Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 54:Hai bàn tay trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hi vọng các em trong quá trình rèn luyện có thể thật sự nghiêm túc, phấn đấu hết mình vì sự nghiệp thi đỗ đại học!" Thầy Trương kích động nói một câu ngập tràn khí thế như vậy để kết thúc buổi họp lớp hôm nay, ổng nói cứ như thể sang năm người đi thi đại học chính là ổng vậy đó. Tập thể ban năm vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, miễn cưỡng chừa lại chút mặt mũi cho giáo viên chủ nhiệm.

Sau giờ học, một vài người thường xuyên đánh bóng rổ chung với đám Ngô Uyên bỗng dưng tụm năm tụm ba rồi la lên, "Anh Bân, ông khá lắm, con mẹ nó ông có tiến bộ rồi kìa! Đại thần sau lưng ông năng lực thần thánh quá đi chứ, ngay cả loại thiếu niên sa đọa như ông mà cũng có thể cứu rỗi được!"

Lâm Tiểu Bân lắc đầu, "Dĩ nhiên, tụi bây hông dòm coi anh Thắng nhà tui có bản lĩnh gì. Nhìn đi, mấy ngày này ảnh đi ra ngoài tham gia cái gì trại đấy, tóm lại rất là cao cấp, tui cũng không rõ lắm."

"Không phải, anh Bân à, đại thần cho tụi ông tài liệu tham khảo gì thế, chia sẻ một chút dùng ké cái coi. Tài nguyên của đại thần trân quý như thế đáng lẽ phải thuộc về của chung chứ, ba người tụi ông..." Người lên tiếng là Trần Hoành Nghĩa, hắn liếc Bính Lâm sau đó thu nhỏ lại giọng nói, "Không nên độc chiếm tư liệu học tập của đại thần nha."

Lâm Tiểu Bân gãi đầu, "Tụi bây tới hỏi anh Uyên đi, tui chẳng qua là chép lại bài tập của anh Thắng, chép đến mức có tiến bộ thôi, ngay cả tui còn chẳng biết sao lại thế..."

Cả đám nói không nên lời.

Ngô Uyên thẳng thừng chỉ rõ sự thật, "Đó là do mày ngu dốt, tùy tiện chép vài cái kiến thức mới có thể tiến triển. Anh Thắng không cho tụi tao tài liệu gì hết, ảnh chỉ chọn lọc những dạng đề cơ bản và nâng cao rồi đánh dấu lại, sau đó tùy thuộc vào khả năng của từng người đem những đề ấy giải tới giải lui là xong. Sau này nếu anh Thắng có gửi cho bọn tao, tao sẽ chia sẻ vào trong nhóm để mọi người cùng xem."

Trong giây lát, tất cả mọi người đều cảm động tới chảy cả nước mắt, nếu Tần Thắng ở đây khẳng định sẽ bị cả bọn ôm lấy đùi không buông.


"Ê, khoan đã." Lâm Tiểu Bân đột nhiên mở miệng, "Chia sẻ vô trong nhóm lớp? Tâm huyết của anh Thắng nhà tui sao lại phải gửi vô trong đó? Có vài người khinh thường ảnh ra mặt, cha chả, sao có thể để cho bọn nó xài chùa tài liệu ôn tập của đại thần như thế? Lần trước còn có đứa dám viết bậy tên của anh Thắng lên bảng đen còn gì, tui mà biết được đứa nào làm, tui đánh cho ba má nó nhận không ra luôn."

"Vậy phải coi thằng đó đọc đề có hiểu gì không đã." Một khi Ngô Uyên lên tiếng mỉa mai ai, hắn thường dùng giọng điệu bình thản nhẹ nhàng để xỉa xói, cứ như thể đang nhắc đến một việc gì đó rất tầm thường.

Mọi người ta nhìn mi, mi nhìn ta, đại khái cũng hiểu hai người đang ám chỉ Vương Việt. Lần này thành tích của gã xếp thứ nhất từ dưới đếm lên nhưng điều đó cũng không gây ảnh hưởng gì đến tâm trạng của gã. Trương Minh mới vừa rời đi, Vương Việt ngay cả cặp sách đi học cũng chẳng có, gã chỉ quơ lấy cái điện thoại trong hộc bàn rồi xuống căn tin ăn cơm.

Lúc đi ngang qua đám Ngô Uyên, Vương Việt có nghe được lời nói của Lâm Tiểu Bân, gã tức mình bèn chửi phong long một tiếng "Dòng ngu ngục", sau đó rời đi.

Ba người nhóm Bính Lâm cùng với vài cậu bạn học khác cũng bước ra khỏi phòng học, chuẩn bị xuống căn tin dùng bữa.

Trần Hoành Nghĩa đi bên cạnh Lâm Tiểu Bân, hắn nói, "Anh Bân, thật ra chuyện viết tên trên bảng đen không phải do Vương Việt làm đâu."

Lâm Tiểu Bân nghiêng đầu, "Thật không?"

"Lúc tui đến lớp chữ trên bảng đã có rồi, Vương Việt vào sau tui." Trần Hoành Nghĩa nhỏ giọng, "Tui nghĩ là Ngụy Văn Quang viết đó."

"Sao lại nói thế?"

Một cậu nam sinh tên là Đinh Bác Minh nói chen vào, "Anh Bân, ông không biết à? Ngụy Văn Quang thích Cao Lâm Lâm, mà nhỏ hình như thầm mến Tần Thắng cho nên cậu ta mới vì yêu sinh hận, chỉ có thể là nguyên do đó thôi, biến thái."

"Khụ khụ khụ!" Lâm Tiểu Bân suýt nữa thì bị nước miếng của mình nghẹn chết, "Cao Lâm Lâm thầm mến Tần Thắng?"

Ngô Uyên cất tiếng cười vang.

Đinh Bác Minh vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Đúng thế. Làm sao vậy? Cao Lâm Lâm từng nhiều lần ở trong lớp nói Tần Thắng đã đẹp trai lại còn học giỏi, lúc tụi ông chưa đến nhỏ còn làm hẳn một bài thuyết trình giảng giải cậu ấy ở trên toa điện ngầm nghiêm túc làm bài ra sao, khiến cho nhỏ khâm phục thế nào."

"Cao Lâm Lâm lộ liễu thế luôn hả?" Lâm Tiểu Bân kinh ngạc.

Một cô gái đáng yêu thùy mị mà lại táo bạo vậy cơ à?

"Lộ liễu lắm kìa." Trần Hoành Nghĩa nói, "Tụi ông thiệt sự không biết hở? Nhỏ còn cầm di động chửi đám người nặc danh dám công khai tỏ tình với Tần Thắng trên trang Thổ Lộ Confession đó, nhỏ mắng người ta là cố ý muốn gây ảnh hưởng đến chuyện học hành của Tần Thắng hay gì, sao không nhìn lại coi điểm thi Toán của mình chỉ bằng có số đuôi của đại thần mà dám mơ mộng hão huyền, lại còn nói Toán thi không được 130 điểm thì không có tư cách thích Tần Thắng."

Ngô Uyên nhịn cười, "Cao Lâm Lâm đã bao giờ thi Toán được 130 chưa nhỉ?"

Đinh Bác Minh lắc đầu, "Chưa lần nào, cho nên mỗi ngày nhỏ đều tuyên thệ phải cố gắng học cho giỏi môn Toán đấy thôi."

"Thổ Lộ Confession là sao?" Bính Lâm lúc này mới lên tiếng.

Lâm Tiểu Bân lúc này mới kịp phản ứng, "Đúng đúng. Trang confession đó hổng phải bị khóa lại rồi hở?"

Đinh Bác Minh cạn lời, "Xem ra tụi ông đúng thật là đi theo đại thần chuyên tâm học tập nên chẳng thèm để ý tới xung quanh, một lòng chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi! Cái Thổ Lộ Confession mới được lập vào học kì này thôi, do tụi nhóc lớp mười tạo đó. Mấy đứa mới mà... Không biết sự lợi hại của anh Lâm nên mới như vậy. Tuy nhiên trang confession này đúng là chỉ dành để bày tỏ thôi, không có đăng bất kì tin nói xấu bôi nhọ ai hết, chỉ chuyên đăng bài tỏ tình."

"Nhanh nhanh chia sẻ cho tui coi nữa." Lâm Tiểu Bân thúc giục, "Để tui dòm coi anh Thắng nhà tui được thổ lộ thế nào?"

Đinh Bác Minh gửi tài khoản trang Thổ Lộ Confession sang cho Lâm Tiểu Bân.

Lâm Tiểu Bân say sưa ngon lành lội dòng thời gian, hắn lướt tới tận khi Ngô Uyên ăn sạch sẽ cơm đùi gà của mình mới tìm thấy bài đăng bày tỏ dành cho Tần Thắng, nhưng không chỉ một mà là rất nhiều.

"Mạ ơi!" Lâm Tiểu Bân la làng, "Sao nhiều vậy trời!" Hắn chụp lại màn hình gửi lên nhóm đàn em.

《Đàn anh Thắng, anh đẹp trai lắm luôn!》

《Đàn anh Thắng, anh có bạn gái chưa? Mẫu người yêu lí tưởng của anh là gì? Có cần phải đứng đầu lớp không ạ? Hay là Toán học phải thi tối thiểu 130 điểm mới được? Hu hu hu hu hu hu hu, em sẽ cố gắng chăm chỉ học Toán, anh để chừa vị trí bạn gái cho em nha?》

《Tần Thắng lớp 12/5, anh ăn cái gì mà sao điển trai dữ vậy! Đáng yêu thế cơ chứ! Lại còn học giỏi nữa! Em rất thích anh!》

《Đàn anh Thắng, sao bức ảnh thẻ của anh lại tuấn tú tới như vậy? Mọi người mau tới bảng vinh danh nhìn ảnh đi! Trời ạ, bộ đồng phục hai màu xanh trắng khoát lên người tụi mình trông có khác nào hàng rẻ tiền không, nhưng khi ảnh mặc lên trên người lại chính là mây trắng mùa hạ, là bầu trời xanh thẳm, là ngọn gió thanh xuân, là tiếng tim em đập thình thịch.》

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: ...

Anh Bân Xông Về Phía Trước: ...

Dao A Dao: ...

Tiểu Thắng Tử:???

Tiểu Thắng Tử: Cái đó là gì thế?

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Fan của chú mày đó.

Lâm Tiểu Bân nhìn một lúc lâu, thậm chí còn tìm ra được cả một bài đăng tỏ tình với Ngô Uyên, hắn một bên chửi "Đậu má!" một bên đưa qua cho Ngô Uyên coi, lại còn đọc ra thành tiếng, "Cái anh đẹp trai phía sau đàn anh Thắng là ai thế ạ? Trông tuấn tú quá đi, ôi chao, thoạt nhìn tính tình có vẻ tốt lắm. Hổng phải cái anh đô con cao một mét chín với vẻ mặt khó đăm đăm kia nha, cũng chẳng phải cái anh y chang tên lưu manh gì đó, mà là cái anh nhìn như thư sinh kia ấy. Mẹ bà! Khen mày thì thôi đi, mất giống ôn chi DISS (*) tao!"

(*) Diss: Hay "dis" là một từ dùng để đả kích, phê phán hoặc nói xấu sau lưng người khác.

"Gì thế này?" Lâm Tiểu Bân đặt điện thoại xuống, "Sao tự dưng Tiểu Thắng Tử được hoan nghênh dữ vậy?"

Trần Hoành Nghĩa vừa ăn vừa nói, "Chắc là do cao lên đó."

Lâm Tiểu Bân ngạc nhiên, "Hả?"

"Hiện tại Tần Thắng cao thêm ít nhất cũng phải 5 cm, năm trước có một mét sáu mấy, sức quyến rũ không toát ra được. Năm nay trường có nữ sinh mà cậu ấy lại cao một mét bảy mấy, lại còn là đại thần, cũng đúng thôi."

"Ờ ha." Lâm Tiểu Bân cẩn thận cân nhắc, "Học kì này xác thực Tiểu Thắng Tử cao lên rất nhiều, hóa ra là thế. Nhưng mà chắc là tụi bây hông biết, anh Thắng nhà tui từ nhỏ tới lớn vẫn luôn được yêu mến như vậy đó, số người bày tỏ với ảnh kéo dài không dứt, biết chưa? Tui thật sự muốn kính nhờ anh Thắng chỉ dạy một chút, làm cách nào mới có thể được hoan nghênh như ảnh."

Ngô Uyên lạnh lùng vạch trần, "Bân à, mày soi gương đi."

Bính Lâm – Kẻ được mệnh danh là "mặt khó đăm đăm" sắc mặt ngày càng xụ xuống.

Sau khi cơm nước xong, Bính Lâm trở về phòng tự học, hắn lấy điện thoại ra nhìn, Tiểu Thắng Tử vẫn không gửi tin cho hắn.

 Bính Lâm biết, Tần Thắng thật sự rất ưu tú.

Học kỳ trước lúc Tiểu Thắng Tử mới chuyển tới, có lẽ là do phải chịu đựng việc bạo lực học đường trong một khoảng thời gian rất dài nên cậu ấy thoạt nhìn khá ủ rũ, cứ như cây cối khô cằn, không có sức sống. Trải qua một cái học kỳ, Tiểu Thắng Tử bước ra khỏi bóng ma tâm lí, lại một lần nữa rực rỡ tỏa sáng. Thế nên mọi người mới bắt đầu chú ý đến cậu, càng ngày càng có nhiều người yêu quý cậu, điều này rất bình thường.

Hắn chẳng phải cũng là một trong số đó ư? Một kẻ không hề bắt mắt chút nào.

Buổi chiều trước khi tan học, Tần Thắng ở trên nhóm gửi một cái tin.

Tiểu Thắng Tử: Có kết quả rồi, nếu em thi vào khoa Toán của B Đại thì lúc xét tuyển sẽ được cộng thêm ba mươi điểm, không lí tưởng lắm nhưng nó đúng như trong dự liệu của em, dù sao em cũng chỉ được có giải nhất tỉnh thôi.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Chúc mừng anh Thắng, anh có thể làm được mà!

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Ngày mai em về hả?

Tiểu Thắng Tử: Sáng mai lên máy bay ạ.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Về đi, mở tiệc ăn mừng nè.

Tiểu Thắng Tử: Thôi, tuy rằng có thể giảm được 30 điểm tuyển chọn cũng chưa chắc em đậu nổi, ha ha.

Dao A Dao: Em có thể.

Bính Lâm nhắn xong thì cất lại điện thoại.

Tần Thắng thành công kí kết, được cộng thêm 30 điểm nữa là chuyện rất tốt, nhưng hắn lại có chút ích kỉ không thể vui mừng thay cậu ấy.

Tần Thắng càng xuất sắc bao nhiêu thì khoảng cách giữa cậu và hắn lại càng xa bấy nhiêu.

Tuy rằng Bính Lâm sớm đã biết nhưng mỗi lần nhớ đến hắn lại khó chịu vô cùng.

Mai là Chủ Nhật nên buổi tối không có tiết tự học, Bính Lâm ở bên ngoài ăn đại một bữa cơm sau đó trở lại phòng trọ.

Ngày hãy còn rất dài, dù cho đã dùng xong cơm chiều nhưng trời vẫn cứ sáng choang. Hắn lười bật đèn, chỉ vươn tay mở điều hòa rồi đi tắm rửa. Tiếng nước chảy ào ào, hắn không muốn suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa. Nhân loại sẽ tốt biết bao nếu như sống mà chẳng cần sầu lo. Tương lai, tiền đồ, học hành, bài vở, người nhà, bạn bè...

Lúc bước ra từ buồng tắm, trong phòng đã tối om một mảng. Bính Lâm biết đã đến lúc phải làm bài tập về nhà nhưng lúc này hắn lại không có hứng thú đó, cũng chẳng muốn mở điện.

Bính Lâm ngã nhào xuống giường, lẳng lặng nằm một lát.

Căn phòng nho nhỏ với bốn bức tường và một kẻ cô đơn là hắn.

Di động vang lên âm báo, nhắc nhở có tin tức mới.

Buổi tối sau khi trở về, Bính Lâm có thói quen để điện thoại ở chế độ có chuông, làm như vậy mới có thể phát hiện ra có tin nhắn một cách nhanh nhất.

Bính Lâm lúc bấy giờ mới chịu ngồi dậy bật đèn, với lấy di động.

Tiểu Thắng Tử: Anh Lâm, mai em về rồi, em mua đặc sản cho anh nha? Anh thích ăn loại bánh nào?

Tiểu Thắng Tử: [Hình ảnh]

Tiểu Thắng Tử: Nhiều chủng loại lắm luôn, anh thích vị gì?

Tiểu Thắng Tử: Anh đang làm bài tập à? Thôi để em tự chọn.

Bên trong tấm ảnh mà Tần Thắng gửi tới là vô số các loại bánh được trưng trong tủ kính. Phía trước có hai người đang đứng lựa bánh, một người là ba Tần Thắng, còn một người nữa dù cho chỉ là cái bóng lưng hắn cũng biết đó là ai, Lý Đằng.

Tần Thắng thích hợp với người ưu tú hơn, Bính Lâm vẫn luôn ghi nhớ điều này, thậm chí hắn còn biết, có rất nhiều nhân tài cũng yêu thích cậu. Bất kể là nam hay nữ, dù sao cũng không đến lượt hắn.

Có lẽ bởi vì Bính Lâm là người đầu tiên mà Tần Thắng gặp gỡ sau khi chuyển trường, cũng là người thứ nhất vươn bàn tay ra giúp đỡ cậu sau nửa năm bị người khinh khi, cho nên cậu mới sùng bái hắn, hắn biết.

Nhưng liệu rằng thứ tình yêu được khởi nguồn từ sự kính nể rồi sẽ duy trì trong bao lâu?

Dù sao hắn ngoại trừ đánh nhau cái gì cũng không có, chỉ có đôi bàn tay trắng mà thôi.

____________

Lâm Tiểu Bân: Nè he, nghe đồn Cao Lâm Lâm thích chú mày dữ lắm!

Tần Thắng:???

Ngô Uyên: Đừng quan tâm, dòng ngu ngục như nó ế là đúng rồi.

Tần Thắng:???

Triển Minh: (◣_◢)

Tần Thắng:???

=]]] Xin phép cho cười vô mặt bạn Bân một cái nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top