Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tân Thế Giới

Hắn bị đẩy một cách mạnh bạo qua cánh cổng, và bắt đầu rơi tự do...

Một tiếng "ẦM" khổng lồ vang lên, khiến cho hắn phải bịt tai lại.

Mắt hắn ban đầu bị lóa bởi một thứ ánh sáng trắng xóa. Thị lực dần dần hồi phục lại, và khi nó đạt đến mức hắn có thể thấy được, Kha'rak nhận ra rằng, hắn đang lạc trôi giữa vũ trụ bao la.

Hắn tự hỏi vì sao mình không thể cảm thấy gì, trong khi người thường nếu bị thả vào giữa một vũ trụ như thế này, họ sẽ chết vì không thể thở được trong chưa đầy 15s. Còn hắn, hắn không thấy khó thở hay đau đớn gì ở giữa chân không bao la. Hàng triệu triệu vì sao đang tỏa sáng trong mắt hắn, tạo ra một khung cảnh đẹp dẽ mà hắn chưa từng được thấy.

Hắn dù là một kẻ tâm thần và say mê vẻ đẹp của những thể loại xác thịt bị đột biến đến mức kinh tởm, nhưng trước cảnh vũ trụ rạng ngời như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy rung động mãnh liệt. Một ngày nào đó xác thịt của hắn sẽ đủ mạnh để cho phép hắn bay lượn giữa bầu trời này, hắn đã nghĩ vậy.

Rồi Kha'rak nhận ra rằng mình đang không thực sự trôi nổi vô định giữa chân không, hắn đang bị đẩy đi theo một đường thẳng bởi một lực không xác định, hắn đoán rằng đó là lực đẩy mà Cha hắn tạo ra, vậy nên cũng không có ý định cưỡng lại nó. Chỉ có điều, hắn không biết mình sẽ bị đẩy tới nơi đâu.

Và vì có vẻ chặng đường sẽ khá dài, hắn bắt đầu tìm hiểu về món quà mà Cha hắn ban tặng. Ngài đã nói là cơ thể hắn đã được cải tạo lại, và sức mạnh của Ngài sẽ đến với hắn theo thời gian, nhưng Ngài chẳng nói rằng những sức mạnh đó là gì, có lẽ do thời gian quá ngắn.

Hắn sẽ tự tìm tòi, hệt như hồi hắn bắt đầu bước đi con đường xác thịt này.

Kha'rak nhìn qua tay chân mình, có vẻ trông vẫn giống người bình thường, có điều da hắn trắng bệch đi trông thấy, cơ thể thì cơ bắp 6 múi, bắp tay bắp chân săn chắc lại, tựa như một người đã tập calisthenics lâu năm, trong khi trước kia, cơ thể hắn gầy gò ốm yếu như da bọc xương, có thể nói là như nghiện cũng không sai. Nhưng ít nhất, hắn đã tự tiêm cho mình vài loại thuốc cải tiến xác thịt mà mình tự chế ra, chúng xóa bỏ nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, và kéo dài cả tuổi tác nữa (nhưng hắn không thể sống đủ lâu để kiểm chứng) giúp cho hắn có thể làm việc liên tục mà không cảm thấy mệt, chỉ cần hít không khí thôi là đủ để hắn sống rồi. 

Tuy nhiên điều đó gây ảnh hưởng nặng nề tới sức chịu đựng và sức mạnh vật lý của hắn, tây chân teo nhỏ lại chỉ còn da và xương cũng là vì như thế.

Vậy nên giờ đây khi có một cơ thể cơ bắp khỏe gấp hàng chục lần khi xưa, hắn không thể không thấy vui mừng, và xem chừng khả năng không cần ăn uống ngủ nghỉ kia vẫn còn tồn tại, khiến cho niềm vui của hắn kéo dài hơn nữa.  

Nhưng hắn biết thế này chẳng là gì so với Cha hắn cả, dù là một hạt cát nhỏ bé cũng chẳng xứng. Hắn biết rằng Cha có thể cho hắn nhiều sức mạnh hơn thế, nhưng hắn cũng biết rằng, Ngài ban cho hắn cần câu, Ngài không ban cho hắn con cá, VÀ, Ngài ban cho hắn điều gì thì hắn sẽ phải trao trả lại một điều tương xứng, xem chừng linh hồn của hắn chưa đủ quý giá để đòi hỏi nhiều hơn.

Tuy nhiên nhiêu đó là quá đủ đối với hắn, Kha'rak đã bắt đầu hành trình mình ở con số 0, và kết thúc một cách thất bại, nhưng vẫn ở con số hàng triệu. Giờ đây, khi được trao cơ hội để bắt đầu lại ở một vị trí tốt hơn rất nhiều, điều đó là thừa đủ.

Xem chừng như đã hài lòng, Kha'rak nhìn thẳng về phía trước, chờ đợi điểm kết thúc chuyến đi của mình.

Sau vài phút, hắn thấy một cánh cổng rộng lớn trôi lơ lửng trong chân không, ánh sáng phía bên kia tỏa ra quá chói lóa khiến hắn không thể thấy được thứ gì ở đằng sau cánh cổng, nhưng vì đây là nơi mà có tỉ lệ rất cao là Cha muốn hắn đến, vậy nên Kha'rak vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Chẳng bao lâu sau, hắn rơi qua cánh cổng...

Hắn tiếp đất bằng mặt, nhưng điều đó không đau đớn một chút nào, ngay khi thị giác hồi phục sau khi bị ánh sáng chói lóa từ cánh cổng làm cho mờ đi, hắn nhận ra mình đang ở trong một không gian trắng xóa, và cánh cổng hắn vừa bay qua đã biến mất.

Kha'rak nhìn xung quanh, hắn thấy rất nhiều người xung quanh, trung niên có, trẻ tuổi có, học sinh có, nam nữ đầy đủ cả. Điều làm hắn khó chịu hơn đó chính là tất cả bọn chúng đều tỏ ra bất ngờ và sợ hãi.

Nếu mà hắn có đủ thời gian để mang sự tiến hóa tới nhân loại, sự thảm hại này sẽ không còn tồn tại, hắn đã nghĩ vậy.

"Chào mừng các Anh Hùng, xin hãy bình tĩnh và nghe ta nói."

Một giọng nói thánh thiện vang lên, nó ngay lập tức làm dịu đi cảm xúc tiêu cực của những người đang hoảng loạn, đem đến sự bình yên cho họ, thậm chí một số người cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói đó. Còn đối với hắn, những kẻ càng cố gắng thể hiện sự "thánh thiện" như thế kia ra nhiều bao nhiêu, thì bản chất của chúng cũng rác rưởi bấy nhiêu. Đối với tiêu chuẩn của nhiều người, Kha'rak là cũng là một kẻ rác rưởi, nhưng ít nhất hắn sống thật với chính mình, rằng những việc hắn làm không có chút giả tạo, chúng chính là những giá trị cốt lõi cảu con người hắn.

"Xin tự giới thiệu, Ta là Meliana, Nữ Thần Ánh Sáng của thế giới các bạn sắp đến, ta biết những gì mình nói thật vô lý, nhưng các bạn đã được triệu hồi tới đây bởi nhân loại thế giới ấy."

Trước giọng nói của kẻ tự xưng mình là thần kia, đám người thảm hại răm rắp nghe theo như thể bị hút hồn trước vẻ đẹp của ả, dù điều này đang vặn xoắn tâm can, hắn vẫn cố gắng thể hiện ra cảm xúc của một người bị mê hoặc một cách ít giả tạo nhất có thể. "Mưu mô với kẻ địch", đó là cách làm của Cha hắn, dù bản thân hắn cảm thấy khó chịu khi phải ứng xử một cách dối trá, nhưng hắn hiểu rằng đây là điều cần làm nếu hắn muốn trả thù cho Cha mình.

Rồi sẽ có một ngày tao giết hết lũ Thần giả mạo chúng mày, suy nghĩ đó đã thoáng vụt qua trí óc Kha'rak. Hắn không rõ con ả kia có thể đọc suy nghĩ giống Cha hắn không, vì thế hắn đã có chút run sợ.

May thay, con ả không thực sự để ý đến hắn, ả đang nhìn vào một kẻ khác, hắn khá trẻ trung, đẹp mã, xem chừng có vẻ khá sát gái.

"Quỷ vương đã xuất hiện và đe dọa tới sự sống của toàn thể thế giới, và các bạn sẽ trở thành những anh hùng để bảo vệ những người dân vô tội, nếu các bạn từ chối, ta e rằng những con người tội nghiệp đó sẽ bị hành hạ và tàn sát rất dã man." Nữ thần giả tạo ấy nói rồi cúi đầu. "Xin các bạn, hãy cứu giúp thế giới của họ."

Có cái l*n, hắn chửi thầm, chúng là thần cơ mà, mạnh mẽ hơn mọi sinh vật sống trong thế giới kia thì sao không tự đi mà cứu giúp, lý do gì mà hắn phải làm thay chúng vậy? Toàn một bọn giả tạo đáng kinh tởm! Hắn thừa hiểu đây chỉ là một màn kịch chúng dựng lên, hắn dám cá Quỷ Vương cũng chỉ là sản phẩm mà chúng tạo ra với mục đích để xem nó hành hạ đám người thảm hại này.

Thường thì đám người kia sẽ hoảng loạn trước những thông tin mà ả cung cấp, nhưng trong trường hợp này, chúng bình tĩnh đến lạ thường, như thể bị cái gì đó điều khiển vậy. Hắn khá chắc đó là do giọng nói của ả ta, may thay hắn không bị ảnh hưởng, có lẽ là do sức mạnh của Cha hắn đang bảo vệ.

"Ta thực sự rất muốn đích thân xuất hiện trước mặt các bạn, nhưng các vị Thần chúng ta lúc này đang phải đối mặt với mối đe dọa lớn hơn cả Ma Vương, vậy nên chỉ có thể gửi ảo ảnh này tới cho các bạn."

Một ảo ảnh, bảo sao cái sự mê hoặc tâm trí kia càng lúc càng yếu dần, có lẽ cái ảo ảnh này sắp biến mất. Mối đe dọa lớn hơn cả Ma Vương mà chúng nhắc đến, Kha'rak biết thừa đó chỉ là cái cớ, và hắn chắc chắn rằng sau vụ này đám "Thần" này sẽ ngồi lại và cá cược với nhau xem kẻ chiến thắng sẽ là đứa nào.

"Thưa nữ thần, chúng tôi đã hiểu tình hình." Tên đẹp mã lúc nãy mở lời đầu tiên. "Nhưng chúng tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt, sao có thể cứu giúp những người dân vô tội?"

"Đừng lo." Nữ thần nở một nụ cười hiền hậu, nhưng đối với hắn thì là đỉnh cao của giả tạo. "Trong quá trình chuyển dịch đến không gian này, các bạn đều đã được hấp thụ một phần sức mạnh của vũ trụ. Ngoài ra, khi đến nơi, các bạn sẽ có thể tiếp cận đền thờ của chúng ta, sự ban phước của các vị thần sẽ trao cho các bạn nguồn sức mạnh khổng lồ."

Một lần nữa, sự ghê tởm của hắn lại gia tăng. Toàn bộ cõi này chỉ có duy nhất một vị thần, và đó là Cha hắn, sự ban phước của Ngài vĩ đại hơn tất thảy, và thật là một sự xúc phạm khi đám giả mạo này đang bắt chước lại một phần nhỏ của sự vĩ đại của Ngài. Trước khi nhận ra, tay Kha'rak đã co lại thành nắm đấm.

Đám người kia bắt đầu bộc lộ cảm xúc một cách bình thường, và thật khó hiểu khi chúng đều cười tươi như thể ủng hộ cho hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Vài nhóc học sinh cỡ 16-17 tuổi thì còn reo lên sung sướng, như thể chúng sắp được đến thế giới mà chúng chỉ có thể tiếp cận thông qua mấy cuốn tiểu thuyết. Trước cảnh ấy, Kha'rak chỉ có thể tự hỏi, chúng có nghĩ đến cha mẹ mình không vậy? Cảm giác khi đứa con mang nặng đẻ đau nuôi lớn suốt mười mấy năm đột ngột biến mất không còn hạt bụi sẽ như thế nào?

Cha mẹ hắn không thực sự là loại người đủ tử tế để hắn quan tâm tới, ông già thì nghiện lòi kèn, lúc nào cũng đánh đập hắn khi còn nhỏ, bà già thì cũng chẳng vừa, nợ nần chồng chất, ăn trộm ăn cắp như con ma đói, và chẳng khi nào lo cho hắn một cách tử tế cả. Nhưng họ vẫn là những người đã sinh ra hắn, và hắn vẫn luôn đều đặn gửi tiền cho họ mỗi tháng, và đến ngày họ ra đi, hắn cũng là người chăm lo toàn bộ hậu sự cho họ một cách đàng hoàng. Còn đám ranh con kia, chúng thậm chí còn chẳng nghĩ tới cha mẹ mình, và hắn tin chắc rằng cha mẹ chúng tốt đẹp hơn khối lần so với cha mẹ hắn. 

Tiếp đến là một cặp tình nhân ôm chặt nhau, nguyện thề sẽ đồng hành cùng nhau khi sang thế giới mới. Hắn từng bị một đám côn đồ bắt nạt nhiều năm liên tục khi đi học, và một cô gái đa dang tay giúp đỡ hắn, để rồi hắn nhận ra cô ta là một phần kế hoạch của đám côn đồ để phá nát tinh thần mình. 'Chúc chúng mày không bỏ nhau khi cái chết cận kề nhé!' Hắn định nói như vậy.

Và rồi những người khác cũng bộc lộ những cảm xúc riêng, và tuyệt nhiên tất cả đều thật thảm hại đối với hắn.

Một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện ngay dưới chân tất cả, ánh sáng rực rỡ phát ra từ nó...

"Thời gian không còn nhiều, ta xin chúc các bạn may mắn khi sang thế giới mới!"

Lại thêm một luồng sáng chói lóa nữa khiến mắt hắn không nhìn thấy gì, hắn bắt đầu khó chịu trước mấy cái thể loại ánh sáng này, và thực sự không thể chờ được đến cái ngày hắn tìm ra một cái hang nơi hắn có thể ở yên một mình một chỗ, tiếp tục nghiên cứu về xác thịt tối thượng.

"Xin chào mừng toàn thể anh hùng đến với The Eternal Realm!!!"

"Khốn thật, sẽ tốn thời gian đây." Hắn nói thầm...



------------Lời Bạt-----------

Chap này vẫn chưa có gì đặc sắc cả, vì mình phải chuẩn bị đầy đủ về mặt hệ thống và sức mạnh cho thk main nhé, spoil trước một tí là nó sẽ không phải dân chơi cận chiến như bộ Skeleton, mà sẽ là triệu hồi sư hệ "sạch sẽ" nhé =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top