Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, khi bạn cảm thấy một người nào đó vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, bạn đã thua.

---

Off Jumpol là một người rất nghiêm túc, chuyện gì đã quyết thì sẽ không thay đổi được.

Một thời gian sau lúc về nhà ba mẹ ăn cơm, mặc dù từ loa phường Arm Weerayut hai người cũng đã nghe được chuyện của anh, nhưng thân là con trai anh vẫn nên chính miệng thông báo một tiếng, thời gian lẫn địa điểm kết hôn đều đã chọn xong, Por và Mae nghe xong vẫn không khỏi bị sốc.

"Con trai à có phải con gấp gáp quá rồi không, con mới gặp người ta có một lần mà."

"Có gì mà nhanh đâu ạ, mẹ với ba không phải cũng thế sao, gặp nhau một cái là kết hôn luôn còn gì." Off Jumpol cắt xong trái cây đưa qua cho Mae, nói.

Mae liếc nhìn Por, tuy nói hai người là kết hôn vì lợi ích của gia tộc, nhưng con trai không biết rằng cả hai đã quen nhau từ hồi học cấp ba cho đến khi lên đại học, thậm chí còn "ăn cơm trước kẻng". Quá khứ này bị giữ kín trong cả hai gia đình, thế nên Off Jumpol luôn cho rằng ba mẹ là kết hôn trước sau đó dần dần có tình cảm với nhau, bắt đầu là người xa lạ, kết hôn rồi mới nhận ra tình yêu giữa hai người.

"Vậy... con nói mẹ nghe xem, cái cậu Gun Atthanphan kia, là người thế nào?" Mae vừa ăn một miếng trái cây vừa hỏi.

"Con cũng không rõ lắm, nhưng em ấy rất xinh đẹp."

Mae đau hết cả đầu, sao bà lại có một đứa con trai nông cạn thế này cơ chứ!!!

"Hừm, không thì con nên suy nghĩ lại cho kỹ càng đi, hôn nhân không phải là trò chơi con nít, con phải có trách nhiệm đàng hoàng." Por tuy không tỏ vẻ ra mặt như vợ nhưng vẫn không đồng ý ngay với quyết định của con trai.

Đúng thật.

"Con không xem nó là trò chơi, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, phải là em ấy." Giọng nói Off Jumpol khảng khái, kết thúc chủ đề này, sau đó chuyển qua bàn công việc với Por, Mae cũng hết cách, chỉ có thể đi xem thử mấy kiểu tổ chức lễ cưới.

Theo lời Off Jumpol, anh đã chắc chắn chọn Gun Atthanphan làm bạn đời, nên tự nhiên cũng sẽ cùng cậu chuẩn bị, tuy cuộc hôn nhân này ban đầu mang mục đích giao dịch, nhưng Off Jumpol tin, họ sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Dù gì ba mẹ anh cũng là hai nhà làm ăn thông gia mà bên nhau đến già đó thôi, không phải sao?

Arm Weerayut mới sáng sớm đã chạy đến tìm Off Jumpol, Off Jumpol nhìn gã mà muốn chóng mặt, hỏi gã có phải công ty đóng cửa rồi không, sao rảnh quá vậy.

"Bớt trù tao, tao hiếu kì thôi, ê hôm đó hai người nói gì vậy, nói tao nghe với." Arm Weerayut thật sự rất tò mò bữa tiệc hôm đó hai người đã làm gì mà lại quyết định kết hôn ngay trong một thời gian ngắn như vậy, nhắn tin gọi điện cho Off Jumpol mấy lần đều không được nên gã đành tự mình chạy đến tận nơi hỏi.

"Tao muốn kết hôn còn em ấy thì muốn lấy được tập đoàn Poonsawat, đơn giản vậy thôi."

"Sao tự dưng mày tích cực kết hôn thế, hồi trước giới thiệu cho mày bao nhiêu người mày có thèm liếc tới đâu." Arm Weerayut khó hiểu hỏi.

"Nhìn thấy em ấy xong tao cảm thấy kết hôn cũng là chuyện khá thú vị, không được à?"

"Được, mày nói gì mà chả được, thì ra mày thích kiểu đó hả, không phải hồi xưa mày..." Arm Weerayut nói không ngừng, Off Jumpol cũng mặc kệ gã, nhưng hỏi lại: "Kiểu gì?"

"Thì... là kiểu nhìn bề ngoài vừa lạnh lùng vừa khó gần đó." Arm Weerayut nghĩ đến Gun Atthanphan, trong mắt gã, Gun Atthanphan như băng đá không tan, như hoa trên đỉnh núi.

"Em ấy rất đáng yêu." Off Jumpol nhớ đến dáng vẻ Gun Atthanphan đêm đó dè dặt mở lời với mình, hỏi rằng có thể giúp cậu lấy được những gì vốn thuộc về cậu không, chuột nhỏ rất căng thẳng, tay cứ nắm chặt lan can không buông, môi cắn đến trắng bệch, chờ đến khi anh gật đầu mới thở dài ra một hơi, đáng yêu không chịu nổi, nếu không phải sợ cậu sẽ chạy mất, Off Jumpol thật muốn đưa tay qua xoa đầu cậu.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ chẳng mấy khi của Off Jumpol, Arm Weerayut tự dưng nghi ngờ, Gun Atthanphan mà mình thấy phải chăng là đồ pha ke?!

"Rồi mày định chừng nào kết hôn?"

"Hôm nay."

"Ủa???" Arm Weerayut nhìn Off Jumpol trân trân, đến khi Off Jumpol cầm áo khoác đi ra ngoài rồi gã vẫn còn đứng nguyên tại đó, má ơi, người anh em của tao, mày có cần phải nhanh vậy không chứ?

Đi đón Gun Atthanphan đến chỗ đăng ký, trước khi vào, Off Jumpol nghiêng đầu hỏi: "Anh có thể nắm tay em không?"

Gun Atthanphan sững sờ một chút nhưng vẫn gật đầu, đưa tay mình đặt lên lòng bàn tay anh đã mở sẵn ra.

Off Jumpol bao trọn bàn tay cậu trong tay mình, trong đầu vụt qua một suy nghĩ, cứ muốn nắm lấy bàn tay này.

Thủ tục làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong, lúc ra về, Gun Atthanphan phát hiện Off Jumpol vẫn nắm tay cậu, cậu có hơi ngạc nhiên nhưng không phản kháng.

Tôn trọng ý muốn của Gun Atthanphan, Off Jumpol đã nói với ba mẹ sẽ không tổ chức lễ cưới, Mae tuy thất vọng nhưng cũng theo ý con trai, chỉ là bữa cơm gặp mặt ba mẹ hai bên thì không thể không có được.

Trên đường đến nơi đã hẹn gặp, Gun Atthanphan nhìn Off Jumpol đang tập trung lái xe, hỏi: "Ba mẹ có khi nào không thích em không? Dù gì với thân phận của em mà quyết định kết hôn vội vàng như vậy thì... Em còn không muốn tổ chức lễ cưới nữa..."

Off Jumpol vỗ vỗ bàn tay cậu, nói: "Không đâu, họ chắc chắn thích em, anh không nói đó là ý của em, anh bảo là ngại phiền nên không tổ chức, em cứ an tâm."

Gun Atthanphan lại chăm chú nhìn Off Jumpol tiếp, nhìn rất lâu.

"Sao thế?" Off Jumpol nhướng mày nhìn cậu.

"Không có gì, cảm ơn anh."

"Chúng ta đã kết hôn rồi, không cần khách sáo vậy đâu."

"Ừm."

Để giảm bớt căng thẳng cho Gun Atthanphan, Off Jumpol nói một vài chuyện vui vui với cậu, cũng thông qua đó giúp hai người hiểu nhau hơn.

Lúc đứng trước phòng đã đặt trước, Off Jumpol nhìn vẻ mặt Gun Atthanphan, thấy cậu cũng không lo lắng quá mới đẩy cửa phòng.

"Ba, mẹ, chủ tịch Thirachai." Off Jumpol dẫn Gun Atthanphan vào, chào hỏi.

"Chào chú, chào cô, con là Gun Atthanphan." Gun Atthanphan nhìn ba mẹ Off Jumpol, thấy họ cười với mình mới thả lỏng một chút, ngoan ngoãn chào hỏi nhưng mắt vẫn cứ liếc nhìn ông Thirachai bên cạnh.

"Đã cưới nhau cả rồi, sao còn chưa sửa xưng hô nữa?" Mae bỗng hiểu ra tại sao thằng con nhà mình lại chấm cậu trai này, ngay cả bà nhìn thôi cũng thấy cậu đáng yêu ơi là đáng yêu, có lẽ đây là số trời đã định rồi.

"...ba, mẹ." Gun Atthanphan dè dặt nhìn Off Jumpol, thấy anh gật đầu, cậu mới gọi lại.

Mae vẫy vẫy ra hiệu hai người ngồi xuống, sau đó hỏi Gun Atthanphan thích ăn món gì, có thể gọi người làm thêm.

ông Thirachai bị bơ nãy giờ khá lâu giờ mới lên tiếng từ chối thay Gun Atthanphan, lại nói thêm mấy lời kiểu ba mẹ Off Jumpol thật khéo dạy con, vừa hay thế này cũng khiến Gun Atthanphan bớt khó xử khi không biết nói gì.

Bàn tay dưới bàn của Off Jumpol nắm lấy tay Gun Atthanphan, thấy cậu không để ý lắm đến việc ông Thirachai đang nói gì mới an tâm lột vỏ một con tôm bỏ vào chén cho cậu.

Mae nhìn thấy cảnh này, mỉm cười, thằng con cả ngày chỉ biết cắm đầu làm việc của bà cuối cùng cũng có ngày biết quan tâm người khác.

Bữa cơm mới bắt đầu chưa được bao lâu, điện thoại của Off Jumpol đã vang lên, anh xin lỗi mọi người rồi tắt chuông. Nhưng khi thấy tin nhắn gửi đến thì bảo mình có việc gấp ở công ty phải xử lý ngay.

"Hẳn là phải vậy rồi, Khun Off trăm công nghìn việc, đâu có như con trai tôi, chẳng giúp được gì cho tôi cả." ông Thirachai lên tiếng, nhưng lời nói này đều khiến cho cả nhà Adultkittiporn ai cũng nhíu mày.

Off Jumpol không đáp, chỉ nhìn Gun Atthanphan hỏi cậu muốn ở lại đây hay đi chung với anh, còn chưa nghe cậu trả lời đã thấy tay cậu níu chặt lấy vạt áo mình.

Đây rõ ràng là không muốn ở lại nữa rồi.

Thế là Off Jumpol dẫn Gun Atthanphan đi trước, bỏ lại ông Thirachai cho ba mẹ mình tự xử lý.

Công việc có hơi phức tạp, Off Jumpol dẫn Gun Atthanphan đến văn phòng của mình xong thì lẹ làng mở cuộc họp, đến khi xong mới phát hiện đã là hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua.

Vào văn phòng chẳng thấy ai, Off Jumpol đi ra hỏi thư ký thì biết Gun Atthanphan không hề ra ngoài mới lại vào một lần nữa, đẩy cửa phòng nghỉ thấy ngay Gun Atthanphan đang cuộn người ngủ trên giường.

Điều hoà mở rất thấp, Gun Atthanphan cởi áo khoác ra nằm xuống nhưng lại không đắp chăn, chắc là lạnh nên cậu ôm chặt vai mình, cuộn tròn một cục.

Off Jumpol mở chăn đắp cho cậu, thấy cái má thịt thịt phồng lên, anh buồn cười vươn tay muốn chọt thử một cái, nhưng người nào đó bị lạnh bắt lấy tay anh dán vào tìm hơi ấm.

Hơi ấm trong lòng bàn tay và xúc cảm từ ngón tay khiến anh cảm thấy thật lạ lẫm, nhưng lại rất động lòng.

Gun Atthanphan dần tỉnh dậy, còn chưa phát hiện ra mình đang nắm tay Off Jumpol, giọng nói khi ngái ngủ còn mang theo chút lè nhè: "Anh quay lại rồi hửm."

Lông mi cậu rung rung, ánh mắt ngây thơ dưới ánh sáng lờ mờ, Off Jumpol nhìn đôi môi hồng của cậu, nuốt nước bọt.

"Anh có thể hôn em không?"

Nghe anh hỏi, Gun Atthanphan ngạc nhiên, nhưng trong chớp mắt lại trở về như bình thường, cậu nhẹ nhàng đáp.

"Đương nhiên là được." Cậu nhắm mắt, chờ đợi.

Bàn tay Off Jumpol vuốt ve từ mặt xuống cổ cậu, ngón cái mân mê dưới cằm, cúi đầu hôn xuống.

Đây là hương vị của nụ hôn sao?

Lúc tách môi ra, Gun Atthanphan vẫn còn hơi ngơ ngác, nó không giống lắm với những gì cậu đã tưởng tượng, nhưng cậu không hỏi gì cả.

"Xin lỗi để em chờ lâu, đói bụng rồi phải không?" Hai người ăn chưa được bao nhiêu, lại còn phải làm việc lâu như vậy, Off Jumpol cảm thấy ngày đầu tiên mình kết hôn thật tệ hại mà.

"Em không, anh thì sao?" Gun Atthanphan đi cùng anh ra ngoài, hỏi.

"Anh hơi đói rồi, đồ của em anh gọi người dọn hết đến nhà anh rồi, chúng ta đi ăn gì đó rồi về nhé."

"Vâng."

Về đến nhà, Off Jumpol đã thấy một cái vali để trong phòng khách, anh lấy điện thoại ra định gọi ai đó.

"Anh sao thế?"

"Làm ăn cái kiểu gì kia, đồ sao không chuyển hết đến, anh phải gọi hỏi mới được." Off Jumpol nghĩ bên chuyển đồ làm việc cẩu thả, có hơi tức giận.

"Không phải, đây là tất cả đồ đạc của em." Gun Atthanphan ngăn anh lại, nói.

Off Jumpol ngạc nhiên nhìn cậu, nhớ đến cuộc sống khổ cực của cậu mà Arm Weerayut từng kể cho anh nghe.

Anh không do dự tiến lên một bước ôm người trước mặt vào lòng, chiều cao của hai người chênh lệch nhau tầm 10cm, cậu lại gầy nên nằm trọn cả trong cái ôm của anh.

"Sau này đã có anh rồi." Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nói.

"Ừm."

Gun Atthanphan cũng vươn tay ôm lấy anh, gật đầu, sợ anh không nhìn thấy nên lên tiếng.

Trong phòng khách rộng lớn, hai người ôm nhau.

Gun Atthanphan cảm nhận được lưng mình được vỗ về nhè nhẹ, như an ủi lại như cam đoan.

Cậu nhướng mày, che đi màu tối trong đôi mắt, vùi mặt vào lòng người đàn ông kia, có hơi không biết phải làm thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top