Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Liên lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó dưới ánh trăng yên bình, tưởng chừng như một thế giới mộng tưởng sẽ được tạo nên.

Đây đáng lý ra là khoảng thời gian vui đùa của giới trẻ, khoảng thời gian nghỉ ngơi của hầu hết người, bóng tối, đôi khi đáng ghét, đôi khi cũng thật đáng nhớ.

Là một môi trường lý tưởng cho những hoạt động về đêm tỏa ra ánh sáng còn chối lóa hơn cả mặt trời.

Vậy mà giờ đây, thứ đó, con sư tử khổng lồ đó, đã hoàn toàn chiếm lấy khoảng thời gian nghỉ ngơi của muôn người.

Tiếng rung chấn, âm thanh nổ tung, và cả những tiếng đổ nát của các tòa nhà là thứ mà ai cũng có thể nghe rõ nhất hiện giờ.

Không biết có phải là vì âm thanh đó đã lấn át đi âm thanh ở đây hay không, mà chẳng ai có thể nhận ra được bên trong căn phòng hội học sinh đó, tiếng điện thoại thất thanh như thể nó muốn gào thét lên hãy chú ý đến tôi đi vậy.

"Moshi moshi~ Shiro-kun? Cuối cùng thì cũng chịu liên lạc rồi à? Cứ tưởng cậu không giải ra cơ chứ, mà, nếu thế thì chán lắm phải không nào."

"Ha... mặc dù nó khá thú vị đấy, coi như biết thêm được một thứ mới cũng hay, cơ mà không ngờ hội trưởng-san đây có thể nghĩ ra được thứ thú vị đến thế đấy."

"Hửm... cậu thích là được rồi, cứ tưởng là cậu sẽ quát lại tôi hay gì đó cơ."

"Hể~ tôi có nên làm thế không nhỉ."

"Fu fu~ tôi tin là Shiro-kun sẽ không làm vậy đâu, mà thư giãn nhiêu đó đủ rồi."

"Nếu hội trưởng-san đây đã nói thế, thì đây cũng đành phải làm theo thôi. Nhân đây thì tôi có một câu hỏi muốn hỏi lắm này, chỗ hội trưởng có sinh vật nào giống với sư tử mà lại không phải sư tử thình lình xuất hiện mà không thể làm gì được không?"

Chất giọng đùa giỡn đã nhanh chóng trở nên nghiêm túc trở lại, thấy được sự nặng nề trong lời nói của Shiro Shouko cũng phải hiểu ra được phần nào tình hình bên Shiro hiện tại như thế nào.

Qủa thật không có bên nào là sướng hoàn toàn cả nhỉ.

Shouko thở dài một cái rồi trả lời lại Shiro.

"Có vẻ như bên cậu cũng gặp rắc rối không kém nhỉ."

"Qủa thật, đã cố gắng đánh với thứ đó lắm rồi nhưng cuối cùng cũng vẫn là công cốc. Hà... quả thật chán không thể tin được. Mà... còn sống sót quay về thế này là hay rồi ha ha.."

"Hể... tôi ngạc nhiên hơn là cậu có thể cười được trong tình cảnh thế này cơ đấy."

"Nếu đã tính đến chuyện sống sót thì cười đùa tí cũng rất quan trọng đấy nhé, đôi khi stress trong người quá cũng khiến đầu óc không minh mẫn lắm đâu."

"Hể... vậy sao? có lẽ tôi vừa học được một điều mới thì phải."

Qủa thật từ khi bắt đầu đến giờ thì đây có lẽ là lần đầu tiên Shiro có thể cười đùa thoải mái thế này, mặc dù thích thú với việc tìm ra lời giải của bí ẩn này lắm nhưng stress thì vẫn là stress.

Bực bội tích tụ, những mối liên kết không ăn nhập gì với nhau, nhất là khi phải đối mặt với cái thứ vô lý kia nữa.

Hết Bạch Dương rồi lại đến sư tử khổng lồ, mặc dù khá là thú vị đấy nhưng không khỏi phải khiến Shiro lắc đầu chán chường khi nghĩ đến sức mạnh của chúng.

'Nói lại thì nếu xét về cung hoàng đạo thì thử thách đầu tiên là về bạch dương, cũng có thể nói là may mắn mới có thể qua được, rồi giờ thì đến sư tử, nếu suy nghĩ nó theo cách thông thường thì sẽ dễ nhầm lẫn với cung sư tử vì hình dạng của nó.'

Ban đầu Shiro đã từng có suy nghĩ rằng thứ đó chính là thử thách của cung sư tử, nhưng khi nhận được chút thông tin qua trận chiến trước thì Shiro đã loại đi ý nghĩ đó ra khỏi đầu sớm nhất có thể.

Hơn nữa thông qua hành động bất ngờ của Touru đã khiến Shiro chắc chắn hơn về việc thứ đó không phải là từ chòm sư tử.

'Mà nếu được nhận xét thì độ nguy hiểm của chúng ngang nhau, nhưng độ khó chịu thì có lẽ con mèo thối tha đó vẫn nhỉnh hơn đôi chút.'

"Vậy cậu có thông tin gì về thứ đó không? Tôi nghĩ một người thông minh như Shiro-kun đây chắc hẳn đã nhận ra được gì đó rồi đúng không?"

"Hể... không cần phải nói ra sự thật như thế đâu hội trưởng-sama, mặc dù thông tin thì đúng là có thật."

Shiro cười khích lên thích thú đáp lại, thấy giọng điều đùa cợt này cùng thái độ không có lấy một chút dao động nào trong lời nói, Shouko chỉ biết cười trừ cho qua mà thôi.

Mặc dù cũng có chút thú vị đấy chứ.

"Cậu đúng là chẳng khiêm tốn chút nào nhỉ, thế thông tin đó là gì?"

"Thứ nhất thì, chỉ để xác nhận thôi, bên hội trưởng-sama cũng đã xuất hiện con mè- à không, con sư tử thối nát đó đúng không?"

"Đúng, thì?"

"Còn trước đó? Không hề xuất hiện một con quái tương tự nào giống vậy đúng không?"

"Uhm, ngoài người dê và người sư tử ra thì không còn gì khác."

"Ha, nếu đã vậy thì càng chính xác hơn rồi, rằng thứ đó không phải là thử thách của chòm sư tử."

"Hể.... thử thách của các cung hoàng đạo à... nghe hay đấy, nhưng mà tôi thật sự rất cần lắm lời giải thích của Shiro-kun đấy."

Thử thách chòm sư tử, nói cho đúng thì nó dựa vào truyền thuyết của cung sư tử, theo thần thoại hy lạp thì cung sư tử được biết đến như môt chúa sơn lâm với tấm thân bất bại, sở hữu lớp lông cứng cáp mà mọi đao kiếm cũng phải chào thua.

Bất kể mọi đòn đâm chém, bất kể mọi cú xiên hay khả năng đâm xuyên tuyệt đối từ súng đạn, bất kể chúng có nhanh, có mạnh tới mức nào thì đều trở nên vô nghĩa với lớp lông gần như vô song đó.

Mặc cho cái tấm thân bất tử không sợ kiếm, cung và súng đạn thì vị anh hùng Hercules vẫn có thể chiến thắng bằng sức mạnh phi thường của mình.

Ở đây không nói đến cách mà Hercules đã dùng để tiêu diệt sư tử bất bại...

'Trọng tâm ở điểm đó, điểm không tương đồng so với truyền thuyết.'

Khi phát súng của Touru bất ngờ nổ ra, tuy đường đạn sở hữu một lượng lớn sức nổ lan rộng ra xung quanh nhưng nó vẫn không thể thay đổi được việc nó đã đâm xuyên qua phần vai của sư tử khổng lồ và cắt phăng nó đi.

Cũng có thể nói rằng vụ nổ đã tiếp thêm một phần lực cho cú xuyên phá đó, vì nếu chỉ là nổ không thì không đủ để khiến cánh tay sư tử khổng lồ lìa ra như vậy, điều đó chính Shiro là người hiểu nhất vì cậu là người đã một mình khiêu chiến nó cơ mà.

"Tóm chung thì tôi cũng hiểu được tình hình hiện tại rồi, thông qua lời cậu thì thứ đó, không phải là đại diện cho thử thách chòm sư tử hay nói đúng hơn thứ đó không phải là chòm sư tử đúng không?"

"Hoàn toàn chính xác, quả là hội trưởng hội học sinh có khác, nói đâu hiểu đó nhỉ."

"Fu hưm tất nhiên rồi."

'Sao mình lại có cảm giác như cô ấy đang làm bộ mặt tự mãn cùng lúc hất tóc lên như trong truyền thuyết thế nhỉ.'

Suy nghĩ bắn tung tóe trong đầu Shiro khiến cậu không thể không bặm môi lại nhịn cười, mà quả thật thì Shouko đang làm một hành động tương tự nên cũng chẳng trách được.

"Rồi thì, cậu có kế hoạch gì chưa Shiro-kun?"

"Hừm... đúng thật là chẳng có thông tin gì hết thì lập ra kế hoạch cũng khó thật."

"Hể... một kẻ tài giỏi như Shiro-kun đây mà cũng có lúc bó tay thế này sao? quả là không ngờ nha, có cần senpai này giúp đỡ gì không nào?"

Ý đồ trêu chọc thấy rõ qua giọng nói lẫn nét mặt, khích Shiro thông qua lời nói thì chẳng còn gì để Shiro lách được nữa rồi.

Mặc dù không muốn lắm nhưng cậu vẫn phải chấp nhận bằng một cái nhướng vai cùng cái cười nhẹ.

'Dù sao thì việc này cũng đã tính được từ trước rồi, đến bước tiếp theo luôn cũng không muộn.'

"Hể, được hội trưởng-sama đây ngỏ lời như thế thì từ chối cũng không phải. Vậy, nhờ hội trưởng-sama đây để mắt đến đặc điểm của con sư tử bên đó giùm, có gì thí cứ báo lại thông qua đây là được."

Điều này chẳng giống với dự kiến ban đầu chút nào nhưng cũng tạm được.

Ban đầu Shiro chỉ định liên lạc với Shouko sau khi đã giải quyết xong sư tử khổng lồ, cũng như hỏi về mớ thông tin bòng bong chưa có điểm kết thúc trong đầu.

Nhưng sức mạnh của thứ đó lại vượt ngoài dự kiến, hơn nữa tìm hiểu về bí ẩn với tình trạng hiện tại thì cũng vô phương.

Nếu là Shouko có lẽ là được, Shiro đã nghĩ thế.

Mặc khác nghe được những lời đó từ chính miệng Shiro khiến Shouko thật sự phải trợn tròn mắt lên vì ngạc nhiên.

Theo ấn tượng ban đầu mà Shouko nhìn vào Shiro, thì cậu là một kẻ thô lỗ nhưng lại có sự tự tin lẫn tự cao và kiêu vượt ngưỡng người thường.

Nói đúng hơn là cậu là một kẻ không bao giờ tin tưởng vào người khác, đi kèm với sự thông minh của mình, có thể suy ra cậu là người chỉ thích tự mình giải quyết mọi chuyện.

Đối diện với một Shiro khiêm tốn thế này khiến cô chẳng thể nói nên thành lời được nữa.

'Có lẽ là mình nghĩ lầm về Shiro-kun rồi thì phải...'

"Này, hội trưởng-sama còn đó không thế? Nếu không muốn thì cứ nói đi nhé, tôi sẽ tự mình tìm hiểu cũng được, không cần đến hội trưởng-sama bận rộn và tài năng phải ra tay đâu."

Một sự im lăng tuyệt đối làm cho Shiro không muốn phải chờ đợi thêm nữa mà lên tiếng, hay nói là khích đây nhỉ...

Bị khích một cách trực tiếp thế này, mi mắt của Shouko giật giật lên như vừa có luồng điện chạy dộc qua vậy.

'Mặc dù mới vừa nghĩ tốt cho cậu được một chút mà đã quay lại con người cũ rồi.'

"...Hà, được rồi, tôi sẽ tìm hiểu tiếp cậu, nhưng tạm thời tôi sẽ không làm được trong một khoảng thời gian nên có lẽ sẽ lâu đấy."

"Hửm... cũng được, thời gian cụ thể là?"

"Ngày mốt vào đúng thời gian này."

"Hiểu rõ, trông chờ vào hội trưởng-sama hết đấy."

"Fu fu~ tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu."

Nói xong cả 2 cúp máy, đem trả lại sự tĩnh lặng của màn đêm vốn có, Shouko thả người dựa ra sau trong lúc thả lỏng cơ thể.

"Yên tĩnh thế nhỉ? Thứ đó không còn quậy phá nữa sao?"

Ngó ra khung cửa sổ, nơi thư viện chỉ còn lại đống gạch vụn mờ ảo không thể nhìn rõ được vì màn đêm, song, bên trên đống gạch vụn đó lại là thứ gây ra tất cả mọi thứ.

Sư tử không lồ đang yên giấc trên đỉnh đống đổ nát như đánh dấu chính lãnh thổ của nó vậy.

"Qủa thật khó chơi mà... để xem nên làm gì tiếp theo đây, dù cũng muốn sử dụng năng lực mới lắm nhưng hiện tại thì không có khả năng rồi..."

Bất lực tiếp tục dựa người ra sau rồi từ tốn nhắm mắt lại.

'Thôi thì đành phải chờ đã... phải để cơ thể nghỉ ngơi nữa.'

*

Tại một nơi nào đó, bên trong căn phòng tối, trên chiếc ngai vàng uy nghi đặt giữa cánh phòng này.

Căn phòng này tuy nói là lớn cũng không phải là lớn lắm, không biết có phải là do ý đồ của người thiết kế hay không mà ánh sáng trong phòng có vẻ không được tốt lắm.

Hoặc chỉ do kẻ đang ngồi trên ngai vàng đó không muốn mà thôi, ánh sáng dịu nhẹ chỉ đủ sôi sáng lấy ngai vàng.

Kẻ ngồi trên đó với tấm thân của một người đàn ông trưởng thành, mặc dù bóng tối đã che đi một phần khuôn mặt nhưng vẫn đủ để nhận ra kẻ này mang khí chất của kẻ lãnh đạo, một kẻ bề trên đến mức nào rồi.

"Uhm.. uhm... vậy mới thú vị cơ chứ, càng ngày càng thú vị rồi đấy, không phải đứa bé của ngươi khá là thú vị sao?"

Khoảng không trống rỗng mà yên tĩnh, nhìn vào ai cũng chỉ nghĩ không có bất kì ai tại đây cả.

Không có dấu hiệu sự sống, không có khí tức cũng chẳng có bất kì sự hiện diện nào, cứ như thể người đàn ông ngồi trên ngai vàng đang nói chuyện với không khí vậy.

"Ngài đừng nói quá lên như thế, có thể chỉ là do may mắn hay gì đó thôi."

Trong bóng tối hình bóng của người đàn ông đứng tuổi bỗng chốc xuất hiện mà chẳng có dấu hiệu gì báo trước.

"Ha ha.. ngươi vẫn cứng nhắc như ngày nào nhỉ, nhưng mà ta thì không nghĩ tất cả mọi chuyện đều do may mắn, hơn nữa không phải chính ngươi mới là người vui mừng nhất sao?"

Người đàn ông ngồi trên ngai vàng biểu lộ ra vẻ thích thú thấy rõ, trái ngược hoàn toàn với khí chất đế vương mà người đó tỏa ra.

Bây giờ... nói thế nào nhỉ, trông cứ như một đứa con nít đang vô cùng háo hức khi được xem chương trình yêu thích vậy.

"Hà... tôi không chắc là ngài nghĩ gì về tôi, nhưng tôi xin khẳng định rằng tôi không có bất cứ cảm xúc gì với nó cả, tôi chỉ làm vì được ngài yêu cầu thế thôi."

"Fu fu... nào nào đừng có giấu nữa, ta sẽ không kể cho ai biết đâu, nào nào nói ra đi nào, cảm xúc của ngươi đi nào, ta sẽ không ngại gì mà ngươi khóc trước ta đâu, nào, một hai."

Gân máu nổi lên trên trán đập tan vẻ điềm tĩnh ban đầu người đàn ông bắt đầu lộ rõ vẻ bực tức qua giọng nói.

"Mặc dù tôi rất tôn kính ngài, nhưng nếu ngài cứ tiếp tục làm cái giọng đó thì tôi sợ có lẽ bản thân thật sự sẽ làm điều gì đó không hay ho cho lắm đâu."

"Ha ha.. được rồi được rồi, ngươi thu lại sát khí đi nào, ta cũng không muốn chuốc lấy phiền phức từ kẻ đứng đầu của các vì sao đâu."

"Hà..xin đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa, quan trọng hơn hết là chúng đã bắt đầu hành động rồi."

Thu lại sát khí người đàn ông bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc ban đầu và tiếp tục nói.

"Hửm... nếu đã thế thì không thể đùa được nữa rồi, bọn chúng thật sự không có chút đức tính gì hết sao? thật tình... đành phải tìm cách giải quyết thôi."

Sắc mặt vui đùa bỗng chốc chuyển thành vẻ nghiêm túc đến sợ, không còn bầu không khí nhẹ nhàng như ban đầu nữa, như thể là một giấc mơ đã qua, hay giấc mơ đó vừa bị chuyển thành ác mộng, không khí ngột ngạt, sát khí đột nhiên bùng phát, để lộ ra vẻ đáng sợ của hắn mà ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.

"Izami ngươi biết phải làm gì rồi đấy, nếu bọn chúng hành động thì chúng ta cũng phải làm việc đó thôi."

"Vâng, theo ý ngài, thần sẽ gửi người đó đến ngay."

"Hừm, trông cậy vào ngươi."

Người đàn ông trong gốc đột ngột biến mất ngay khi dứt tiếng, để lại khoảng không lặng lẽ cùng người đàn ông ngồi trên ngai vàng đang thả hồn đi vu vơ suy nghĩ thứ gì đó.

"Rồi thì... giờ chỉ còn biết chờ thôi."

==================================

Mấy bạn donate ủng hộ mình tại playerduo.com/nnabloo nhé :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top