Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Source: https://m.fanfiction.net/s/5232272/1/Never-Go-Into-the-Rain-Without-an-Umbrella

Author: MeemoMeemo

Translator: Aoi

Rate: T

Category: Romance, angst

Pairing: OkiKagu

Summary: Chỉ là một câu chuyện nhẹ nhàng về Sougo và Kagura trong một ngày mưa. Đọc vui ~

-x-x-x-x-

Kagura đứng dưới cơn mưa như trút, khuôn mặt của cô ép lên tấm kính cửa sổ của cửa hàng mà cô yêu thích. Làn da trần của cô dần lạnh đi bởi cơn mưa, nhưng cô không quan tâm đến nó, đôi mắt cô đã bị mê hoặc bởi những đồ trang sức lấp lánh xếp trên kệ hàng. Cô đặc biệt chú ý đến một thứ. Một chiếc cặp tóc với hình con bướm được trang trí xung quanh bởi những viên đá đủ màu. Nó rất đẹp, và lấp lánh, nhưng nó không hợp với cô. Những thứ như vậy không bao giờ phù hợp với cô cả.

"Này nhỏ Tàu, tao có thể còng đầu mày vì tội lảng vảng chỗ này đấy!" Một giọng nói đều đều vang lên phía sau cô. Cô liếc nhìn xung quanh và tung một cú đấm vào khuôn mặt vô cảm của Sougo. Sougo né cú đấm một cách thờ ơ và ngáp.

"Mày phải luyện tập nhiều hơn nữa nếu mày muốn giết tao" Cậu nói.

Kagura trừng mắt nhìn cậu "Thách tao hả?" Cô thách thức.

"Đáng trải nghiệm" Sougo trả lời, giọng vẫn đều đều. "Nhưng việc của Hijikata-san đủ rắc rối cho hôm nay rồi."

"Mày đã làm gì?"

"Cố gắng lấy đầu thằng chả. Hai lần."

"Chỉ có hai lần?"

"Đó là chưa tính giờ ăn trưa."

"Đồ sadist."

Sougo nhìn vào cửa sổ, nơi Kagura đã dán mắt vào trước đó. "Tại sao mày lại đứng bên ngoài một cửa hàng đồ trang sức trong ngày mưa thế này ?" Cậu hỏi.

"Vậy tại sao mày lại đứng ở đây?" Kagura đáp trả. Thế là cậu quay đi.
"Tốt, tao sẽ đi kiếm việc khác để giết thời gian."

"Mày có thể để một quý cô trong mưa một mình ư?" Kagura hét lên khi cậu quay đi.

Sougo thở dài và giơ dù ra, qua khỏi đầu cô. "Ai nói mày là một quý cô?" Cậu vặn lại.

Cô giậm chân giận dữ. "Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tao như là một tomboy?" Cô phun bọt.

"Bởi vì mày đang hành động như vậy đấy"Cậu nhún vai.

Kagura nắm lấy vai cậu và lắc mạnh. "Tao cũng chỉ muốn trở nên nữ tính và xinh đẹp hơn thôi!" Cô hét lên. Sức chịu đựng của cô đã đạt đến giới hạn. Tất cả mọi người vẫn luôn nói như thế, nhưng câu nói của cậu lại là lời nói rằng làm tổn thương cô nhất. Ngay cả khi tất cả mọi người đều nghĩ cô là đứa con gái như thế, ít nhất cô vẫn muốn cậu là người hiểu cô muốn trở thành người như thế nào, muốn cậu nhìn thấy cô đã cố gắng thế nào, muốn cậu nhìn nhận cô như một cô gái bình thường.

"Thật sự tao chỉ muốn được như các cô gái khác, được ăn mặc đẹp, được trang điểm!" Cô hét lên. "Thật sự...thật sự...tao không muốn bị xem là một cỗ máy giết người nữa!"

Sougo ngừng duy trì khuôn mặt vô cảm, chớp mắt nhìn cô "Này, Kagura."

Cô đặt bàn tay lên tấm kính cửa sổ và mỉm cười nhẹ nhàng. "Tao thích...những thứ như thế này lắm."

Cậu nhìn chằm chằm vào cô với gương mặt vô cảm. Nhưng Kagura không nhìn cậu, thay vào đó, mắt hướng về mặt đất. Lúc này nhìn cô thật nhỏ bé, hoàn toàn không ăn khớp với hình ảnh trước đây của cô - một cô gái Yato với sức mạnh đáng kinh ngạc. Cô trông giống như một cô gái vừa mới tự nói rằng bản thân không hề xinh đẹp. Nhìn cô thật yếu ớt. Cậu gãi đầu và đưa cho cô cây dù. Cô thấy cậu bước vào cửa hàng, lấy cái cặp tóc gắn con bướm ấy xuống khỏi kệ hàng và đưa nó cho người nhân viên bán hàng. Vài phút sau đó, cậu xuất hiện, cùng với túi quà trên tay.

"Quay lưng lại." Sougo ném chiếc túi sang một bên và kẹp cặp tóc lên mái tóc mềm mượt, ẩm ướt của cô. "Đang vui đấy à? Đừng có đi lang thang trong mưa như mấy con cún mất chủ nữa!"

"Mày đang xả rác kìa" Kagura chỉ vào chiếc túi trên đường. "Cảnh sát gương mẫu kiểu đó hả thằng kia?"

"Tao có thể làm bất cứ điều gì tao muốn." Cậu quay đi. "Hẹn gặp lại, nhỏ Tàu."

Ngay sau khi chiếc ô trên đầu biến mất, cô có thể cảm thấy mưa dội xuống trên mình một lần nữa. Sougo dần đi xa hơn, bộ đồng phục Shinsegumi của cậu mờ dần sau cơn mưa, chiếc ô màu đen của cậu biến mất vào ánh sáng. Sẽ tốt hơn nếu cô để cậu đi như thế. Cậu sẽ không quay trở lại.
.
.
.
.
.
Oi, chết tiệt, đừng cứ đi như thế chứ! Cô thấy cậu dừng lại lần thứ hai, rồi nhìn xung quanh. Có lẽ cậu quên nói cô một cái gì đó. Sougo tiếp tục đi. Kết cục, cô chỉ biết hi vọng. Không, đây chính là kết thúc đương nhiên sẽ xảy ra.

Cô chạm tay vào chiếc cặp tóc trên tóc của cô, chiếc cặp tóc mà Sougo đã cho cô. Người cô ướt sũng và lạnh cóng, nhưng nó khiến cô cảm thấy bản thân trở nên đặc biệt, trở nên xinh đẹp hơn.

Trước khi cô kịp nhận ra, chân cô đã tự động chạy theo cậu, đá vào vũng nước trên đường khiến nó bắn tung toé.

"Oi, Sadist!" Cô đá cậu từ phía sau, khiến chiếc ô văng vào máng xối. Nhưng cô không quan tâm điều đó, mưa dường như không ảnh hưởng đến cô nữa. Mặc dù nó thấm vào quần áo và mái tóc của cô, mặc dù nó sẽ sớm khiến cô bị cảm lạnh, nó khiến cánh bướm trở nên lấp lánh hơn bao giờ hết. Nó khiến cô trở nên xinh đẹp.

"Cái quái gì vậy nhỏ Tàu? Mày đang cố gắng làm vỡ mắt cá chân tao một lần nữa đấy à? Và mày nghĩ tao là một sad-"

Lời nói của Sougo bị cắt ngang khi môi Kagura chạm môi cậu. Cơ thể của cậu như bị mất tất cả cảm giác, và trong một lúc, cậu cảm thấy bản thân bị yếu thế trước cô.

Cậu bị mất cân bằng và bằng một cách nào đó, họ tiếp tục nó trên mặt đất, ở giữa đường phố, hôn trong mưa.

"Tao quên nói cảm ơn mày" Kagura nói khi rời ra.

Cậu đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.

"Không có gì...nó trông khá hợp với mày."

Kagura mỉm cười. Trái tim cô đang được lấp đầy bằng hạnh phúc. Cô có cảm giác mưa sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa.

----------

"Oi shinpachi, kiểm tra Kagura chưa?" Gintoki lầm bầm khi anh lật đến trang áp cuối của cuốn JUMP.

Shinpachi đặt tách trà ấm xuống bàn. "Em làm xong rồi" Cậu trả lời. "Cơn cảm lạnh của con bé vẫn tệ như sáng nay."

"Anh cứ nghĩ rằng mấy đứa ngốc không thể bị cảm."

"Trùng hợp rằng, Hijikata-san nói rằng Okita-san cũng đang bị cảm" Shinpachi trả lời.

Gintoki lật trang cuối cùng "Bây giờ thì những đứa ngốc bắt đầu bị cảm."

----------

Xin hãy để lại review cho mình, để mình rút kinh nghiệm nhiều hơn~
Cảm ơn vì đã đọc ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: