Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44.

Mười giờ rưỡi tối, Night Bar.

Off Jumpol và Max ngồi trong góc trước quầy rượu, họ là hai vị khách duy nhất ở quán bar này đêm nay, màn hình TV khổng lồ trong quán vậy mà lại mở Tom và Jerry.

Bartender mang hai ly Sidecar ra, rồi lại đi vào trong, để lại không gian chỉ còn hai người.

"Tôi thật thương cho hoàn cảnh hiện tại của cậu." Max hươ hươ ly rượu, nhìn Off Jumpol, nói: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Off Jumpol nhấp một ngụm. Nồng độ cồn này quả là hơi nặng so với hắn, khi rượu chảy đến cổ họng, hắn không khỏi cau mày xua tay. "Không cần, tôi nghĩ tôi có thể tự giải quyết được." Hắn lịch sự mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo chút cô đơn, "Cảm ơn ý tốt của anh."

Max không nói gì, y nhìn thấy điện thoại của Off Jumpol sáng lên, vừa hay có thể thấy ảnh của hắn và Gun Atthaphan trên hình nền. Y có vẻ trầm ngâm, dùng ngón tay chạm vào thành ly rồi hỏi: "Tôi nghe nói Gun đã ra nước ngoài rồi? Có đúng không?"

"Ừ." Off Jumpol nhấp một ngụm rượu: "Em ấy muốn nghỉ ngơi."

Max nói: "Mặc dù có thể cậu sẽ không thích nghe những gì tôi nói, nhưng Off, cậu là một trong số ít người mà tôi ngưỡng mộ trong giới này. Với tôi, cậu không phải chỉ là một idol, mà cậu là một diễn viên thực lực. Omega tầm thường đó thực sự không hề xứng với cậu. Như tôi đã nói rồi đó, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị cậu ta hại đời thôi."

Off Jumpol ngước mắt lên nhìn Max. Dưới ánh đèn mờ ảo, rối mắt của quán bar, chiếc áo len cao cổ màu đen trên người Max khiến y trông lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều, thậm chí thấp thoáng trong ánh mắt y còn mang theo sự toan tính gì đó.

"Anh có vẻ như có thành kiến ​​lớn với Gun nhỉ. Tại sao lúc chúng ta ở trường quay tôi lại không nhận ra điều đó cơ chứ?" Off Jumpol lắc đầu nói: "Nếu anh vẫn cứ nói xấu Omega của tôi thì chúng ta cũng không cần uống cùng nhau nữa."

"Cậu ta đã ra nước ngoài rồi, bỏ rơi cậu rồi. Cậu còn xem cậu ta là Omega của mình à?" Max cười nhẹ, "Hồi cậu còn chưa nổi tiếng, cậu ta cũng từng một lần bỏ đi Mỹ rồi đúng không? Cậu bị cậu ta bỏ rơi một lần rồi, giờ định đợi tiếp lần thứ hai sao? Tôi thực sự không biết cậu là một Alpha ngây thơ, ngu ngốc hay mù quáng nữa."

Off Jumpol cau mày, vẻ mặt hắn khó chịu vô cùng, hắn đã uống hết rượu trong ly rồi giơ tay gọi bartender cho thêm một ly nữa: "Có vẻ như anh biết rất nhiều về tôi và Gun nhỉ? Nhưng anh nên biết rằng. Em ấy muốn đi đâu làm gì đó là quyền tự quyết của em ấy. Thêm nữa sự thật là tôi cũng đã đối xử với em ấy không đủ tốt thôi."

Bartender mang đến một ly nữa cho Off Jumpol, khi hỏi Max có muốn không, y nói: "Tôi không thích vị này nữa, vui lòng đổi thành White Lady."

Rượu mới pha xong rồi bưng lên, Max cụng ly với Off Jumpol, sau đó nói: "Thật ra, chuyện của cậu ở Mỹ lần này, bên kia không có bằng chứng, sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện thì công chúng sẽ lại tin tưởng cậu thôi. Còn chuyện ngày đó của Gun Atthaphan chắc mãi mãi sẽ là một vết nhơ không thể xoá nhoà. Lần này cậu ta lại chơi bài chuồn rồi, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để cậu có thể đưa ra lựa chọn mới."

Off Jumpol nghe xong, nhíu mày, nhìn y, rồi cười khẩy, nói: "Chọn cái gì?"

Max nhìn hắn đầy ẩn ý, ​​đôi mắt nheo lại chợt nở nụ cười, y nghiêng chiếc ly qua, chạm nhẹ vào ly của hắn rồi nói: "Bất cứ thứ gì, kể cả tương lai của cậu."

---

Cùng lúc đó, Milan - Ý.

Trên sân thượng của khách sạn này có thể nhìn thấy toàn cảnh Nhà thờ Milan phía đối diện. Buổi trưa là thời điểm nắng nhất trong ngày, dưới bầu trời trong xanh, những tác phẩm điêu khắc uốn lượn và những ngọn tháp cao chót vót của Nhà thờ Milan dường như xuyên qua những tầng mây, sự phức tạp và tinh tế của kiến ​​trúc Gothic được thể hiện một cách sống động vô cùng.

New Thitipoom giơ máy ảnh lên chụp vài bức ảnh bầu trời rồi cậu ta mỉm cười gọi: "Gun Gun mau ngồi xuống bên này nè, tớ chụp cho. Địa điểm này là thánh địa check in khi đến Ý đó."

Gun Atthaphan lơ đãng gật đầu nhưng mắt chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại. Không có tin nhắn nào từ Off Jumpol. Mặc dù cậu biết hắn chắc chắn là đang bận, nhưng cứ không nén nổi lòng mà trông chờ tin nhắn.

"Cậu đừng nhìn nữa. Hắn lớn tướng thế kia thì ai mà bắt cóc cho nổi." New Thitipoom dùng nĩa xiên một miếng thịt bò nướng kèm với phô mai rồi đặt lên đĩa của mình. Màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt, cậu ta chậm rãi cho thức ăn vào miệng, cắn một miếng, nói: "Hơn nữa hắn đã biết tỏng tên Max kia là người thế nào rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu."

Gun Atthaphan gật đầu. Cậu cũng ăn thử một miếng thịt, không khỏi suýt xoa: "Thơm quá. Món bò của nhà hàng này tuyệt ghê."

New Thitipoom nói: "Nếu thích thì ăn nhiều chút nha. Từ hồi đến Ý tớ tăng cân chóng mặt luôn đây nè. Phô mai ở đây ta nói ngon xuất sắc. Tớ cũng có gọi món súp risotto rồi á. Nó ngon đến mức hồi mới qua ngày nào tớ cũng ăn luôn."

Đồ ăn Ý tuy không đặc sắc như đồ ăn Pháp, nhưng phô mai trên mỗi món ăn đều đậm đà, kết hợp với món nào cũng làm dậy thêm hương vị. New Thitipoom còn gọi một chai rượu trắng ướp lạnh, có vị ngọt thanh, sảng khoái, có thể làm dịu đi hương vị đậm đà của món ăn.

Gun Atthaphan vốn dĩ không đói, nhưng cuối cùng lại bị món ngon chinh phục, cậu mỉm cười: "Tớ vô tâm quá, anh ấy ở bên kia phải giải quyết bao nhiêu chuyện, tớ thì ở đây ăn đồ ngon ngắm cảnh đẹp."

New Thitipoom cầm ly rượu lên, nheo mắt uống một ngụm, thản nhiên nói: "Không đâu, chuyện này cũng xem như chính hắn gây ra thì chính hắn giải quyết. Chỉ mong sau này, cái người tên Max kia sẽ biết điều không dám phá hoại gia đình người khác nữa. Còn mà nếu vẫn chưa tỉnh ngộ ra thì với những thứ chúng ta đang có trong tay, chúng ta hoàn toàn có thể uy hiếp ngược lại được. Chống lưng cho anh ta bây giờ chắc chắn cũng không ngờ nổi đâu."

"Không cần làm thế đâu." Gun Atthaphan cũng nhấp một ngụm rượu, giọng nói của cậu nhẹ nhàng mà bình tĩnh, "Tuy anh ta có đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, nhưng điều tớ cần, chỉ là anh ta đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa mà thôi, những chuyện khác tớ sẽ không động vào đâu. Cảm giác mất đi một người quan trọng nhất cuộc đời đã đau khổ lắm rồi, tớ hiểu cho anh ta."

Một cơn gió thổi qua, thổi tung phần tóc trước trán của Gun Atthaphan. Đôi mắt cậu trong veo, mỉm cười tươi tắn: "Newwie, tớ rất trân trọng những gì mình đang có. So với anh ta, tớ may mắn hơn rất nhiều."

New Thitipoom chỉ cười không nói gì nữa, nâng ly lên, chạm vào ly của cậu, tiếng thủy tinh chạm vào nhau trong trẻo như giọt nước của hồ Caressa.

Trước nhà thờ, chim bồ câu bay lượn trong không trung, màu xanh trắng sáng phản chiếu trong ly rượu, như thể mọi người có thể nhìn thấy vẻ đẹp vô tận.

......

Off Jumpol nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì? Đừng vòng vo, tính tôi thích thẳng thắn."

"Tôi đã nói rất thẳng thắn rồi, cậu nghĩ xem tại sao bây giờ cậu lại thảm hại thế này?" Max nói: "Tất cả là do Omega cậu chọn không xứng với cậu, và chính cậu ta đã kéo cậu cùng sa xuống vũng lầy."

"Ngoài việc chỉ trích Omega của tôi ta, anh không còn gì để nói sao?" Off Jumpol nhìn y, hỏi: "Còn nữa, anh hết lần này đến lần khác nói em ấy không xứng với tôi. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi đã không dễ dàng gì mới có thể cưới được em ấy về làm vợ, và tôi sẽ không bao giờ buông tay em ấy ra."

Max chỉ gật đầu, uống một ngụm rượu, rồi hỏi: "Được thôi, thế chúng ta nói chuyện khác. Với thực lực của cậu, tôi nghĩ showbiz Thái hiện tại không còn đủ cho cậu phát triển nữa. Cậu hoàn toàn có thể bước đến một chân trời tốt hơn, chẳng hạn như Hollywood."

Off Jumpol không quan tâm lắm. Mặt hắn giờ đỏ bừng vì uống quá nhiều rượu hôm nay. Hắn nhún vai, cười nói: "Tại sao mọi người ai cũng nhắc đến Hollywood đối với tôi vậy? Trông tôi thấy có tham vọng lớn vậy sao?"

"Những người đó chỉ chỉ là tiện miệng nói chơi, còn tôi thì khác." Max nhìn thẳng vào Off Jumpol, nói, "Tôi thực sự có thể giúp cậu. Cậu có tài, có thực lực chỉ cần có hậu thuẫn vững chắc. Hollywood, Đại lộ Danh vọng, Broadway, những đỉnh cao mà người khác cả đời chỉ dám ước ao, cậu hoàn toàn có thể leo lên được. Sao? Nghe hấp dẫn không?"

Off Jumpol nói: "Không, tôi là người thích an phận không thích tranh giành. Với cả, tôi biết trên đời này không có bữa ngon nào là miễn phí. Muốn cái gì thì ít nhất phải trao đổi một thứ ngang giá. Bây giờ ai thấy tôi cũng đều tránh như tránh tà, có mỗi anh là tiếp cận tôi. Sao, muốn trao đổi gì với tôi, nói tôi nghe xem nào." Max nói: "Cậu đừng nghĩ thế, tội tôi lắm. Off, tôi rất ngưỡng mộ cậu, tôi chỉ muốn thấy cậu có môi trường phát triển tốt hơn thôi."

"Mười tám tuổi anh đã đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, kỹ năng diễn xuất của anh tốt như vậy, anh nói xem làm sao tôi có thể tin anh đây? Khun Max. "

Off Jumpol đã uống hết ly thứ hai, hắn gọi bartender đem cho hắn thêm một ly mới. Gương mặt hắn hình như đã say, đôi mắt một mí hơi nheo, nhìn Max rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói anh ở nước Mỹ có làm gì mà đủ vốn để làm hậu thuẫn buff được tôi."

Max hơi nghiêng người về phía hắn, gương mặt vốn lạnh lùng của y, giờ dịu dàng đến lạ, "Nói thế này đi, xem như đây là cơ hội tốt cho cậu rời xa cậu Omega tai hoạ kia cũng được."

Off Jumpol không biết mình có nghe rõ lời nói của y hay không, ngón tay hắn khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái: "Rời xa em ấy, tôi sẽ sống không bằng chết."

"Nhưng nếu có cậu ta nhưng mất đi tất cả, cậu nghĩ xem cậu có sống nổi không? Từ lúc cậu ta quay về, cậu đã có được cái gì ra hồn chưa hay là toàn xui xẻo và tai hoạ? Ngay cả phim "Ảo giác" bao nhiêu người tâm huyết cũng bị ảnh hưởng đó thôi. Nhưng nếu được đóng phim tại Hollywood, cái tên Off Jumpol sẽ có thể vang khắp thế giới, khắp mọi nơi sẽ có người hâm mộ và ủng hộ cậu." "Nghe cứ như một giấc mơ điên rồ của tụi trẻ trâu nhỉ." Off Jumpol nhắm mắt lại, nhếch môi "Vậy thì... tôi đi đến đâu người ta cũng sẽ bảo "tắt đèn" hay "dẹp bỏ" nhỉ? Buồn cười quá...."

Max nói: "Ý cậu là cái nghệ danh Off ấy à? Không sao. Nếu cậu muốn, có thể đổi một cái tên khác. Pine thì sao?"

Lồng ngực Off Jumpol nâng lên hạ xuống theo nhịp thở. Hắn không trả lời. Cúi gầm mặt xuống, có lẽ hắn đã say.

Max nghịch nghịch ly rượu trên tay, nhìn Off Jumpol như đang xem một món hàng, một lúc sau, y ngập ngừng chìa tay chạm vào cánh tay của Off Jumpol. Nhưng Alpha đột nhiên mở mắt ra, uể oải ngáp một cái, né tránh bàn tay đưa ra của Max. "Ừm... tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy không ổn chút nào." Off Jumpol nhếch khóe miệng, mặc dù mặt vẫn đỏ bừng, nhưng qua ánh mắt rõ ràng hắn không hề say.

Hắn nhìn Max nói: "Tôi không thể bỏ vợ mình được, em ấy là cuộc sống của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn nên cho anh một lời khuyên,... thứ vốn không thuộc về mình thì đừng cưỡng cầu lấy được nó từ người khác."

Sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt Max, Off Jumpol bình tĩnh nói: "Khun Max, anh đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc. Anh cho rằng tôi không biết anh là người tung tin hại tôi ở Mỹ sao? Còn người tên Pine đó vốn không phải là tôi. Dù cho tôi có nhìn giống người đó thế nào thì tôi cũng vẫn không phải. Tôi không thích chơi trò thế thân, cũng không thích trò mèo vờn chuột."

"Chuyện cậu ở Mỹ thì liên quan gì tôi? Off Jumpol, cậu thú vị hơn tôi nghĩ đó. Ai cũng bảo cậu không biết uống rượu, nhưng tôi không ngờ cậu lại biết giả vờ say. "

Off Jumpol nhún vai cười, một nụ cười như ý hiển nhiên: "Rượu có mùi như pheromone của bạn đời. Anh nghĩ xem làm sao tôi say được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top