Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ohm

Khoảng cách chúng tôi gần như rút ngắn lại bằng 0 thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi bừng tỉnh trở lại với thực tại. Cô ấy cũng giật mình ngượng ngùng quay đi. Tôi với lấy điện thoại nhìn cái tên trên màn hình chút hơi nhíu mày.

Anh Tine

Anh ấy là một anh trong CLB ghita của Nanon học cùng khoa với tôi nên chúng tôi có trao đổi số để có gì sẽ tiện trao đổi. Nhưng lâu lắm chúng tôi không gặp nhau rồi với cả hôm nay CLB đi ăn uống cùng nhau sao. Tôi chợt có chút bồn chồn liền lập tức nhấc máy.

"Anh có chuyện sao ạ?"

"Mày đâu đấy, đến đón Nanon được không nó say ngất luôn ở đây rồi."

Tiếng nhạc ầm ĩ làm tôi chẳng nghe rõ ông anh nói gì nhưng đoạn sau tên nó thì nghe rõ mồn một. Tôi tắt máy vội với lấy cái áo rồi chạy ra ngoài.

"Tớ phải đi trước đây. Gặp lại sau."

Tôi bắt một chiếc taxi để đến đó. Trên đường đi tôi lo lắng không thôi. Bình thường nó sẽ chả bao giờ uống cả tại nó biết tửu lượng nó thấp với nó ghét việc đau đầu sau khi tỉnh nên chẳng lúc nào đụng đến rượu bia cả. Nó cũng chả phải loại người kiêng nể ai cả nên bình thường đàn anh có ép như thế nào nó cũng sẽ chẳng đụng tới vậy mà hôm nay lại uống đến say. Hôm nay nó bị sao vậy từ lúc gặp ở nhà ăn đã thấy lạ rồi. Vừa đến cái tôi đã đi tìm ngay số phòng anh Tine gửi lúc mở cửa bước vào tôi đã thấy nó nằm ở trên ghế gối đầu lên đùi một cậu nào đấy. Tôi đi tới dựng người nó ngồi dậy cố gọi nó nhưng nó chỉ mơ màng nhìn tôi rồi gục đầu lên vai tôi.

"A Ohm đến rồi à. Đưa nó về đi. Hôm nay nó có tâm sự hay gì mà uống ác lắm, bình thường năn nỉ gãy lưỡi cũng không thèm uống hôm này thì tì tì là tao hơi ngạc nhiên đấy."

Tôi nhíu mày nhìn con người trong lòng. Đỡ nó đứng dậy chào mọi người rồi mang nó ra xe. Suốt đường về condo tôi để nó nằm gối lên đùi mình. Đưa tay sờ lên mặt nó kiểm tra nhiệt độ bới trông cả người nó đỏ rực hết cả lên. Như tìm được thứ dễ chịu nó liền như mèo nhỏ mà dụi lấy dụi để vào tay tôi. Đáng yêu thật. Đã lâu rồi tôi chẳng dám nhìn thẳng gương mặt này bởi không có đủ dũng khí để kìm lòng mình lại mà nhìn nó. Tôi sợ ánh mắt tôi sẽ lại ngập tràn niềm yêu thương khi nhìn người ấy, sợ người ấy sẽ biết mà tránh xa tôi. Cứ vậy mà trốn tránh cũng đến gần 4 năm rồi vẫn chẳng thể kìm lại được.

"Ohm?"

"Ừ."

Lúc cõng nó đưa lên phòng hình như nó đã tỉnh đôi chút mà nhận ra tôi. Tôi thấy nó dụi dụi vào gáy mình rồi cứ giữ im vậy một lúc. Tìm chìa khóa trong ba lô nó rồi mở cửa bước vào. Trời ạ cái nhà ngập tràn toàn mùn cưa với vụn gỗ, đồ đạc để tứ tung có vẻ nó lại đang bận rộn với đồ án của mình rồi. Nó là người tỉ mỉ nên nó thường làm lâu hơn người khác thường toàn phải gần cả tháng trời chứ không ít, lúc nào muốn nhanh chóng thì lại bỏ bữa chả ăn uống gì để làm cho nhanh. Tôi thở dài một hơi, vứt cặp nó qua một bên, bật điện lên rồi đóng cửa lại. Vừa đóng cửa thì tiếng nó vang lên nho nhỏ sau gáy.

"Hôm nay mày đã đi đâu vậy?"

"Ở nhà thôi." Tôi có chút chột dạ mà ngập ngừng trả lời.

"Không phải đi với Chimon sao?"

"Nhà có việc nên không đi nữa." Aissss sao tôi lại nói dối chứ nhưng đã nói dối thì đành nói dối cho chót.

Đột nhiên nó nhảy xuống khỏi lưng tôi làm tôi giật mình quay lại vươn tay ra đỡ nó. Người đến mắt còn chả mở nổi đứng thì siêu vẹo nhưng lúc tôi đỡ lại liền gạt tay tôi ra rồi tự lưng vào cửa phía sau.

"Ohm."

"Hửm?" Tay tôi vẫn giữ nguyên vị trí luôn sẵn sàng vươn ra để đỡ lấy người kia.

"Mày đang rung động sao?"

"Ý mày là sao?" Tôi có chút không hiểu với câu hỏi của nó. Nó đang muốn nói tới cái gì vậy chứ?

"Với cô gái hôm nay." Nó chẳng nhìn tôi, đầu cúi gằm xuống cả người chả đứng thẳng nổi.

"Sao mày nghĩ thế?"

"Mày cười với cô ấy."

Cái lí do kì quái gì vậy không biết.

"Mày đối xử với cô ấy không giống mấy người khác."

Có khác hay sao?

"Quan trọng là mày đã nói dối tao. Mày đã ở cùng cô ấy mà. Vừa nãy thôi."

Nó biết chuyện đấy sao? Sao nó biết được cơ chứ? Nó ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt mơ màng bởi men rượu nhưng mang tâm tư gì đó tôi chẳng thể đọc ra. Mẹ khiếp tôi chẳng bao giờ đọc nổi suy nghĩ của nó trong khi nó thì đọc được vách vách những suy nghĩ trong đầu của tôi. Thật éo công bằng gì cả.

"Vậy thì sao chứ? Cô ấy xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt đẹp lại còn có m...."

Lời chưa nói hết thì tự chính tôi đã khựng lại. Tôi đã luôn thấy quen thuộc, thân quen đến lạ lùng. Hóa ra là vậy. Là vì quá giống, quá giống người trước mặt nên một lần nữa tôi mới có cảm giác rung động. Biến thái sao, sao lại rung động với người giống người mà mình từng thích chứ. Vậy là chẳng có chứ "từng" nào ở đây rồi. Lúc cảm thấy có chút gì đó với Nanni tôi đã nghĩ "A cuối cùng thì mình có thể buông bỏ rồi. Mình đã rung động với người khác rồi." Nhưng cuối cùng lại quay về con số 0 nhỉ? Nực cười thật đấy. Quanh đi quẩn lại thì vẫn là người, vẫn chẳng thể nào buông bỏ. Chẳng phải chỉ là chút dư âm âm ỷ mà nó cả một chiếc cây cứ càng ngày càng lớn hơn.

"Shitt!"

"Gì chứ? Sao không nói tiếp những gì mày đang nói đi. Rung động thì là rung động, thích người ta thì cứ nói việc gì phải giấu giấu giếm giếm. Tao là cái gì mà mày phải giấu giếm tao chứ."

Nó đột nhiên nổi giận, gương mặt đã đỏ nay lại vì giận mà càng trở nên đỏ hơn. Tôi cũng chả kém lửa giận trông người cũng nổi lên. Kéo tay người kia bắt nó nhìn thẳng vào mắt mình.

"Đúng đấy, mày là gì mà lại nổi cáu như vậy hả? Tao có nên nghĩ rằng đây là mày đang ghen hay không?" Nó vẫn nhìn tôi những chẳng nói gì hết. "Mày hiểu tao lắm mà, mày biết hết những gì tao đang nghĩ mà vậy sao mày cứ làm những thứ để tao hiểu lầm chứ? Mày muốn chúng ta là bạn và tao đang cố gắng hết sức rồi mày còn muốn cái gì nữa hả?"

Người kia chẳng nói gì hết, đôi mắt chứa đựng cả đống tâm tư ấy nhìn tôi chẳng rời. Tôi cảm nhận được khóe mắt mình trở nên cay xè. Không phải lúc này. Giờ đây tôi quyết tâm rồi thà nói hết ra rồi rời xa nó vậy thứ tình cảm này sẽ chẳng còn cơ hội nuôi lớn lên nữa, tôi sẽ chẳng còn phải chịu đau nữa, tôi đủ mệt rồi.

"Đúng. Tao đã rung động với người con gái ấy nhưng mày biết lí do là gì không? Bởi vì cô ấy giống mày, thực sự rất giống mày. Tao còn tưởng tao đã buông bỏ được mày rồi rung động với người khác chứ nhưng cuối cùng thì vẫn là mày. Xin lỗi nhưng tao không thể làm bạn được với mày đâu. Nó đau lắm, tao cũng biết đau mà Nanon."

Nước mắt lại lần nữa rơi xuống. Đã cố gắng rồi nhưng chẳng thể kiềm được nó lại.

"Xin lỗi."

Nó cúi gằm xuống chẳng nhìn lên tôi. Lại là xin lỗi. Kết cục vẫn lại như lần trước nhưng thật may rằng lần này chẳng có chút hi vọng nào nên cũng chẳng còn quá đau đớn như trước hoặc qua từng ấy năm thì cũng đã học được cách chấp nhận rồi. Có giọt rơi xuống sàn. Rõ lắm tại dưới sàn có nhiều vụn gỗ nên có thể thấy rõ hơn. Vậy là người cũng đang khóc. Là khóc thương hại tôi hay cảm thấy tội lỗi.

"Mày không cần xin lỗi vì dù sao đây là tự tao làm tự tao chịu. Nhưng chuyện làm bạn ấy tao không làm nổi. Chúng ta cứ xa nhau một thời gian được chứ, cho đến khi tao có thể sẵn sàng để trở lại làm bạn của mày. Nghe thật ích ích kỉ nhưng tao nghĩ nó là phương án tốt nhất."

"Không" Nó chẳng ngẩng đầu dậy cứ vậy cúi đầu mà lắc nguầy nguậy. "Người ích kỉ là tao, người sai là tao. Nhưng đừng đi đâu cả được không? Làm ơn."

"Nanon" Nhìn người trước mặt níu lấy một góc áo tôi, giọng cứ ngày một nhỏ dần trong lòng lại càng trở nên nhộn nhạo.

"Tất cả là tại tao, do tao ích kỉ mà làm tổn thương mày." Chẳng để tôi có thể xen vào nó tiếp tục nói tay lại càng giữ chặt góc áo tôi hơn. "Là tao thích mày, vì quá thích mày nên lại càng sợ mất mày đến phát điên. Nếu không có mày tao không nghĩ mình có thể sống tiếp được vui vẻ nữa."

Lời nó nói ra liền khiến cả người tôi cứng đờ bất động. Đôi mắt tôi mở lớn như không tin vào những gì mình vừa nghe được. Tôi vội nâng mặt người kia lên ép đôi mắt ấy phải nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt trở nên ngập nước toàn mặt ướt nhẹp bởi chính nước mắt của mình.

"Mày vừa nói gì vậy hả? Mày biết mày đang nói gì không đấy?"

"Tao nói là tao thích mày đấy đồ đần. Thích mày rất nhiều, thích mày trước cả khi mày thích tao nữa kìa." 

Tôi không thể tin được những gì mình nghe nữa. Là do nó giấu quá kĩ hay do tôi quá ngu ngốc mà chẳng bao giờ nhìn ra vậy. Tôi nghĩ là 70 vế đầu và 30 vế sau. Nanon vẫn luôn vậy, những gì nó không muốn cho người khác biết thì tuyệt đối nó sẽ giấu thật kĩ chẳng một ai có thể nhìn ra cả còn tôi thì lại là kẻ ngu ngốc luôn tin tưởng vào những gì nó nói và những gì nó thể hiện ra. Nếu như nó nói thì tại sao lúc đó nó lại nói vậy chứ?

"Nhưng mà càng thích bao nhiều tao lại càng sợ mất bấy nhiêu. Yêu đương rồi nếu lỡ đến lúc chia tay thì phải làm sao? Không phải lúc đó sẽ thật sự mất mày hay sao? Tao không muốn."

Sao tôi lại quên mất rằng người mình yêu là một kẻ suy nghĩ nhiều nhỉ. Nó là người sống theo lí trí bởi vậy mà mỗi quyết định của nó luôn suy nghĩ tới suy nghĩ lui dù là chuyện nhỏ nhất. Bởi vì cái tính ấy mà chúng tôi suýt bỏ lỡ mất nhau mẹ nó chứ. Tôi tự hỏi nếu hôm nay nó không say thì liệu nó có nói ra không cơ chứ. Kẻ ngốc này.

"Vì lí do này mà mày định đẩy tao ra xa rồi đặt mình mãi trong mối quan hệ bạn bè sao?" Nó chẳng trả lời mặt lại cúi gằm xuống đất. "Vậy thì không chia tay là được mà."

"Mày nói như dễ lắm." Nó ủy khuất lí nhí. Bộ dạng này thật quá đáng yêu rồi đi.

"Nhìn tao." Tôi lấy hai tay giữ mặt nó để một lần nữa nhìn thẳng vào mình. "Vậy mày thấy ổn nếu chúng ta làm bạn sao?"

Nó lại còn gật đầu chứ, ý gì đây.

"Vậy nếu tao có người yêu thì sao?" Nó liền im re bộ mặt trở nên suy nghĩ. "Một người tao thật lòng yêu như yêu mày ý."

Nhìn bộ dạng không hài lòng mà nhíu mày thật khiến tôi buồn cười. Nếu tôi mà biết lúc say nó sẽ trở nên thành thật như thế này thì đáng nhẽ nên cho nó uống sớm hơn mới phải, dù có phải đổ vào mồm nó rồi sau đấy bị ăn đấm cũng mãn nguyện.

"Chỉ cần mày không buông, thì chắc chắn chúng ta sẽ không buông ra. Ok ná?"

Nó định chu mỏ cãi cái gì đó nhưng tôi tuyệt nhiên sẽ không để điều đó xảy ra. Tôi nhanh chóng ấn nó vào một nụ hôn rồi dần đưa lưỡi tiến vào bên trong. Nó cũng ngoan ngoãn mà hé miệng thuận theo động tác của tôi. Mẹ khiếp thật sự tôi ưng cái bộ dạng ngoan ngoãn khi say của nó quá đi. Như chút toàn bộ những tủi thân, đau đớn trước giờ tôi phải chịu chỉ vì kẻ ương bướng cứng đầu này vào cái hôn này. Tôi chỉ luyến tiếc buông tha đôi môi đó khi người kia chẳng thở nổi nữa mà đạp vào ngực tôi. Nhìn con người trong lòng mặt đỏ đang cố hít thở lấy lại không khí rồi lại nhìn đôi môi có chút xưng lên kia tôi không đành lòng mà hôn cái chụt lên nó một lần nữa. Nghĩ lại mình cũng quả thật chẳng có chút tiền đồ nào. Đối phương chỉ mới nói một câu thích thôi liền bao nhiêu đau thương, tủi hờn người mang lại liền bay sạch sẽ. Tôi siết chặt vòng tay hơn làm con người kia sát lại gần thêm chút nữa mà thủ thỉ.

"Hôn cũng hôn rồi thì có muốn làm bạn nữa cũng không được đâu. Vậy nên không ok cũng phải ok thôi ná."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top