Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cổ tích ba chú lợn con

... 

Im lặng một lúc, Khang mới lí nha lí nhí nói tiếp: 

- Tớ còn xem Ngân hơn cả bạn bè cơ... 

- Cái gì cơ, chẳng nghe rõ gì cả. Khang bảo là Khang thích chơi với Thịt Xiên nhà tớ á? À mà cũng phải thôi, em cún đang yêu thế ai mà lại không thích chơi được. 

- Đồ khùng, đồ điếc. Không thèm chơi với Ngân nữa. Tôi không biết cô, cô đi ra đi. 

- Ủa ủa, alo, dư lào? Có bị dở hơi không, hình như học nhiều quá đầu bị ẩm rồi Khang ạ, khổ thân! 

- WTF!? Có Ngân mới là đứa không bình thường nhất ở đây đấy. 

- Điên.  

* * * * * 

Giờ ra chơi hôm nay Ngân không xuống căn tin mà ở lại buôn dưa với nhỏ Linh: 

- Ê Linh, nghe kể chuyện cổ tích không? 

- Chuyện gì? 

- Ba chú lợn con. 

- Trẻ con thế. Mà thôi, đang chán, nghe cũng được. 

- Ok, nghe nhá. Truyện kể rằng: 'Ngày xưa, trong một khu rừng nọ có Lợn mẹ sinh được ba chú Lợn con rất đáng yêu. Bốn mẹ con cùng chung sống vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.  Ban đầu bố của ba chú lợn cũng ở chung nhưng vì ngáy to quá nên lợn mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi. 

Nhưng một hôm, Lợn mẹ nói với ba chú Lợn con: "Các con của mẹ đều lớn rồi, đã đến lúc nên tự xây cho mình một căn nhà và ra ở riêng đi thôi, với lại lớn thì cũng ngáy to ai mà ngủ được nên lượn đi cho nước nó trong các con ạ." Vậy là ba chú Lợn con cùng khóc lóc van xin nhưng mẹ không cho đành chào tạm biệt mẹ để ra ở riêng. 

Trong ba anh em Lợn con, anh cả là người lười biếng nhất, lúc nào cũng chỉ muốn mau chóng làm xong việc nhanh nhanh để có thể lăn ra ngủ một giấc ngon lành. Thế nên anh cả kéo về một xe đầy cỏ khô, lười nhưng vẫn kéo về được. Chẳng mấy chốc đã dựng xong một túp lều bằng cỏ không hề gọi là vững chãi, thế này nằm ngủ chắc tối lạnh lắm. 

Anh thứ hai lại là một chú lợn rất tham ăn nên trông cậu ta béo như lợn, cậu chỉ muốn xây nhà thật nhanh để ngày nào cũng được nấu những món ăn ngon cho riêng mình và không cho ai ăn cùng. Thật ra là tham ăn nhưng nấu ăn ngon thì xứng đáng có mười người yêu. Thế là, anh hai vào rừng và chặt vài cây gỗ tốt, chất lượng đem về, chỉ mất ba ngày đã dựng xong một ngôi nhà bằng gỗ xiêu vẹo và xấu xí khiến ai đi qua cũng chê. 

Khác với hai anh của mình, Lợn út vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, lại không khéo léo, chú muốn xây một ngôi nhà thật kiên cố và đẹp đẽ. Chú đã đến một nơi rất gần để kéo gạch về xây nhà, từng xe từng xe một, phải mất một đến hai tháng, chú mới xây xong ngôi nhà của riêng mình và cũng ki bo cứt sắt không cho ai ở cùng. Đó là một căn nhà gạch đỏ tươi rất vững chắc nhưng không đẹp cho lắm nhưng được cái nội thất đẹp vì thằng cha này giàu nhất trong ba thằng lợn. 

Có một điều ở ba chú lợn này rất giống nhau là NGU. Không thuê thợ làm cho nhanh bày đặt ra oai tự làm rồi xấu, chả ra đâu vào đâu. 

Một hôm, một con Sói mồm thối đang đói tìm đến trước túp lều cỏ của Lợn anh cả. Hắn bày ra cái giọng chẳng khác đếch gì mấy bà bán cá bán thịt ngoài chợ, hét rõ to: " Tiền sư tổ cha thằng nào có nhà mở cửa cho bố mày vào không bố đấm cho răng rơi đầy đường bây giờ. Nhanh nhanh đê, lạnh với đói vãi rắm ra rồi đây này." . Lợn cả mỉm cười khinh bỉ không thèm mở cửa vì cậu sợ hắn ăn thịt. Sói mồm thối hít một hơi thật sâu và thổi "phùuu..." một cái, túp lều bằng cỏ đã bay đi theo làn hơi mồm thối lâu ngày không đánh rắm à đánh răng của Sói. Lợn anh cả sợ quá, vội vàng chạy đến trốn ở nhà gỗ của Lợn anh hai. 

Sói mồm thối lại đuổi theo tới trước ngôi nhà làm bằng gỗ của Lợn anh hai, nó lấy đà và dùng đầu xô một cái thật mạnh vào căn nhà gỗ, thế là căn nhà bị đổ nghiêng sang một bên còn đầu của thằng cha mồm thối thì sưng u lên như cái bánh bao mới hấp đầy đủ nhân thịt hai mười nghìn đồng. Hai chú Lợn anh sợ quá, đái cả ra quần nhưng vì quá sợ nên liền chạy đến trốn ở nhà Lợn út cute. 

Sói mồm thối cũng lại theo đuổi tới nhà của Lợn út. Thế là hai chú lợn anh được đại ca Sói mồm thối theo đuổi đúng nghĩa đen. Khi đuổi đến nơi, tên mồm thối cũng hít một hơi thật sâu và thổi thật mạnh mà mấy chú lợn ở trong nhà cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng vừa đi ra từ miệng Sói làm ba anh em nhà Lợn buồn nôn oẹ, nhưng căn nhà vẫn đứng yên. Nó lại dùng đầu húc mạnh vào tường nhưng vì chơi ngu nên vừa nãy có cái bánh bao đầy đủ nhân thịt thì bây giờ được bonus thêm quả bánh giày to khủng bố trên đầu, mặc dù vậy nhưng căn nhà vẫn không hề có chút nào gọi là lay chuyển. Sói mồm thối tức quá liền nghịch dại hậm hực đi về nhà vác búa ra gõ sập nhà của chú lợn út. Ba chú lợn sợ quá, liền chạy về nhà của Lợn bố. 

Căn nhà của Lợn bố được làm từ sọ sói. Tuy rằng không được vững chãi cho lắm, nhưng nó gửi đến một thông điệp. Mặc dù Lợn bố đẻ ra được ba thằng con ngu si, đần độn, dốt nát nhưng được cái Lợn bố thông minh. Vậy mới nói con hơn cha là nhà có phúc. 

- ??????, hỏi chấm nhân n lần. Ngân có bị ấm đầu không, hay lên cơn. Sáng quên uống thuốc đúng không? Hay là uống nhầm thuốc. Kể chuyện cái kiểu mẹ gì đấy. Cậu đấy, lúc nào cũng nghĩ ra lắm trò linh tinh, thảo nào ngu mãi không khôn ra được. Cái chuyện cổ tích thiếu nhi của người ta rõ hay ho, ngây thơ, trong sáng như ý nghĩa của màu hoa bỉ ngạn trắng mà cái chuyện Ngân kể nó bị chập mạch như cái đầu của Ngân đấy. 

- Ngân thấy hay mà Linh. 

- Hay hay cái đầu Ngân ấy, chả hiểu cái tổ sư gì cả. Nào là tự dưng lợn bố ngáy to xong bị đuổi khỏi nhà? Lợn con ngáy to cũng bị đuổi khỏi nhà? Nào là Sói mồm thối, sói của người ta đáng sợ bao nhiêu thì sói của Ngân ngu ngu, buồn cười bấy nhiêu. Rồi lại còn ba chú lợn sợ quá chạy sang nhà lợn bố xong thấy nhà lợn bố làm từ sọ chó sói? Ai dạy Ngân cái kiểu kể chuyện linh ta linh tinh, luyên tha luyên thuyên như thế này hả? 

- Chẳng ai dạy cả.     

- Thế tìm đâu ra cái kiểu chuyện như thế? 

- Trên Facebook của tớ ấy. 

Linh: *Cạn lời - ing* 

Đang ngồi tranh luận siêu sôi nổi với Linh thì thằng Khang từ đâu đẩu đầu đâu xen vào phọt ra một câu: 

- Xàm vãi. 

- Ai khiến Khang nói. 

Đúng là biến mất thì không ai tìm thấy mà lúc suất hiện thì nhẹ nhàng, đột ngột như cái bóng. Hình như lúc nãy thằng Khang nó đứng nghe lén câu chuyện cổ tích ba chú lợn con đáng yêu và con Sói mồm thối của Ngân nên chờ bất đầu ra chõ mồm vào để chửi đấy. Đây không chấp trẻ nghé. Ngân quay sang nói với Linh: 

- Tớ kể chuyện thì Linh nói tớ. Thế bây giờ bạn Ngân hát cho Linh nghe nhé? 

- Ừ, cũng được. Hát đi. 

- Nghe cho kĩ đây này: 

'Let's listen to.  

Those sad stories.  

To see our hearts.  

Know how to love . 

The time goes by . 

Love still here.   

The gift of life.' 

- Ể, bài gì đấy? 

- Thế mà cũng không biết, kém, quá kém, rất kém, đại kém. 

- Nói ít thôi, thế rút cục là cái bài đếch gì? 

- Quà tặng cuộc sống. 

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Ờm, chương này xàm quá tại mình hết ý tưởng nên cũng chẳng biết sửa ở đâu cho hết xàm T-T 

Thui, đọc tạm he. 

À, mình mới lập page nè, từ chương sau mình sẽ đăng bên page trước: https://www.facebook.com/profile.php?id=61564291615023 

Link page bên phần bình luận (hoặc ở phần giới thiệu của mình) cho ai không vào được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top