Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yamaguchi có mặt ở phòng khách lúc hai giờ theo như kế hoạch. Kageyama gần như không thể chợp mắt trong suốt ba tiếng trước khi đến nơi, mắt trái đau đến mức cậu không thể mở nổi. Yamaguchi vỗ vai cậu một cách đồng cảm rồi dùng khẩu hình hỏi nhỏ cậu: "Sao rồi?"

"Người đó" Kageyama phải hít một hơi thật sâu để tâm trí duy trì sự bình tĩnh, cậu mệt mỏi đến mức không còn sức mà tức giận. "Tính cách còn tệ hơn cả Tsukishima"

Đồng nghiệp của cậu lắc đầu, nở nụ cười thông cảm: "Kageyama mà đã nói vậy rồi thì hẳn đối phương rất vướng tay vướng chân"

Đâu chỉ là vướng tay vướng chân thôi, người khác khó mà chịu đựng được ấy chứ. Kageyama nhớ lại tối hôm qua, khi xe hơi đỗ lại trước cửa sân, Oikawa đã im lặng suốt quãng đường đi kia còn chẳng đợi cửa mở đã vụt ra khỏi xe, vượt qua đầu xe đi vào bên trong sân trước. Hắn hùng hổ bước đến chỗ Emily đang đứng đợi trước cửa, đầu ngón tay chỉ về hướng Kageyama qua lớp kính chắn gió.

"Cảnh sát á ? Thật không thế?" Oikawa hét lên

"Đó là vì để bảo vệ an toàn của cậu" Emily vừa nói vừa nhìn lướt qua Kageyama ở hướng bên này sau khi cậu xuống xe. "Cảnh sát Nhật Bản hứa sẽ cố gắng hết sức bảo vệ an toàn của cậu. Chủ tịch cũng đã chỉ định nhân viên nội bộ mà ông ấy tín nhiệm nhất để chăm sóc cậu rồi"

Oikawa cố chấp lắc đầu, nở nụ cười: "Theo lời cô nói thì là đến giám sát tôi"

Emily trả lời:" Cậu đã mệt mỏi rồi. Hãy đi nghỉ ngơi trước đi ạ"

Bầu không khí căng thẳng bỗng biến mất, Oikawa lùi lại một bước, loạng choạng giẫm vào lớp cỏ mềm rồi quay đầu đi mất. Dinh thự này cách Aoba Johsai Club khoảng hai giờ lái xe, một số biệt thự khác nằm rải rác xung quanh. Sân trong bao gồm bức tường gạch cao ngang nửa người, phần trên cùng của tường được tạo thành bởi cây đỗ quyên cao bằng nửa thân người. Sân trước rộng vô cùng, bãi cỏ trải dài trên con dốc thoai thoải, nâng đỡ ngôi nhà ba tầng với phong cách châu Âu trên đỉnh dốc. Dù khắp nơi trong sân đều có đèn rọi, ngoài hai con đường dẫn đến cửa chính và hầm để xe thì chẳng còn gì nữa nhưng những nơi khác trong sân lại vẫn mang vẻ u ám. Kageyama vừa vội vàng đuổi theo Oikawa đang trầm mặc đi phía trước vừa quay đầu lại nhắc nhở Emily:"Tôi nghĩ thiết bị chiếu sáng cũng cần phải điều chỉnh. "

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gọi người đến để thiết kế lại "

Đi cách nhau chưa đầy một mét, Kageyama cẩn thận quan sát dáng đi của Oikawa. Có thể do say rượu nên chân phải của hắn mỗi khi tiếp đất đều hơi chần chừ, như thể không linh hoạt được bằng chân trái. Cũng có thể là do vết thương cũ hoặc do cái thói quen đi bộ nát bét. Theo như những gì Kageyama nhớ trong lòng thì vai phải của hắn cao hơn vai trái một chút. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến phong thái của hắn. Bước vào hiên nhà, Kageyama nhận thấy có một chiếc gấp được dựng dưới hiên cửa, trên ghế có mấy bao thuốc lá đã bóc, vài chai bia rỗng cùng với bật lửa. Cái gạt tàn bị ném xuống bãi cỏ, bên trong đọng lại nước mưa từ mấy ngày trước.

Oikawa mân mê ổ khóa điện tử trên tường. Vì ngón tay run rẩy nên hắn phải thử hai lần mới mở cửa thành công. "Đừng đi theo tôi" hắn mệt mỏi yêu cầu sau đó cởi giày ra và bước chân trần trên sàn gỗ láng bóng. "Emily sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu. Có chuyện gì thì hỏi cô ấy là được"

Kageyama đặt giày thể thao ngay ngắn ở cửa, giả vờ như không nghe thấy yêu cầu vừa rồi của hắn. Đèn trong hành lang sáng lên theo tiếng bước chân, Kageyama đi theo Oikawa vào phòng khách, đánh giá cách bài trí xung quanh rồi hỏi hắn:"Cậu Oikawa bình thường có hút thuốc không ?"

"Không phải cậu nhìn thấy rồi à?". Trong phòng khách có một tấm thảm lông màu xám đậm nằm dưới chiếc đèn chùm khổng lồ ở giữa phòng khách. Oikawa dẫm lên đó, nửa mắt cá chân như biến mất trong tấm thảm. Hắn ngồi xuống tay vịn của ghế sofa, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Kageyama. "Chuyện này thì mắc mớ gì đến cậu?"

"Từ ngày mai trở đi, thuốc lá mà anh muốn dùng cũng sẽ được kiểm tra trước. Để mà nói thì tôi mong anh thời gian này không nên dùng mấy loại thuốc lá và rượu không rõ nguồn gốc." Kageyama nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua giữa cửa kính sát đất đang mở hờ và chiếc đèn pha lê. "Nếu cửa không phải loại làm bằng loại thủy tinh chống cháy nổ thì tốt nhất là gỡ cái đèn này xuống. Cậu Oikawa có quen biết hàng xóm sống ở biệt thự bên cạnh không?"

"Làm sao thế. Bé Tobio thế mà lại nghĩ là thật à ?" Nụ cười trên mặt Oikawa dần vụt tắt, hắn thờ ơ nhún vai. "Dù sao cũng chỉ là một lời dọa giết phô trương mà thôi. Năm năm qua số thư tương tự mà tôi nhận được có thể lấp đầy mấy hòm thư nhưng cuối cùng bọn chúng cũng chỉ dám treo cổ con mèo tôi nuôi trên cành cây. Một lũ rác rưởi."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng khi nhắc đến bé mèo bị sát hại một cách tàn nhẫn thì mặt Oikawa cũng không khỏi tái đi. Kageyama không am hiểu cách xử lý mấy tình huống như thế này, cậu không thể làm gì khác hơn là ngậm chặt miệng rồi gật đầu. Nhìn thấy biểu cảm gượng gạo của cậu ngược lại lại khiến Oikawa vui vẻ. Sự phiền muộn vừa nãy như bị quét sạch, dáng vẻ bất cần đời lại được khôi phục. "Cuộc đời tôi ghét nhất là cảnh sát" Oikawa nhìn thẳng vào mắt cậu, hạ thấp âm điệu rồi chậm rãi tuyên bố như thế. Kageyama bất giác nhíu mày, ấn tượng về người này trong lòng cậu lại kém đi một chút.

Phía cửa phát ra tiếng động, nghe tiếng thì hẳn là Emily. Đôi giày cao gót gõ lên sàn nhà những tiếng bước chân vội vã. Oikawa quay đầu nhìn chiếc lò sưởi trang trí, có vẻ như hắn đã quyết phớt lờ Emily. Chỉ có Kageyama quay lại khi nghe âm thanh ấy. Sự thay đổi tư thế này dọa cho cậu toát mồ hôi lạnh toàn thân: Trên sàn nhà cách ghế sofa chỉ 10 cm, một chấm laze màu đỏ mang theo ác ý đang hướng đến Oikawa. Kageyama chỉ kịp hét lên một tiếng để nhắc nhở những người khác trong phòng, đồng thời cậu lao đến chỗ Oikawa đang phơi bày cả tấm lưng trước tầm bắn của xạ thủ. Cậu ôm lấy hắn, cả hai ngay lập tức ngã lăn ra sàn. Vai của Oikawa đập vào góc bàn cà phê. Trước khi tiếng kêu đau đớn bật ra thì Kageyama đang đè trên người hắn đã bịt miệng hắn lại. Cũng cùng lúc đó, một trong những cửa sổ kính sát đất vỡ vụn, chiếc ghế sofa Oikawa vừa ngồi rung lắc dữ dội vài lần, lò xo dưới đệm ghế sofa liên tục đứt, trở thành vật hi sinh thay cho hắn.

"Suỵt. Xin đừng hoảng loạn" Kageyama ghé vào tai hắn nói, không chỉ để an ủi Oikawa mà còn là để nhắc nhở chính mình. Bên ngoài là một mảnh náo loạn, tiếng người cùng với tiếng còi xe ô tô vang lên liên tục. Nhưng không còn tiếng súng nào vang lên nữa, tia laze của ống ngắm cũng không thấy bóng dáng đâu. Kageyama lật người buông Oikawa ra, giục hắn nằm rạp xuống đất. Kageyama nhẩm tính đơn giản, mượn sự che chắn từ bàn trà, sofa ngắn cùng tủ trưng bày thì có thể chạy một cách an toàn từ đây đến chỗ góc chết cầu thang. Cậu huých vai Oikawa, chỉ vào khoảng không phía sau chiếc bình lưu ly:"Bây giờ chúng ta cần di chuyển đến chỗ đó"

Mặc dù chỉ cần chạy vài mét và đưa Oikawa đến nơi an toàn nhưng tim Kageyama không tránh khỏi việc đập loạn xạ. Cậu lấy ra khẩu súng lục từ bên hông, ngón cái ấn chặt vào chốt bảo hiểm, chắn giữa Oikawa và cầu thang, dùng cơ thể và hai bức tường tạo thành một hình tam giác. Oikawa không nói gì nhưng tiếng thở của hắn thì rất rõ ràng, luồng khí ẩm ướt và gấp gáp liên tục phả vào gáy cậu.

Từ chỗ này thì không thể nhìn thấy tình hình của phòng khách vì vậy Kageyama nhìn chăm chú tầng trên rồi nhanh chóng xác nhận tình hình của Oikawa qua khóe mắt. Đôi môi của người đàn ông hơi hé mỏ, hai má ửng hồng bất thường và hắn đang bất động nhìn chằm chằm vào phía sau đầu Kageyama. Ánh mắt của Oikawa khiến Kageyama vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng, cậu tiến lên phía trước vài centimet, bình tĩnh nói: "Cậu Oikawa, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Bây giờ nói mấy lời như này chẳng có tính thuyết phục tí nào luôn!". Mặc dù âm lượng rất thấp nhưng không khó để nghe ra đối phương sắp điên đến nơi. "Có người muốn giết tôi đó!"

Kageyama nghiêng đầu nhắc nhở hắn:" Bắt đầu từ vừa nãy tôi đã nói với anh như thế rồi, là do anh không tin đấy chứ."

"Cậu–"

"Cậu Oikawa, cậu Kageyama !" Âm thanh của Emily bỗng gần hơn, cô đứng ở trước cái ghế sofa đã bị bắn thành tổ ong, thần sắc hốt hoảng ôm tay. Sau khi xác định được vị trí của hai người, tay cô thả lỏng và khuôn mặt cũng khôi phục lại sự bình tĩnh. Emily đi đến chỗ bọn họ, ngay lúc đó năm người đàn ông lực lưỡng mặc thường phục cũng tràn vào phòng khách. Cô ân cần hỏi:" Đáng tiếc chúng tôi không thể bắt được tay bắn súng tỉa, hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo, đối phương chắc chắn không chạy xa. Hai người ổn chứ ?"

Kageyama chĩa nòng súng về phía đối phương, nhắm ngay mi tâm của cô:" Xin cô trước tiên đừng đến gần."

Emily ngoan ngoãn dừng lại sau đó ra lệnh cho đội an ninh phía sau rời khỏi phòng.

"Không phải tôi cố ý đắc tội cô đâu" Kageyama nói. "Cho tôi hỏi liệu có còn cảnh sát hỗ trợ ở trong dinh thự không?"

"Anh Ennoshita đang dẫn vài vị cảnh sát đi lục soát trong sân. Tôi có thể mời anh ấy vào " cô nói đầy thấu hiểu. Bóng dáng Emily biến mất và ngay sau đó Kageyama nghe thấy cô ấy nói chuyện với Ennoshita. Hẳn là Ennoshita vừa mới đi lấy chứng cớ ngay bên ngoài cửa kính sát đất, nghe tiếng nói thì đúng là anh ấy. Kageyama lại liếc nhìn cầu thang trống, tay vẫn cầm khẩu súng lục. Chẳng ngờ lại nghe thấy vài tiếng ho khan từ phía sau. Oikawa đột nhiên đẩy cậu ra rồi bước ra từ góc chết an toàn.

Kageyama tức giận đuổi theo hắn vào phòng khách: "Anh Oikawa, xin anh đừng có tự ý chạy lung tung!"

"Emily là thư ký riêng của cha tôi. Cho dù cô ấy muốn hại tôi, cô ấy cũng không thể làm điều đó một cách rõ ràng như vậy." Oikawa còn không biết điều mà nháy mắt với Kageyama, ngón tay chỉ vào huyệt thái dương: "Chỉ biết mỗi đánh nhau thôi là không đủ đâu Tobio bé nhỏ. Thỉnh thoảng phải biết sử dụng đầu óc nữa."

Rõ ràng mình đã cứu đối phương nhưng nửa câu cảm ơn cũng không được nghe, thậm chí còn bị cười nhạo. Môi Kageyama mím thành một đường mỏng hung ác sau đó cậu thu hồi súng lục, chẳng nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm vào Oikawa đang đi tìm Emily. Bọn họ đứng trước cửa kính xì xào bàn tán, Ennoshita còn vẫy tay từ ngoài cửa để hỏi thăm cậu. Vị cảnh sát thuộc bộ phận khám xét này trước đây là đàn anh của cậu khi còn đi học, Kageyama giơ tay lên đáp lại. Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đặt tay xuống, Tobio Kageyama nhận thấy Oikawa trầm ngâm nhìn mình. Ánh sáng từ cửa sổ sáng hơn khiến khuôn mặt hắn giống như ánh trăng, Kageyama nghĩ vậy. Nếu Oikawa cứ im lặng thì chắc chắn môi trường công tác của cậu tốt hơn nhiều.

"Dù sao chỉ cần Oikawa an toàn thì cậu sẽ có thể trở về đội " Chiếc va li do Yamaguchi gửi đến chứa bản báo cáo tại hiện trường đêm qua mà Sugawara yêu cầu cậu ấy mang theo. "Anh ấy đoán là cậu sẽ muốn xem. Dựa vào những viên đạn được lấy ra từ sàn nhà thì đúng là do Kitagawa gây nên"

Kageyama cầm lấy một bức ảnh, cẩn thận quan sát những ô cửa sát đất bị vỡ " Hôm qua tay súng bắn tỉa kia....."

"Bỏ xe nhảy xuống biển rồi. Cảnh sát tìm thấy một chiếc xe trống ở bến cảng. Vừa hay là chiếc đầu tuần vừa mới bị báo là bị mất "

"Nói cách khác thì hành động lần này ít nhất phải mất một tuần để lên kế hoạch. Oikawa nhận được bức thư uy hiếp đầu tiên là từ mười ngày trước, sau đó liên tục ba bức nữa được gửi đến "

" Bọn chúng biết rõ rằng cảnh sát và nhân viên bảo vệ được chuẩn bị sẵn đều đang ở gần nhưng vẫn làm theo kế hoạch mà không hề lo lắng nếu thất bại thì sẽ càng khó ra tay. Đây đúng chính xác là phong cách hành động của Kitagawa" Yamaguchi gật đầu, rơi vào trạng thái suy tư

Kageyama đóng vali lại và nói: "Nếu như không bắt được người thì việc ám sát sẽ kéo dài không dứt."

Sau khi tiễn Yamaguchi đi, Kageyama lập tức lên lầu. Đêm qua cảnh sát đã tiến hành khám xét kỹ lưỡng tầng hai của dinh thự và Kageyama cũng đã đích thân kiểm tra phòng ngủ của Oikawa để đảm bảo rằng không có bất kỳ nguy hiểm gì thì mới cho hắn về phòng nghỉ ngơi. Khi Kageyama thực hiện nhiệm vụ của mình, hai tay Oikawa vẫn đút túi, hắn đứng dựa vào cửa, lấy cái danh mỹ miều là "giám sát công việc" nhưng thực chất cứ tận dụng mọi thứ để trêu chọc cậu.

Phòng ngủ của Oikawa nằm bên tay phải của tầng trên, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy cửa kính sát đất thông ra ban công nhỏ. Phong cách trang trí trong phòng ngủ thanh nhã và đơn giản nhưng rất không phù hợp với tính cách của chủ nhân căn phòng. Ngoại trừ chiếc tủ quần áo màu gỗ và bàn làm việc thì đồ đạc cũng chỉ có một chiếc giường lớn hình tròn. Oikawa cũng đặt một chậu cây xanh bên cửa sổ, mấy ngày nay không được ai tưới nước nên lá cây ủ rũ rũ xuống. Từ cửa kính sát đất nhìn ra ngoài có thể thấy được hầm để xe và hồ bơi. Đằng sau không có gì khác, chỉ có một con dốc cỏ thấp. Khu vườn của gia đình Oikawa được xây trên đỉnh của một con dốc cao do đó tầm nhìn ra ngoài các bức tường của khu vườn không bị cản trở.

"Chỉ cần có người canh gác ở sân sau thì tiếp tục ở trong căn phòng này chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì "

Kageyama rời khỏi cửa sổ đi đến bên giường, vừa nhấc góc chăn lên, Oikawa liền rống lên: "Bẩn chết đi được. Đừng có động vào giường của tôi !"

Trong khi những người khác đang kiểm tra nhà cửa, Oikawa đã vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, lúc này hắn mặc một chiếc quần pyjama kẻ sọc và bộ quần áo ở nhà bằng vải cotton màu trắng, trông hắn giống như một cậu sinh viên đại học mới tốt nghiệp nhưng mỗi một câu nói lại giống như một đứa trẻ đang cố tình gây sự. Kageyama chạy qua chạy lại cả đêm, lúc này chỉ thầm mong rời khỏi đây thật nhanh. Vì vậy cậu giơ tay cho hắn xem:"Tôi đeo găng tay."

Về mặt vệ sinh thì chẳng có chuyện gì cả, Oikawa chẳng còn cách nào khác đành im lặng. Khi Kageyama mở ngăn kéo của bàn cạnh giường ngủ, hắn lại phát ra một âm thanh khác như thể bị ong chích ngón tay và lầu bầu: "Tobio đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy."

"Xin lỗi anh nhiều " Sau khi kiểm tra ngăn kéo gỗ cuối cùng, Kageyama giận dữ đóng ngăn kéo lại. Ngăn kéo đầu tiên của chiếc cạnh giường đặt gel bôi trơn, bao cao su và một ít đồ chơi mà cậu chẳng hề muốn biết là gì. Ngăn thứ hai có vài tập thơ, phía dưới đặt mấy quyển tạp chí khiêu dâm sặc sỡ chẳng hề trong sáng tí nào, trên bìa rõ ràng là một người đàn ông nam tính để trần nửa thân trên. Kageyama bước đến chỗ tủ quần áo, mở tủ ra và nói với Oikawa " Tôi chẳng có hứng thú tí nào với đời sống riêng tư của anh Oikawa đây đâu "

"Thật sao?" Oikawa nhướn mày khi nghe cậu nói vậy, ánh mắt cố tình dừng ở đũng quần cậu trong vài giây. Phải mất vài giây Kageyama mới nhận ra hắn đang nhìn vào đâu, máu lập tức dồn lên đầu cậu. Oikawa chậm rãi nhếch khóe miệng, thở dài đầy điệu bộ làm quá:"Thế thì tiếc thật đấy."

Kageyama âm thầm tự bắt mình buông tay nếu không cậu sợ mình có thể giật cả cái cánh tủ quần áo bằng gỗ chạm khắc hoa ở trên này ra mất.

Emily sắp xếp cho cậu ở trong phòng khách đối diện phòng làm việc và ở cạnh phòng của Oikawa. Trời sáng Kageyama mới được trở về phòng, cậu vào phòng tắm qua loa. Khi rời khỏi phòng tắm thì cánh tay cậu đã chẳng thể ngăn nổi mà hơi run. Cậu phát hiện khuỷu tay trái của mình có thêm một vết bầm. Có lẽ khi tránh né cuộc nổ súng thì đã va vào đâu đó. Gối đầu nồng nồng nặc mùi long nhãn, đệm thì mềm khiến người khác khó chịu. Kageyama nhắm mắt đắp chăn, những tưởng sẽ chẳng thể có giấc ngủ bình yên, ngờ đâu tỉnh dậy đã là lúc giữa trưa.

Ở tầng dưới chỉ có Emily và một người đàn ông mà cậu hôm qua cậu chưa gặp, nhìn thì trông khoảng ngoài ba mươi, mái tóc ngắn màu vàng nhạt, râu trên cằm dường như là cố ý không cạo. Emily kéo một chiếc ghế ăn cho Kageyama và giới thiệu với cậu: "Đây là William, trưởng bộ phận an ninh mới."

Takeda vốn là người phụ trách an ninh đã bị đưa về đồn cảnh sát để tra hỏi. Nhanh như thế đã tìm được người thay thế, có vẻ như Emily đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để ứng phó khẩn cấp. Kageyama thầm ngưỡng mộ tốc độ làm việc của cô ấy. Cậu vừa bắt tay với William vừa lo lắng suy nghĩ về tiếng Anh của mình, trong thâm cậu hi vọng đối phương sẽ nói tiếng Nhật.

"Chuyện tối hôm qua đã đủ chứng minh người phụ trách ban đầu không hề để tâm trong việc nâng cấp hệ thống an ninh của dinh thự. Nếu bị tấn công thêm một lần nữa chỉ sợ không chúng ta khỏi phải về Mỹ nữa."

William dường như nhìn thấu được sự lo lắng của cậu nên đã dùng vốn tiếng Nhật vô cùng lưu loát của mình để nói đùa. Dù chỉ là giả thuyết thôi nhưng Kageyama vẫn khó có thể yên tâm. Đêm qua suýt chút nữa thôi, nếu không tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của tay súng bắn tỉa thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Nghĩ đến đây, Kageyama vội vàng ngăn Emily đang đưa bánh mì nướng cho mình. Cậu hỏi cô về tình trạng của Oikawa.

"Tôi đã đưa bữa sáng nhưng cậu ấy hình như không ăn tí nào"

Kageyama nghĩ đến khay đồ ăn sáng mà cậu nhìn thấy ở cửa phòng Oikawa trước khi xuống tầng, lòng thầm trách Oikawa đã lãng phí đồ ăn.

"Cậu chủ Oikawa vốn không phải kiểu buông thả như thế". Emily giơ bình nước trái cây và bình cà phê về phía anh, Kageyama chọn nước trái cây. Cô tiếp tục nói:"Công việc kinh doanh của chủ tịch ở Nhật Bản đã được cậu chủ Oikawa quản lý trong suốt hai năm qua. Cậu Oikawa vừa tốt nghiệp đại học là đã bắt đầu tham gia vào các công việc liên quan đến thị trường. Ít nhiều gì cậu ấy cũng được coi là nhân tài kiệt xuất trong ngành"

Kageyama không kìm được mà ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

Emily cười nói:"Chắc hẳn cậu Kageyama nghĩ cậu chủ Oikawa là thiếu gia đào hoa, chơi bời lêu lổng nhỉ? Suy nghĩ ấy viết rõ trên mặt cậu luôn ấy."

"Không có chuyện đó đâu." Cậu xấu hổ bưng cốc nước đưa lên miệng, cố gắng che đi khuôn mặt nóng bừng. Khi Emily nói chuyện với Kageyama thì tầm mắt của William vẫn không hề rời khỏi máy tính bảng, anh ta cứ viết viết vẽ vẽ gì đó. Bây giờ anh ta mới dừng lại và cho Kageyama xem những gì mình vừa viết, tất cả đều là những ý tưởng về hệ thống an ninh.

"Sau khi cuộc họp của cậu và cảnh sát Yamaguchi kết thúc, xin hãy lên tầng. Chúng ta có thể lập một kế hoạch sơ bộ." William nói

Trong biệt thự này, để đảm bảo an toàn cho Oikawa, tốt nhất là cậu nên quen thuộc với cấu trúc của hệ thống an ninh. Vậy nên Kageyama đương nhiên đồng ý mà không do dự. Báo cáo về cuộc tấn công đêm qua do Yamaguchi mang đến có thể được sử dụng làm tài liệu tham khảo để thiết kế. Vội vàng đến gặp William, Kageyama vô tình đá phải chiếc đĩa trước cửa phòng Oikawa khi chạy qua hành lang, làm đổ cốc cà phê đen đầy lên mép đĩa. Đồ uống sẫm màu lan dọc theo khe hở của cánh cửa, làm ướt một mảng lớn của tấm thảm. Kageyama vội vàng cầm chiếc cốc lên và cáu kỉnh nhận ra: Lát nữa mà Oikawa phát hiện trên cửa có thêm một vết bẩn thì chắc chắn lại thêm một trận phàn nàn phiền phức nữa.

Dù không tình nguyện nhưng Kageyama vẫn phải gõ cửa phòng Oikawa.

"Anh Oikawa. Ngại quá. Là tôi vừa làm đổ cà phê " Cậu đang suy nghĩ xem nên nhờ ai giúp đỡ. Chủ yếu là vì lý do an toàn nên hiện tại không có người dọn dẹp nào trong dinh thự rộng lớn này hết. Trong phòng hoàn toàn im ắng, Kageyama hoài nghi hạ tay xuống, không ngờ Oikawa lại từ bỏ cơ hội tuyệt vời để trêu chọc cậu như thế này.

Có lẽ hắn còn chưa thức dậy. Kageyama đoán vậy rồi xoay người định rời đi. Nhưng bước thêm một bước trực giác của cậu lại nói không đúng. Cậu quăng cái hộp, vội vã trở lại trước cửa phòng Oikawa, vừa gõ cửa vừa gọi:"Anh Oikawa? Anh Oikawa, anh Oikawa !" Gọi to năm sáu lần đều không nhận được phản hồi, Kageyama sờ vào tay nắm cửa, cửa khóa. Cậu chẳng quan tâm nhiều đến điều đó, cậu lùi đến mép lan can, chạy lấy đà vài bước rồi đá vào cánh cửa đang đóng chặt.

"Xảy ra chuyện gì thế cậu Kageyama ?" Emily và William bị tiếng động Kageyama thu hút nên chạy ra từ phòng làm việc, đồng thời chạy tới cửa. Kageyama đứng trên ban công nhỏ, nhìn chằm chằm vào ống cứu hỏa trên bức tường bên ngoài, tức giận

Cả ba đứng trong phòng ngủ và nhìn nhau. Sự thật đã đủ rõ ràng, Kageyama nói ra thành tiếng điều đó:" Người kia bỏ trốn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top