Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Cấp sao biểu kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tooru-chan à," Chuya Reiko ló đầu ra từ sau cửa, híp mắt cười nhìn tôi, "hôm qua em lại đi uống với cậu mập đấy."

Tôi đứng trước tấm kính, nhờ hình phản chiếu trên đó chỉnh lại cà vạt. "Tôi sẽ báo cáo lên nếu cô còn gọi Phó Giám đốc như vậy nữa."

Cô ấy không hài lòng chu miệng với tôi, cánh mũi xinh xắn nhăn lại, "Anh cứ làm đi, nếu mất việc em sẽ ăn nhờ ở đậu nhà anh đấy."

"Rõ ràng ngay cả chuyện nhà tôi ở đâu cô cũng không biết."

"Rồi em sẽ biết thôi."

Tôi sửa sang xong bộ dạng, trở về bàn làm việc của mình. Đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa có ý định rời đi, cầm một quyển sổ vờ như muốn kí kết đi theo tôi, sau đó dựa vào bàn làm việc của tôi, ngồi xuống.

Tôi nhân thể quét mắt, "Cô muốn gì?"

"Anh còn cứ giả vờ?" Reiko nhìn tôi cười, đáy mắt cô còn có ý gì khác, "Mặc dù công ty này không có luật cấm rõ ràng nhưng trên nguyên tắc vẫn không chứa chấp người bòn tiền sinh hoạt phí đâu nha."

Tôi không ngờ được những điều cô ta nói.

"Reiko, cô có ý gì, cô cũng biết mà, tôi mới phải làm báo cáo dự thảo." Để chứng minh lời vừa nói, tôi kéo ngăn kéo ra, lấy một bảng kế hoạch chằng chịt chữ, mở ra cho cô ta nhìn.

"Em cũng thấy kì lạ lắm á, Tooru-chan đâu phải loại người bủn xỉn giành tiền thưởng của người mới như vậy." Cô tin tưởng nhìn tôi, nhưng dáng vẻ vẫn có phần ngờ vực, lật lật bản kế hoạch trên tay, "Nếu vậy thì đã có chuyện gì xảy ra chứ? Phân tích rõ ràng mạch lạc, thủ pháp già dặn, nhưng ngay cả tên cũng không có. Em ấy, nhìn đã biết anh đang gây rắc rối rồi."

Tôi đâu còn tâm trạng chơi đùa, lúc này cũng chẳng còn kiên nhẫn hùa theo cô ta. Nhận lại bản kế hoạch, song kết quả khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

"Chắc tôi làm cái này lúc mộng du rồi..." Tôi lúng túng cười. Mặc dù mấy bản kế hoạch theo thông lệ thế này bài nào cũng như bài nào, nhưng những câu chữ trong đây lại mang cho tôi một cảm giác quen thuộc, vì dù sao báo cáo do ai làm cũng sẽ mang theo phong cách hành văn đặc thù của người đó. Nhưng điều khiến tôi chú ý lại là phần chú thích, tôi có thói quen viết vài điều nhỏ nhặt ở góc bên trái trang thứ hai, ngay cả chỗ này cũng giống cách tôi làm.

Nếu như hỏi chỗ nào trong đây không do tôi viết, thì chính là nét chữ này. Chữ nghĩa thật quá khó coi.

"Không phải do anh viết à?" Reiko vẫn nghi ngờ, "Ai lại có thói quen giống anh vậy?"

"Tôi không biết, trong công ty cũng có nhiều người như thế..." Tôi kép hai mắt, lại mơ hồ nhớ tới một người, "À... đợi đã Reiko, cô nói việc lập bản kế hoạch tổ chức sự kiện trong công ty này chuyên để cho người mới?"

"À, nói thế nào nhỉ, chính xác là cả những người đã vào công ty được ba bốn năm nữa." Cô ta bĩu môi đếm lại, "...Anh nhớ ra ai à?"

"Kageyama Tobio, Trưởng nhóm của nhóm số 7." Tôi cất bản kê khai đi, "Nhìn nét chữ là biết ngay."

"Thật hả? Hai người có quan hệ gì?"

"Hai thằng đàn ông thì còn có quan hệ gì nữa, cậu ấy là đàn em hồi Trung học của tôi. Được rồi, cô mau đưa cậu ấy xác nhận lại đi, trưa nay tôi còn phải gặp một vị khách nữa. Bây giờ đã mười một giờ rồi, vẫn còn báo cáo tôi chưa viết xong."

Thật ra vị khách hàng kia đã hủy bỏ cuộc hẹn với tôi vào hôm qua, nhưng lúc này có nói dối hay không cũng đâu quan trọng.

"Anh cũng biết đuổi khéo đấy," Reiko giận dỗi đứng lên, phủi phủi vạt váy của mình, "mặc dù nói vậy có hơi quá đáng, nhưng Tooru-chan à, anh đã ly dị, nhớ đấy, anh đã ly dị."

"Đâu còn cách nào khác."

"Không phải đó là chuyện không sớm thì muộn sao?!"

Dứt lời, cô bước nhanh rời khỏi, đôi giày cao gót bảy phân đập côm cốp trên nền gạch sứ.

Tôi đè xuống lửa giận trong lòng, uống một ngụm to nước lạnh. Khi tâm tình làm việc tiếp còn chưa khôi phục, vợ tôi liền gọi điện đến. Tới giờ cũng chỉ có việc xác nhận chi tiết về việc phân chia tài sản, nghĩ vậy tôi lại khó tránh khỏi một nỗi tủi thân.

"A lô?"

"Xin lỗi... giờ lại gọi cho anh."

"...Không sao đâu."

"Em, em đã dọn ra ngoài rồi..."

Tôi kinh ngạc, gần như lập tức đứng bật lên, phóng tới hướng cửa phòng, "Có chuyện gì vậy, không phải em nói hai ngày nữa sao? Không phải em hơi gấp gáp sao, hay em không muốn gặp anh nữa?"

Lời xin lỗi của cô ấy cùng một tiếng kêu bất ngờ đồng thời vang lên. Tôi ngã phịch xuống sàn, tài liệu bay lả tả đầy đất.

"Quên đi... em đừng nói gì cả." Tôi tắt điện thoại, tâm phiền ý loạn gãi đầu, lại móc từ trong túi ra một điếu thuốc, gắt gao cắn trong miệng. Lúc này tôi vẫn không chú ý đến việc mình vẫn ngồi dưới đất, mà người bị tôi va phải lại là Kageyama.

"Tiền bối, anh ngồi lên tài liệu rồi." Em vỗ nhẹ tôi, tỏ ý muốn tôi đứng dậy.

"Kageyama, xin lỗi."

Tôi vội vàng từ dưới đất đứng lên, định ra ngoài, lại bị em kéo lại.

Tôi nén giận nhìn ánh mắt thẳng thắn của Kageyama, lại tức khắc quên đi cơn nôn nóng khi nãy. Chỉ một đôi mắt đen nhánh đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy. Tôi không ngờ bản thân lại cảm thấy bình tĩnh như vậy.

"Tiền bối à, công ty cấm hút thuốc đấy."

"...À, ừ."

Tôi trì trệ nhả khói ra từ khoang miệng. Kageyama vừa nhìn xoáy vào tôi vừa xếp lại tập tài liệu. "Này là tài liệu về công ty anh Oikawa đã nhắc tới hôm trước, em sẽ để ở đây."

"Cảm ơn em."

Em để tập tài liệu trên bàn, lại quay đầu lại.

"Vừa rồi là vợ anh ạ?"

Lời xin lỗi của cô ấy quẩn quanh trở về tâm trí tôi, cuối cùng tôi vẫn chỉ có thể kém cỏi tự giễu mình, lại cười nhạt, vờ như hào sảng nói:

"...Vợ cũ."

"Vâng."

Nhìn em không hề kinh ngạc, dáng vẻ này có lẽ đã nghe từ nơi khác không ít tin đồn về tôi.

"Nói anh nghe, mọi người ngoài kia nói thế nào về anh vậy?"

"Họ nói anh ngoại tình."

"Hả?" Đây không phải lời đồn dở hơi nào đó khiến tôi phải ngạc nhiên, "Với ai?"

"Cô Chuya Reiko."

"Đúng là nực cười..." Tôi bất mãn chép miệng, tiến tới cạnh em giở tài liệu ra.

"Hình như cô Chuya vừa từ phòng làm việc của anh đi ra phải không ạ? Rõ ràng vẫn còn sớm mà."

"Đó là... à ừ." Tôi vỗ vỗ đầu. "Em đã soạn bản kế hoạch phát triển danh tiếng cho công ty đúng không?"

"Vâng ạ."

"Em quên ký tên, Reiko nghĩ anh sai sót nên đến nói đôi câu ấy mà."

Kageyama không hề kinh ngạc với chuyện tình cảm của tôi, chỉ bày ra biểu tình nhàn nhạt: "Phải rồi."

"Em tìm Reiko sửa lại đi. Anh đã xem qua rồi, viết không tệ đâu, có điều phải để ý vào nhé."

"Cảm ơn anh. Vậy em đi trước."

Em dứt lời, nhàn nhạt cúi đầu chào tôi rồi rời khỏi phòng làm việc.

Mặc dù đã được nhắc nhở về quy định của công ty nhưng sau khi em rời khỏi, tôi vẫn không kìm được cầm điếu thuốc lá lên, mân mê trên khóe miệng. Bước vào xã hội lâu vậy rồi, tôi tự cho rằng mình đã nhìn thấu hết mặt người mặt quỷ, nhưng đôi khi vẫn không cẩn thận rơi vào vòng xoáy hồi ức. Việc Kageyama tỏ ra dáng vẻ đơn thuần đó đã khiến tôi có phần ngạc nhiên, nhưng có lẽ từ trước tới nay ánh mắt kia đã như vậy rồi. Có lẽ khởi đầu từ chính đôi mắt đó, tôi đã ôm tình cảm với Kageyama.

Gì vậy chứ, một tên đàn ông vừa ly hôn đang hồi tưởng chuyện năm xưa à.

Tôi bình tĩnh lại, nhả ra một làn khói trắng, liếc nhìn tư liệu Kageyama đã tra tìm. Không phải tôi muốn công kích thương mại, dĩ nhiên việc này không đến phiên tôi. Chỉ là trước đây khi công ty này mới ra mắt thị trường đã có triển vọng không tệ lắm. Tôi chợt nhớ ra... dường như Iwaizumi Hajime đang có hứng thú với chuyện này, vậy nên tôi đã giúp cậu ta nghe ngóng một chút, đỡ phần nào việc cậu ta phải chạy vạy.

Ước chừng vài giây sau, tôi liền gọi cho cậu ta một cú điện thoại. Ba tiếng vang lên khi thông máy, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói rõ ràng.

"Có chuyện gì thế?"

Tôi cười hì hì: "Sao thế Iwa-chan, nghe giọng chán vậy, chắc lại bị ép đi xem mắt rồi à?"

"Lắm chuyện, tôi đấm chết cậu giờ."

Iwaizumi Hajime dùng bả vai kẹp điện thoại, lại ghi chép một ít số liệu vặt vãnh.

"Là thế này, công ty mà cậu đề cập đợt trước ấy, tớ đã xem qua rồi, Iwa-chan, không ngờ cậu lại có hứng thú với ngành cơ khí đấy?" Tôi vừa nói vừa lật giở vài trang. "Hay là 'Tập trung vào việc cung cấp nhiên liệu cho ngành công nghiệp hàng không' nhỉ?"

"Ừ, đúng vậy. Có gì sai sót à?"

"Không, tớ thấy thú vị đấy... Iwa-chan đúng là nhà bác học mà."

"Im đi, đừng quên cậu cũng tốt nghiệp khối tự nhiên đấy, Trashykawa ạ." Người đầu bên kia ngừng lại một chút. "Cậu bên đó thế nào rồi?"

Tôi mím môi, hừ hai tiếng. "Chính là thế đấy."

"Quả nhiên vẫn ly hôn hả."

"Không, tớ tha thứ cho cô ấy, sau đó bọn tớ sẽ bắt đầu lại."

Iwaizumi giữ không chắc tay khiến tờ giấy bị rách một đường lớn, "Cậu nói cái gì?!"

"Đùa thôi mà~"

"Thật là, cái tên này..." Dường như nghĩ mình không nên nhắc lại nỗi đau của người kia, Iwaizumi cứng nhắc đè lại câu mắng mỏ. Tôi đặt chế độ máy bay cho đường điện thoại cố định của công ty, lại vô tình liếc xuống tập tài liệu.

"Nhắc mới nhớ, Iwa-chan đã từng nói mấy câu kiểu 'Sau này tớ sẽ làm phi hành gia'."

"Có chuyện đó hả?"

"Tớ nhớ rất rõ mà, lúc đó dáng vẻ của Iwa-chan nghiêm túc mà dễ thương không chịu được." Tôi nhớ về quá khứ, không khỏi khẽ nở nụ cười. "Rõ ràng vẫn là một cậu bé nhưng lúc nào cũng chỉ mượn đọc mấy cuốn sách giáo khoa vật lý khó hiểu thôi."

"Cậu nhớ rõ thật, đúng là có chuyện như thế." 

Tôi dùng sức gõ bút: "Đúng rồi, còn cái đó nữa, lúc mới biết tớ đã rất ngạc nhiên đấy."

"Cái gì cơ?"

"Những ngôi sao đó! Thật ra chúng chỉ là chất khí thôi, nói thật lúc đó tớ cảm thấy như mình vừa biết một điều gì đó rất phi thường."

"Đúng ra phải gọi là trạng thái plasma chứ nhỉ."

Tôi cười lớn: "Iwa-chan cũng kĩ càng quá đấy! Đúng rồi, còn cái đó nữa... Gọi là gì ấy nhỉ, cái để mô tả độ sáng của thiên thể ấy... Hừm..."

"Cấp sao biểu kiến*?"

*Cấp sao biểu kiến (m-magnitude) của một thiên thể (ngôi sao, hành tinh,...) là một thang đo về độ sáng biểu kiến của vật thể tính theo lôgarít của mật độ photon phát ra bởi vật thể nhận được trong một đơn vị thời gian bởi máy thu. Vật thể càng sáng thì m càng có giá trị nhỏ. Cấp sao biểu kiến không thể hiện độ sáng thực của vật thể. Vật thể rất sáng, nhưng lại ở quá xa có thể trông tối và có cấp sao biểu kiến thấp. Độ sáng thực của vật thể được đo bằng cấp sao tuyệt đối.

"Hình như là, chỉ số càng nhỏ thì càng sáng phải không?"

Iwaizumi ngẩng đầu nói vài câu với đồng nghiệp, lại tăng tốc độ viết, giao bản kê khai trên tay. "Oikawa, tối nói tiếp, tôi bên này có chút việc."

Lời nói của cậu ta khiến tôi mất hứng, nhưng đâu còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có thể làm theo.

"Được rồi, tối nói tiếp vậy."

Sau khi cúp máy, tôi vẫn còn hào hứng với những kí ức thời thơ ấu của mình, không chần chừ liền lên mạng tìm hiểu thông tin các thứ về cấp sao biểu kiến. Trí nhớ của tôi đúng là không sai, một ngôi sao có chỉ số càng nhỏ thì càng sáng.

Một vì sao vụt sáng, xuyên qua hàng vạn vạn năm ánh sáng chiếu vào mắt tôi, chỉ cần nhìn chỉ số kia đã có thể cảm nhận được vẻ trữ tình trong nó. Nếu so sánh kiếp sau của tôi với một vì sao nhỏ, chỉ số của tôi có thể là bao nhiêu, hay ngay cả hạng sáu* thấp nhất cũng không đạt tới? Trong tiếng cười chế giễu, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy không ít người lui lại, hoặc sáng bừng lên hoặc ảm đạm rời khỏi tôi, tan biến trong vũ trụ vô biên không thể đong đếm.

*Người Hy Lạp cổ đại phân chia các vì sao thành 6 mức độ sáng đối với mắt người. Sao sáng nhất có m = 1, còn sao tối nhất có m = 6, tương đương với giới hạn tối nhất mà mắt người có thể cảm thụ. (Nguồn: Wikipedia)

Một người rời đi cũng như một vì sao rơi xuống, mất đi vẻ rực rỡ đã từng. Tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận. Dường như điều thế giới này để lại cho tôi là đợi chờ, lặng lẽ quan sát muôn vàn vì sao cho đến khi ngôi sao sáng nhất rơi vào trong tầm mắt.

"Anh Oikawa, phiền anh ạ."

Tôi bận rộn ngồi yên tại chỗ: "Ừm, có chuyện gì thế?"

Kageyama chần chừ rồi giơ hai vé xem phim lên: "Cô Chuya nhờ em đưa cho anh cái này."

"Phiền em từ chối hộ anh nhé."

Tôi phát phiền cau mày lại.

"Cô ấy nói rằng... nếu anh không muốn cũng đừng trả lại..." Kageyama tỏ vẻ khó chịu, chắc hẳn Reiko đã rất lúng túng khi nhờ đến em.

Tôi nghĩ ngợi: "Hay Tobio cầm đi xem với bạn gái của em đi?"

Lập tức biểu tình của em cứng đờ lại.

"Đừng có ngại ngùng chớ." Tôi cười. "Con gái luôn cần yêu thương mà, thi thoảng ra ngoài chơi vẫn tốt hơn lúc nào cũng chúi đầu vào công này việc nọ."

"...Vâng."

Việc em nhận lời khiến tôi hài lòng. Nghĩ sắp trưa rồi nên tôi cầm áo khoác lên, kéo em ra ngoài: "Làm một bữa đi, em thấy thế nào?"

Kageyama ngước mắt, con ngươi đen tuyền dán trên mặt tôi. Sắc màu không chút gợn sóng thế kia lại như ẩn chứa những sắc thái phức tạp, hệt như một vũ trụ bao la bao hàm tất thảy. Rõ ràng là sắc đen đấy, nhưng tôi lại thấy một vệt sáng lóe lên. 

"1.3."

"Sao thế ạ?"

"Em đúng là ngôi sao hạng nhất đấy." Tôi xoa xoa mũi, lại thấy mình sến sẩm quá rồi. "Anh nói vớ vẩn thôi, em đừng để tâm nhé."

Tôi ngượng ngùng tiến nhanh vài bước lên phía trước, không rõ Kageyama sau lưng có phản ứng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top