Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[c.01] Ligris Diolan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, tôi là Ligris, với Gris là màu xám"

Đây là câu cửa miệng của Ligris Diolan, trưởng nữ của nhà Diolan. Cái tên ấy như thực sự nói về cuộc đời cô, kể từ cái này cô được sinh ra. Khi cả dòng họ mong chờ vào đứa con đầu lòng của phu nhân sẽ là người gánh vác và tiếp nối dòng họ, bất ngờ thay, lại là con gái. Diolan là 1 gia tộc thuần chủng, việc không có con trai nối dõi là điều không thể chấp nhận được đối với bậc bề trên. Vì vậy ông của cô đã gọi cô là Ligris, với 'gris' có nghĩa là màu xám.

Từ lúc ấy, cuộc đời ập tới với Ligris nhỏ bé với màu sắc u tối, như chính cái tên của cô vậy. Vì bố mẹ của cô cũng không còn trẻ trung, các bậc bề trên cho rằng cô là vận xui khiến cho gia tộc đi tới đường cùng. Chỉ tới khi cậu em trai nhỏ bé Vertigo Diolan ra đời, có vẻ mọi người cũng không còn quá khắt khe với cô bé như xưa. Tuy vậy, ngoài bố mẹ ra, có vẻ ai cũng có cách đối xử khác nhau giữa 2 chị em.
Cũng đúng thôi, cái u tối của màu xám làm sao so kè với sự tươi mới của màu xanh lục được bây giờ?

__________________

- Grissy, này Grissy, LIGRIS DIOLAN!!

Cô giật mình choàng tỉnh giấc, cô thấy bản thân đang ngồi trong toa tàu tốc hành đến Hogwarts. Phía đối diện là Josiah Tulsa - người bạn gắn bó với Ligris suốt từ năm nhất.

- Đã chịu tỉnh rồi hả, nhanh nhanh đi thay đồ thôi, sắp tới trường rồi kìa.

Nói rồi, Josiah kéo tay cô, người vẫn đang mơ màng trong giấc mộng. Lật đật thay đồ sửa soạn xong cũng là lúc đoàn tàu vừa đến Hogwarts. Ligris tỉnh táo hẳn, tuy đã là học sinh năm 3 nhưng cảm xúc của cô vẫn như lần đầu tới trường. Nhưng năm nay cô không hoàn toàn đi một mình, bên cạnh là cậu em Vertigo đang lặng lẽ nắm cái tà áo chùng của cô, rụt rè như chú rắn vừa rời khỏi hang lần đầu.

- Được rồi Vertigo, em không cần phải lo lắng đến thế đâu - Ligis vừa nói vừa nắm lấy tay cậu em.

- Nhưng nếu em không vào được Slytherin, cha mẹ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất. 

- Sẽ không có chuyện đó đâu, nhà chúng ta bao lâu nay ai cũng ở Slytherin, nhưng dù có thế nào thì cả nhà vẫn sẽ yêu quý em thôi.

Sau khi vỗ về đứa em nhỏ bé của mình, Ligris dắt tay em trai cùng đi vào đại sảnh của Hogwarts. Josiah từ lúc xuống khỏi toa tàu đã vội vàng chạy đi đâu mất, bỏ cô lại một mình. Bước vào sảnh đường quen thuộc, cô tham lam hít một hơi thật sâu. Bầu không khí quen thuộc mà lúc nào cô cũng mong chờ giờ đây đã ở trước mắt. Cô bước vào bàn ăn của nhà Slytherin, còn Vertigo thì đi lên để chờ phân loại nhà. Vừa ngồi vào chỗ, Josiah từ đâu xuất hiện, ngồi ngay bên cạnh cô.

- Sao rồi, nhóc Vertigo đã đỡ sợ hơn chưa? - Josiah vừa vào chỗ đã hỏi.

- Chẳng biết nữa, thấy vẫn có vẻ lo lắng lắm.

- Cũng đúng thôi, học cùng năm với cứu thế chủ, Harry Potter, thì ai mà chẳng lo.

- Vậy ra tin đồn là thật. Mà dù gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tớ. Mong rằng cứu thế chủ cũng học hành như học sinh bình thường thôi - Ligris lôi cuốn độc dược của năm 3 ra đọc trong khi chờ khai tiệc.

- Bồ vẫn chẳng có hứng thú với thứ gì ngoài mấy cuốn sách ấy ra nhỉ.

Cũng đúng, Ligris từ lúc có nhận thức đã nhận ra cô chẳng hào hứng gì với những hoạt động tốn nhiều năng lượng. Tuy vẫn có thể gia nhập trong một hội bà tám nào đấy để nói chuyện, cô tường chọn ngâm mình trên giường với vài ba cuốn sách bên cạnh. Josiah là người duy nhất mà Ligris cảm thấy thoải mái khi ở cùng, 1 người hay nói và 1 người luôn lắng nghe. Ligris kèm Josiah học, còn cô nàng thì cập nhật cả tá tin tức mới cho Ligris. Vì vậy mà mối quan hệ này đã kéo dài từ suốt năm nhất tới tận năm 3 như bây giờ.

————————————
Xin chào, đây là lần đầu tớ viết 1 câu chuyện về Harry Potter, hay cụ thể hơn thì là Oliver Wood. Nếu có gì lấn cấn trong truyện của tớ, bồ có thể thoải mái góp ý nhé.
Cảm ơn bồ vì đã đọc truyện của tớ.♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top