng được chúc phúc." Gun Atthaphan nhìn hắn, cảm xúc trong mắt cậu bình tĩnh đến lạ, "Cứ nói là không hợp nhau, hai bên chia tay trong hoà bình, còn nếu anh sợ ảnh hưởng đến phim thì từ từ thông báo cũng được."

"Không, không phải như vậy." Off Jumpol hoảng loạn, hai tay bắt đầu kmất kiểm soát run rẩy, "Anh là Alpha của em mà, em đừng nói những lời như vậy, được không? Anh... anh biết sai rồi, em muốn anh thay đổi thế nào cũng được, anh sẽ thay đổi mà."

Giọng nói của hắn cũng run rẩy. Alpha vẻ ngoài mạnh mẽ bao nhiêu lúc này lại như một đứa trẻ bất lực: "Anh đã tổn thương em, đối xử tệ với em, em trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng vứt bỏ anh..."

Hắn nhìn sự bình tĩnh của Gun Atthaphan mà mắt đỏ rực, trong lòng hối hận cùng tự trách tràn ngập đến không nói nên lời, cổ họng bởi vì nức nở mà trở nên khàn khàn: "Gun, đừng bỏ anh, anh sai rồi, anh..."

"Tôi không biết rốt cuộc là lỗi tại ai, có lẽ chúng ta đều sai, hay có lẽ người càng sai lại chính là tôi." Gun Atthaphan giơ ngón tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Alpha, tay cậu cũng run lên, "Nhưng đúng sai không quan trọng nữa, tôi thực mệt mỏi quá rồi."

Cậu rút ngón tay lại, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta dừng lại ở đây thôi."

---

Khi Off Jumpol rời bệnh viện, hắn vừa định mở cửa lên xe, thì bị chị Kirn chặn lại, chị nói với trợ lý: "Anh lái xe đi, Off ngồi phía sau với tôi."

Trợ lý nhanh chóng làm theo, Off Jumpol thản nhiên lên xe, hắn không nói gì. Hắn khép hờ đôi mắt, thở ra một hơi dài.

"Cậu nhìn bộ dạng cậu xem, có giống người không?" Kirin cau mày nói: "Cho dù là chuyện nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ có cách giải quyết, ly hôn rồi cũng có thể phục hôn, theo đuổi lại cũng đâu phải chuyện bất khả thi. Cậu cứ như thế này, đừng nói Omega, chó nó còn không thèm. Với cả trông cậu thế kia sao mà làm việc được? Mau chỉnh đốn lại cho tôi đi."

Off Jumpol mệt mỏi đáp: "Em biết rồi, em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc."

"Cậu còn muốn làm ảnh hưởng à, cậu nghỉ lâu như vậy, có biết bao người đã tìm tôi hỏi bóng hỏi gió rồi." Kirin nói: "Chuyện hai cậu e là không giấu được lâu nữa đâu. Cậu nên chuẩn bị tâm lý trước, phải thật bình tĩnh, không được kích động. Chuyện ở Mỹ tôi đã khó khăn lắm mới ém lại được, cậu đừng có mà gây rắc rối gì hộ tôi."

Off Jumpol dường như cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại hắn gật đầu: "Em hiểu rồi, ngày hôm đó em hơi bốc đồng nên không nghĩ đến hậu quả, nhưng nếu chuyện này xảy ra lần nữa, em cũng sẽ đánh mấy tên khốn đó. P'Kirin, chuyện của Gun lúc ở Mỹ, chị có thể giúp ngăn tin tức không?"

"Đương nhiên, dù sao cậu ấy cũng là vợ cậu, hai người cũng chưa ly hôn, cũng coi như có duyên làm người nhà." Kirin kéo kính xe xuống, châm một điếu thuốc, híp mắt nói: "Xung quanh cậu ấy, người xấu trùng trùng. Công ty của cậu ấy lại nhỏ, tài lực chẳng bao nhiêu. Nếu sau này hai người còn có thể tiếp tục, nói cậu ấy sang đây cũng được."

Off Jumpol cảm ơn chị xong, nói: "Chuyện lần trước em ấy từng bị chụp lén với New Thitipoom. Lúc đó em bị lửa ghen che mắt nên không nghĩ được gì. Bây giờ nghĩ lại, khách sạn là của đoàn phim bao. Người ra vào cũng chỉ là người của đoàn phim, phóng viên không thể vào được. Huống hồ là chụp rồi còn gửi cho em."

Kirin thở ra một vòng khói, nói: "Chuyện này cũng dễ mà, tra là ra ngay, bọn họ không ai dám giấu tôi đâu."

"Dạo tới chị đừng sắp xếp công việc quá dày cho em, em còn phải dành thời gian chăm sóc Gun, bù đặp cho em ấy. Chuyện nào gấp thì chị cứ nhắn thẳng cho em, khỏi qua quản lý."

Kirin mỉm cười, "Nếu cậu không lo làm việc đàng hoàng thì Gun cũng không thèm quan tâm cậu đâu, lớn rồi, tự mình phải biết nghĩ cho mình."

Off Jumpol nở một nụ cười gượng gạo, xoa xoa lông mày, cúi đầu mở khung chat trên điện thoại. Tin nhắn của Gun Atthaphan vẫn ở đó, và thông báo cuối cùng chính là cuộc gọi nhỡ của cậu hôm xảy ra tai nạn, hắn suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng gửi một tin nhắn hỏi: "Em đã ăn chưa?"

Tin nhắn hiện đã xem, nhưng không có hồi âm. Giống như một hòn đá chìm xuống biển. Không có phản hồi từ lúc gửi cho đến ngày hôm sau.

Off Jumpol về đến nhà cũng không ngủ được, nhìn thấy bộ quần áo của mình đặt ở chỗ mình hay nằm ngủ, hắn không khỏi nghĩ đến việc Gun Atthaphan đã một mình trải qua những đêm khó khăn như thế nào. Cậu không có pheromone của Alpha bên cạnh, chỉ có thể dựa vào chút mùi nhàn nhạt của hắn còn vương lại trên áo, còn hắn vào lúc đó, hắn đang làm gì?

Dường như ngoài cãi vã ra là chiến tranh lạnh, hắn chưa từng nói với cậu một lời quan tâm, tất cả hắn cho cậu chỉ là những lời tổn thương.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn đợi hắn về, vẫn mặc mưa gió chạy đến sân bay, chỉ vì mong được gặp hắn.

Trái tim Off Jumpol đâu như sắp chết, hắn lấy chiếc gối mà Gun Atthaphan thường nằm, ôm nó vào lòng, như ôm lấy cậu, thẫn thờ ngồi trên giường. Cứ như vậy, không biết qua bao lâu hắn ngủ thiếp đi, rèm cửa cũng không kéo, khi ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, trên người vẫn là bộ quần áo hôm qua, cuộn người lại ở một góc của chiếc giường lớn, không biết mình đã ngủ mấy tiếng rồi.

Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng, tắm rửa, cạo râu, rồi lại thất thần đi vào bếp rót một ly sữa cho bữa sáng. Lúc trợ lý tới đón, hắn lạnh lùng hỏi: "Lịch trình hôm nay thế nào?"

"Hôm nay về đoàn quay thêm một số cảnh bổ sung nữa ạ." Nhìn vẻ mặt tang thương của Off Jumpol, trợ lý thận trọng đề nghị: "Anh có cần ngủ thêm một lát không? Dù sao thì tới đoàn làm phim cũng còn xa lắm."

Off Jumpol nói: "Không ngủ nữa, cậu lái xe đi, tôi không sao."

Hắn mở kịch bản trong điện thoại ra, đọc luôn trên xe. Có tổng cộng ba trang, hắn đọc suốt đường đi. Khi bước vào phòng hóa trang, thợ trang điểm nhìn thấy hắn thì kinh ngạc, nhưng không dám nói gì thêm. Cho đến khi đạo diễn Rex nghe nói hắn đã đến, mới đi vào hóa trang chào hỏi, vừa thấy hắn ông cũng ngạc nhiên, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu mới đổi style đấy à? Mới đi có một chuyến sang Mỹ mà nhìn thăng trầm già dặn thế? Trông hay đó, lần sau tôi làm phim có nhân vật trung niên kiểu đó tơi mời cậu."

"Vâng, tôi cảm ơn trước." Hắn chỉ nhạt nhẽo đáp.

Đạo diễn Rex rất bận rộn, cũng không quá để ý trạng thái của hắn, nói vài câu thì chuẩn bị đi ra ngoài, đi tới cửa liền dừng lại nói: "Đúng rồi, OST lần trước cậu với Gun thu âm đã có bản chính thức rồi đấy. Tôi đã yêu cầu họ làm có một bản hậu trường, hay lắm. Tôi dự định sẽ phát hành nó cùng với phim luôn, à còn in ra hai đĩa nữa, lát cậu cầm về cho Gun nghe nhé.

Nói xong, ánh mắt Off Jumpol chợt sáng lên, hắn đi tới trước mặt đạo diễn, ôm ông một cái.

Đạo diễn Rex: "Không hiểu gì? Cậu làm sao vậy?"

"Cảm ơn P'Rex, tôi..." Hầu két của Off Jumpol di chuyển lên xuống, giống như đang cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, nhưng vẫn là khó có thể che giấu được, "Tôi thực sự rất muốn xem những cảnh hậu trường đó, tôi sẽ cố gắng hết sức, lát nữa quay phim anh cứ yên tâm!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top