Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Va-le-ti-ne

Mấy hôm tết, Ngân lớn tướng rồi nhưng lì xì thì vẫn cứ dồi dào chảy vào túi. Nó vui kinh thiên động địa lên được, vì Ngọc Ngân đã vạch sẵn được 7749 kế hoạch tiêu tiền lì xì. Ngọc Ngân khoe số tiền cho mẹ xem, và nó thề, đây là hành vi ngu ngốc nhất nó từng làm. Mẹ cười rất tươi, nói với Ngân: 

"Đưa lì xì đây, mẹ giữ hộ cho. Đến lúc nào con cần mẹ lại đưa. Hihihi". 

Con bé xịt keo cứng ngắc, nghe điệu cười "hihihi" của mẹ là biết chắc chắn mẹ Thúy nói dối, chẳng có chuyện mẹ Thúy trả lì xì cho nó. Gần như câu nói này là câu nói từ đời tổ tiên xa lắc xa lơ truyền lại cho ông bà cố nội, ông bà cố nội truyền lại cho cị, cị truyền lại cho cụ, cụ truyền lại cho ông bà, ông bà truyền lại cho mẹ rồi bây giờ thì mẹ truyền lại cho Ngân. Ngân thề, thề với trời thề với đất là Ngân sẽ không bao giờ làm như vậy với con mình vì cái cảm giác bị cướp mất lì xì nó đau lắm. 

Ngọc Ngân giữ khư khư đống lì xì đếm ra cũng khoảng chín triệu của nó, thật ra tổng số lì xì trong tết này được hẳn mười ba triệu nhưng nó nhanh trí đã lấy 4 triệu giấu đi rồi. Nói IQ 5000 quả thật không sai. 

Một người giật, một người giữ. Cuối cùng Ngân đã bị trấn lột hết 9 triệu, thật ra là nó bị mẹ Thúy đe dọa nên cắn răng đưa hết cho mẹ. Ngân không tin vào sự thật. Ngân buồn. Ngân tủi. Ngân hận. Ngân muốn nhảy xuống giường chết đi cho rồi. 

Song, buồn nhất vẫn chưa phải là bị trấn lột lì xì. Mà là HẾT TẾT. Con bé  không tin, bắt đầu hoài niệm về quá khứ, cụ thể là mấy hôm trước. 

Con bé tự hỏi: Tết là gì nhỉ? Mà sao, lâu đến lại nhanh đi quá vậy? 

Tết là... Những ván bài cược thua đến mấy trăm nghìn. 

Tết là... Lên cân không kiểm soát. 

Tết là... Học cách mỉm cười, nói đúng hơn là gượng cười khi đánh bài thua. 

Nói chung là lưu lưu luyến luyến lắm. 

Hôm mùng hai tết, bố mẹ bạn Khang sang chúc tết nhà con bé. Cô Lan vui tính lắm, nhưng được cái chú Dũng thì cũng hùa theo. Hai cô chú bảo là đang tuyển con dâu, duyệt Ngân làm con dâu rồi. Ngọc Ngân đương nhiên đếch chịu, nó thích anh Nguyên cơ mà! Nhìn sang bên chỗ Khang ngồi để tìm kiếm sự từ chối của nó thì cứ thấy cười cười như thằng dở, chắc chắn là bệnh nhân mới trốn trại của An Việt! 

* * * 

Hôm nay là 14/2. 

Ừ, đúng rồi, là va- le- ti- ne đấy! Ghét cái mặt. 

Sáng sớm hôm ấy Ngân lấy xe thì phát hiện ra xe đạp bị xẹp hết hơi mà quên bơm mà giờ có bơm cũng không kịp nên nó nhờ thằng Minh nó chở nó đi học. Minh là em trai của Ngân, Vũ Đức Minh trùng tên với người yêu con Yến Linh- Phan Quang Minh. Vì thế nên con bé Ngân hay ra oai lắm, toàn gọi thằng Quang Minh là em vì con Ngân có một cái lí lẽ rất chi là lí lẽ rằng thằng cha nào tên Minh cũng là em nó (nó thấy nó trẻ trâu nhưng nó vẫn cứ thích thế). Đức Minh kém Ngân có mỗi một tuổi. Ở nhà gọi Minh là Cà vì lúc chửa thằng bé thì mẹ Ngân không ăn được gì ngoài cà pháo, tên hay phết chứ chẳng đùa. 

Trường Cà ngay cạnh trường Ngân nên cũng không khó khăn việc cho đi chung, quan trọng là Cà có cho Ngân đi nhờ hay không. Ngọc Ngân nở một nụ cười tươi không cần tưới, nhờ vả em Cà yêu quý cho nó đi nhờ, nhưng thằng bé đâu có đơn giản mà nghe theo lời chị của nó như vậy, nó liếc xéo Ngân tỏ vẻ khinh thường: 

- Biến ra chỗ khác chơi đi bà già. Tôi không rảnh vác theo một người nữa. 

- Một trà đào bốn mùa, một gà cay phô mai, hai xoài lắc, hai chân gà xả tắc. 

- Ờ, cũng được, coi như tôi giúp bà lần này. 

Em mới chả trai. Toàn xưng hô "tôi, bà" rất chi là gợi cảm... à nhầm gợi đòn. Ngân tức sôi máu mà không làm gì được vì xe xẹp hơi không tự đi được. Giờ mà thằng em nó giở chứng không chở con bé đi nữa, nó phải đi bộ thì hết cứu, lười vl. 

Mười phút đi xe đạp thì đến trường. Thằng Cà đuổi Ngân "xuỳ xuỳ" như đuổi ruồi, Ngân cũng không quên hất cằm bảo:  

- Ê Cà, có sô cô la thì cho tao nhá. Đừng vứt, phí lắm. 

- Biết rồi! Ăn như con lợn. 

Con bé cẩn thẩn dặn dò kĩ thằng em trai mình. Xong xuôi thì Cà vào trường Cà, Ngân vào trường Ngân. Hôm nay là Valentine, vào trường một phát là nồng nặc cái mùi sô cô la với mấy bó hoa đủ sắc màu trên tay hầu hết mọi người. Ngân ngước mặt lên trời, thấy hôm nay đẹp trời vô cùng, đáng tiếc cho mấy đứa FA (và đáng tiếc cho cả nó) không cầu mưa, bão lũ lụt được. Con bé hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí ấm áp và ẩm đượm mùi hương ngọt ngào của các loài hoa. Nhìn lên nhìn bầu trời vào buổi sáng sớm nó chợt nhận ra sao lại đẹp đẽ đến vậy. Bầu trời lúc còn sớm cao và trong, ánh nắng nhàn nhạt và ấm áp khiến lòng nó cảm thấy một cảm giác khoan khoái lạ thường. Nó thích cái cảm giác này. 

Bước đến chân cầu thang, Ngân đã nhận ra ngay giọng nói của Huy Khánh, và con bé đoán ra luôn là Huy Khánh lại bắt đầu một màn tỏ tình hoành tráng với Yến Linh nhưng có khi lại thu về kết quả không như mong đợi. Khánh cầm một bông hoa hồng giơ ra trước mặt Linh, hớn hở nói: 

- Linh! Tao hứa tao sẽ không yêu ai ngoài mày nữa. Làm người yêu tao nhé? Nhé nhé nhé? Mà bây giờ, tao theo danh nghĩa bạn thân khuyên mày thật đấy, mày chưa biết con người thật của Quang Minh nên chưa hiểu được đâu, nó không yêu mày thật lòng! 

Linh dường như đã quá quen với tình cảnh này nên trả lời nhanh gọn lẹ: 

- Không, đi ra chỗ khác chơi. Đừng phá truyện yêu đương của tao, cũng đừng nói xấu Quang Minh. 

Ngân cũng biết trước câu trả lời của Yến Linh như nào nên không quan tâm lắm, cứ thế đi lên cầu thang. 

Vừa lê lết lên đến được tầng ba của dãy nhà dành cho khối mười và các phòng học bộ môn thì chân con bé cũng mỏi lừ. Đang đứng nghỉ thì có một bạn nam cầm bó hoa tulip bằng len với một hộp sô cô la nom có vẻ đắt tiền chậm rãi đi đến trước mặt Ngân. À, hình như Ngân biết bạn này. Nếu nhớ không nhầm thì bạn nam này tên là Đinh Anh Tuấn thì phải, Tuấn ngồi cùng bàn với Ngân hồi đi học đội tuyển văn lớp 9. Anh Tuấn đẹp trai lắm, đương nhiên không đẹp bằng anh Nguyên nhưng bạn này lại mang cái dáng vẻ của một bad Boy, trông đểu đểu kiểu gì bù lại mắt của Tuấn màu xanh, vì cậu là con lai. Anh Tuấn cũng được mọi người gắn cho cái danh hotboy của trường. Năm nay bạn ý học 10C5 sát cạnh lớp Ngân. 

Khi cậu bạn ra khỏi cửa lớp thì theo sau Đinh Anh Tuấn có một dàn trai xinh gái đẹp lú nha lú nhú kéo nhau ra đứng hóng hớt ngoài cửa lớp. Ngân thấy lấp ló bóng dáng Kiều Thảo Trang - người đầu têu ra chuỗi ngày bắt nạt Ngân của hồi cấp 2. Lúc đó, Trang đi nói xấu Ngân với cả lớp, bảo Ngân là bố mẹ dạy dỗ không tử tế, còn đi ăn bám Khang? Ngân thường được điểm cao trong các giờ kiểm tra là do cố gắng hằng đêm của nó nhưng Trang lại bảo Ngân chép phao, hỏi bài, gian lận hay ăn may thì mới được từng ấy điểm. Quá trời quá đất cái nết! 

Anh Tuấn dừng chân, tay gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng boy đồ đó. Giơ bó hoa và hộp sô cô la đen ra trước mặt Vũ Ngọc Ngân. Trông mặt Ngân lúc bấy giờ buồn cười kinh khủng, kiểu cứ đơ đơ ra như bò đeo nơ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Được một lúc, Tuấn mới bắt đầu lắp ba lắp bắp lên tiếng: 

- Vũ Ngọc Ngân, tao thích mày. Tao đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, không chỗ chê. Làm người yêu tao nhé? 

- À, ừm... Tao... xin lỗi mày. Tao... không thích mày. Tao không thể đồng ý được, mày đẹp trai sáng láng thế này thì thể nào cũng gặp được người xứng đáng thôi. Một lần nữa thực lòng xin lỗi mày. 

- Ừ, tao hiểu. Nhưng mày hãy nhận bó hoa với hộp sô cô la này được không cho tao vui. Bó hoa là tao tự tay móc đấy. 

- Ừm, oke. Mày khéo tay quá. 

Đúng lúc ấy thì trống vào lớp vang lên, Tuấn về lớp nhưng đến cửa lớp, mặt cậu lại hí hửng quay lại nói với Ngân rõ to: 

- Vũ Ngọc Ngân, TAO SẼ KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU. Tao sẽ tiếp tục tán mày đến khi nào mày thích tao thì thôi! 

- ... 

Nói xong, Tuấn nhảy chân sáo vào lớp, bọn loăng quăng ở cửa lớp 10C5 đang đứng chỉ chỉ chỏ chỏ vào người Ngân xì xào cái gì thì con bé không nghe rõ, hình như là nói xấu. Ngân chỉ thấy Thảo Trang là người nói to và chỉ vào người Ngọc Ngân công khai nhất. Ngân kệ, mặc xác tụi nó, không thèm nghe cho bẩn tai. 

Ngân quay lưng định đi vào lớp thì thấy Khang đứng ở cửa từ khi nào, hình như bạn nghe hết cuộc nói chuyện vừa nãy rồi, trông mặt đen kịt lại như trát than, cứ lầm lì lầm lì nhìn Ngân, thảo nào từ nãy đến giờ nó cứ thấy lạnh gáy như có quỷ theo sau. Con bé thấy Khang là lạ, lại nên hỏi han quan tâm: 

- Khang mệt à? Cần xuống phòng y tế không? 

- Thích nhờ, có người tỏ tình công khai cơ đấy. 

Khang nhếch một bên mép, làm mặt lạnh bước thẳng về chỗ, Ngân đi theo sau. Hôm nay Khang buồn cười thật, có ai động chạm gì đến đâu mà tính khí thất thường thế không biết. Mọi khi thì cả một tỉ đứa con gái từ lớn đến bé vác cả loa kéo ra sân trường tỏ tình cậu mà có ai nói gì đâu. Ngọc Ngân không thể hiểu nổi. 

Hai tiết học đầu hôm ấy, Khang với Ngân không nói với nhau câu nào, chẳng thèm liếc nhìn nhau tí nào. Cả lớp rất trật tự vì không có tiếng chí choé cãi nhau của hai cô cậu ngồi bàn thứ 3 cạnh cửa sổ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top