Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.


Không khí trong phòng chợt lặng đi sau câu hỏi của Off Jumpol, Gun Atthaphan hít sâu một hơi, nói: "Lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi chưa từng dựa vào việc bán mình để đổi lấy thứ gì hay làm ra chuyện gì khác có lỗi với anh, anh vẫn không tin tôi ư?"

"Tôi không phải hỏi chuyện này." Off Jumpol dường như đã mất kiên nhẫn, hắn muốn tìm kiếm đáp án mà mình muốn: "Cậu phải nói rõ cho tôi biết, chuyện đó rất quan trọng."

"Tại sao?" Gun Atthaphan cảm thấy có vẻ như hắn đã lờ mờ biết được gì đó, cảm giác giấu giếm kia cũng khiến lòng cậu chộn rộn, "Tại sao lại quan trọng?"

Off Jumpol im lặng một hồi, hàng lông mày của hắn dù có nhíu lại vẫn đẹp trai cực kì, đôi mắt khẽ chớp mang theo sức quyến rũ.

Cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng: "Cậu có cho tôi biết sự thật, tôi mới có thể có cái cớ để thuyết phục bản thân rằng việc mình tha thứ cho cậu không có gì là sai trái. Bây giờ...cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu, bất kể phương diện nào, bất kể chuyện gì. Tôi chỉ muốn cậu nói rõ quan hệ của cậu với người đó mà thôi."

Gun Atthaphan nghe xong, khóe miệng nhếch lên nhưng đó là một nụ cười rất khách sáo: "Nếu tôi nói với anh, tôi và anh ta không có bất kì quan hệ nào, anh có tin không?" Cậu nhìn thẳng vào mắt Off Jumpol, lặp lại một lần nữa: "Anh tin tôi không?"

Off Jumpol nói: "Tôi tin cậu, nhưng tôi không tin mọi chuyện đơn giản như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu lại không thể nói ra?"

"Khi anh bắt đầu nghi ngờ tôi thì đó cũng là lúc anh tự cho anh đáp án rồi, cho nên dù tôi có nói gì thì cũng không có ý nghĩa." Gun Atthaphan nói xong, cậu đứng lên, vẫn là nụ cười nhưng giờ là nụ cười bất lực, "Anh cũng đừng miễn cưỡng bản thân quá, dù gì anh cũng chẳng đến mức cô đơn."

Gun Atthaphan nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, chua xót trong lòng, cậu nói tiếp: "Anh dẫn tôi đến đây, nói những lời như vậy, bạn gái anh có biết không? Off Jumpol, sao anh cứ thích chọc tức tôi vậy?"

Cậu nom muốn bỏ ra ngoài, Off Jumpol lập tức giữ cậu lại: "Đừng đi."

"Buông ra!" Gun Atthaphan nổi giận, từng chữ một thoát ra từ miệng cậu đầy tính sát thương" "Giữa chúng ta vốn chẳng có gì vui vẻ mà nói với nhau, anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ đi, không cần anh tha thứ cho tôi, cũng không cần anh thương hại tôi, anh tránh ra tôi ra là được rồi."

Vừa lúc này, phục vụ lại mang đồ ăn đến, nhìn thấy hai người căng thẳng, cậu ta cúi đầu bày món xong rời đi.

Off Jumpol nói: "Cậu ngồi xuống trước đi, tôi không phải ý đó...ngồi xuống đi, nhé? Người ta nhìn thấy rồi kìa, cậu cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ, bình tĩnh được không?"

Gun Atthaphan lùi về sau một bước, vẫn đứng đó, Off Jumpol kéo ghế cho cậu: "Ngồi đi, đừng như vậy, ít nhiều gì cũng ăn cho bữa cơm chứ."

Phục vụ lại đi vào lần nữa, bưng một chén súp: "P'Off, đầu bếp chúng tôi đặc biệt nấu theo yêu cầu của anh, đây là cho P'Gun đúng không ạ?"

"Ừ, để xuống đi."

Phục vụ đặt bát súp xuống, lại nhanh chóng rời đi, Off Jumpol nói: "Món lên rồi, tôi cũng mất mặt rồi, cậu còn muốn sao nữa? Ngồi đi."

Lực tay của hắn rất mạnh, như là muốn nhấn Gun Atthaphan dính vào chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống rồi để ly nước của mình cạnh bên cậu, như thể cái ly kia là ranh giới của hai người vậy.

Gun Atthaphan cau mày: "Anh còn muốn nói gì nữa?"

Off Jumpol đáp: "Tôi chẳng muốn nói gì hết, ăn đi. Nhà hàng nể mặt lắm mới nấu súp cho cậu đấy."

Gun Atthaphan chả thèm quan tâm, cậu cúi đầu cầm muỗng ăn.

Off Jumpol hỏi: "Có ngon không?"

Đây là nhà hàng Tây theo chuẩn quốc tế, đương nhiên đồ ăn sẽ ngon. Tuy Gun Atthaphan không muốn khen tấm tắc trước mặt Off Jumpol nhưng không thể phủ nhận món súp này nấu rất chuẩn vị, mới húp mấy muỗng đã ấm cả người.

Trong cái thời tiết lạnh lẽo này, có được một chén súp ấm nóng thì còn gì bằng, Gun Atthaphan đáp như nhát gừng: "Cũng được, anh không ăn à?"

Off Jumpol xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay: "Tôi không lạnh."

Cậu vốn cũng muốn nói tôi cũng không lạnh nhưng người phục vụ lại đi vào, nhận ra bầu không khí đã ổn hơn, cuối cùng cậu ta cũng dám ngẩng đầu lên.

"Món tráng miệng lát nữa rồi mang lên cũng được." Off Jumpol cười lịch sự, dặn dò người phục vụ, "Súp rất ngon, cảm ơn các cậu đã cất công chuẩn bị."

Phục vụ nghe xong thì rất vui, cậu ta cúi đầu xin phép ra ngoài, còn không quên đóng cửa. Lúc này Off Jumpol mới nói: "Được rồi, giờ sẽ không ai làm phiền nữa."

"Mỗi khi anh dẫn ai đi ăn cũng đều sẽ như vậy sao?" Gun Atthaphan vừa ăn vừa hỏi.

Off Jumpol lại không trả lời, hắn hỏi: "Khi nãy cậu nói 'tôi cũng không đến mức cô đơn', cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?"

Gun Atthaphan không khách khí đáp: "Chẳng phải anh vẫn một mực nói tôi và em trai chủ tịch công ty có quan hệ với nhau đó sao? Anh dựa vào đâu thế?"

"Chuyện của cậu báo chí có đăng tin, ảnh chụp đầy khắp Thái Lan này đều biết." Off Jumpol hắng giọng, sau đó nói tiếp: "Tôi thừa nhận là tôi cũng hấp tấp không kiểm chứng mà nghe theo lời mấy bài báo câu khách đó, bây giờ thì tôi tin những lời cậu nói."

Gun Atthaphan lạnh lùng: "Trên báo cũng đầy tin anh hẹn hò, yêu đương với abc, xyz."

"Đó là do công ty sắp xếp, fan service tuyên truyền phim. Hiện tại tôi không có bạn gái gì hết, hoàn toàn độc thân, cậu khỏi lo đang đi ăn với tôi thì có ai đó xông vào đánh chửi cậu."

Lời hắn nói rất tự nhiên, lòng Gun Atthaphan cứ như có cục đá được dỡ đi vậy, thế nhưng khi nhìn đến chiếc nhẫn cậu vẫn thấy khó chịu. Nhưng mà cậu không muốn hỏi nữa, chỉ hời hợt nói: "Chúc mừng anh, ngôi sao Off Jumpol độc thân vàng mười, tiền đồ sáng lạn."

"Cậu học đâu ra cái kiểu nói móc mỉa đó vậy?"

Mặt Gun Atthaphan thản nhiên: "Học từ bạn trai tôi."

Off Jumpol nghe cậu nói thì chỉ cười: "New Thitipoom mà biết cậu dùng cách của cậu ta chọc tức tôi, chắc là vui lắm đấy."

"Không phải New Thitipoom." Gun Atthaphan bác bỏ, cậu hơi cúi đầu, "Mà là ai tôi cũng chẳng cần thiết cho anh biết."

"Thôi ăn đi, món thịt bò hôm nay rất ngon. Mà người bạn trai của cậu ấy, anh ta không đánh dấu cậu sao? Yêu xa à?"

Gun Atthaphan nói: "Yêu gần hay xa cũng không nhất thiết phải đánh dấu."

"Tôi với cậu cũng từng lên giường, nhưng tôi vẫn không đánh dấu cậu." Ngón tay Off Jumpol gõ lên ly thuỷ tinh, vang lên tiếng coong: "Bạn trai cậu đến bây giờ vẫn không đánh dấu? Anh ta cũng như tôi sao, không nỡ à?"

Giọng điệu của hắn có chút giễu cợt, nhưng trong lời nói Gun Atthaphan nghe ra một chút thật lòng cất giấu từ lâu. Cậu hơi động lòng, ngước lên nhìn Off Jumpol.

"Sao thế?" Off Jumpol cầm ly nước lên uống, nghiêm túc nói: "Năm đó thực sự tôi không nỡ, tôi sợ cậu đau."

Gun Atthaphan không ngờ bữa cơm hôm nay lại mang đến cho cậu nhiều cảm xúc như vậy, Off Jumpol càng nói cậu càng mềm lòng, thậm chí còn mơ tưởng đến một Off Jumpol của 3 năm trước.

Cậu hít sâu một hơi, quyết định đổi chủ đề, khéo léo nhắc đến công việc: "Sao hôm nay tôi không thấy những diễn viên khác về khách sạn vậy?"

"Không biết, tôi không quan tâm họ." Off Jumpol lại kéo chủ đề về: "Tôi biết cậu không có bạn trai nào cả, đừng giả vờ. Là một Omega chuyện này không nên nói lung tung."

"Vậy anh cũng đừng nên vạch trần tôi." Gun Atthaphan lắc đầu, "Anh nói đúng, tôi không có." Nói xong cả hai đều yên lặng cúi đầu. Có lẽ động tác ăn có thể giảm bớt cho sự ngại ngùng.

Gun Atthaphan ăn đến miếng thịt cuối cùng rồi ngẩng lên: "Tôi hơi mệt rồi, về thôi."

"Còn món tráng miệng nữa, chờ một chút." Off Jumpol bấm chuông, chẳng bao lâu người phục vụ đã mang món vào, nói: Món tráng miệng hôm nay là bánh tart chanh, xin chúc hai anh ngon miệng."

Người phục vụ vừa đi xong, Off Jumpol mới để ý đến Gun Atthaphan có hơi lạ, đầu cậu cúi thấp, ngón tay trắng bệch siết lấy ly thuỷ tinh, người run rẩy.

Cổ họng Off Jumpol như có gì nghẹn lại. Tự bản thân hắn cũng biết đây là chuyện gì, nhưng hắn cố gắng kiềm chế, chờ Gun Atthaphan ngẩng đầu lên xem sắc mặt cậu đã rồi mới quyết định sẽ nói gì.

Nhưng mãi Gun Atthaphan vẫn không ngẩng đầu lên, tay cậu càng bấu chặt cái ly hơn, giọng nói trầm trầm: "Tôi có thể không ăn mà về trước không?"

Off Jumpol lo lắng hỏi: "Cậu không khoẻ ở đâu vậy?"

Hắn vươn tay sờ mặt Gun Atthaphan, nóng quá.

Trong không khí nhưng có như không có một mùi hương thoang thoảng, Off Jumpol ngửi thấy còn tưởng chỉ là mùi của lọ hoa trang trí, nhưng khi kề sát đến người Gun Atthaphan ngửi thử thì mùi pheromone xộc thẳng vào mũi hắn.

"Cậu..." Giọng Off Jumpol có hơi run, như là không tin lại như bị ảnh hưởng với pheromone: "Cậu phát tình? Sao lại đột ngột vậy?"

Thực ra hắn cũng thấy mình thật ngu mới đi hỏi cái câu thừa thải như vậy.

Gun Atthaphan khó khăn lắc đầu, cậu nhìn hắn, từ mặt đến cổ đều đỏ rực, "Đưa tôi về khách sạn...tôi có thuốc..."

Off Jumpol mới nãy còn quýnh quáng giờ đã bình tĩnh hơn, hắn lấy áo gió của mình bao lấy Gun Atthaphan, nắm tay cậu nói: "Cậu chờ một lát, tôi bảo người ta lái xe ra, chỉ hai phút thôi, ngồi yên đấy, chờ tôi."

Cơn phát tình đến đột ngột khiến Gun Atthaphan không kịp trở tay, cả người cậu giờ vừa nóng vừa choáng, phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được Off Jumpol nói gì, cậu gật đầu, dựa vào ghế thở gấp.

Không biết là hai phút hay là lâu hơn, Off Jumpol đã quay lại. Hắn cúi người ôm Gun Atthaphan lên, ra khỏi phòng ăn rồi đi thang máy chuyên dụng ra cửa sau, ở đó đã có trợ lý của hắn chờ sẵn, chờ hai người lên xe rồi thì hỏi: "P'Off ...giờ mình đi đâu ạ?"

Hắn đọc địa chỉ ở một khu ngoại thành xong thì bấm số gọi cho bác sĩ, nhưng không biết đầu dây bên kia có vấn đề gì mà cứ không liên lạc được.

"Chết tiệt..." Off Jumpol mắng, hắn cau mày nhìn Omega trong lòng, không kiềm nén được mà ôm cậu chặt hơn.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở trước nhà hắn ở ngoại ô, Off Jumpol không nói một lời ôm người xuống xe. Vào nhà xong, hắn thả cậu nằm trên sofa, đèn cũng không bật mà gọi cho bác sĩ một lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được.

Trên đường về đây, trời đã nổi gió, nương theo ánh trăng và đèn đường ngoài cửa những tán cây đổ bóng lên ô cửa thuỷ tinh. Trong nhà tuy mở điều hoà nhưng nhiệt độ cơ thể của Gun Atthaphan bây giờ lại cao bất thường, cậu nằm trên sofa, cả người mềm nhũn, rõ ràng đang rất khó chịu.

Off Jumpol yên lặng quỳ bên sofa, nhìn cậu, bàn tay hắn dè dặt đưa ra, ngón tay khẽ khàng ma sát lên bờ môi Gun Atthaphan.

Cậu phát ra một tiếng ưm rồi như nuốt gì đó xuống họng.

Mùi pheromone tràn ngập trong nhà, thơm nồng nàn, mỗi hơi thở đều như chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim, hấp dẫn người ta phải thưởng thức nhiều hơn.

Lồng ngực Off Jumpol phập phồng, ngón tay hắn di xuống cằm Gun Atthaphan, nâng nó lên rồi hôn xuống.

Bên ngoài chợt nổi trận gió to, những cành cây um tùm xào xạc lá bay tứ tung.

---

trời độ anh Ốp rùiiiiiiii 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top