Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Bước chân quẩn quanh trong hàng tỉ tỉ năm ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lưu ý: Nội dung fic khá trừu tượng, phù hợp với những bạn đã ra ngoài xã hội

***

Đoạt đi ước mơ của anh Oikawa, đến hiện tại tôi vẫn không cảm thấy đó là việc sai lầm.

Chẳng bằng nói việc này không sai. Cuối cùng thì thi đấu vẫn là phân thắng bại, mà tôi cũng không đùa bỡn khoa chiêu gì. Đường đường chính chính, Karasuno chiến thắng trước Aoba Johsai.

Vì thế mà kể từ ngày hôm đó, anh Oikawa đã thay đổi.

Hồi đó bọn tôi không tìm hiểu nhiều tin tức về Seijoh. Để giành chiến thắng trong trận đấu tiếp theo, mỗi một ngày mỗi một giây chúng tôi đều rất cố gắng, vô cùng cố gắng. Cho tận đến ngày các tiền bối sắp tốt nghiệp, tôi mới biết, Oikawa Tooru đã hoàn toàn từ bỏ bóng chuyền.

Tôi nghe nói việc bàn giao lại câu lạc bộ vẫn rất chu đáo, Seijoh vẫn là Seijoh với những đòn tấn công chặt chẽ khi xưa.

Mà hầu hết những tin đồn tôi nghe được, đều liên quan đến sự thay đổi của anh Oikawa.

Tôi không nghĩ sự thay đổi của một người nhất thiết phải phân định tốt xấu. Như vài người đã nghĩ anh Oikawa cuối cùng cũng trưởng thành. Sau khi từ bỏ bóng chuyền, dường như hình tượng công tử bột của anh Oikawa cũng hóa tro bụi, anh ngày càng trở nên chững chạc hơn. Trước kia từng có vài tin đồn liên quan tới anh, như anh đã cùng qua đêm với nhiều cô gái, hay tin đồn anh một chân đạp nhiều thuyền. Nhưng dưới sức ảnh hưởng của Oikawa Tooru, những tin đồn đó đều không đập tự tan.

Có lẽ tôi đã không tin vào những lời đồn đó cho đến lần cuối cùng tôi gặp anh trước ngày anh tốt nghiệp Trung học.

Ngày hôm đó có sương mù dày đặc, như thường lệ tôi rời khỏi nhà đi tập thể dục sáng sớm, sau đó đã bắt gặp anh Oikawa đang đeo tai nghe ngồi trong công viên. Khoảng khắc khi nhận ra đó đúng là anh chứ không phải ai khác, bước chân của tôi liền chậm lại.

"Anh Oikawa."

Tôi thử gọi một tiếng, nhưng anh không trả lời. Dường như nghĩ rằng bản thân đã được cho phép, tôi lần nữa gọi to tên anh.

Thời điểm quay đầu lại, đôi mày anh vẫn không biến động chút nào. Tôi không kìm được cảm giác muốn tiến lại gần anh, nhưng tiến lên một bước lại đạp trúng hố cát.

"Tobio."

Lúc anh mở miệng, thanh điệu cũng không thay đổi chút nào. Tôi vừa muốn lùi lại, vừa muốn bước về phía trước. Quyết định bước thêm một bước, tôi hoàn toàn vùi chân xuống đụn cát xốp mềm.

"Em qua bên này đi."

Anh Oikawa bước đến con đường xi măng bên cạnh. Chắc anh đã thấy giày của tôi đang vùi trong cát, nên muốn tiến đến giúp tôi.

"Không cần đâu ạ." Tôi lắc đầu, liên tục rút chân ra khỏi đụn cát, phủi đá dăm xuống, sau đó lại dẫm lên cát mà rút bàn chân còn lại ra, hành động lặp đi lặp lại.

"Anh Oikawa đang nghe nhạc ạ?"

"Luyện khả năng nghe tiếng Anh thôi." Anh cười một tiếng, gỡ tai nghe xuống, ra vẻ định đưa nó cho tôi. Dĩ nhiên là tôi từ chối, thứ nhất là tôi vẫn đang tập thể dục buổi sáng, thứ hai là tôi đã quen với cách thức trêu chọc để kéo gần khoảng cách này của anh Oikawa rồi.

"Tobio, em đang chạy bộ buổi sáng à?"

"Vâng." Tôi cúi đầu nhìn đôi giày của mình, nó hoàn toàn không còn dấu hiệu sạch sẽ mà đã bị phủ lên một tầng màu vàng xám xịt. Lại nhìn khoảnh cát chỗ tôi đang đứng, nó đã phủ đầy dấu giày của tôi.

Trong lúc tôi đang phiền não, đã có một lực nhẹ nắm lấy cánh tay tôi. Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi liền thấy anh Oikawa từ đối diện đã đi vòng ra phía sau tôi từ lúc nào. Nguy hiểm quá, nếu bị anh Oikawa đánh lén từ sau gáy thì cú này sẽ rất mạnh cho mà xem. Nói đơn giản là, tôi sẽ bị đánh.

Tôi thường không hiểu mục đích của anh là gì, bất kể là khi anh đánh hay mắng tôi. Theo phản xạ, tôi lấy hai tay che kín đầu.

"Em ra đây đi."

Đòn tấn công trong dự tính không xuất hiện, tôi mở mắt, men theo lực kéo của anh ra ngoài.

"Đứng đó không được sạch đâu."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện mình không cần như xưa phải ngước lên nữa. Dường như anh Oikawa đã không còn cao lên kể từ lúc bước vào năm ba Cao trung. Mái tóc vẫn vậy, ánh mắt vẫn vậy, sống mũi vẫn vậy, bờ môi vẫn vậy, tất cả đều không thay đổi gì.

Ngay lập tức có thể nhận ra con người này chính là Oikawa Tooru.

Nhưng Oikawa Tooru sẽ ngồi chồm hổm xuống, dùng khăn giấy giúp tôi lau giày sao?

Khoảng khắc khi tay anh đến gần, tôi bỗng cảm thấy vô cùng khó xử, lúng túng lùi về phía sau, kết quả lần nữa lại đạp chân xuống hố cát.

Nhìn thấy bộ dạng này của tôi hẳn anh sẽ cười không dứt. Nhưng anh không hề cười, chỉ gỡ tai nghe xuống, bày ra vẻ mặt khó hiểu. Nhưng sau đó, một nụ cười nhàn nhạt lại thoáng hiện trên môi anh.

"Sao vậy?"

"Không... không có gì, em xin lỗi..."

"Không cần xin lỗi anh đâu." Anh xếp chồng những tờ khăn giấy lên nhau, sau đó cầm tay tôi lên, nhét nó vào lòng bàn tay tôi. "Em dùng cái này lau sạch giày đi."

Đó là những gì mà tôi còn nhớ, câu nói cuối cùng anh Oikawa cho tôi trước khi anh kết thúc quãng thời gian Trung học của mình. Tôi gói ghém lại chút kí ức về buổi sáng rối ren ngày đó, ném vào một góc trong đầu, sau đó không còn nhớ tới nữa.

Những năm tháng sau này không khiến tôi cảm thấy vô ích. Chúng tôi học tập từ thất bại, hò reo trong chiến thắng, võ đài mà chúng tôi bước đến ngày một lớn hơn, ngày càng nhận được nhiều vinh dự. Trời cao hóa nỗ lực của chúng tôi thành thứ tài sản quý báu nhất, đặt thành dấu ấn cho thanh xuân của chúng tôi.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, trăn trở suốt hai ba tháng, rốt cuộc tôi cũng có được công việc đầu tiên. Mặc dù thời gian thử việc bị kéo dài hơn so với bình thường, nhưng lương bổng và phụ cấp của công ty này rất khả quan nên tôi vô cùng thỏa mãn. Tôi vội vàng lo liệu một bộ âu phục, bắt đầu đi làm vào ngày hôm sau.

Lúc vội vàng bước vào thang máy, tôi đã giữ thang cho một người nữa cũng gấp gáp muốn đi vào. Đó là người nhiều năm tôi đã không gặp, anh Oikawa.

Mái tóc của anh không còn vểnh lên theo mốt như ngày trước nữa, anh cũng đeo thêm một cặp kính đen nặng nề. Giữa hai đầu lông mày của anh còn mang theo nỗi mỏi mệt, nếu như không phải anh chủ động gọi tôi lại, có lẽ tôi sẽ không nghĩ người trước mắt này và anh Oikawa trong kí ức có liên hệ với nhau.

"Tobio?"

"Anh Oikawa?"

"Đúng là em rồi." Anh mỉm cười. "Mới tốt nghiệp đúng không?"

"Đúng ạ..."

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày da trong lúc hỗn loạn đã bị đạp một vết của mình. Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy đã khiến tôi cảm thấy áp lực. Tôi thu chân về sau, cố gắng bước đi một cách bình thường nhất.

"Công ty mới sửa sang lại, chắc em không thoải mái lắm ha." Anh nhìn cử động của tôi, mở miệng vỗ về.

"Anh Oikawa, anh làm việc ở đây lâu rồi ạ...?"

"Mới hai năm. Anh không ngờ mình lại là sếp của em đấy." Anh mở miệng cười khẽ. "Lại lần nữa anh có cơ hội để quan sát em."

Đó là câu nói cuối cùng của anh trước khi bước ra khỏi thang máy. Đám đông chen chúc như theo bước anh ùa ra ngoài, còn lại một mình tôi đứng tại chỗ, chờ thang máy lên tầng cao hơn, đến nơi nghe bài diễn giảng dành cho nhân viên mới.

Tôi không do dự ngồi xổm xuống, chùi sạch lại đôi giày. Đúng lúc này, kho chứa những kí ức năm xưa của tôi chợt vỡ vụn, khiến tôi giật mình hồi tưởng lại một Oikawa Toru học năm ba Cao trung vào buổi sáng ngày hôm đó.

Sàn nhà dưới chân tôi vì vừa được ốp lát nên vẫn phủ một lớp bụi dày, như thể hố cát khi xưa in đầy những dấu giày lộn xộn của tôi. Song khác với mọi người, chỉ có nơi tôi đứng chồng chéo từng dấu chân, trông như con người đứng trên đang giậm chân tại chỗ vậy. Không bằng nói thẳng là, đây đúng là đang giậm chân tại chỗ.

Tiếng thang máy vang lên, tôi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Dường như bài diễn giảng đã bắt đầu, láng máng truyền đến vài tràng vỗ tay. Tôi không quay đầu lại mà đi thẳng tới gian phòng nhỏ đó.

Tiếp đó là một ngày lại một ngày làm việc và nghỉ ngơi, cuộc sống của tôi giống bao người dần đi vào quy củ. Lúc này tôi không khỏi nhớ về anh Oikawa. Liệu ban đầu khi mới bước vào xã hội anh có lúng túng hay không, mà thế nào trong thời gian hai năm ngắn ngủi anh có thể thăng quan tiến chức đến như vậy.

Khi đã hoàn thành một dự án lớn, mọi người thường kéo nhau ra ngoài uống hai ly. Cũng không hẳn là tôi sẵn lòng, mấy ngày bận rộn vừa qua khiến cơ thể tôi hơi khó chịu, nhưng khi nhớ lại mấy lời căn dặn khi ra ngoài xã hội, tôi đành nén mệt nhọc đi theo.

Thời khắc mọi người dâng lên hứng khởi, tôi liền phát hiện nhiều điểm ở anh Oikawa vẫn không thay đổi chút nào. Anh vẫn luôn được hoan nghênh như vậy, cho dù vừa mới kết hôn. Tôi không kịp đến dự đám cưới của anh, vì ngày bọn họ kết hôn tôi đang ở nhà mặc thử bộ âu phục đầu tiên của mình.

Dường như đã chú ý đến ánh mắt của tôi, anh Oikawa liền khua tay tạm thời kết thúc cuộc đối thoại với những người đối diện, sau đó ngồi xuống cạnh tôi. Tôi có phần hồi hộp, khi đó tôi đã hơi say, vô cùng lo lắng mình sẽ có hành động nào đó bất thường. Vì vậy tôi liền chà nhẹ chân lên mặt đất, cố giữ bản thân mình tỉnh táo.

"Tobio đã quen với công việc chưa?"

Mặc dù tôi rất muốn giãi bày, nhưng tôi không thể nói rằng dù đã công tác một tháng nhưng tôi vẫn chưa thích ứng được. Tôi cố gắng kiềm chế, trả lời anh bằng một cái liếc mắt: "Vâng, các đồng nghiệp đã giúp đỡ em rất nhiều."

"Thế thì tốt."

Dường như anh cũng uống nhiều rồi, tùy tiện cười nhe răng.

"Khi làm việc nếu có gì không hiểu, em cứ hỏi anh." Anh nhấm nháp cốc rượu trong khi lặp đi lặp lại câu nói đó.

Không hiểu? Cơn say ập đến mà không báo trước, quấn lấy cả người tôi. Tôi nhìn mái tóc ngắn nghiêm chỉnh và gọng kính đen của anh, lời nói nghẹn bứ ở cổ họng.

Tại sao anh lại từ bỏ bóng chuyền? Tại sao anh lại trở thành bộ dạng thế này vào hiện tại?

"...Vậy, vậy thì kính nhờ anh Oikawa."

Tôi khó khăn mở miệng. Mùi rượu theo hơi thở của tôi phả ra. Tôi nghĩ tôi thực sự đã say rồi.

Đáy lòng của tôi chợt trống rỗng, ý thức bắt đầu mông lung. Nghĩ thế nào tôi liền cúi đầu xuống, chậm rãi nằm gục trên bàn. Khi anh Oikawa gọi tôi, tôi cũng không phản ứng lại.

"Tobio, em ngủ thật rồi à?"

Em đã sớm phải ngủ rồi.

"Sẽ nhiễm lạnh đấy, em đứng dậy đi."

Anh hãy mang theo khoảnh khắc này rời khỏi...

"Tobio..."

Xin hãy để em ngủ thêm một lúc nữa...

Có lẽ bởi tôi không hề đáp lại, anh Oikawa cũng không thử đánh thức tôi lần nữa. Bầu không khí vẫn tiếp tục nóng lên, xung quanh là những âm thanh ồn ào náo nhiệt, khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng. Thời điểm cho rằng anh Oikawa đã rời khỏi, bên tai tôi lại truyền đến giọng nói của anh.

"Thật ra thì, Tobio, anh vẫn luôn thích em."

Ý thức tựa như sóng tràn đánh thức tôi. Nhưng tôi không ngẩng đầu, vì vậy anh liền nói tiếp.

"Tình yêu buồn cười thật, ban đầu anh cũng không hiểu rõ nữa. Cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra thuở thiếu thời đã có những tình cảm khác lạ đối với em. Anh chưa bao giờ nói ra điều này, anh thật sự xin lỗi."

Tại sao anh phải nói lời xin lỗi? Tôi cắn môi. Tôi không hề sai khi đã tước đoạt ước mơ của anh, vậy anh đã sai ở chỗ nào? Tôi phải hiểu được điều đó.

Giọng điệu anh lúc này nhuốm màu hoài niệm, lại có phần nhẹ nhõm. "Đến tận lúc kết hôn rồi anh mới hiểu được một số chuyện. Nhưng vẫn chưa quá muộn, anh cũng rất bằng lòng. Nói như vậy đúng là giống một ông chú già, anh xin lỗi."

Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, sau đó là tiếng bước chân dè dặt. Bên người tôi trở nên trống trải. Tôi cúi đầu, tính toán thời gian giả vờ ngủ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm mặt đất.

Vào những ngày cuối hè thi thoảng sẽ có một vài cơn mưa. Cho nên mặt sàn trong tiệm ăn rải đầy những giọt nước, khắp nơi đều là dấu giày đen sì. Chỗ tôi ngồi cũng không ngoại lệ. Nhưng khi nhìn kĩ một lần nữa, lại phát hiện những dấu giày của mình lại không cách xa nhau.

Tầng tầng lớp lớp, các dấu giày chồng chéo in lên sàn.

Thì ra tôi vẫn luôn giậm chân tại chỗ như vậy.

Tôi nhớ về kho chứa kí ức của mình, đau đớn rơi nước mắt.

Sự thay đổi của một người không nhất thiết phải phân định tốt xấu, đó có phải lý lẽ mà một kẻ cố chấp luôn theo đuổi hay không? Đến tận bây giờ tôi vẫn tự cho là mình đã tiến bước được xa như vậy, đã sớm đem quá khứ ném ra sau đầu, lại không nghĩ bản thân chỉ đang vẽ ra một chiếc lồng, lừa mình dối người mà sống tiếp.

Tại sao anh có thể buông bỏ mọi thứ dễ dàng đến vậy? Tại sao anh lại trở thành người như thế, để tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, thay vì nhắc nhở tôi hãy theo kịp nhịp bước của anh. Chẳng lẽ một người chỉ có thể thấu hiểu được nỗi khổ đau khi đã từng trải qua nó, đau đến tâm tê phết liệt mới có thể trưởng thành?

Chất cồn lần nữa phát huy tác dụng, mí mắt tôi nặng nề khép xuống. Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh kì dị. Một hồ nước xanh ngắt bay lên từ mặt đất, hóa thành những giọt nước nhỏ phiêu dạt trong vũ trụ bao la. Tôi bị những giọt nước cuốn đi, mắt nhìn chăm chăm vào màn đêm sâu thẳm, nhẹ nhàng du ngoạn phía chân trời.

Dưới chân tôi là những ngôi sao rực rỡ, bên cạnh có một đám mây lớn đầy sắc màu, quay đầu nhìn phía xa xa còn có thể thấy một quả cầu rực sáng đang dịu dàng nhìn ngắm vạn vật. Bọn chúng giống như tôi, lặng lẽ rong chơi phía chân trời, mang theo những cảm xúc hỗn loạn mà sâu sắc nhất.

Không giống sự phát triển có ngày buộc phải đến hồi kết, thời gian không bao giờ đi đến tận cùng.

Tôi vẫn muốn ở lại nơi đây, cho dù mãi mãi cô đơn trong hàng tỉ tỉ năm ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top