Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36.

Trời dần sáng, Gun Atthaphan lại thức giấc, bên ngoài vẫn mưa. Cậu vô thức nhấn công tắc đèn ngủ, ánh sáng bao trùm, cậu không khỏi thở phào, cuối cùng cũng có điện rồi.

Nhưng Off Jumpol lại không thấy đâu. Cậu đi vòng ra cửa nhìn nhìn. Đôi giày của hắn vẫn còn đó. Nhà rất nhỏ, nhìn một vòng là hết, cậu hướng ánh mắt về phía cánh cửa phòng tắm đóng kín. Cậu đi sang, nghe thấy tiếng nước ngừng chảy thì gõ cửa hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao." Giọng hắn nghe khàn khàn "Em đừng đứng ngoài cửa, đợi anh một chút...anh đi ra ban công."

Đêm qua cậu rất lo lắng cho vết thương trên người Off Jumpol vì có thể bị viêm hoặc nhiễm trùng, bây giờ nghe thấy giọng nói khô khốc và khàn khàn của hắn, cậu chắc chắn đang sốt. Gun Atthaphan cau mày đứng bên cửa không chịu rời đi: "Anh có bị sốt không đó? Tôi lấy thuốc cho anh nha. Bị sốt sao còn đi tắm nữa?"

Off Jumpol nói: "Không, anh không bị sốt. Uống thuốc cũng vô tác dụng thôi, Gun, em nghe anh nói này, khi anh ra ngoài, em phải tránh xa anh càng xa càng tốt, sau đó gọi cho nhà thuốc gần nhất hỏi họ có mang thuốc ức chế đến được không..."

"Thuốc ức chế?"

Gun Atthaphan phản ứng lại ngay, kinh ngạc: "Kỳ mẫn cảm của anh lại đến sao? Mới chưa bao lâu mà!"

Kỳ mẫn cảm của Alpha cũng như là tai họa đối với hầu hết những người xung quanh, trong kì mẫn cảm Alpha sẽ không thể khống chế được hành động, dễ làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, đôi khi còn có nhiều hành vi tổn hại người khác. Có lẽ vì nguyên nhân này, hầu hết một năm Alpha chỉ có một hoặc hai lần rơi vào kỳ mẫn cảm. Thấy tháng trước Off Jumpol đã rơi vào kỳ mẫn cảm một lần rồi, không thể nào mới đó hắn lại bị tiếp được.

"... Ừ, nhưng mà chắc do có nhiều chuyện xảy ra tác động đến anh quá, anh vốn luôn mang thuốc theo nhưng hôm qua cũng rơi đâu rồi." Off Jumpol cười khổ, sau đó nói: "Anh mở quạt hút rồi, em ở trong nhà chờ nha, anh ra ban công."

Với thời tiết này, ở trong nhà thôi cũng thấy lạnh huống hồ ra ngoài. Gun Atthaphan biết hắn mở quạt hút là vì để pheromone của mình tan nhanh hơn, để không ảnh hưởng đến cậu.

Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cậu nhẹ nhàng đáp lại ừ, đi lại bên giường ngồi xuống, sau đó cầm di động gọi cho hiệu thuốc.

Cậu tìm số điện thoại của tất cả các nhà thuốc trong khu vực rồi gọi điện cho từng tiệm một. Cơ mà hầu hết đều không ai bắt máy, chỉ có hai tiệm có người đáp lại nhưng họ nói rằng hiện tại tình hình bão vẫn còn nghiêm trọng không thể giao thuốc được.

Hai tiệm thuốc tính ra thì rất xa, một tiệm đâu 15 km, tiệm còn lại thì 8 ​​km. Thời tiết này đâu thể nào lái xe, đi bộ thì càng nguy hiểm, chuyện mua thuốc ức chế ra xem ra là chuyện bất khả thi, Gun Atthaphan thở dài, cậu vào nhà tắm xịt nước rồi xịt thêm cả chai tinh dầu cho át mùi, rồi đi ra ban công, thấy Off Jumpol chỉ mặc áo quần phong phanh đứng ngoài đó, cậu kéo cửa, nói: "Phải thay băng rồi, anh vào đi."

Off Jumpol lúc nãy lấy một chiếc ghế nhỏ ra ban công ngồi, đang cau mày xem điện thoại thì Gun Atthaphan bất ngờ kéo cửa ra, phản ứng đầu tiên của hắn là vội đóng cửa lại. Nhưng Gun Atthaphan cứ mãi không buông tay, hắn vội hét lên: "Buông ra! Em có biết mình đang làm gì không hả?"

Cửa kính chỉ có một lớp, Gun Atthaphan không cần bước ra cũng biết bên ngoài lạnh đến nhường nào. Cậu còn nhìn thấy miếng băng trên cánh tay Off Jumpol đã bị bong, vết thương bị toác ra, chỉ là không chảy máu thôi chứ không tốt hơn hôm qua là mấy, trong lòng cậu giận khó tả, mắng hắn: "Tôi mới phải hỏi anh làm gì đấy. Anh nghĩ sẽ vượt qua kì mẫn cảm theo kiểu này sao? Đừng có điên nữa, giờ mà không thay băng thì có khi trước khi qua kì mẫn cảm anh đã bị nhiễm trùng chết quách đi rồi "

Off Jumpol cúi đầu, nhưng vẫn vươn tay chặn cậu lại, nói: "Em đưa băng đây, anh tự băng nha? Trong kì mẫn cảm em tránh xa anh ra. Anh sợ như lần trước. Anh...anh không thể kiểm soát bản thân sẽ làm em bị thương mất."

"Không, tôi thà không nhìn không biết cũng không sao." Gun Atthaphan đặt tay lên khung cửa, cậu cau mày nhìn hắn, kiên định, "Anh bị như thế trước mặt tôi, làm sao tôi mặc kệ anh được? Vào đi, nhanh lên, anh không vào tôi nổi giận bây giờ!"

Off Jumpol nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, một lúc sau hắn cũng đồng ý, theo cậu vào nhà.

Gun Atthaphan chỉ chỗ chiếc bàn, nói: "Ngồi xuống đi, tôi thay băng cho anh."

"Gun, em tin vào khả năng tự chủ của anh đến thế sao?" Off Jumpol đặt tay lên bàn, nhìn cậu mở hộp thuốc, dùng nhíp gắp bông tẩm cồn nhẹ nhàng sát trùng cho mình, dường như ngoài mùi cồn, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa, hắn đã cố hết sức để ngăn mùi pheromone của mình, nhưng mũi vì cảm lạnh nên không rõ lắm, hắn trầm giọng nói tiếp. "Còn anh thì không tin đâu. Anh sợ..."

Gun Atthaphan không ngẩng đầu lên, đáp: "Giờ anh có thấy khó chịu không? Tôi thấy mùi pheromone hình như không nồng lắm."

Off Jumpol nói: "Bây giờ thì không sao, nhưng trong kỳ mẫn cảm... Anh không dám đảm bảo. Lát nữa, khi pheromone nồng hơn, anh cũng không biết mình sẽ làm những gì. Lỡ như anh... làm em bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

Người đàn ông này sáng sớm đã nhốt mình trong phòng tắm, mở quạt hút mùi, rồi lại chạy ra ban công tự cách ly với cậu, Gun Atthaphan nghĩ đến đây cũng không biết là nên đau lòng hay là nên tức giận, cậu mấp máy miệng một hồi mới nói với hắn: "... Tôi có cảm giác vết thương của anh trở nặng rồi, trong nhà cũng không có thuốc kháng viêm, để tôi sang nhà hàng xóm hỏi thử xem có không."

Off Jumpol lắc đầu: "Đừng, em là người của công chúng, nếu hàng xóm không biết giữ mồm miệng, truyền thông sẽ lại viết lung tung. Vết thương của anh không sao đâu, mưa cũng hết rồi, đợi thêm lát nữa trợ lý của anh sẽ gửi thuốc qua."

Thật sự lúc nãy trợ lý đã gọi đến, lúc đó Gun Atthaphan còn không ngờ hắn lại nói chuyện này cho cậu ta. Người này khi ân cần thì thật sự rất ân cần. Nhưng trong tình huống này, đâu phải cứ nói suông là được... Cậu quấn băng xong, lo lắng sờ trán Off Jumpol, rồi lại sờ trán mình, thấp giọng nói: "Hình như nóng hơn đêm qua."

Off Jumpol Nhún cười, vẻ mặt thoải mái an ủi cậu: "Không sao, kỳ mẫn cảm thì nhiệt độ sẽ cao hơn bình thường. Em tìm cho anh hai bộ quần áo của em, nhé, anh ôm vào sẽ thấy dễ chịu hơn."

Gun Atthaphan cau mày nói lại: "Tôi có thể tản pheromone cho anh."

"Không cần đâu, cho anh quần áo của em là được rồi." Giọng điệu của Off Jumpol dịu đi, sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng vẫn cố cười, "Khi nào anh chịu hết nổi thì em hẳng giúp anh."

Hắn đã nói thế, Gun Atthaphan đành phải ra tủ lấy ra hai bộ quần áo cho hắn. Sau đó cậu bảo hắn lên giường nằm, đắp chăn cho hắn rồi nói: "Anh ngủ thử xem có đỡ hơn không. Lạnh thì nói tôi bật điều hoà... Giờ tôi đi kiếm chút gì ăn đã."

Khoảng cách giữa nhà bếp và phòng ngủ không xa. Gun Atthaphan thỉnh thoảng quay đầu lại liền có thể nhìn thấy hắn ngay. Nằm trằn trọc trên giường một hồi, Off Jumpol cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái mà không đè lên vết thương, hắn ôm quần áo của Gun Atthaphan vào lòng thiếp đi.

Có điện rồi, món gì cũng nấu được, nhưng tình hình của Off Jumpol hiện đang không tốt lắm nên Gun Atthaphan chỉ nấu một nồi cháo. Lúc đun cháo, cậu lục ngăn đông tìm được nửa miếng thịt nạc, cũng may là được đựng trong túi hút chân không nên cúp điện một ngày trời vẫn có thể ăn được. Cậu cũng tìm thấy một ít rau ở ngăn mát mà Off Jumpol đã mang đến và nhét vào đó hai ngày trước.

Lấy nguyên liệu xong, cậu rửa sạch rồi băm nhuyễn thịt thái nhỏ rau, thấy cháo đã sắp nhừ, cậu xào thơm thịt và rau rồi cho vào, nêm chút gia vị, hành gừng, khuấy đều một chút, mùi thơm phức đã bay khắp nhà.

Cậu đeo găng tay chịu nhiệt, bắc nồi khỏi bếp, múc một bát nhỏ bưng vào phòng ngủ, cậu bước đến bên giường nhìn Off Jumpol, khuôn mặt của Alpha cũng không đỏ lắm. Nhưng khi đặt tay lên trán, cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng về nhiệt độ.

Và trong căn phòng này, mùi pheromone hoa thuỷ tiên của hắn đã dần nồng hơn.

Off Jumpol bị động tác của cậu làm cho tỉnh giấc, hắn khó chịu mở mắt ra, gượng dậy: "A...Gun... anh phải ra ngoài..."

Gun Atthaphan nói: "Anh định đi đâu? Anh đang sốt, tôi nấu cháo này, anh ăn chút đi, tôi đo nhiệt độ cho."

Cậu quay người đi tìm nhiệt kế cho Off Jumpol, sau đó bưng cháo đến ngồi ở bên giường, tần ngần một chút rồi nói với hắn: " Há miệng ra, tôi đút anh ăn."

Off Jumpol không nghĩ rằng mình lại được cậu đối xử tốt như vậy khi bị ốm, mặc dù đang rất khó chịu, còn đang trong thời kỳ mẫn cảm nhưng hắn vẫn không nỡ từ chối sự chăm sóc từ Gun Atthaphan. Thế là hắn đành thành thật vừa kẹp nhiệt kế vừa há miệng ăn cháo, năm phút sau, Gun Atthaphan nhìn chỉ số trên nhiệt kế, cau mày: "Ba mươi tám độ sáu, sốt nặng đó, anh cần tôi gọi cấp cứu không..."

Off Jumpol ho khù khụ cầm ly nước một hơi uống cạn, "Không sao đâu, anh ngủ một giấc sẽ khoẻ thôi..."

Hắn đang bị cơn sốt hành hạ, lại thêm kì mẫn cảm làm cho tâm trạng bứt rứt khó chịu, chỉ ăn được nửa bát cháo đã bắt đầu buồn ngủ.

Sau khi cho hắn uống thuốc hạ sốt. Gun Atthaphan thấy hắn nép mình nằm trên giường, đôi chân dài cuộn lại như bị lạnh, bèn lấy chăn đắp kín cho hắn, chốc chốc lại đo nhiệt độ rồi lau mồ hôi. Cứ thế khoảng một giờ sau, Gun Atthaphan cảm thấy mồ hôi lẫn nhiệt độ đều không có dấu hiệu giảm. Off Jumpol cứ trở mình liên tục, khi mở mắt ra đòi uống nước, dáng vẻ phờ phạc vô cùng, hắn khịt mũi, ho hai tiếng: "Gun..."

"Ơi..." Gun Atthaphan nhận lại cốc nước hắn đưa, lòng bàn tay Alpha nóng hổi, đầy mồ hôi, "Có khó chịu không?"

Off Jumpol chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn: "Khó chịu... Mùi pheromone của anh có nồng không? Mũi anh bị nghẹt anh không ngửi thấy..."

Gun Atthaphan nói: "Không sao đâu, không nồng. Triệu chứng của anh trong kỳ mẫn cảm hình như không giống lần trước, cơn sốt thì vẫn chưa giảm. Tôi nghĩ chắc là vì lý do này."

"Anh cũng không biết." Giọng Off Jumpol khàn đặc, đầu hắn đau ong ong: "Gun, anh muốn ôm em quá..."

"Lúc nào rồi mà còn nghĩ chuyện này."

Gun Atthaphan không biết có nên cho hắn uống thêm một viên hạ sốt hay không, nhưng cảm thấy rằng có thể còn cách khác tốt hơn, câu do dự một lát, rồi tránh cánh tay bị thương của Off Jumpol đi, vòng qua eo hắn, ôm hắn.

Được cậu ôm, hắn nghiêng đầu tựa lên vai cậu, thấp giọng nói: "Anh rất nhớ em... Anh sẽ không làm gì đâu, nếu anh có mất kiềm chế, em cứ đánh vào vết thương của anh, còn không thì cứ đâm anh một dao cũng được." Alpha dường như đã dựa sát cả người vào Gun Atthaphan, cứ thì thào không ngừng: "Gun, anh yêu em, yêu em nhiều lắm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top