Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Arc II - Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rauf nằm trên chiếc giường trong phòng của mình, chầm chậm thở từng hơi yếu ớt. Với bệnh tình hiện có của mình, kèm theo việc trong thuốc bị hạ độc khiến cho thể trạng của ông càng lúc càng trở nên tệ hơn.

Cộc cộc...

Chợt có tiếng gõ của phòng vang lên, kèm theo đó là giọng của tể tướng Travers.

"Bệ hạ, có tin không hay rồi!"

Nghe vậy, Rauf chầm chậm ngồi dậy và đáp lại bằng giọng thều thào:

"Vào đi!"

Cánh cửa phòng được mở ra, tể tướng Travers từ bên ngoài bước vào bên trong, tiến đến trước mặt của Rauf rồi cúi đầu tâu chuyện.

"Thưa bệ hạ, tên Reimond... đã vượt ngục và trốn thoát rồi!"

"Cái gì!?"

Rauf mở to mắt bừng tỉnh khi nghe tin Travers vừa báo cáo.

"Hắn đã trốn thoát bằng cách nào!?"

"Thưa bệ hạ, theo như quân lính kể lại, nữ hiệp sĩ Linette đã đột nhập vào hầm ngục và giúp hắn thoát ra, sau đó cùng hắn trốn khỏi kinh thành."

"Linette..."

Đó là cái tên không phải xa lạ gì với Rauf. Trong kỵ sĩ đoàn, Linette là nữ hiệp sĩ thuộc hàng sĩ quan có năng lực và thành tích tốt, luôn sát cánh cùng với Reimond trong các trận chiến, hình tượng của cô thuộc dạng ưu tú trong triều đình.

"Bọn chúng bỏ trốn khi nào?"

"Vào tối hôm qua thưa bệ hạ! Mới tờ mờ sáng, quân lính chạy vào báo cáo rằng đã bắt gặp hai người họ đang có ý định rời khỏi kinh thành thông qua một chiếc xe chở rơm."

"Quả nhiên... mọi chuyện đúng như những gì Matilda dự đoán."

Sau khi dùng mưu kế để gán cho Reimond tội phản quốc và tống cậu vào ngục thành công, Matilda nói với Rauf rằng Reimond không phải là kẻ phản bội duy nhất, trong triều đình vẫn còn những kẻ khác đứng sau, cô dự đoán rằng chắc chắn Reimond sẽ được những người này giúp trốn thoát trước ngày xử tử. Matilda cố ám chỉ và gán tội cho Dylan, nhưng Rauf phủ nhận và không tin rằng đứa con trai nhu nhược đó của mình có gan làm việc như vậy.

"Chẳng phải Matilda đã ra lệnh cho quân lính canh gác cổng thành giết hết tất cả những kẻ có ý định đi ra ngoài kinh thành vào tối hôm qua rồi sao?"

Theo như lời xúi giục của Matilda, Rauf đã đồng ý việc bố trí quân lính tập kích và giết tất cả những kẻ có ý định rời khỏi kinh thành vào tối ngày hôm qua, phòng trừ việc Reimond trốn thoát. Dĩ nhiên, việc này không được thông báo rộng rãi, nếu không phải Reimond mà là người dân nào đó có ý định rời khỏi kinh thành vào tối hôm qua thì chắc chắn sẽ bị mất mạng oan. Điều này cho thấy tính mạng của người dân hoàn toàn không có sức nặng trong mắt của Rauf và triều đình.

"Vâng, đúng là quân lính được bố trí sẵn đã phát hiện và bao vây hai người đó, nhưng mà..."

"Nhưng mà...?"

Rauf thắc mắc khi thấy Travers ngập ngừng.

"Một toán người mặc đồ đen xuất hiện, tấn công quân lính và giúp cho hai người kia trốn thoát khỏi kinh thành."

"Cái...!?"

Tâm trạng của Rauf trở nên căng hơn.

"Theo như lời kể lại của đám quân lính, giọng của người dẫn đầu đám người mặc đồ đen kia nghe rất quen, rất giống với giọng của Jace, cận thần của hoàng tử Dylan điện hạ."

Travers ngừng lại một chút quan sát biểu cảm của Rauf rồi sau đó ngập ngừng:

"Cho nên... rất có thể kẻ đứng sau kế hoặch mưu phản là..."

Hiểu ý của Travers, Rauf tím tái mặt mày, gân máu xuất hiện trên mắt của ông như muốn nổ tung vậy.

"Dy...lan..."

Rauf gầm gừ tên đứa con trai thứ ba của mình. Ông vốn dĩ không muốn tin đứa nhu nhược nhất lại là là kẻ đứng sau âm mưu phản quốc.

"Ư..."

Và rồi, khi tâm trạng căng đến cực độ, Rauf rên lên một tiếng, hai mắt trợn ngược, cả người ngã xuống giường. Cơn nhồi máu não khiến cho ông lâm vào cơn đột quỵ nguy cấp.

"Bệ hạ!?"

Traver hoảng hốt, ông lập tức đến lay Rauf.

"Bệ hạ! Bệ hạ!!!"

Travers chỉ được đáp lại bằng những tiếng rên ư ử từ cái miệng cứng đờ của Rauf.

"Y sĩ... người đâu, mau cho gọi y sĩ đến!!"

Travers lập tức chạy ra ngoài hô to để cho tùy tùng gọi y sĩ đến.

...

...

Người y sĩ sau khi thăm khám cho cơ thể của Rauf xong thì quay sang lắc đầu với Travers.

"Bệ hạ... đã tắt thở từ năm phút trước rồi..."

"Cái..."

Travers mở to mắt bàng hoàng khi nghe tin từ người y sĩ. Xung quanh là tùy tùng và các quý tộc có mặt ở lâu đài lúc đó. Hiện tại, Matilda đang ở phía biên giới để đối đầu với cuộc hành quân xâm lược từ phía vương quốc Xaitha, Dylan và Bertran đều đã trở về vùng của mình để lo việc chính sự, Rauf ra đi mà không có mặt đứa con nào bên cạnh cả.

Trong khi mọi người trong căn phòng ai cũng đều tỏ ra thương tiếc thì công tước Lasim đứng cười thầm gian xảo. Ông tự lẩm bảm:

"Cuối cùng lão già cũng ra đi... he he..."

Lasim lén lút đến đứng bên cạnh người y sĩ và nói khẽ:

"Một nửa thù lao còn lại, ta sẽ trả nốt cho ngươi. Sắp tới, ngươi hãy đi thật xa khỏi vương quốc này."

"Vâng..."

Người y sĩ đáp thầm lại gã Lasim. Kế hoạch bỏ độc dược vào thuốc của Rauf để hại ông chết dần chết mòn cuối cùng cũng cho ra kết quả. Vào ngày hôm đó, vị quốc vương của Souverus chính thức băng hà.


--------------------


Cạch...

Cánh cửa phòng được mở ra, Zarc cùng với Celestia từ bên ngoài bước vào. Đó là một căn phòng rộng đầy những kệ sách, nằm ở tầng dưới cùng của tòa lâu đài.

Bên trong căn phòng, Ruri đang ngồi nhìn vào cuốn sách trước mặt. Trên bàn là những chồng sách nhấp nhô rải rác khắp xung quanh.

Đứng bên cạnh Ruri là Sia, cá thể Kast được Zarc giao cho nhiệm vụ chỉ dạy cho Ruri các kiến thức cơ bản về thế giới.

Ruri và Sia hướng sự chú ý về phía Zarc và Celestia khi cả hai di chuyển vào bên trong.

"Chủ nhân..."

Khi Zarc tiến đến gần cả hai, Sia cất giọng nói máy móc của mình:

"Xin chào Hierarch, ngài đến thăm tình hình học tập của cô bé sao?"

"Ừm!"

Zarc hướng ánh mắt vào Ruri đang ngồi trên ghế.

"Ư... ưm..."

Ruri vội tụt xuống khỏi ghế ngồi, cô bé với lấy tờ giấy đặt trên bàn, cầm bằng hai tay giơ ra phía trước.

"Chủ nhân... bài kiểm tra hôm nay... Ruri đã lấy được điểm tối đa..."

Zarc cầm lấy tờ giấy từ Ruri lên xem. Đó là bài kiểm tra nhỏ về những kiến thức thường ngày, các phép tính toán đơn giản,... mà Sia đã soạn ra để đánh giá năng lực của cô bé vài ngày một lần.

"Tốt lắm! Ngươi tiến bộ nhanh hơn ta nghĩ."

Để giáo dục một nô lệ không có chút kiến thức gì cần phải mất khá nhiều thời gian. Song, Ruri đã cố gắng chăm chỉ học tập để đáp lại kỳ vọng từ Zarc một cách nhanh nhất.

Được Zarc khen, Ruri mừng rỡ ra mặt. Tuy vẫn còn rụt rè, nhưng biểu cảm của Ruri đã thay đổi khá nhiều so với lúc mới được đón về, không còn u buồn, trầm uất nữa.

"Ưm... chủ nhân..."

Ruri chạm hai ngón trỏ lại với nhau, mặt cúi xuống nói với điệu bộ ấp úng, trông giống như một chú sóc con.

"Hửm?"

Zarc quan sát Ruri, có vẻ như cô bé đang muốn xin cậu thứ gì đó.

"Ngài có thể... khen thưởng Ruri bằng cách..."

Giọng của Ruri càng lúc càng nhỏ về khúc cuối.

"Xoa đầu Ruri... như lần trước không........?"

Ruri nhắm mắt lại, cô bé đã lấy hết can đảm để xin phần thưởng nho nhỏ từ Zarc. Celestia khá bất ngờ khi một cô bé nhút nhát như Ruri hôm nay lại dám bạo dạn xin Zarc thưởng cho mình cái xoa đầu. Thời gian đầu, cô bé sợ Zarc hơn cả sợ thú dữ nữa, thế mà...

"Được thôi!"

Zarc đáp lại một cách thản nhiên, sau đó đưa đặt tay lên đầu của Ruri và xoa.

Ruri có chút bất ngờ khi Zarc đặt tay lên đầu mình, nhưng sau đó khuôn mặt cô bé tỏ ra thoải mái khi được cậu xoa. Ruri không thể quên được cảm giác từ những lần được Zarc xoa đầu trước đây, nên đã cố gắng lấy điểm tối đa trong bài kiểm tra hôm nay để dùng làm cớ xin Zarc xoa đầu mình. Miệng Ruri cười mỉm, hai mắt nhắm híp lại trông rất dễ thương.

"Em học từ sáng đến giờ chắc cũng mệt rồi, đi tắm rửa ăn uống và nghỉ sớm đi, ngày mai còn có bài kiểm tra ma thuật đấy!"

Celestia nói với Ruri, cô là người đảm nhiệm việc dạy cho Ruri về ma thuật. Kể từ lần Celestia bảo vệ Ruri trước sự tấn công của Zarc, cô bé bắt đầu quý mến và mở lòng mình, trở nên thân thiết với cô hơn. Tuy nhiên, do nhận thức được rằng Celestia là nữ vương đứng đầu một quốc gia, Ruri đôi khi có chút e dè với cô.

"Vâng!"

Ruri đáp lại một cách ngoan ngoãn, sau đó quay sang chào Sia và Zarc trước khi rời khỏi đó.

"Chủ nhân, ngài Sia, Ruri xin phép ạ!"

Cả ba đứng nhìn theo sau Ruri, cô bé đi từng bước lon ton ra phía cửa trong tâm trạng khá là tốt, có lẽ là do được Zarc xoa đầu. Phía bên ngoài, hai người hầu đang đứng đợi để dắt cô bé đi tắm rửa.

Khi Ruri cùng hai người hầu rời khỏi đó, Sia trình bày vài thông tin thêm với Zarc:

"Trong quá trình dạy, tôi nhận ra rằng cô bé hầu như không có chút thường thức nào. Những việc gần như là hiển nhiên đối với chúng ta thì cô bé lại cảm thấy lạ lẫm. Có vẻ như trước đây cô bé đã từng bị đối xử một cách rất tệ."

"Chẳng hạn như?"

Zarc hỏi Sia thông tin chi tiết hơn.

"Cách nói chuyện của cô bé rất cứng nhắc, luôn đặt bản thân của mình vào vị trí thấp. Mỗi khi trả lời sai câu hỏi, cô bé thường rụt người và nhắm mắt lại, phản xạ như sợ bị người khác đánh vậy."

Nghe vậy, Zarc vả Celestia hiểu rằng trong quá khứ, khi còn ở nhà của gã địa chủ trước đây, Ruri luôn bị đánh đập mỗi khi làm sai việc gì đó dù là rất nhỏ.

"Đúng rồi!"

Celestia cũng nói thêm vào:

"Những người hầu gái tắm cho Ruri cũng kể với tôi rằng họ thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể của em ấy. Có lần tôi và em ấy ngồi uống trà chiều với nhau, em ấy lại nhìn chằm chằm vào miếng bánh kem mà không biết đó là món gì, sau đó còn khen nó đẹp nữa, cứ như thể trước giờ em ấy chưa hề được thấy miếng bánh kem vậy. Vẻ mặt hạnh phúc của em ấy khi ăn bánh kem khiến tôi cũng động lòng."

"Rốt cuộc cô bé đã phải sống trong hoàn cảnh như thế nào trước đây vậy..."

Sia cảm thán sau lời kể của Celestia, loài Kast dù là máy móc nhưng vẫn có thể cảm nhận được các cảm xúc như con người.

"Hierarch, với công nghệ hiện đại ở Plomia, chúng ta có thể chữa hẳn các vết sẹo trên người của cô bé, ngài thấy sao?"

Sia đề xuất với Zarc.

"Được, ngươi đem Ruri về Eins để chữa lành các vết sẹo trên cơ thể của con bé đi."

"Vâng!"

Celestia đứng im lặng, trong lòng có chút vui. Thời gian đầu, cô luôn tội nghiệp và lo lắng cho Ruri, cô bé đã chịu khổ từ nhỏ với số phận nô lệ, vậy mà còn bị Zarc hành lên hành xuống, dọa cho vài phen mất cả hồn vía. Tuy nhiên, khi Ruri dần hiểu ra các bài học Zarc dành cho mình, cô bé bắt đầu trở nên thân thiết với cậu hơn, và cũng được Zarc đối đãi lại khá tốt.

Giá như anh ta cũng đối xử tốt như vậy với mình...

"!?"

Celestia tự giật mình trước dòng suy nghĩ lan man của bản thân.

Chuyện gì vậy? Tại sao mình lại có suy nghĩ như thế này!? Mình đâu có cần anh ta đối xử tốt...

Celestia cứ thế tự phủ nhận dòng suy nghĩ trước đó của bản thân.

"Celestia, cô bị sao vậy!?"

Tiếng gọi của Zarc khiến cho Celestia giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.

"H...hả?"

"Tôi gọi cô nãy giờ, cô lại cứ đứng trơ ra đó?"

Zarc và Sia đã di chuyển đến phía cửa từ bao giờ, cậu nói vọng vào bên trong gọi Celestia.

"Hả... a... à... tôi mải lo nghĩ vài thứ về Ruri ấy mà..."

Celestia lúng túng đáp lại.

"Đi nhanh nào, còn nhiều việc phải bàn nữa!"

"Tôi biết rồi..."

Celestia nhanh chóng đi ra phía cửa phòng, cùng Zarc và Sia rời khỏi đó.


--------------------


Phía biên giới phía bắc, một trận chiến đang diễn ra. Dẫn đầu quân lính thuộc kỵ sĩ đoàn của Souverus là Matilda, cô đã nắm toàn quyền điều khiển kỵ sĩ đoàn sau khi thành công vu oan cho Reimond và cướp đi vị trí này từ cậu.

Keng keng keng... vụt vụt...

Âm thanh đánh chém, tên bay, ma thuật được triển khai,... vang lên inh ỏi cả khu chiến trường.

Từ phía xa, quân lính của Xaitha cứ thế ồ ạt lao về phía trước, số lượng cũng phải gấp đôi quân lính phía Souverus. Vương triều Xaitha vốn là quốc gia đông dân, vì vậy nên số lượng người đầu quân, cũng như nô lệ, khá đông. Trái lại, Souverus phải chịu những tổn thất sau thất bại từ cuộc đánh chiếm Assyria, hiện tại phải cố gắng chống chọi với Xaitha bằng số lượng quân lính ít ỏi và nền kinh tế đang bị khủng hoảng.

Tuy nhiên, đó là trường hợp khi Reimond còn là đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn. Hiện tại, tuy đang bị áp đảo về số lượng quân lính, nhưng vẻ mặt của Matilda vẫn khá là đắc ý, cứ như cô nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

"Bọn chúng kéo đến gần như tất cả rồi à..."

Matilda đứng trên mảnh đất cao nhìn về đám quân của Xaitha đang ồ ạt xông đến chiến đấu với hàng ngũ quân tiên phong phía mình.

"Được lắm... đã đến lúc dùng đến con át chủ bài rồi!!"

Matilda vừa nói vừa cười nham hiểm, cô lấy ra một viên đá hình thoi màu xám, giơ ra phía trước và nói lớn.

"Hỡi lũ Xaitha man rợ, các ngươi chuẩn bị sám hối đi, ha ha ha ha ha...!!!"

Phía dưới chiến trường, quân lính hai bên đang chiến đấu với nhau thì chợt bất ngờ khi nghe tiếng động rầm rầm phát ra, kèm theo đó là sự rung lắc của mặt đất.

"Chuyện gì vậy!?"

Cùng lúc đó, quân lính phía Souverus đang rút chạy dần, khiến cho quân lính phía Xaitha không khỏi bất ngờ. Bọn chúng hướng mắt nhìn về phía xa thì thấy một sinh vật to lớn đang bước từng bước nặng nề về phía trước.

"C...cái quái gì kia!?"

"Ma vật!?"

Quân lính phía Xaitha bắt đầu hoảng loạn khi thấy thứ sinh vật với hình dạng đáng sợ kia.

"Graaaaaaaaaaaaaaaa...!!!"

Một tiếng gào lớn từ sinh vật đó khiến cho quân lính Xaitha khiếp sợ kinh hồn, chúng không dám tiến lên mà đứng như trời trồng.

Tên tướng quân chỉ huy quân Xaitha thấy vậy liền hô lớn:

"Không việc gì phải sợ! Cung thủ đâu, bắn hạ thứ đó cho ta!!!"

Nhận lệnh, đám cung thủ giơ cung lên nhắm vào sinh vật to lớn kia và bắn.

Vụt vụt vụt...

Không một mũi tên nào có thể xuyên qua được lớp da xám xịt đầy lông lá của sinh vật này, điều đó khiến cho đám quân lính phía Xaitha hoảng sợ hơn.

Vèo vèo vèo...

Một vài kỹ năng ma thuật được triển khai. Những quả cầu lửa, thanh băng,... bay đến đâm vào thứ sinh vật kia. Tuy nhiên, tương tự như những mũi tên, mấy thứ này đều vô dụng trước sinh vật kia.

"Ha ha ha... ma thuật vô dụng với nó thôi lũ ngu ngốc!"

Matilda đứng trên vùng đất cao nói to, khiến cho tên tướng quân phía Xaitha tức tối, hắn cắn răng thầm chửi.

"Con ả láo toét, ta mà bắt được thì sẽ không để ngươi chết toàn thây đâu!"

Rầm rầm rầm...

Thứ sinh vật kia bước nhanh hơn khi tiến đến gần đám quân lính Xaitha, và rồi...

Roẹt roẹt roẹt...

Vài cái vung từ cánh tay to lớn của nó, đám quân tiên phong của Xaitha đã bị đánh tan tác. Những tên quân lính dính phải móng vuốt sắc nhọn của nó thì cơ thể lẫn giáp bị cắt làm nhiều mảnh, máu và các phần cơ thể văng khắp nơi. Những tên không dính móng vuốt thì cũng bị phần tay to lớn của nó quất phải, hất văng ra đất đến nỗi không thể đứng lên được.

Thứ sinh vật to lớn đó vừa bước đi vừa vung tay tiêu diệt những tên quân lính Xaitha, những bước đi của nó đè bẹp mấy tên quân lính nằm thoi thóp trên mặt đất.

"Qu...quái vật!!!"

Thấy cảnh tượng đó, quân lính của Xaitha bắt đầu mất ý chí chiến đấu và tháo chạy.

"Không được quay đầu! Kẻ nào dám bỏ chạy ta sẽ giết hết!!!"

Tên tướng quân hô to. Tuy nhiên, chả có tên quân lính nào nghe lời của hắn, cả đám vứt hết vũ khí, cởi cả giáp để tháo chạy.

Phía trên mảnh đất cao, Matilda cười hả hê:

"Ha ha ha ha...!!! Ta là người cai trị tương lai của Souverus, ta sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ dám ngáng đường!"

"Đáng ghét!!!"

Tên tướng quân cắn răng, hắn nắm chặt hai lòng bàn tay lại, khiến cho những sợi gân to nổi lên khắp trên cơ thể. Hắn là một trong những kẻ được cho là có sức mạnh lớn nhất của Xaitha.

"Gưaaaaaaaa!!!"

Tên tướng quân gồng sức để dùng hai tay nhấc từ từ tảng đá to tướng lên trên đầu của mình, kích thước của tảng đá cũng phải gấp mấy lần hắn. Hình ảnh đó khiến cho quân lính Xaitha có chút trầm trồ ngưỡng mộ.

"Chết đi, đồ quái vật!!!"

Tên tướng quân ném tảng đá về phía sinh vật to lớn đang tiến đến. Thế nhưng...

"Roẹt..."

Chỉ với một cú vung tay, tảng đá to bị cắt ra làm nhiều mảnh bởi móng vuốt sắc nhọn và cứng cáp của nó. Điều này khiến cho tên tướng quân sững sờ không tin vào mắt mình, hy vọng nhỏ nhoi của quân lính Xaitha cũng hoàn toàn bị dập tắt.

"Không thể nào!!!"

"Graaaaaa..."

Sinh vật to lớn cứ thế tiến về phía trước, càng quét và giết tất cả những tên quân lính Xaitha không kịp tháo chạy. Trận chiến bây giờ đã không còn là về số lượng nữa, phía quân Xaitha bị áp đảo hoàn toàn.

Tên tướng quân Xaitha nắm chặt cây rìu to trong tay, hắn hít một hơi thật mạnh rồi phóng nhanh về phía trước, lao thẳng về phía sinh vật to lớn kia.

"Hâyaaaaaaaaaa..."

Vụt... phập...

Sinh vật to lớn kia tung một cú vung tay về phía tên tướng quân, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn và né tránh được, rồi sau đó tung lại đòn phản công bằng cú chém từ cây rìu.

"Đỡ này!!!"

Thế nhưng, cây rìu khi chặt vào bộ lông xám rậm rạp của sinh vật này thì lại không thể cắt vào được trong lớp da của nó.

Vụt...

Một cú vung tay nữa của sinh vậy này, khiến cho tên tướng quân phải rút cây rìu lại để di chuyển và né tránh.

Rầm...

Một cú đập tay thật mạnh của sinh vật to lớn xuống đất, khiến cho mặt đất rung chuyển nhẹ, cát bụi bay tung lên cả xung quanh.

Tên tướng quân tính chạy lùi ra phía sau thì chợt tiếng rống to của sinh vật đó vang lên:

"GRAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!!!"

Tiếng rống inh tai của nó khiến cho tên tướng quân chợt dừng lại, cơ thể run lẩy bẩy không thể bước đi tiếp được.

"C...cái..."

Tên tướng quân cũng không thể tin vào bản thân, hắn dù muốn nhưng cũng không thể di chuyển được cơ thể theo như ý muốn, nỗi sợ hãi bao trùm khiến hắn không thể di chuyển. Những tên quân lính Xaitha ở gần đó cũng vậy, khi sinh vật kia rống lên thì tất cả đều run lẩy bẩy, không thể di chuyển được nữa.

Và rồi, tên tướng quân Xaitha chỉ biết ngước nhìn cánh tay to lớn của sinh vật đó quét qua, bắt lấy người của mình. Bàn tay của nó to lớn bằng cả thân hình vạm vỡ của tên tướng quân.

"Gư..."

Sinh vật đó cầm tên tướng quân trong lòng bàn tay, tay còn lại của nó giơ lên dùng vuốt bấu lấy phần thân trên của tên tướng quân.

"Aaaaaaaaa..."

Cơ thể của tên tướng quân bị nó xé ra làm hai, nửa trên và nửa thân dưới đứt ra, máu bắn tung toét, tô thành vài nhúm đỏ trên bộ lông xám xì của sinh vật này.

Cầm hai nửa thân của tên tướng quân ở hai tay, sinh vật này lần lượt ném vào cái miệng to lớn đầy nanh nhọn của nó, nuốt chửng tên tướng quân, không chừa lại một bộ phận nào.

"T...tướng quân bị ăn thịt rồiiiii!!!"

"Chạy thôiiiiiiiiii!!!"

Quân lính Xaitha sau khi chứng kiến cảnh man rợ vừa rồi, không có tên nào dám ở lại chiến đấu nữa, tất cả đều chạy tán loạn rút khỏi vùng biên giới.

"Ha ha ha ha ha ha...!!! Làm tốt lắm, Azarus!"

Matilda đứng cười to. Sinh vật kia không dừng lại ở đó, nó đi xung quanh, nhặt hết xác của quân lính Xaitha đã chết cứ thế ném vào miệng nuốt chửng hết tất cả.

Quân lính thuộc kỵ sĩ đoàn Souverus, ai nấy đều khiếp sợ trước cảnh tượng hiện tại. Sinh vật này là nguyên nhân chính khiến cho hầu hết quân lính không ai dám làm trái lệnh Matilda. Thực chất phần lớn quân lính thuộc kỵ sĩ đoàn đều muốn đào ngũ khi nghe tin Matilda lên nắm quyền kỵ sĩ đoàn thay cho Reimond, nhưng số phận của những người này đều giống như những tên quân lính Xaitha ngoài kia. Dù là chiến thắng, nhưng không tên quân lính nào thuộc kỵ sĩ đoàn có thể vui vẻ ăn mừng được, ai cũng sợ hãi không biết khi nào sẽ đến lượt mình bị thứ sinh vật nguy hiểm kia lấy mạng.

Đang đứng cười thỏa mãn thì chợt có một người lính chạy đến từ phía sau và cất tiếng:

"Thưa công chúa điện hạ, có tin từ phía kinh thành!"

"Hửm?"

Matilda quay ra sau đưa ánh mắt nhìn tên lính và hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Quốc vương đã băng hà rồi thưa điện hạ..."

"..."

Một khoảng im lặng trôi qua. Sau đó thì...

"Gư ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Một tràng cười lớn của Matilda khiến cho tên lính giật thót cả mình.

"Lão già đó... lão già đó cuối cùng cũng chịu tắt thở, gưa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tên quân lính đứng nhìn Matilda ngửa mặt lên trời cười mà ớn lạnh cả người. Trước giờ hắn chưa thấy ai vui mừng như vậy khi nghe tin cha mình mất cả.


--------------------


Tại một nơi nào đó ở Awhuenia, cô gái cúi đầu trước người cha của mình và báo cáo:

"Thưa cha, hầu hết thời gian mục tiêu luôn ở trong tòa lâu đài hoàng gia của kinh thành Arist, vương quốc Assyria. Hắ rất hiếm khi ra bên ngoài, nếu có thì đi đâu đều có thuộc hạ đi theo, rất khó để có thể ra tay."

Nghe lời kể từ con gái, người đàn ông trầm ngâm.

"Hừm... luôn ở trong lâu đài hoàng gia của kinh thành Arist à... tên này hẳn là phải có quan hệ với người trong hoàng gia Assyria."

"Vâng, con cũng nghĩ vậy!"

Cô gái đáp lại cha mình.

"Theo như con suy đoán thì hắn rất có thể là anh hùng được hoàng gia Assyria triệu hồi từ thế giới khác mà người dân đang đồn đại. Một kẻ sở hữu sức mạnh có thể đánh bại thánh thú và một trong tám trụ cột của giáo hội thì không lý nào đến tận bây giờ chúng ta mới biết đến được."

Với tổ chức chuyên ám sát, việc sở hữu nhiều thông tin, thậm chí còn có những thông tin mật, là điều hiển nhiên. Việc hoàn toàn không có chút manh mối gì về Zarc và người của cậu là lý do để cô gái tin rằng cậu chính là người được triệu hồi từ thế giới khác mà người dân đang đồn đại.

"Anh hùng... được triệu hồi từ thế giới khác à..."

Người đàn ông lại trầm ngâm, vẻ mặt tỏ ra suy tư.

"Hẳn là một đối tượng khó nhằn đối với con!"

"Cha yên tâm, dù đối tượng có là kẻ nào đi chăng nữa thì con cũng sẽ lấy mạng hắn theo đúng như luật của tổ chức chúng ta."

"Con hãy nhớ đừng quá liều lĩnh đấy, là sát thủ nhưng chúng ta cũng phải biết bảo vệ bản thân mình."

"Con biết rồi thưa cha!"

Cô gái đáp lại.

"Con còn có một thông tin này nữa về bọn chúng."

"Sao?"

Người đàn ông thắc mắc.

"Tòa lâu đài hoàng gia được canh gác rất kỹ, bởi những cá thể rất lạ mà con chưa từng thấy trước đây. Con nghĩ rằng bọn chúng đang giấu diếm bí mật nào đó bên trong tòa lâu đài."

"Vậy à..."

"Đó có thể là bí mật liên quan đến sự xuất hiện của những thứ lạ lùng ở kinh thành Arist, cũng như tên quái vật kia."

Người đàn ông lại trầm ngâm khi nghe thông tin từ đứa con gái.

"Nếu tên này thực sự đến từ thế giới khác, thì con phải tìm hiểu về hắn thật kỹ trước khi ra tay. Hãy nhớ rằng hấp tấp ra tay sẽ khiến con gặp thất bại, thậm chí nguy hiểm đến mạng sống của mình."

"Vâng, con rõ rồi thưa cha!"

"Về hoàng gia Assyria, ta sẽ cho người thâm nhập vào để lấy thông tin và tìm hiểu thêm về bọn chúng."

Cuộc nói chuyện giữa cả hai kết thúc. Cô gái quay trở lại với việc theo dõi và ám sát mục tiêu của mình. Giết kẻ đã giết mục tiêu ám sát của mình, đó là luật của tổ chức.


--------------------


Tại thị trấn trung tâm của vùng Vioven, một tên lính chạy từ ngoài vào trong dinh thự của lãnh chúa.

"Điện hạ, có tin lớn ạ!!"

Bertran ngồi trong phòng hú hí với vài cô gái trẻ, hắn bực mình khi cuộc vui của mình bị gián đoạn. Bertran tính không ra mở cửa, nhưng tên lính cứ gõ và hô mãi nên hắn đành phải đứng khỏi giường, vơ lấy cái áo mặc tạm vào rồi đi ra mở cửa.

"Ngươi muốn chết lắm hay sao mà dám làm phiền ta trong lúc..."

"Có tin lớn thưa điện hạ!"

Tên lính ngắt lời Bertran.

"Nói mau! Nếu đó là tin vớ vẩn thì ta sẽ lấy đầu ngươi ngay đấy!"

"Thưa điện hạ, quốc vương đã băng hà rồi ạ!

"Cái gì!?"

Bertran có chút bất ngờ khi nghe tin báo từ tên quân lính.

"Thật không?"

"Tôi nào dám bịa chuyện như vậy để nói dối thưa ngài! Tể tướng Travers và các quý tộc khác đang có mặt ở kinh thành đang lo những việc hậu sự, ngài cũng nên đến kinh thành để đưa tang..."

"Đưa tang lão già đó à? Không có chuyện đó đâu!"

Bertran ngắt lời tên lính, sau đó tự lẩm bẩm một mình.

"Lão già đó chết rồi... mụ cáo già thì đang chiến đấu với Xaitha ở phía biên giới phía bắc..."

Bertran bật cười:

"Hư hư... hư hư hư hư hư... đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời cho mình sao!?"

Thái độ của Bertran khiến cho tên quân lính trố mắt, hắn chả hiểu tên hoàng tử này đang có vấn đề gì mà lại cười khoái chí như vậy khi nghe tin cha mình qua đời.

"Người đâu, chuẩn bị tiến quân sang đánh chiếm vùng Gredu của mụ cáo già đó!"

Thế là Bertran tập hợp quân lính của vùng Vioven lại, tiến hành một cuộc tấn công đánh chiếm sang Gredu, vùng do Matilda cai trị. Dự tính của hắn là chiếm vùng Gredu, ép Matilda không có nơi về và phải ở trong kinh thành Essulan, sau đó hắn sẽ tấn công vào kinh thành để giết hết và chiếm ngôi.

Bertran không hiểu rằng suy nghĩ của hắn chả khác gì một đứa trẻ con.


--------------------


Ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc của mình, Zarc khoanh tay nhìn chăm chú vào ba màn hình được chiếu trong không gian phía trước mặt của mình, trên đó đang hiện những thông tin về vương quốc Souverus. Thỉnh thoảng, cậu đưa ngón tay lên chạm vào những cái màn hình và vuốt qua lại để xem giữa các trang tài liệu.

...

Dù cho không gian trong căn phòng rất yên tĩnh, nhưng có thứ khiến cho Zarc cảm thấy khó chịu. Cậu nhíu đôi mày của mình lại:

"Rafflesia, làm việc đi!"

Zarc cất tiếng trong khi mắt vẫn chăm chú vào ba chiếc màn hình phía trước mặt.

"Vâng~"

Ở bàn làm việc phía bên phải của Zarc, Rafflesia ngồi chống một tay lên bàn để chống cằm, mắt hướng nhìn chằm chằm về phía Zarc không rời khỏi một giây nào. Cô để mặc cái màn hình phía trước của mình hiện ra các thông tin, cứ thế chống cằm nhìn Zarc, đôi mắt sáng rực, miệng thì mỉm cười trông rất vui.

Rafflesia đáp lại bằng giọng kéo dài, song cô vẫn giữ tư thế chống cằm nhìn Zarc, không có vẻ chịu trở lại với công việc.

Zarc cảm thấy khó chịu hơn khi Rafflesia đáp lại một cách hờ hững, cậu hơi khép mắt, tư thế và hướng nhìn vẫn không thay đổi:

"Ngươi muốn gì đây?"

"Tôi..."

Rafflesia cũng giữ nguyên tư thế chống cằm nhìn Zarc, cô đáp lại với vẻ thích thú:

"Tôi muốn ngài!"

Zarc nhắm mắt lại, đôi mày cau có tỏ vẻ khó chịu với những trò đùa cợt như thế này của Rafflesia. Việc bị Rafflesia cuồng một cách thái hóa cũng khiến cho Zarc gặp không ít bất tiện.

"Ngươi ngứa đòn lắm rồi à!"

Nói xong, Zarc tắt ba cái màn hình trước mặt đi, tạm gác công việc hiện tại lại.

"Vâng! Hãy trừng phạt tôi đi, Hierarch!"

Rafflesia nói với hai mắt mở to, miệng nhoẻn cười.

"Ngài hãy trừng phạt, hành hạ tơi tả cơ thể cứng đầu, không chịu nghe lời này đi! Tôi sẽ nhận tất cả hình phạt từ ngài."

Rafflesia vừa nói vừa kéo người ngồi thẳng, hai tay dang ra để ám chỉ cơ thể mình, biểu cảm trông cực hứng thú.

Quá ngán ngẩm với con nhỏ yandere khổ dâm này, Zarc đứng dậy khỏi ghế, vừa bước đi ra phía cửa vừa nói với Rafflesia:

"Được! Nhưng hình phạt sẽ là đình chỉ công việc, ngươi sẽ không được phép đến đây hoặc sang Awhuenia."

Nghe vậy, vẻ mặt của Rafflesia lập tức biến sắc, mắt xìu xuống, miệng há ra:

"Không thể nào..."

Nếu nhận hình phạt như vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ không được gặp Zarc trong suốt khoảng thời gian bị đình chỉ. Cái mà cô mong muốn là bị Zarc đánh đập và hành hạ, chứ không phải hình phạt khủng khiếp như vậy.

Rafflesia lập tức đứng khỏi bàn làm việc, chạy theo phía sau lưng Zarc và van xin:

"Đừng... đừng mà Hierarch! Tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự xin lỗi ngài! Xin ngài đừng phạt đình chỉ tôi như vậy!"

Zarc cứ thế bước đi trên hành lang, mặc cho Rafflesia bám theo sau năn nỉ ỉ ôi. Cậu chỉ muốn dọa Rafflesia một chút thôi, chứ không có ý định đình chỉ cô, bởi lẽ hiện tại còn rất nhiều việc liên quan đến Awhuenia mà Rafflesia đang đảm nhiệm. Nếu không phải là vấn đề gì to tát thì việc đình chỉ Rafflesia sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, nhất là khi phải bàn giao những việc của cô lại cho thành viên khác.

...

...

Nơi đến của Zarc là tầng bên dưới của tòa kiến trúc, tầng dành cho việc nghiên cứu và chế tạo các thứ.

Cánh cửa của căn sảnh rộng mở ra, Zarc bước vào bên trong, tiến đến chỗ một cô gái đang đứng. Bám theo phía sau cậu vẫn là Rafflesia.

"A, Hierarch!"

Cô gái thấy Zarc thì liền lên tiếng chào.

"Sao? Ngươi có tin gì muốn báo cáo?"

Zarc hỏi cô gái. Cậu tạm dừng công việc hiện tại lại rồi đi xuống tầng này là vì cô gái nhắn với cậu rằng có tin cần báo cáo.

Cô gái này là Lucire, cá thể loài Deriman, một trong các Executor. Lucire có dáng người cao ráo và mảnh mai, có chút gầy, mái tóc xanh lá được buộc thành đuôi ngựa dài xuống tận gối, đôi mắt long lanh màu hổ phách, trên đầu là cặp kính dày giống như kính bảo hộ của những phi công. Nhìn bên ngoài trông Lucire không khác gì một Entman, chỉ khi cô mở miệng ra thì đặc điểm lai với loài Derisian mới xuất hiện. Đó là hàm răng cực kỳ sắc nhọn và rắn chắc, cấu tạo giống với răng của những cá thể loài Derisian, Lucire có thể dùng chúng để cắn gãy cả những kim loại và hợp kim có độ cứng cao.

Lucire có thể điều khiển thành thạo tất cả các loại phương tiện chiến đấu, dù có khó đến đâu. Lucire cũng có sở trường về cơ khí và kỹ thuật, cô hiện tại là kỹ sư bậc nhất của SYNE, có thể sửa chữa mọi thứ liên quan đến máy móc và kỹ thuật. Cô cũng có chuyên môn về mảng công nghệ thông tin, nhưng bậc nhất của mảng này là một Executor khác chứ không phải Lucire.

"Hierarch, đơn vị nghiên cứu đã hoàn thành việc chế tạo ra storage có dung lượng cao hơn dung lượng cao nhất hiện tại một bậc."

Lucire vừa nói vừa nhìn về phía nhóm những nhà nghiên cứu và kỹ sư ở khu phía trước. Họ có vẻ đang thử nghiệm hoạt động của storage dung lượng cao vừa mới hoàn thành.

Zarc cũng hướng ánh nhìn theo Lucire, tập trung vào nhóm nhà nghiên cứu và kỹ sư ở khu phía trước.

"Nó có thể chứa đến đâu?"

Zarc hỏi Lucire.

"Với dung lượng lớn như vầy, chúng ta có thể mã hóa được các phương tiện chiến đấu có thích thước tầm cỡ Planck, Wraith, Phantom."

"Hừm... chỉ tầm đó thôi à..."

Zarc trầm ngâm. Với kích thước của cánh cổng không gian hiện tại, việc đem các phương tiện chiến đấu với kích thước lớn sang Awhuenia là điều không thể. Mã hóa để chứa trong storage, sau đó mã hóa ngược và lấy ra ở Awhuenia là cách duy nhất hiện tại. Song, việc chế tạo ra storage đủ lớn để mã hóa những thứ kích thước to lại là vấn đề.

Biết được Zarc đang suy nghĩ điều gì, Lucire nói với giọng hơi gượng:

"Việc nghiên cứu và chế tạo ra storage lớn hơn có thể sẽ cần thêm nhiều thời gian. Để mã hóa được các tàu chiến chủ lực, chúng ta thực sự cần chế tạo ra storage có dung lượng rất lớn ở mức zettabyte, thậm chí có thể lên mức yottabyte."

"Ta hiểu rồi."

Zarc đáp lại Lucire, sau đó thì nói với cô:

"Lucire, sắp tới ta cần ngươi sang thế giới bên kia để phụ giúp."

"Vậy sao!?"

Lucire nhướng mày có chút bất ngờ.

"Ngươi sắp xếp được chứ?"

"Tôi luôn sẵn sàng thưa Hierarch!"

Lucire hào hứng đáp. Việc được sang khám phá thế giới mới phía sau cánh cổng không gian luôn là mong muốn của các cá thể ở thế giới này.

"Tốt! Chuẩn bị cho ta vài phi công ưu tú của ngươi nữa."

"Tôi hiểu rồi!"

Lucire đáp lại. Các phi công bình thường sẽ không thể sánh bằng được các phi công cấp dưới của Lucire, họ được cô rèn luyện để điều khiển máy móc và các phương tiện một cách chuyên nghiệp hơn.

"Cơ mà..."

Lucire bỗng chuyển sang cười gượng, một giọt mồ hôi chảy xuống trên má của cô.

"Hửm?"

Zarc thắc mắc trước biểu hiện của Lucire.

"Cô ta... bị làm sao vậy?"

Lucire hướng ánh nhìn về phía người đứng sau lưng Zarc.

Zarc quay lại thì thấy Rafflesia đang đứng thả lỏng hai tay, đầu cúi xuống, tóc xõa rũ xuống che gần như cả khuôn mặt, miệng thì lẩm bẩm không ngưng từ nãy đến giờ:

"Đình chỉ... bị đình chỉ... mình sẽ không được gặp Hierarch... đình chỉ... không được gặp ngài ấy..."

Dù cho Rafflesia đang như người mất hồn, Zarc vẫn dửng dưng quay lại đáp Lucire bằng giọng thản nhiên:

"Ngươi không cần quan tâm cô ta đâu."

"Vâng..."

Lucire méo miệng cười trừ, cô không biết Zarc đã làm gì khiến cho Rafflesia thành ra như vậy, nhưng nhìn Rafflesia hiện tại khá đáng sợ.

Bỗng có âm báo tín hiệu được chuyển đến vang lên từ thiết bị liên lạc của Zarc. Cậu lấy nó ra và mở lên, hình ảnh ba chiều của Sera hiện ra trong không trung.

"Hierarch, có tin về vương quốc Souverus."

Sera đang liên lạc với Zarc từ trạm vũ trụ Isaac. Một người không thể liên lạc trực tiếp từ Awhuenia sang Plomia bằng thiết bị liên lạc, cho nên Sera phải bước qua cánh cổng không gian ở tòa lâu đài, sang trạm vũ trụ Isaac thì mới có thể liên lạc với Zarc ở trạm vũ trụ Eins này được.

"Có chuyện gì?"

Zarc hỏi Sera.

"Quốc vương của Souverus lên cơn nhồi máu não và đã băng hà."

Đôi chân mày của Zarc hơi di chuyển lên một chút khi nghe Sera báo tin.

"Được rồi, bây giờ ta sẽ đi sang bên đó, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc với Celestia."

"Tôi hiểu rồi!"

Sau khi Sera đáp lại, Zarc nhanh chóng tắt thiết bị liên lạc và cất nó vào.

Đứng cạnh nghe toàn bộ cuộc hội thoại, Lucire lên tiếng nói với Zarc:

"Đã đến thời cơ mà ngài chờ đợi rồi nhỉ?"

"Vẫn chưa, đây chỉ là khởi đầu thôi."

Zarc nói xong thì bắt đầu bước đi khỏi đó.

Đi một đoạn, Zarc dừng chân rồi quay đầu ra sau gọi:

"Rafflesia, ngươi còn đứng đấy làm gì, đi sang Awhuenia thôi!"

Rafflesia đang ủ rũ thì chợt bừng tỉnh, tươi tắn trở lại trước lời của Zarc. Cô hớn hở hướng nhìn về phía Zarc và biết rằng cậu không hề có ý định đình chỉ cô.

Zarc quay đầu trở lại và bắt đầu bước đi tiếp, hướng về phía lối ra của căn phòng.

"Hierarch... tôi yêu ngài!"

Rafflesia áp tay lên mặt tự lẩm bẩm một amình, vẻ mặt trông khá ghê rợn. Cô nhanh chóng đi theo phía sau Zarc để cùng cậu đến trạm vũ trụ Isaac và qua cánh cổng không gian, sang tòa lâu đài ở thế giới bên kia.

Đứng nhìn theo Rafflesia, Lucire chỉ biết gượng cười trừ. Cô và mọi người ai cũng biết độ cuồng mê của Rafflesia dành cho Zarc, nhưng mỗi lần thấy biểu hiện của Rafflesia thì Lucire lại cảm thấy có chút rợn người.


--------------------


Tại biệt thự của lãnh chúa vùng Yonnotia, Dylan đang ngồi trong phòng xem bức họa vẽ cậu và cha mình cùng với người anh trai đã mất và Matilda lúc còn nhỏ. Nhớ lại khoảng thời gian tuổi thơ, Dylan cảm thấy thật hoài niệm, họ đã từng rất thân thiết với nhau, nhưng bây giờ người thì mất mạng, người thì xem cậu như thù địch.

Dylan nhìn người cha của mình mà buồn bã, sự ra đi của ông khiến cho cậu rất đau lòng. Điều khiến cậu cảm thấy tội lỗi nhất đó là không thể đến kinh thành để dự lễ tang của cha mình, bởi lẽ hiện tại Dylan đang bị các quý tộc và người trong triều đình gán tội cấu kết với Reimond và Linette mưu phản, đến kinh thành bây giờ chả khác nào đi nộp mạng cả.

"Phụ vương... xin thứ lỗi cho đứa con bất hiếu này..."

Dylan hai mắt rưng rưng, cậu tự nhủ rằng mình là đấng nam nhi, không được khóc.

Cộc cộc...

Tiếng gõ cửa phòng vang lên đánh thức Dylan khỏi dòng tâm trạng ưu uất.

"Điện hạ, là tôi đây!"

Đó là giọng của Jace.

Dylan đặt bức tranh xuống bàn rồi nói lớn.

"Cứ vào đi!"

Jace từ bên ngoài mở cửa đi vào trong. Cậu đến trước mặt Dylan rồi báo cáo tình hình:

"Điện hạ, Reimond và Linette đã trốn thoát an toàn rồi. Có lẽ họ bây giờ đang đi đến vùng biên giới phía đông để sang vương quốc Assyria."

Nghe vậy, Dylan tỏ vẻ nhẹ nhõm:

"Vậy à... thế thì tốt cho cả hai người họ rồi..."

Vì lên kế hoạch giải cứu và giúp cho Reimond trốn thoát nên Dylan bị cho là người đứng sau Reimond cấu kết với Xaitha để mưu phản. Vốn dĩ nếu Matilda không bố trí quân phục kích ở cổng thành, thì nhóm của Jace đã không phải ra tay, từ đó mọi chuyện sẽ không đến nỗi như hiện tại. Matilda quả là xảo quyệt.

"Cầu chúc cho cả hai người họ có cuộc sống hạnh phúc từ đây."

Dylan gượng mỉm cười và nói.

Jace nhìn biểu cảm của Dylan thì hiểu rõ ràng cậu đang rất đau buồn vì sự ra đi của người cha mình, và hiện tại thì lại không thể vào kinh thành dự tang được.

".....Điện hạ, còn một chuyện nữa tôi muốn báo cáo."

"Chuyện gì?"

Dylan hỏi Jace, vẻ buồn bã vẫn còn đó.

"Người của tôi có vài tin báo cáo về việc điều tra bá tước Gehrt rồi ạ."

"Vậy sao?"

Dylan nghiêm mặt một chút rồi hỏi:

"Họ có điều tra được lý do tại sao bá tước Gehrt lại thay đổi chính kiến, nghe theo lời của chị tôi không?"

Từ phản đối chiến tranh sang ủng hộ Matilda và luôn nhìn cô bằng ánh mắt lo sợ, Dylan hiểu rằng có gì đó uẩn khúc khiến cho bá tước Gehrt trở nên như vậy.

"Họ điều tra về bá tước Gehrt và cho rằng... người con trai của ông ta, Leif, đã bị bắt cóc..."

"Bắt cóc?"

Đôi mày của Dylan nhướng lên.

"Vâng! Tuy bá tước Gehrt đang cố giấu việc con trai của mình bị mất tích và tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng người của tôi đã điều tra và biết rằng con trai của ông ấy đã bị bắt cóc trong một đêm cách đây một tháng trước."

"..."

"Việc này... tôi nghĩ rằng... khả năng cao có liên quan đến công chúa điện hạ..."

Jace nói ngập ngừng, nhưng Dylan hiểu rõ được ý mà Jace muốn ám chỉ. Việc con trai của bá tước Gehrt bị bắt cóc, sau đó ông sợ sệt và nghe theo lời của Matilda thì chỉ có thể rút ra được một kết luận mà thôi.

"Chẳng lẽ nào chị ấy..."

Dylan nhăn mặt. Dù không muốn nhưng cậu vẫn phải chấp nhận sự thật, rằng người chị của mình dùng đến cả những thủ đoạn như vậy. Vu oan cho Reimond, bắt cóc con trai để uy hiếp bá tước Gehrt, cấu kết với hắc ám giáo hội, tất cả những chuyện đó khiến cho Dylan dù cho có muốn thì cũng không thể tha thứ cho người chị của mình.

"Điện hạ... ngài hiện tại đang bị các quý tộc truy cứu việc cấu kết cùng Reimond và Linette mưu phản... chúng ta nên làm sao đây?"

Jace không muốn nhưng cũng phải nhắc với Dylan về tình hình hiện tại. Nếu cứ im lặng và ở yên thì trước sau gì vùng Yonnotia này cũng bị những bên khác tấn công.

"Việc này... tôi sẽ tự tay giải quyết!"

Như đã quyết định việc gì đó, Dylan đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc. Jace đứng quan sát Dylan mà cảm thấy lo lắng cho cậu. Từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh Dylan, Jace hiểu rõ tính cách bao dung và rộng lượng của cậu, nhưng đó cũng là điểm yếu khiến cho Dylan bị Matilda dồn vào tình thế khó khăn như hiện tại. Jace tự nhủ bản thân rằng phải cố gắng hết sức để giúp Dylan, dù có phải đối mặt với bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.


--------------------


Tại một khu vắng ở bên ngoài kinh thành Essulan, hai người đang đứng nói chuyện với nhau.

Dylan mặc một cái áo trùm đầu, phủ kín người, trông giống như những kẻ sống ẩn dật. Phía trước mặt cậu là tể tướng Travers, người đã chấp nhận lời đề nghị gặp mặt để nói chuyện của Dylan.

"Điện hạ, ngài biết tình trạng hiện tại của ngài chứ? Sao ngài lại còn hẹn gặp tôi ở nơi gần kinh thành như thế này?"

Travers nhíu mày hỏi Dylan.

"Tể tướng Travers, tôi biết ông là một người tốt và hiểu chuyện, cho nên tôi mới hẹn ông ra gặp mặt để nói chuyện. Vụ việc của Reimond, có lẽ ông cũng đoán được rằng anh ta bị vu oan, không thể nào Reimond lại cấu kết với thế lực bên ngoài để mưu phản cả."

"Việc này..."

Travers nhíu mày trầm ngâm.

"Tôi biết ông chỉ làm theo lệnh, thực tế ông cũng biết Reimond không phải là người như vậy, và tôi cũng không thể nào là người phản bội cha mình được, đúng không?"

"..."

Travers im lặng tỏ vẻ suy tư.

"Phụ vương qua đời ngay sau khi tôi bị gán tội mưu phản chỉ vì giúp cho Reimond trốn thoát. Tôi thật sự rất đau lòng khi không thể vào kinh thành để đưa tiễn cha mình, tôi nghĩ ông hiểu tâm tình này của tôi."

"Điện hạ, tôi rất thông cảm cho ngài."

Dylan có chút mừng vì Travers tỏ vẻ hiểu chuyện, cậu tiếp tục nói ra mục đích của mình.

"Hiện tại phụ vương đã qua đời, việc triều chính tạm thời do ông trông coi. Tôi không muốn chị của mình nhân cơ hội này nắm toàn quyền kiểm soát cả triều đình, cả vương quốc này. Chắc ông cũng hiểu rõ những toan tính của chị tôi, đúng không?"

"...Vậy... ý muốn của điện hạ là..."

"Phải, tôi muốn ông hãy hợp tác cùng với tôi! Chúng ta sẽ ngăn chặn những kế hoạch độc ác của chị tôi và những quý tộc khác, sau đó cùng nhau xây dựng và đưa vương quốc này trở nên vững mạnh như trước đây."

Dylan nghiêm mặt nói với điệu bộ khẩn cầu. Cậu biết rằng các quý tộc khác đều hoặc là theo phe của Matilda, hoặc là bị chị mình nắm thóp và bắt phải làm theo, như trường hợp của bá tước Gehrt. Dylan chỉ còn cách đặt hy vọng vào Travers, cậu tin rằng ông là một người biết suy nghĩ, hiểu chuyện, trước giờ luôn trung lập và có khả năng sẽ đồng ý hợp tác với mình để đương đầu với thế lực của Matilda.

Thấy Travers im lặng trông có vẻ lưỡng lự, Dylan nói thêm:

"Ông hãy nghĩ xem, nếu cả triều đình lọt vào tay của chị tôi, thì mọi thứ sẽ ra sao? Chiến tranh luôn xảy ra, người dân chắc chắn sẽ bị bòn rút của cải hơn bây giờ để có đủ ngân sách đưa vào mảng quân sự. Chị ấy không hề quan tâm đến người dân, cũng như những hậu quả khôn lường khi cứ lao ra đối đầu với kẻ thù mà không tính đến những tổn thất. Tôi nghĩ rằng ông cũng không muốn đứng nhìn quốc gia này từng ngày lụi tàn đâu, đúng không?"

Nghe những lời thuyết phục của Dylan, Travers hít một hơi dài rồi nói:

"Tôi hiểu rồi! Thực ra kể từ khi thái tử điện hạ mất và bệ hạ lâm bệnh, tôi rất bất mãn với những việc trong triều đình. Công chúa điện hạ nhân cơ hội này tiếp cận và lấy lòng bệ hạ, từ đó đứng sau thao túng các vấn đề triều chính."

"Đúng vậy! Bây giờ đến cả kỵ sĩ đoàn cũng đã thuộc quyền kiểm soát của chị ấy. Chỉ có ông, hiện tại chỉ có ông mới có thể giúp được tôi thôi, Travers!"

Có được sự hỗ trợ từ Travers, Dylan có hy vọng sẽ lôi kéo được một phần quân lính từ kỵ sĩ đoàn về phía mình.

"Được rồi, tôi sẽ hợp tác với cậu."

Travers chắp hai tay ra sau rồi chậm rãi gật đầu đồng thuận. Điều này khiến cho Dylan trở nên cực kỳ vui mừng.

"Thật sao! Cảm ơn ông nhiều lắm, Travers! Quả nhiên tôi không đặt niềm tin vào sai người!"

Việc thuyết phục được Travers làm cho Dylan cảm thấy nhẽ nhõm được phần nào. Khi một mình đến để gặp Travers, cậu luôn lo lắng rằng ông sẽ từ chối lời khẩn cầu của mình.

"Điện hạ, thật ra bây giờ tôi có thể giúp ngài lẻn vào kinh thành để nhìn mặt bệ hạ lần cuối, ngài có muốn đi không?"

Nghe Travers ngỏ lời như vậy, Dylan tỏ ra cực kỳ xúc động, bởi lẽ đó là thứ mà cậu đang mong muốn nhất.

"Thật sao!? Ông sẽ giúp tôi vào kinh thành để nhìn mặt cha mình lần cuối?"

"Ừm!"

Travers gật đầu.

"Ngay bây giờ sao?"

"Dĩ nhiên rồi thưa điện hạ! Ngày mai di thể của bệ hạ sẽ xuống hầm mộ, lúc đó sẽ khó khăn hơn khi ngài muốn đến thăm. Bây giờ quan tài của ngài ấy vẫn còn được đặt trước công chúng, sẽ dễ dàng hơn để điện hạ trà trộn vào đám đông dự tang lễ."

Nghe vậy, Dylan mừng khôn xiết.

"Vậy thì chúng ta đi nhanh thôi kẻo trời tối."

"Ừm!"

Travers gật đầu. Cả hai sau đó cùng nhau đi về phía cổng thành. Dylan trùm trang phục kín người, vừa đi vừa cúi mặt xuống để không ai có thể nhận diện được mình. Theo như kế hoạch của Travers, ông sẽ nói với quân lính rằng đó là người quen của mình để không bị nghi ngờ và bị kiểm tra.

...

...

Dylan cúi mặt đi theo sau lưng Travers, cậu khẽ nhìn những người quân lính gác cổng mà trong lòng lo sợ rằng mình sẽ bị phát hiện. Với tình hình hiện tại, nếu bị bắt gặp bây giờ thì chắc chắn cậu sẽ bị bắt ngay.

Travers đến trước cổng thành thì dừng lại vì hai tên lính gác đến hỏi. Dylan cũng dừng lại phía sau lưng ông, cố gắng giấu mặt mình trước những người lính gác.

"Tể tướng, người này là...?"

Travers cất tiếng đáp lại hai tên lính gác bằng giọng khá to:

"Đây chính là tên phản nghịch Dylan Winfield! Người đâu, bắt lấy hắn!"

"Hơ!?"

Dylan giật mình bất ngờ, mặt ngơ ngác khi khi Travers hô to ra lệnh cho quân lính bắt mình. Khi nhận ra thì xung quanh cậu không chỉ có hai tên lính gác, mà còn chục tên quân lính khác nữa từ nơi ẩn nấp lao ra bao vây, chĩa những mũi giáo nhọn hoắc về phía Dylan.

"Travers... ông..."

Nhìn Travers bằng cặp mắt sững sờ, Dylan tự hiểu ra rằng, mình đã bị mắc bẫy. Hóa ra Travers không hề có ý muốn hợp tác với Dylan, ông chỉ muốn dẫn dụ cậu vào cái bẫy mà thôi.

"Ông... chẳng phải ông nói rằng sẽ hợp tác với tôi sao!?"

Travers chắp hai tay phía sau, mặt trầm lặng mà không đáp lại. Tất cả những suy nghĩ tốt về Travers của Dylan đều sụp đổ trong tích tắc.

Dylan quay qua lại để nhìn, xung quanh là những mũi giáo nhọn hoắc đang hướng vào mặt. Cậu đã không còn đường lui nữa.

Tuyệt vọng, Dylan giơ hai tay lên cao để chịu trói.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, một loại những mũi tên bay từ đâu đến, đâm vào lưng vài tên quân lính, khiến bọn chúng ngã gục ngay tại chỗ.

Phập phập phập...

"Hơ!?"

Dylan đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì thì một toán quân lính từ xa lao đến, tấn công những tên quân lính đang vây quanh Dylan, hạ gục chúng một cách dễ dàng.

"Cái...!"

Travers tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện thình lình của đám quân lính này. Đó là nhóm quân lính từ Yonnotia, dẫn đầu bởi Jace.

"Jace...!?"

Dylan ngỡ ngàng khi thấy sự xuất hiện của Jace. Cậu đã giữ bí mật với Jace về việc đi gặp riêng Travers, thế mà giờ Jace lại xuất hiện giải cứu cho cậu trong tình huống khẩn cấp như vậy.

"Điện hạ, nắm lấy tay tôi!"

Jace vừa cưỡi ngựa chạy đến, vừa nghiêng người giơ một tay ra để đón lấy Dylan.

Dylan đưa tay ra nắm lấy Jace và được cậu kéo lên ngựa. Jace sau đó điều khiển ngựa chạy khỏi đó, trong khi đám quân lính của Yonnotia chiến đấu cầm chân đám quân lính của kinh thành.

"Đuổi theo bọn chúng!!!"

Travers ra lệnh cho quân lính đuổi theo. Tuy nhiên, hiện tại ở đây không có kỵ binh, đám quân lính của kinh thành chỉ có thể hạ gục và bắt được vài tên lính của Yonnotia mà thôi, còn Jace và Dylan đã chạy mất hút khỏi đó rồi. Quân lính của Yonnotia sau khi xác nhận Jace và Dylan đã chạy thoát thì cũng bắt đầu rút chạy khỏi đó, quay trở về Yonnotia.

"Jace, sao cậu lại..."

Ngồi phía sau con ngựa do Jace điều khiển, Dylan hết sức ngạc nhiên. Cậu rất muốn biết tại sao Jace lại có mặt và cứu mình như vậy.

"Ngài nói rằng đi ra ngoài một mình, nhưng điệu bộ trông rất lo lắng, căng thẳng. Tôi cảm thấy không an tâm nên đã mang nhóm quân lính đi theo sau bảo vệ ngài."

Ra là vậy, thì ra Jace đã nhìn ra được điều mà Dylan giấu diếm, cho nên đã mang người bám đuôi theo sau để bảo vệ cậu.

"Điện hạ, cho tôi xin phép thất lễ. Ngài thật sự quá ngây thơ, hẹn gặp tể tướng Travers mà không có kế hoạch dự bị nào. Một việc nguy hiểm như vậy mà ngài lại không chia sẻ cho tôi biết."

"..."

"Đã vậy, mọi chuyện khó khăn ngài đều ôm hết một mình. Tôi là thuộc hạ thân cận nhất của ngài, xin ngài hãy chia sẻ những khó khăn cho tôi nữa!"

"Tôi..."

Dylan không biết phải nói gì. Quả thật như lời của Jace nói, cậu quá ngây thơ trong việc hẹn gặp tể tướng Travers để thuyết phục ông hợp tác với mình. Nếu không có Jace, có lẽ cậu đã gặp nguy đến tính mạng rồi.

"Tôi xin lỗi..."

Nghe giọng buồn bã của Dylan, Jace không thể khiển trách thêm lời nào. Cậu thở mạnh một cái, sau đó cưỡi ngựa cùng Dylan trở về vùng Yonnotia.


--------------------


Buổi tối, tại chân đồi thuộc vùng Ecaron của Souverus, giáp ranh với vùng Plat của Assyria, Reimond và Linette đang ngồi cạnh đống lửa bập bùng trong đêm. Những tiếng lách tách cháy của gỗ khô, kèm theo tiếng côn trùng kêu khiến cho khung cảnh hoang vu vô cùng.

Trong lúc di chuyển trong ngày hôm nay, cả hai nghe được tin vua nước mình băng hà, khiến cho tâm trạng của Reimond và Linette đều trầm lặng. Cả hai rất thương tiếc cho vị vua mà mình luôn tôn trọng, nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ đến viếng thăm lễ tang. Trong lúc di chuyển sang vùng biên giới, việc cố gắng để không bị phát hiện đã khiến cho cả hai đủ khó khăn rồi.

"Không ngờ quốc vương lại ra đi trong tình hình hiện tại..."

Linette cất tiếng phá tan không gian tĩnh lặng của màn đêm.

"Tôi... thật có lỗi với ngài ấy..."

Reimond thương xót cho Rauf. Tuy bị ông ra quyết định xử tử, nhưng Reimond không hề oán hận hay căm ghét ông. Cậu chỉ không thể tha thứ cho kẻ đã vu oan mình tội mưu phản. Tuy nhiên, với tình trạng bị truy nã như hiện tại, Reimond không thể làm gì hơn ngoài việc lẩn trốn.

"Giá như tôi có thể giúp ích được nhiều hơn cho ngài ấy..."

Thấy vẻ buồn bã của Reimond, Linette an ủi:

"Anh đã làm rất tốt bổn phận của một người hiệp sĩ rồi, không cần phải quá tự trách bản thân mình như vậy đâu. Việc khiến tôi cảm thấy lo hơn bây giờ là... Souverus sẽ đi về đâu..."

"..."

Không gian im lặng lại trôi qua. Quốc vương băng hà mà chưa có quyết định người nối ngôi, việc này chắc chắn sẽ dẫn đến một vụ loạn trong triều đình. Song, người hiện tại có sức ảnh hưởng lớn nhất, được nhiều quý tộc hỗ trợ nhất, là Matilda. Nếu như Souverus lọt vào sự cai trị của cô đệ nhị công chúa hiểm ác này thì cả vương quốc chắc chắn sẽ bị diệt vong, không sớm thì muộn. Đó là việc và Linette và Reimond đều ngầm hiểu với nhau và ôm nỗi lo lắng trong lòng.

Ngước nhìn xa xăm về phía những ngọn đồi trước mặt một lúc, Linette lên tiếng:

"Chỉ cần vượt qua những ngọn đồi kia thì chúng ta sẽ chính thức sang lãnh thổ của vương quốc Assyria."

Việc bị truy nã trên toàn quốc như vậy khiến cho cả hai buộc phải rời khỏi Souverus và lẩn trốn sang quốc gia khác. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tẩu thoát từ kinh thành Essulan, cả hai hiện tại đã đến được vùng biên giới giữa hai quốc gia Souverus và Assyria.

Số tiền mà Linette mang theo còn lại không nhiều, con ngựa bị ép di chuyển liên tục vài ngày trông cũng khá đuối sức, cả hai cần phải tìm nơi để ổn định bản thân càng sớm càng tốt.

"Sau khi vượt qua ngọn đồi kia, anh dự tính sẽ làm gì?"

Linette hỏi. Mấy ngày qua, mục tiêu của cả hai là rời khỏi lãnh địa Souverus mà không bị quân lính phát hiện và bắt. Hiện tại chỉ còn có một ngọn đồi, tỷ lệ bị bắt của cả hai gần như không còn, Linette mới có tâm trí để hỏi Reimond về những dự định sắp tới của cậu sau khi trốn thoát được sang quốc gia khác.

Sau vài giây trầm lặng, Reimond đáp lại Linette:

"Tôi sẽ đi tìm viện trợ, sau đó quay về để hỗ trợ cho Dylan điện hạ."

Linette có lẽ cũng biết được dự tính của Reimond. Dù trốn thoát được nhưng cậu không dễ dàng buông bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình. Kiểu gì Reimond cũng sẽ tìm cách để quay trở về cứu lấy Dylan thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Kể từ khi nghe lỏm được từ mấy tay buôn về chuyện Dylan bị cho rằng là kẻ đứng sau vụ việc mưu phản, Reimond không khỏi lo lắng. Việc Reimond đi tìm viện trợ để quay trở về giúp Dylan không phải là việc khó đoán với Linette.

"Cảm ơn cô rất nhiều, Linette. Cô đã vứt bỏ thân phận hiệp sĩ của mình để giải cứu cho tôi. Món nợ này, sau này gặp lại nhất định tôi sẽ trả."

Nghe vậy, Linette trầm mặt xuống:

"Sau này? Anh nói cứ như tôi sẽ rời bỏ anh vậy. Tôi sẽ đi cùng anh tìm kiếm viện trợ để quay về giúp cho Dylan điện hạ."

Nghe vậy, Reimond liền phản đối:

"Như vậy không được! Cô bây giờ đã là đồng phạm với tôi, trở thành tội phạm phản quốc bị truy nã khắp cả Souverus. Nếu đi cùng tôi, cô sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Sau khi qua khỏi ngọn đồi, cô hãy rời đi và tìm cho mình một cuộc sống mới. Cô đã đánh đổi quá nhiều thứ vì tôi rồi, tôi không muốn cô phải gặp thêm nguy hiểm nữa!"

"Tôi không muốn!"

Linette phản bác lại lời của Reimond, hai mắt rưng rưng.

"Tôi sẽ theo anh, dù có đi đến chân trời góc bể, hay phải nhảy vào miệng núi lửa, tôi vẫn sẽ đi cùng và hỗ trợ anh. Anh đừng tự ý quyết định thay tôi như vậy!"

"Nhưng..."

"Dù cho anh có nói như thế nào, tôi vẫn sẽ đi theo anh! Trừ khi... anh thực sự cảm thấy tôi là thứ ngáng đường, cản chân anh... thì tôi sẽ..."

Linette nói mà rưng rưng nước mắt. Nếu Reimond thực sự cảm thấy cô phiền toái, đi theo chỉ làm cản bước, thì Linette sẽ chấp nhận rời khỏi cậu.

"Không, trước giờ cô giúp tôi rất nhiều thứ, làm sao tôi có thể xem cô như vật ngáng đường chứ!"

Nghe vậy, Linette cảm thấy nhẹ lòng.

"Vậy thì... hãy để tôi cùng đồng hành với anh..."

"..."

Reimond trầm lặng nhìn vẻ mặt rưng rưng khẩn thiết của Linette.

"Tại sao cô lại làm nhiều thứ vì tôi như vậy? Từ bỏ thân phận hiệp sĩ để giải thoát cho tôi, chấp nhận đi cùng tôi mặc cho những hiểm nguy sắp phải đối mặt, thay vì tìm cho mình một cuộc sống mới."

"Tại sao à..."

Linette lắng giọng xuống.

"Anh nói rằng anh được tôi giúp rất nhiều, nhưng thực chất, tôi mới là người được anh giúp rất nhiều thứ, kể từ khi tôi gia nhập kỵ sĩ đoàn. Những thứ như từ bỏ thân phận hiệp sĩ hay đối mặt với những nguy hiểm sắp tới, vẫn chưa đủ so với những gì tôi nhận từ anh từ trước tới giờ. Hơn nữa..."

Linette chợt dừng lại một chút, cô ngước mặt nhìn thẳng vào mắt của Reimond trong vài giây.

"Một người... làm mọi thứ vì người mình yêu... thì có gì sai chứ..."

Câu nói của Linette khiến cho Reimond sững sờ, hai mắt cậu mở to nhìn Linette như muốn xác nhận điều cô vừa nói.

"Cô..."

Linette dùng ánh mắt kiên định nhìn Reimond để xác nhận lại điều mình nói. Dù không có lời nào, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cô có sức nặng hơn cả lời xác nhận. Đây là điều mà Linette luôn giữ trong lòng mình suốt bấy lâu nay, bây giờ cô quyết định bộc bạch nó với Reimond.

"..."

Cảm nhận được thành ý từ Linette, Reimond không biết phải đáp lại như thế nào. Trước giờ cậu luôn xem Linette như một người đàn em, cậu không hề biết cô ôm trong lòng một cảm xúc như vậy đối với mình.

Bầu không khí im lặng, pha lẫn một chút bối rối và ngượng ngùng giữa cả hai. Cơn gió thổi qua khiến cho hai người cảm nhận được cơn lạnh buốt của trời về đêm.

Linette tiến đến sát bên cạnh Reimond, ngồi ngả đầu vào vai của cậu.

"Tôi lạnh..."

Reimond có chút bối rối, nhưng rồi cậu cũng lấy tấm vải lớn choàng qua lưng của mình và Linette. Cả hai ngồi bên đống lửa, bên dưới tấm vải, trải qua một đêm với biết bao cảm xúc.

Linette nhắm mắt lại, miệng mỉm cười nhẹ. Cô cảm thấy nhẹ lòng và hạnh phúc vì Reimond đã không cự tuyệt sau lời bộc bạch của mình. Trời đêm thật lạnh, nhưng Linette lại cảm thấy vô cùng ấm áp bên bờ vai của Reimond.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top