Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

〘 17 〙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau phong ba bạo lực mạng, Dương Nghiên Xử Nữ tiếp tục tĩnh tâm làm đề.

Cô không kết bạn Wechat với Dương Quách Thiên Bình, bên đó cũng tạm thời không có động tĩnh gì.

Mắt thấy hôm sau đã là ngày nhập học rồi, sáng sớm Dương Nghiên Xử Nữ đã làm xong một bộ đề Vật lý lớp 11, điểm cao nhất là 150 điểm, trừ câu khó ở cuối cô làm thiếu một cách giải ra thì gần như là đúng hết.

Sau khi làm đề xong cô bắt đầu soạn cặp, bỏ hết sách vở và đồ dùng học tập vào trong cặp, coi như là chuẩn bị cho ngày nhập học.

Qua một lúc sau, người làm ân cần gõ cửa mời cô xuống lầu ăn trưa.

Lúc cô xuống lầu thì Dương Phong Bảo Bình và Dương Nhược Xà Phu đã ngồi vào bàn ăn rồi, cô vừa ngước đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Dương Phong Bảo Bình.

Dương Phong Bảo Bình ôn hòa nói: "Chuyện hôm qua đã giải quyết rồi, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy nữa thì phải nói cho anh cả biết. Được không?"

Dương Nghiên Xử Nữ mím môi, tính cô từ nhỏ độc lập, cũng không quen việc nhờ vả người khác. Nếu như sau này có xảy ra chuyện này nữa thì chắc cũng sẽ không nói cho anh cả biết.

Nhưng nghĩ tới việc hôm qua anh cả có giúp cô thanh minh, nên cô vẫn nói: "Chuyện hôm qua, cảm ơn anh cả."

Dương Phong Bảo Bình gật đầu, vẻ mặt nhu hòa hơn nhiều.

Chuyện trên mạng không phải là có lỗ trống thì gió luồng vào, nói đằng sau không có người đẩy thuyền thì anh cũng không tin, cho nên hôm qua anh đã dặn thư ký đi điều tra rồi.

Kết quả điều tra ra là có một Đại V đã thuận nước đẩy thuyền trong việc này, việc tiết lộ thông tin cá nhân ban đầu cũng là do bài Weibo hoài nghi Dương Nghiên Xử Nữ là đứa trẻ ngoan là nick phụ của Dương Nghiên Xử Nữ mà Đại V này đã đăng lên bắt đầu.

Mà chủ nhân đằng sau nick đó, là Dương Nhược Xà Phu.

Cô ta dẫn dắt mọi người bạo lực mạng không nói, thế nhưng còn tung không ít tin đồn bôi đen Dương Nghiên Xử Nữ, khiến cho lời bình trên mạng về Dương Nghiên Xử Nữ lúc bấy giờ kém như vậy. Cho nên mới khiến cho nhiều người mắng chửi em ấy đến vậy.

Dương Nhược Xà Phu ở bên cạnh yên lặng ăn cơm, cô thực ra không có khẩu vị gì cả. Hôm qua cô tàu ngầm trên mạng cả đêm, từ khi Dương Nghiên Xử Nữ gửi thư luật sư đến khi Tập đoàn Dương thị và Dương Phong Bảo Bình phát thanh minh giúp Dương Nghiên Xử Nữ, thậm chí cả khi người anh hai hứa sẽ chống lưng cho cô cũng đứng về phía Dương Nghiên Xử Nữ nữa!

Tối hôm qua sau khi anh hai lên tiếng cô đã nhắn liền mấy tin nhắn cho anh rồi nhưng anh hai đều không có trả lời cô.

Anh hai rõ ràng đã nói là sẽ chống lưng cho cô mà!

Dương Nhược Xà Phu càng ngày càng cảm thấy bất an hơn, ngước đầu lên liền đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Dương Phong Bảo Bình, lạnh đến nổi toàn thân cô căng cứng.

Dương Phong Bảo Bình nhàn nhạt dời tầm mắt đi, nếu như nói trước đây Dương Nhược Xà Phu thừa lúc nhà họ Dương phá sản mà bỏ trốn là tự tư tự lời, thì khi em ấy dẫn dắt bạo lực mạng là tâm tư ác độc.

Nếu như có thể, một phút anh cũng không muốn nhìn thấy Dương Nhược Xà Phu ở trong nhà họ Dương thêm một phút giây nào nữa.

Dương Phong Bảo Bình nhìn Cao Mạnh Quân một mắt.

Cao Mạnh Quân lập tức hiểu ý của Dương Phong Bảo Bình, đứng lại bên cạnh Dương Nhược Xà Phu, dùng giọng nói công thức hóa nói: "Tiểu thư Xà Phu, trước đây Dương Tổng có dặn tôi tìm ba mẹ ruột cho cô, hôm qua tôi đã có được tin tức của bọn họ rồi, tiếp sau đây cần dùng DNA của cô để xét nghiệm, nếu như kết quả xét nghiệm trùng khớp thì có thể xác định được họ chính là ba mẹ ruột của cô."

Biểu cảm trên mặt của Dương Nhược Xà Phu đông cứng lại, hồi lâu không thể hồi thần lại.

Nhanh như vậy đã tìm thấy ba mẹ ruột của cô rồi sao?

Dương Nghiên Xử Nữ kinh ngạc nhìn Dương Phong Bảo Bình.

Kiếp trước không hề có chuyện tìm ba mẹ ruột cho Dương Nhược Xà Phu này nha, Dương Nhược Xà Phu không nhắc tới, mấy người anh trai thấy Dương Nhược Xà Phu sống vui vẻ trong nhà họ Dương, nên cũng không bao giờ nhắc đến việc tìm ba mẹ ruột cho Dương Nhược Xà Phu.

Cao Mạnh Quân lôi một túi zip trong suốt từ trong túi ra, nhìn sắc mặt biến hóa của Dương Nhược Xà Phu, nhưng chính là không chịu động tay, nhịn không được nhắc nhở: "Tiểu thư Xà Phu, mời cô hãy cho tôi một cọng tóc của cô, hoặc là thứ gì đó khác cũng được, như vậy chúng tôi sẽ dễ làm giám định DNA."

Sắc mặt Dương Nhược Xà Phu kém đến đáng sợ, cô nỗ lực tiêu hóa tin tức này rồi mới nhỏ giọng lên tiếng: "Ba mẹ ruột của tôi......Bọn họ là ai? Sống như thế nào vậy?"

Cao Mạnh Quân nháy mắt hiểu được ý của Dương Nhược Xà Phu ngay, với hiểu biết của ông đối với Dương Nhược Xà Phu thì hỏi sống ra sao tức là hỏi tình trạng kinh tế ra sao.

Ông châm chước một hồi, nghĩ phải nói thế nào mới không đả kích tới cô: "Xin cô hãy yên tâm, bọn họ đều là người thật thà an phận thủ thường." Chỉ là điều kiện kinh tế một trời một vực với nhà họ Dương.

Bọn họ thuận theo con đường gần trại trẻ mồ côi nhận nuôi Dương Nhược Xà Phu lúc đó tìm được hàng xóm láng ghiền gần đó hỏi thăm, tìm ra được mấy hộ gia đình mất con gái vào thời điểm đó, hỏi thăm từng nhà từng nhà, đối chiếu thời gian, cuối cùng mới tìm ra được một cặp vợ chồng trung niên phù hợp điều kiện.

Người chồng là công nhân công trường, người vợ làm nội trợ chăm nuôi con cái. Sau khi hai người lạc mất Dương Nhược Xà Phu và tìm kiếm vô vọng thì có sinh thêm một đứa con trai, bây giờ mới chỉ 8 tuổi thôi.

Nhìn dung mạo hai người có 8 phần giống với Dương Nhược Xà Phu thì ông đã có thể xác định rồi, bây giờ chỉ đợi kết quả giám định DNA để làm bằng chứng nữa thôi là được.

Cao Mạnh Quân suy nghĩ một hồi liền kể lại tình trạng thật sự của hai người họ cho Dương Nhược Xà Phu nghe.

Mặt Dương Nhược Xà Phu trắng bệt đi trong phút chốc. Thật thà? An phận thủ thường? Đây chẳng phải là nghèo nàn thì còn là gì nữa đây.

Ba mẹ ruột của cô thế nhưng lại là người như vậy? Ba cô là công nhân trong công trường? Trong nhà còn có một đứa em trai nữa?

Điều quan trọng nhất là nếu như cô rời khỏi nhà họ Dương rồi thì quần áo mỗi tháng mười mấy nghìn một bộ của cô thì sao, trang sức đầy hộp của cô thì sao đây?

Dương Nghiên Xử Nữ vừa dùng bữa vừa nghe hai người họ nói chuyện.

Thì ra ba ruột của Dương Nhược Xà Phu là công nhân, mẹ thì ở nhà nuôi dạy con. Là gia đình nam làm chủ bên ngoài nữ làm chủ bên trong truyền thống.

Cô nhịn không được suy nghĩ, so với ba mẹ nuôi của cô thì gia đình công nhân hình như vẫn tốt hơn một tí.

Dương Phong Bảo Bình tiếp tục dùng bữa, đối với tình trạng của Dương Nhược Xà Phu coi như không thấy gì, thấy Dương Nghiên Xử Nữ nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ thì mới dịu dàng nở nụ cười với cô.

Dương Nghiên Xử Nữ nhịn không được sự hiếu kỳ nhỏ giọng nói: "Anh cả, tại sao anh lại đột nhiên muốn kiếm ba mẹ ruột cho Xà Phu vậy?"

Dương Phong Bảo Bình nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Dương Nghiên Xử Nữ, nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua toàn bộ đều là do Dương Nhược Xà Phu làm cả.

Có nên nói cho Dương Nghiên Xử Nữ biết Dương Nhược Xà Phu chính là người dẫn dắt cư dân mạng bạo lực mạng ba mẹ nuôi của em ấy không đây?

Anh do dự trong chốc lát trên vấn đề này, sau đó quả quyết lựa chọn việc giấu em ấy.

Em gái anh, anh sẽ bảo vệ, nếu như Dương Nghiên Xử Nữ biết Dương Nhược Xà Phu có ác ý như vậy với mình khẳng định sẽ không vui.

Anh nghĩ rồi nói: "Dù sao thì họ cũng là ba mẹ ruột của em ấy. Trên đời này, ai lại không muốn đoàn tụ với ba mẹ ruột chứ?"

Dương Nghiên Xử Nữ gật đầu, không khỏi nhớ tới ba Dương mẹ Dương, tuy rằng cô chưa bao giờ gặp họ, lúc cô bị lạc quá nhỏ, chỉ có 2 tuổi mà thôi, không có ấn tượng gì với bọn họ cả. Nhưng từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn muốn gặp bọn họ.

Nhưng đợi đến lúc cô trở về nhà họ Dương, bọn họ đã qua đời rồi.

Nghĩ tới đây, cô có chút không vui, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dĩa cơm trước mặt đột nhiên nhiều thêm một miếng bông cải xanh, Dương Nghiên Xử Nữ ngước đầu lên, đôi đũa của Dương Phong Bảo Bình vừa mới thu về.

Anh nhu hòa nói: "Ăn nhiều rau xanh chút."

Dương Nghiên Xử Nữ nhìn bông cải xanh trên dĩa, không nghĩ lung tung nữa, mặt đều nhăn nhúm cả lại.

Từ nhỏ cô đã không thích ăn bông cải xanh.

Dương Phong Bảo Bình nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, anh biết Dương Nghiên Xử Nữ không thích bông cải xanh, cho nên mới chọc cô, cô quả nhiên không nghĩ tiếp về chuyện đó rồi.

Dương Nhược Xà Phu xiết chặt nắm tay, cô có chút sụp đổ nói: "Anh cả, em không muốn nhận lại bọn họ. Bọn họ nói không chừng năm đó là cố tình bỏ rơi em. Nếu em quay về đó, bọn họ đối xử không tốt với em thì sao?"

Cao Mạnh Quân nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Dương Phong Bảo Bình, thấy anh không có ý định trả lời, thì dứt khoát tự mình lên: "Tiểu thư yên tâm, cô lạc mất là do lúc họ đi dạo bên ngoài, xe đẩy em bé bị lạc tay đẩy trôi đi mất. Không phải là bọn họ cố ý bỏ rơi cô. Những năm này bọn họ cũng không có từ bỏ việc kiếm cô."

Dương Nhược Xà Phu còn muốn nói gì đó, Dương Phong Bảo Bình đột nhiên đặt đũa xuống: "Đoàn tụ với ba mẹ ruột là chuyện tốt, Dương Nhược Xà Phu, tại sao em lại không đồng ý chứ?"

Ánh mắt của Dương Phong Bảo Bình lạnh lùng, ngữ khí cũng lạnh đến mức có thể khiến người khác đông cứng.

Dương Phong Bảo Bình vừa lên tiếng, mọi thứ xung quanh đột nhiên đều yên tĩnh hẳn đi.

Dương Nhược Xà Phu trừng đôi mắt đỏ hoe không dám tin nhìn Dương Phong Bảo Bình, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mấy anh trai dùng giọng điệu như vậy đối đãi qua.

Cô muốn phản bác, lại sợ khí thế của Dương Phong Bảo Bình, cuối cùng nước mắt mắt đong đầy trong mắt, khí thế mất đi hơn nửa.

Cô uất ức đến cực hạn, bức một cọng tóc trên đầu đưa cho Cao Mạnh Quân một cách không tình nguyện, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng kết quả xét nghiệm không trùng khớp.

Bàn tay dưới bàn ăn lén lút cầm lấy điện thoại, cô muốn xem thử anh hai có trả lời tin nhắn của cô hay không.

Nhìn thấy lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở hai ngày trước, mắt cô tối sầm đi, bật bàn phím lên đánh chữ.

Xà Phu: Anh cả tìm ra được ba mẹ ruột của em rồi, bắt em làm giám định DNA với bọn họ.

Xà Phu: [Khóc lớn] [Khóc lớn] [Khóc lớn]

Xà Phu: Em sắp bị anh cả đuổi đi rồi.

Xà Phu: Anh hai, chừng nào anh mới trở về vậy.

Đang chuẩn bị bấm khóa màn hình thì điện thoại đột nhiên run lên một cái.

Dương Quách Thiên Bình: Anh đang trên đường trở về.

Dương Quách Thiên Bình: Em đợi chút.

Dương Quách Thiên Bình: [Mặt mỉm cười]

Nhìn hai tin nhắn này Dương Nhược Xà Phu liền mừng thầm, anh hai rốt cuộc cũng trở về rồi!

Nhưng mà không phải anh hai vẫn còn lịch trình khác à? Chẳng lẽ vì cô, cho nên mới trở về sớm ư?

Tâm tình phiền muộn của cô lập tức sáng sủa trở lại.

Anh hai vẫn rất là thương yêu cô.

Ngón tay Dương Nhược Xà Phu dừng lại trên emoji cuối cùng mà Dương Quách Thiên Bình nhắn qua, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ.

Chẳng lẽ anh hai không biết emoji này tuy là mỉm cười, nhưng thật ra không thân thiện à?

Giây lát sau, cô xua tan hết sự hoài nghi trong lòng, có lẽ anh hai không hiểu được cách dùng emoji của giới trẻ mà thôi.

Lúc này cô mới có khẩu vị, tiếp tục chén hết bữa ăn trên bàn.

Mọi người dùng bữa xong hết đang chuẩn bị lên lầu thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Cao Mạnh Quân ra ngoài nghênh đón, lát sau đi vào trong nhà trên tay cầm thêm một vali, sau lưng còn đi theo một người nữa.

Dương Quách Thiên Bình cả đầu màu bạc nổi bật, mắt thâm đen, đầu tóc có chút rối bời, nhìn là biết không được ngủ ngon, bôn ba bay thẳng về nhà rồi.

Cả người anh lúc này có chút lờ đờ, có chút mệt mỏi, cả người lúc nào cũng có thể ngủ ngay và luôn, anh ngước đầu lên nhìn Cao Mạnh Quân một cái.

"Em gái tôi đâu rồi."

Cao Mạnh Quân cúi người nói: "Tiểu thư Xà Phu đang ở trong nhà."

Dương Quách Thiên Bình nhíu nhẹ mày lại: "Tôi nói Dương Nghiên Xử Nữ."

Cao Mạnh Quân lấy làm lạ, tại sao Dương Quách Thiên Bình cũng bắt đầu tìm Dương Nghiên Xử Nữ rồi nhỉ?

Ông hồi thần lại cúi người nói: "Tiểu thư Xử Nữ cũng ở trong nhà."

Người làm nữ ở bên cạnh tụ tập lại một chỗ, lén lút nhìn về phía bên này, hưng phấn đến nổi đỏ hết cả mặt, đó là đại minh tinh đấy!

Dương Quách Thiên Bình có nhà riêng của mình, sau khi thành niên liền dọn ra ngoài ở, ngôi nhà này ngoài những dịp lễ tết ra thì rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của anh. Đối với những người làm nữ mới tới mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Dương Quách Thiên Bình.

Dương Quách Thiên Bình xoa xoa tóc của mình, anh đi máy bay cả đêm, gần như không hề ngủ chút nào, vừa mới xuống máy bay liền bay thẳng về nhà.

Vẫn may Dương Nghiên Xử Nữ còn ở nhà.

Vừa bước vào phòng ăn, Dương Nhược Xà Phu liền nhìn thấy anh liền, kinh ngạc vui mừng đứng phắt dậy: "Anh hai!" Cô biết anh hai đang trên đường về, nhưng không nghĩ tới lại về nhanh đến vậy!

Dương Quách Thiên Bình nhìn Dương Nhược Xà Phu, không có ôm cô một cái như hồi xưa, mà là híp mắt lại đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Kiếp trước mắt anh lọt tròng tới vậy à? Dương Nhược Xà Phu bình thường rõ ràng vui tươi thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ là do bị bọn anh nuôi thành sói mắt trắng ư?

——————⊶⊱ʚμɞ⊰⊷——————

𝓣𝓪́𝓬 𝓰𝓲𝓪̉ 𝓬𝓸́ 𝓭𝓸̂𝓲 𝓵𝓸̛̀𝓲 𝓶𝓾𝓸̂́𝓷 𝓷𝓸́𝓲:

𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Lòng dạ của bà Xà đã như vậy từ đầu rầu! Nên anh không cần tự trách đâu!!! Còn bà Xà nữa, ủa alo đây đâu phải nhà bà đâu? Sao mà bà cứ làm như có người đuổi bà ra khỏi chính căn nhà của bà nữa zị?? Tham quá thì thâm đấy đó nhá!!! 🙄🙄🙄🙄

~.~.~ 𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 17 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top