Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30.


Off Jumpol cũng giống như đêm qua, không dám ôm quá nhiều hy vọng được cho vào nhà, Gun Atthaphan chịu nhận bữa sáng hắn đã mừng lắm rồi, nhưng không ngờ Gun Atthaphan lại cho hắn vào. Hắn đặt đồ ăn xuống muốn tìm máy sấy tóc nhưng bị Gun Atthaphan ngăn lại nói: "Không cần đâu, tôi tự sấy được. Anh ngồi xuống ăn chút đi."

"Gun, anh..." hắn còn chưa nói xong, Gun Atthaphan đã quay người bước vào phòng tắm, đóng cửa lại,tiếng máy sấy ù ù vang lên. Off Jumpol chỉ đành đi vào phòng bếp, lấy bát đũa, bày cháo và sữa xong, đặt ở hai bên bàn ăn.

Năm phút sau, Gun Atthaphan từ phòng tắm đi ra, lấy điện thoại di động, ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn một lúc rồi nói với Off Jumpol: "Đưa điện thoại cho tôi đi."

Trên màn hình của chiếc điện thoại chưa được mở khóa, là một bức ảnh được chụp khi hai người họ kết hôn. Cả hai đều mặc áo trắng có hoạ tiết tương tự nhau, Off Jumpol đứng sau cậu một chút, Gun Atthaphan hơi cúi xuống với nụ cười tươi trên khóe miệng, trong khi ánh mắt say đắm của Off Jumpol rơi xuống gò má cậu, dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng, gương mặt hắn như chỉ chìm đắm trên gương mặt Gun Atthaphan.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh này trước đây, bây giờ nhìn vào nó, cậu chỉ cảm thấy quả thật Off Jumpol yêu người trong ảnh đó rất nhiều.

Cậu không nói gì, nhấn mật khẩu để mở khóa, tìm số của Kirin trong danh bạ rồi bấm gọi, sau khi kết nối, cậu nói: "P'Kirin, là em... vâng, anh ấy ở đây ạ. Anh ấy cả đêm không ngủ rồi, chị gọi người đến đón anh ấy nhé. Vâng... em biết rồi ạ, lái xe rất dễ xảy ra tai nạn lắm, không sao đâu, dạ, tạm biệt chị."

Gun Atthaphan nói xong cúp máy, trả điện thoại lại, Off Jumpol sững sờ nói: "Em sợ anh lái xe xảy ra tai nạn nên mới cho anh ở lại sao?"

"Ừm, sao đêm qua anh không ngủ vậy?" Gun Atthaphan tựa như đang hỏi hắn, lại tựa hồ đang tự nói với chính mình, cậu hớp một ngụm sữa, nói: "Mệt mỏi lái xe rất dễ xảy ra tai nạn, rất nguy hiểm, đừng coi thường."

Off Jumpol gần như ngay lập tức nghĩ đến vụ tai nạn của Gun Atthaphan, giữa cả hai chỉ có sự im lặng, một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi cậu: "Em còn yêu anh không?"

Gun Atthaphan cầm bánh quẩy lên, xé nhỏ cho vào cháo rồi nói: "Anh nghĩ sao?"

Off Jumpol lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu lau vết dầu trên ngón tay, nhỏ giọng nói: "Anh không dám nghĩ, từ khi em nói với anh chuyện ly hôn, những điều này anh không dám nghĩ nữa." "Vậy thì đừng nghĩ." Gun Atthaphan húp một miếng cháo, nhẹ nhàng nói tiếp, "Nghĩ những chuyện này cũng có thay đổi được gì nữa đâu."

Off Jumpol biết chuyện này có nói tiếp thì cũng không đi đến đâu, hắn cũng húp một muỗng cháo, khi cho vào miệng lơ đãng nuốt xuống thì thở dài một hơi nói: "Anh thật sự hy vọng em có thể tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội bắt đầu lại. Nhưng anh lại không biết phải thuyết phục em như thế nào, làm sao để em tha thứ cho anh."

"Hoặc cũng có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, vì chính tay anh đã phá hỏng mọi thứ."

Off Jumpol Gun Atthaphan, có một nỗi buồn không nói nên lời trong nét mặt của hắn, và giọng nói của hắn dần run run, "Nhưng, có thể nào cho anh chút cơ hội không? Dù chỉ là một chút thôi, anh vẫn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em."

Khi ánh mắt Gun Atthaphan chạm phải ánh mắt hắn, cậu ngẩn người, dưới ánh đèn, vẻ mặt Off Jumpol vẫn tuấn tú và đẹp trai nhưng mang nét u buồn và bất lực.

Một giây sau, cậu đưa mắt nhìn sang một bên, nhẹ nhàng nhắc: "Cháo nguội rồi, mau ăn đi, đừng lãng phí đồ ăn."

Hai mươi phút sau, trợ lý đã đến nhà Gun Atthaphan. Hình như cậu ta biết trước nếu gọi điện cho Off Jumpol sẽ bị mắng nên đã gọi cho Gun Atthaphan. Nghe cậu nói chuyện điện thoại, Off Jumpol biết đã đến lúc phải rời đi, hắn không nói thêm gì nữa, đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, vào bếp rửa bát đĩa, còn không quên nói vọng ra với Gun Atthaphan bên ngoài: "Máy rửa chén nặng lắm. Nếu có giao đến thì em bảo họ đặt dưới tủ bếp đi. Anh thấy chỗ đó còn trống đó. Em cứ trả tiền cho thợ làm đừng động tay, bác sĩ nói rồi, em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc nặng."

Hắn đi xuống lầu, thấy trợ lý đang đứng đợi bên cạnh xe, thời tiết đã ấm áp hơn nhiều so với mấy ngày trước. Lên xe xong, Off Jumpol suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Cậu chờ tôi lâu không?"

"Không ạ, chờ anh cũng là công việc của em mà." Trợ lý biết quan hệ của hắn với Gun Atthaphan gần đây đang căng thẳng, tâm trạng đại minh tinh nhất định không tốt, cậu ta tất nhiên không dám làm hắn phật lòng thêm: "Khun Off có mệt không ạ? Hay anh nghỉ ngơi chút đi, còn hơn 1 tiếng nữa mới đi chụp tạp chí."

"Tôi hỏi cậu chờ lâu không, cậu chỉ cần trả lời vế đó là được, hai mươi phút không?"

Trợ lý giật mình, nhưng vẫn ước lượng thời gian nói: "Không lâu thế đâu ạ, khoảng mười phút thôi, sao vậy anh?"

"Trời bây giờ ấm hơn tháng trước đúng không, tăng bao nhiêu độ vậy?"

Câu hỏi của hắn rất không liên quan. Trợ lý gãi đầu, không chắc chắn nói: "Có lẽ tầm 2-3 độ ạ. Hoặc có thể hơn nữa, năm nay Thái Lan bị ảnh hưởng của La nina*. Nhiệt độ nước biển tại khu vực lạnh đi một cách bất thường nên nhiệt độ cũng giảm đi một cách bình thường, không biết khi nào mới có thể bình thường nữa..."

*La Nina là hiện tượng bề mặt biển ở trung tâm và phía Đông xích đạo Thái Bình Dương lạnh đi so với bình thường, xảy ra cứ sau hai đến bảy năm. La Nina thường bắt đầu hình thành từ tháng 3 đến tháng 6 hàng năm, nhưng thời điểm gây ảnh hưởng mạnh nhất là vào cuối năm cho tới tháng 2 năm sau. Ở Đông Nam Á, nó thường gây ra lượng mưa trên mức trung bình và lũ lụt.

Trợ lý nói rất nhiều, nhưng không nghe thấy Off Jumpol đáp lại, cậu ta chợt bắt đầu hối hận không biết mình có nói lỡ lắm mồm hay không. Thế là cậu ta thận trọng liếc sang một bên nhìn, nhưng Off Jumpol dường như không hề lắng nghe những gì cậu ta nói mà chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sững sờ.

Lúc nãy khi Krin gọi cho cậu ta, chị có nói rằng Off Jumpol đã cả đêm không ngủ, nên có chút lo lắng: "Khun Off, ừm, anh không sao chứ?"

Off Jumpol đột nhiên tỉnh táo lại, gật đầu : "Không sao, có chuyện gì?"

Trợ lý nói: "Em thấy hình tượng anh giờ á, lát nữa mà bàn với studio chụp concept nặng tâm trạng là perfect luôn!"

Trợ lý nghĩ rằng lời nói đùa này sẽ khiến hắn cười một cái, nhưng Off Jumpol vẫn ngồi đó không phản ứng gì.

Trợ lý nghĩ, thôi xong, hắn đã căng, thế nên dè dặt hỏi: "Khun Off, em đùa thôi, em xin lỗi. Em chỉ muốn làm anh vui."

"Tôi luôn là một kẻ khó chiều, lúc nào cũng tổn thương người khác phải không?" Off Jumpol hôm nay hiếm khi không khó chịu, hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, nheo mắt nhìn trợ lý, hỏi: "Cậu nói thật đi. Tôi là người như vậy đúng không?"

Trợ lý lắp bắp nói: "Khun Off, em đi theo anh hai năm rồi, anh là người tốt."

Off Jumpol hút một hơi thuốc lá, cười lạnh một tiếng, "Tốt à, cậu nói thật đi, tôi không ngại đâu."

"Dạ, thì anh có hơi nóng tính một chút." Trợ lý suy nghĩ thật kĩ rồi thận trọng nói: "Nhưng anh không phải người xấu, ai cũng biết điều này cả, mặc dù có lúc anh sẽ trách mắng bọn em, nhưng trên phim trường hay chỗ ghi hình, nếu có ai đó làm khó dễ bọn em, anh sẽ luôn là người giúp bọn em trước nhất, lương cũng được tăng đều đặn. Anh cũng không vô duyên vô cớ đêm hôm gọi bọn em đến sai bảo này nọ. Tất cả những điều đó không phải idol nào cũng làm được."

Trợ lý nói xong những điều đó rồi nghiêm túc đưa ra kết luận: "Cho nên là, khun Off, anh thực sự là người tốt, rất quan tâm mọi người.. Chỉ là đôi khi, hơi cọc tính một chút thôi, chuyện đó thì cũng không sao với em, nhưng với P'Gun thì... à, thôi anh đừng nản lòng nha, anh yêu anh ấy nhiều như vậy, chỉ cần anh thể hiện nhiều hơn, P'Gun chắc chắn sẽ nhìn thấy được mà. Trời ạ nói sao nhỉ... em không giỏi ăn nói mà..."

Những lời này, bình thường cậu ta sẽ không bao giờ nói ra, nhưng có lẽ Off Jumpol hiện tại trông thảm quá. Trợ lý cũng như quên mất vẻ ngoài hung dữ cọc tính của minh tinh Off Jumpol, chân thành nói chuyện với hắn như anh em trong nhà.

Off Jumpol nghe vậy thì kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên: "Không ngờ ở trong mắt cậu, tôi lại là người như vậy... Cậu biết không, tôi không dày vò làm khó ai, vì tất cả những điều đó tôi đều đổ hết lên người em ấy, lúc đó tôi nói để phải cho em ấy nếm trải cảm giác chờ đợi một người, bây giờ nghĩ lại, thật ra em đã nếm trải nó từ lâu rồi. Lần đó một mình em ấy ở dưới mưa, đợi tôi hơn ba giờ đồng hồ..."

Giọng của hắn dần dần trầm xuống, ánh mặt trời trước mặt chiếu thẳng vào trong xe, phản chiếu ngũ quan của hắn càng thêm thẳng thắn, nhưng thần sắc lại sự tiếc nuối cùng hối hận: "Hôm đó trời cũng mưa, trời rất lạnh, em ấy từ nhà ga đi bộ trở về khách sạn, bị lạnh đến mức phát sốt, tôi còn kiếm chuyện cãi nhau với em ấy..."

Trợ lý thuyết phục hắn: "Khun Off, anh đừng nghĩ như vậy... Thực ra thì, nếu anh không đổi vé hôm đó, bây giờ chúng ta không thể ngồi đây nói chuyện với nhau được nữa rồi... đúng không? Đôi khi, xui xẻo cũng xem như một góc độ khác của may mắn... Ah, em không biết nói sao nữa, anh đừng tự trách nữa nhé. Nhìn anh thế này, em cũng cảm thấy khó chịu lắm. "

"Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, lỗi lầm của tôi không thể sửa chữa được, có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ nhận được sự tha thứ của em ấy." Off Jumpol hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, giơ tay lên vỗ vỗ vai trợ lý nói: "Sau này nếu tìm được Omega cậu yêu, đừng như tôi. Phải đối xử tốt với người ta."

"Em biết rồi ạ." Trợ lý hỏi hắn: "Sau này anh định thế nào ạ, P'Gun đã về nhà anh ấy rồi, anh thật lòng để anh ấy về sao? Hay mình thuê một căn đối diện nhà anh ấy nhé, tuy là nhà hơi bất ổn nhưng

ông bà mình nói 'gần quan thì được ban lộc' mà*."

*Câu gốc 近水楼台先得月:Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Off Jumpol lắc đầu nói: "Không, cậu không hiểu em ấy đâu. Em ấy trông thì dễ tính hoà nhã, nhưng thực ra lại rất bướng, nếu tôi chuyển đến, em ấy nhất định sẽ chuyển đi ngay, tôi cũng không muốn em ấy mệt mỏi như vậy, tôi chịu khó đi đi về về là được rồi. Miễn có thể thấy được em ấy, bao xa không quan trọng."

Hắn nói được làm được, từ hôm đó trở đi, ngày nào xong việc và sáng sớm, chuyện đầu tiên hắn làm chính là chạy đến chỗ Gun Atthaphan. Nhưng hắn cũng sợ mình sẽ làm phiền Gun Atthaphan, đến lúc đó cậu đóng luôn cửa khỏi cho hắn vào lại phiền. Nên hôm nào cũng vắt óc nghĩ ra một đống lý do, cướp luôn công việc của Ric lẫn cô bé trợ lý, ngay cả chuyện đưa quần áo cho Gun Atthaphan cũng bị hắn chia ra thành 7-8 lần mới đưa sang hết.

"Lịch trình ngày mai của anh thế nào?" Gun Atthaphan nhìn bóng lưng hắn treo quần áo vào tủ, trầm ngâm hỏi: "Ban ngày anh có thời gian không?"

Off Jumpol sững sờ, như có dự cảm gì đó, hắn quay đầu nói: "Ban ngày anh có lịch quay phim, em... có gì cần mua à? Anh tranh thủ mua cho em nhé."

Gun Atthaphan nói: "Tôi nhờ luật sư làm xong đơn ly hôn rồi, lát anh nhớ cầm về xem. Nếu mai không rảnh thì hôm nào rảnh tôi với anh cùng đi làm thủ tục."

"Em đừng vội vàng như vậy có được không?" Khi Off Jumpol nghe hai chữ ly hôn, trong lòng như thắt lại. Tim hắn bị dội một gáo nước lạnh, như thể dù hắn có tránh né thế nào thì chuyện này vẫn luôn chờ đợi để xảy ra trước mặt hắn, Off Jumpol nhìn cậu nói: "Chúng ta... anh không muốn ly hôn."

"Thỏa thuận ly hôn bắt buộc hai người phải có mặt cùng nhau. Nếu anh không đi thì chỉ đành ra toà vậy." Gun Atthaphan bước đến bàn ăn, rót một cốc nước. Vừa uống vừa nhíu mày nói. "Nếu ra toà sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối, chúng ta vốn không có tài sản nào để chia, thế nên thỏa thuận rồi ký giấy tôi nghĩ là cách tốt nhất."

Off Jumpol run rẩy nhìn con người nhỏ bé đứng đối diện với mình, một sự im lặng đau đớn hiện lên trên gương mặt hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt này, Gun Atthaphan dừng lại một chút rồi nói: "Việc này sớm muộn gì cũng phải làm thôi. Chúng ta mỗi người sống mỗi nơi đâu phải ngày một ngày hai, đây cũng xem như là ly thân rồi. Phải không?"

Off Jumpol tiến lên nắm tay cậu, bàn tay vẫn lạnh lẽo không chút hơi ấm nào, hắn đau khổ cau mày: " Gun à, em đừng nghĩ như thế. Em đừng tự giày vò mình nữa."

Gun Atthaphan khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Tôi không giày vò mình, tôi chỉ nói sự thật, thôi anh về đi, nhớ mang đơn về đọc."

Off Jumpol thở dài bất lực, nhưng vẫn nghe lời cậu, lấy tờ đơn trong tệp tài liệu, "Anh thực sự không muốn cầm nó một chút nào, nhưng anh không muốn làm em không vui... Thôi, em nghỉ ngơi đi, anh về."

Off Jumpol lúc chuẩn bị mở cửa thì điện thoại hiện thông báo twitter liên tục. Một dòng tin in hoa chiếm top đầu: "Off Jumpol và Gun Atthaphan ly thân"

Off Jumpol sửng sốt, cười khổ: "Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng tốc độ nhanh thế này thì thật là..."

Gun Atthaphan hỏi: "Có cần tôi hợp tác với anh để chứng minh không?"

Off Jumpol lắc đầu, đặt lại tờ đơn lên bàn, nói với cậu: "Để anh gọi điện cho P'Kirin trước đã."

Gun Atthaphan nói: "Gọi đi, tôi cũng sẽ hỏi ý P'Ric. "

Trong bếp có một cánh cửa trượt, có thể cách âm, Off Jumpol bước vào, gọi cho Kirin, nói chuyện khoảng mười phút thì ra khỏi phòng, cúi đầu nghịch nghịch. điện thoại một lúc rồi mỉm cười với Gun Atthaphan: "Chuyện này em không phải lo đâu, anh lo được hết. Bé yên tâm nghỉ nhé, anh về đây."

Gun Atthaphan không biết thái đồ này của hắn là có ý gì. Dù sao thì mới kết hôn có nửa năm đã ly thân rồi ly hôn cũng không phải chuyện gì tốt đẹp đáng cho hắn cười như vậy.

Không lâu sau khi Off Jumpol rời khỏi nhà, một thông báo instagram mới xuất hiện trên điện thoại của cậu, đó là một thông báo bài đăng mới trên instagram của Off Jumpol, Gun Atthaphan bấm xem ngay thì nhận ra, mình vậy mà vẫn còn rất quan tâm đến hắn.

Gun Atthaphan mới đọc mấy chữ đầu của bài post ghi "chuyện hôm nay", cậu đã đoán hắn muốn làm rõ những tin đồn đó.

Nhưng, cậu đã đoán sai, Off Jumpol đăng bài kia kèm ảnh selfile mặt khóc của mình. Bên dưới hắn viết: "Chuyện hôm nay, tôi xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của mọi người khi phải xem nó. Tôi lỡ tay lỡ miệng làm bé nhà giận...bỏ tôi đi luôn... Xin hãy giúp đỡ tôi với, làm sao để dỗ bé về nhà bây giờ TT^TT???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top