Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I will stay with you forever......

            Năm 15 tuổi,cậu gặp anh,một thanh niên với thân hình khỏe mạnh cùng nụ cười ngọt ngào đến chết người.Một thân đơn phương anh 3 năm,đến ngày tốt nghiệp của cả hai, cậu quyết định lấy hết dũng khí đi tỏ tình,kết quả là nhận được một lời đồng ý.Nanon Korapat cười tới là vui vẻ,nhào vào vòng tay yêu thương của Ohm Pawat trong sự reo hò của mọi người trong trường.Nhưng tưởng chuyện tình của họ sẽ mãi êm đẹp không sóng gió,ai mà ngờ được có một ngày họ sẽ mãi mãi chia ly...
---------------------ta là dải phân cách thời gian đây hí hí------------------------
3 năm sau.....
Ohm sau khi tốt nghiệp Đại học đã được thừa hưởng công ty của bố,trở thành vị chủ tịch trẻ tuổi nhất công ty,còn Nanon thì mở một tiệm bánh ngọt và đang có ý định mở rộng thêm chi nhánh.Cuộc sống của hai người họ vẫn trôi qua một cách êm đềm cho tới một ngày,Nanon cảm thấy ngực trái đau dữ dội dù chỉ đang ngồi ăn bánh.Linh cảm có chút không ổn,cậu quyết định đi khám bác sĩ.Kết quả,cậu bị bệnh suy tim cấp độ 4.Nanon như người mất hồn gọi cho Ohm,cậu quá yêu anh nên không muốn anh phải chịu khổ cùng mình.Vậy chỉ có chia tay là cách duy nhất để anh bớt đau hơn khi cậu rời xa trần gian,nghĩ vậy cậu liền bấm số gọi,từng tiếng chuông reo lên như từng nhát dao đâm vào tim cậu vậy:
*Renggggggg....*
*Renggggggg......*
*Renggggggg.........*
-A lô!
-Ohm hả?
-Ờ,tao đây,sao nào,cục cưng gọi cho tao có việc gì thế??
-.......
-Aow,Nanon!Trả lời tao đi chứ!Gọi tao có chuyện gì vậy???Ohm khó hiểu,cục cưng của anh gọi đến là muốn nói gì đây??Sao lại im lặng thế kia?
-.....Ohm này...
-Hả??Sao nghe giọng cục cưng nghiêm trong vậy??Có chuyện gì sao??
-..Mình chia tay đi!
-Nanon!Giờ này không phải lúc đùa đâu!Hôm nay tao về nhà đấy!Mày mà lừa tao là đêm nay chết chắc với tao đấy em yêu...
-Tao không đùa!Tao muốn tụi mình chấm dứt ngay bây giờ!
Ohm cảm giác chuyện này đi hơi xa rồi,anh lo lắng chất vấn Nanon qua màn hình điện thoại:
-Hơi Nanon!Mày lại giở chứng gì nữa vậy???Sao tự nhiên lại đòi chia tay??
-Tao hết tình cảm với mày rồi^^
-Hừ!Tình cảm 5 năm của tụi mình mà mày nói chia là chia được à??
-Chia được chứ^^ Tình đã cạn rồi làm sao mà yêu được nữa????
-Haizz...đừng dỗi nữa mà Nanon..tao có làm gì sai thì cho tao xin lỗi....đừng như vậy,tao sợ...
-TAO ĐÃ NÓI LÀ TAO HẾT YÊU MÀY RỒI,HẾT YÊU TỪ LÂU LẮM RỒI,CHÚNG TA DỪNG LẠI ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG??TAO KHÔNG MUỐN DÂY DƯA VỚI MÀY THÊM MỘT GIÂY NÀO NỮA!!!
-Mày....
-Dừng lại đi,tao xin mày đó Ohm à...
-...Mày muốn chúng ta kết thúc đến vậy sao Nanon??
-Đúng vậy....
-Được!Chấm dứt tất cả đi,chúng ta đường ai nấy đi,ok chưa???
-Tao xin lỗi...
*Tút tút....*
                    Ohm tức giận muốn quăng luôn cái điện thoại.Anh không nói không rằng đi thẳng về phía bãi đỗ xe,thư ký của Ohm nhìn gương mặt của anh lập tức câm nín,không dám hó hé nửa lời,để mặc cho vị chủ tịch về nhà vào giờ hành chính.Vừa lái xe,tâm trạng của anh ngày càng tức giận,anh phóng như bay về nhà.

                   Xe vừa dừng bánh trước cửa nhà, Ohm đã vội vàng xuống xe tìm Nanon nhưng chẳng thấy người đâu.Lục lọi khắp người tìm chìa khóa,tìm được rồi Ohm liền tức tốc mở cửa xông thẳng vào nhà.Hình bóng luôn nhào tới ôm anh mỗi khi anh tan làm bây giờ đã không còn ở đây nữa rồi.Anh ngồi xuống ghế sofa mà lòng quặn thắt,Nanon cậu ấy thật sự đã bỏ anh thật rồi.

                 Từ hôm đó Ohm không đi làm nữa,cả ngày chỉ làm bạn với men say.Anh không muốn tỉnh táo vì sợ sẽ lại nhớ tới cậu,nhớ tới dáng dấp của con người đáng yêu thấp hơn mình tận một cái đầu.Bạn bè của anh thấy thế rất lo lắng nhưng không thể làm gì,bởi anh có nghe lời ai ngoài cậu đâu.
       
                Ở trong một ngôi nhà xinh xắn nơi ngoại ô,Nanon cũng chẳng khá hơn là bao,cơn đau thắt đến từ ngực trái luôn dày vò cậu bất kể là ngày hay đêm.Dần dần trên mặt cậu đã hình thành những quầng thâm xấu xí,da dẻ cậu sau bao ngày điều trị bây giờ đã trở nên xanh xao,đôi môi nhạt màu thỉnh thoảng lại ngân lên những tiếng rên đau đớn.Cậu muốn giữ bí mật với tất cả nhưng nhận ra nếu không có ai bên cạnh chắc cậu sẽ không thể tự làm được gì,vậy nên Nanon chỉ tiết lộ chuyện này cho thằng bạn thân tên Chimon,và chính nó cũng là người tới nhà chăm sóc cậu mỗi ngày. 

                Nhìn thằng bạn mỗi ngày đều phải chịu đau đớn,Chimon cũng cảm thấy đau lây.Nó đã chơi với cậu gần hai chục năm nay. Nhìn thấy cảnh thằng bạn rên rỉ trên giường bệnh khiến cậu rất khổ tâm.Chimon đã thử hỏi Nanon xem có nên nói cho Ohm không,kết quả nhận lại một cái lắc đầu nặng nề từ người đang nằm liệt trên chiếc giường trắng.Nghe nói thằng bạn đã chia tay,Chimon càng sốc hơn nữa.Nó chợt nhớ ra người yêu nó là Pluem có chơi cùng một hội với người yêu(cũ)thằng bạn mình,nó thử lân la hỏi chuyện về Ohm thì biết bên đó cũng đang tự làm mình đau khổ,còn không thèm đi làm.Nó cũng đến chịu hai người này luôn,nói chuyện ba mặt một lời cho đàng hoàng xem nào,tại sao cứ phải trốn tránh nhau.Thế nhưng đã một tuần trôi qua, bệnh tình của Nanon ngày càng trầm trọng,làm Chimon phải nài nỉ lão người yêu thu dọn ít hành lý của nó đi chăm thằng bạn yếu ớt đến khi cậu đỡ hơn.
 
              Một hôm,bác sĩ thông báo với Chimon rằng bệnh tình của Nanon đã tốt hơn,có thể đi lại hay làm các việc cá nhân mà không cần trợ giúp nữa.Chimon gọi về báo tin cho người yêu,đầu dây bên kia Pluem cũng mừng biết mấy vì cuối cùng đã được gặp em bé của mình,họ đã không gặp nhau được một tuần rồi chứ bộ,lão liền chớp thời cơ rủ Chimon đi chơi một chuyến.Nó định từ chối,thế nhưng Nanon nói rằng bệnh tình của cậu đã chuyển biến tốt,Chimon cứ đi chơi với người yêu một chút đi,xem như là bồi đắp tình cảm hai đứa,chứ cứ ở với cậu mãi kiểu gì lão chả buồn.Thuyết phục mãi Chimon mới chịu rời đi,Nanon thở dài.Cứ nằm dài như thế này mãi cũng chán,với lại lâu lắm rồi cậu chưa có ra khỏi nhà.Nanon quyết định đi dạo quanh nhà một lúc,tiện thể hít thở chút luồng khí trong lành nơi vùng quê yên bình này.
               Đi chán rồi cậu lại lật đật quay về nhà.Vừa mở khóa cửa bỗng cơn đau dữ dội lại truyền đến,Nanon yếu ớt không thể chống cự nổi liền ngã quỵ xuống sàn.Cậu cố gắng bò về phía cái kệ tủ nơi chứa thuốc thế nhưng quãng đường chỉ vài ba bước chân bỗng trở nên xa lắc xa lơ.Trọng lượng cơ thể khiến cậu không còn trụ vững,tay chân dường như có một thứ gì đó đè lên nặng trĩu.Hơi thở của cậu yếu ớt dần rồi biến mất.Nanon Korapat đã chết ngay trong nhà riêng của mình.
-----------------------Dải phân cách ú òa---------------------------
Ngày hôm sau....
             Chimon khóc ngất bên cạnh Pluem khi thấy bạn mình nằm sõng soài trên nhà,đôi môi chẳng chừa chút huyết sắc còn cả người đã nguội lạnh từ lâu.Nó tự trách mình nhiều lắm,và cả hắn cũng vậy.Một lát sau,người nhà cậu đã tề tựu đông đủ để đưa tiễn người thanh niên bạc mệnh.Mẹ cậu khóc lóc đến mệt nhoài,còn bố cậu thì vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị nhưng có lẽ sâu trong thâm tâm ông cũng thương xót con mình lắm.Nonnie ở bên cạnh an ủi cả mẹ và cả người anh thân thiết rằng đừng cảm thấy có lỗi quá,dù sao cũng không phải lỗi của nó,thế nhưng em cũng khóc,chỉ là cố gắng kiềm nén nỗi buồn thấu tâm can khi mất anh trai.Khung cảnh nơi đây thật ảm đạm và thê lương biết mấy.
-------------------------Dải phân cách đang an ủi readers-----------------------------------
Vài ngày sau....    
              Ohm thật sự sốc sau khi biết được sự thật đau lòng từ Chimon.Anh cảm thấy sống được đến chừng này là quá đủ rồi.Vừa có ý định kết thúc cuộc sống thì một câu nói của Chimon đánh thẳng vào tâm lý tuyệt vọng của anh:

-Mà này Ohm,cậu ấy có để lại cho mày một bức thư á,tại bên ngoài thấy có đề tên người nhận là mày á.Tí về tao gửi cho.Thế nhé.
*Tút tút......*

              Ohm nhận được bức thư cuối cùng của Nanon từ tay của Chimon.Nó có lẽ đã khóc rất nhiều,vì có thể thấy mắt nó vẫn có chút sưng lên,nhưng giọng nói của nó chẳng có vẻ gì là giống như vừa mới khóc xong,ngược lại còn có chút ngân nga:

-Hey Ohm,Nanon gửi mày nè.Nhớ mở ra đọc nhé,nếu không thằng bạn tao sẽ buồn lắm đấy.Tao còn có việc,đi trước nha^^ Nói rồi dúi bức thư màu trắng phau vào tay anh rồi chạy đi mất dạng,chắc là đang vội cái gì đó,Ohm vội mở bức thư ấy ra,bên trong vẫn là dòng chữ tròn trịa rõ nét quen thuộc,thế nhưng người thì chẳng còn nữa rồi:

Bangkok,ngày xx tháng yy năm 20xx
                                                                                                                                 

Thân gửi Ohm Pawat Chittsawangdee,người mà em luôn yêu thương và trân trọng...

Có thể khi anh đọc được dòng này em đã không còn trên cõi đời này nữa,em thật sự xin lỗi vì đã giấu anh nhưng em không muốn anh phải đau lòng vì em,xin lỗi vì đã không tin tưởng anh nhưng em biết nếu còn ở bên nhau chắc khi em đi thì anh cũng muốn bay theo luôn quá^^

Em tuy chỉ có người thân và tiệm bánh thế nhưng anh còn cả một công ty,thế nên phải cố gắng phát triển công ty nhé,còn tiệm bánh của em thì có lẽ  bố mẹ và Nonnie sẽ lo liệu nên anh không phải lo lắng đâu^^

Cảm ơn nhé,5 năm qua là một khoảng thời gian tuy không gọi là dài,thế nhưng em đã được cảm nhận được hạnh phúc vô bờ bến mà anh dành cho em,cảm ơn anh vì 5 năm qua chưa hề để em rơi một giọt nước mắt buồn tủi nào,cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em,tâm sự to nhỏ mỗi khi em buồn chuyện gì đó,cảm ơn anh nhiều lắm...vì tất cả^^

Lời cuối cùng em muốn gửi đến anh là:Korapat Kirdpan kiếp này một lòng yêu thương Pawat Chittsawangdee nhé<3

Yêu anh nhiều lắm,chấp niệm duy nhất của em^^

            Thương anh
                Nanon
       Korapat Kirdpan


P/S:Có vẻ hôm nay tao sến súa quá nhờ ^^ Thế nhưng tao muốn tích cóp sự ngọt ngào cuối cùng của cuộc đời này dành tặng cho mày,vì tao chưa từng ngọt ngào với mày như thế,nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì có lẽ mỗi ngày tao sẽ hôn mày một cái mỗi buổi sáng,ôm mày một cái mỗi buổi chiều,xem bộ phim chúng ta thích mỗi buổi tối,tận hưởng những phút giây ngọt ngào khi còn được ở bên cạnh mày,cho dù tao có hối hận một chút vì không để mày cùng chiến đấu với tao,thế nhưng cảm ơn mày nhiều nhé ^^ Vì 5 năm qua tao đã thật sự hạnh phúc khi ở bên mày,thật đấy=))Nào anh yêu cười lên,khóc cái gì mà khóc,đàn ông đàn ang nhìn xấu quá đi mất=)))Với lại dù có nhận tin buồn thì mày cũng không được nghĩ quẩn nhé,phải sống thay cả phần tao nữa nghe chưa^^ Tao vẫn sẽ mãi ở bên cạnh mày mà,có điều mày sẽ không nhìn thấy tao thôi^^ Được rồi,chấn chỉnh tinh thần lên,sống vui vẻ nhé người yêu,tao sẽ luôn dõi theo mày mỗi ngày nha^^Yêu mày nhất=3

    Đọc xong dòng cuối của bức thư mà nước mắt Ohm chảy thành hàng luôn rồi,vừa buồn cười vì dòng tái bút của người yêu,vừa khóc thương cho số phận nghiệt ngã đã khiến con người ấy sinh bệnh nan y mà đi,để rồi bỏ lại một mình anh cô độc nơi căn nhà ấy,nó đã từng có nhiều kỷ niệm của cả hai,thế nhưng trông kìa,thật ảm đạm làm sao!

-Thằng quỷ này!Đi rồi lại còn anh với chả yêu,mày muốn tao nhớ mày đến chết phải không??..Hức hức..oke,mày thắng rồi đó,mày..*sụt sịt*..đã làm tao nhớ mày..*hức*.. đến chết rồi đây này^^*Sụt sịt*...mày ở trên đó..*hức hức*..nhớ vui vẻ nhé em yêu,tao*hức*....tao sẽ sống nốt quãng đời còn lại thật là vui vẻ,để rồi khi lên đó với mày tao sẽ khiến mày tức chết luôn...hức..nhớ đấy...hức hức....

           Và đúng như vậy,hơn 60 năm còn lại của cuộc đời Ohm Pawat đã sống rất vui vẻ,anh còn nhận nuôi một đứa trẻ từ viện phúc lợi và đặt tên cho nó là Kit Tueng,tượng trưng cho sự nhớ nhung của anh đối với người con trai năm ấy.Tuy nhiên suốt quãng đời còn lại đó,vị chủ tịch tài giỏi của công ty Chittsawang lại không hề lấy vợ,không ai biết lý do tại sao ngoài anh và những người thân cận.

            Những ngày cuối cùng của cuộc đời,anh giao lại công ty cho Kit Tueng,sau đó mỗi ngày còn sống hôm nào cũng đến thăm mộ của Nanon,đặt lên trước mộ một bông hoa hồng xanh rồi ngồi bên cạnh cậu,hôm thì kể chuyện,hôm thì hát tặng cậu bài hát cậu thích khi còn sống.Thoắt cái đã hết hơn nửa năm,sức khỏe của Ohm cũng yếu đi đáng kể,phải sử dụng xe lăn để đi lại,thế nhưng anh lại có chút vui,và thêm cả một chút mong đợi.Vài ngày sau,Ohm viết một bức di thư để lại cho con,nội dung đại khái là giao lại toàn bộ tài sản cho Kit Tueng và tâm nguyện của mình sau khi mất sẽ được chôn bên cạnh mộ người yêu của mình,để anh và người ấy có thể mãi mãi bên cạnh nhau.Đêm đó,anh mơ thấy cậu,Nanon mặc một bộ quần áo màu trắng tinh, hai tay dang rộng rồi ôm lấy Ohm.Hai người nắm tay nhau rồi cùng bay lên nơi khoảng không rộng lớn.

            Từ đó,mỗi khi đi qua nghĩa trang phía ngoại ô Bangkok,người ta lại thấy có hai ngôi mộ nằm sát nhau,ở trên bia là hình ảnh hai chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ.Một số người sống lâu năm ở đây nói rằng số phận của một trong hai rất xấu số,thế nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa,vì dù sao họ cũng đã được ở bên cạnh nhau mãi mãi,thế là tốt lắm rồi....

Hoàn chính văn

Written by:Diuu
Văn phong hơi lủng củng thì thông cảm cho Diuu nhé<3
Thấy hay thì hãy tặng Diuu một ngôi sao vàng vàng để Diuu có động lực đăng truyện mn nhé:3
Iu tất cả các readers của Diuu<3

           



     



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top