Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Canh một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe yên lặng một lát, không ai nói chuyện.

Tống Văn Hạo bị lời nói của Trì Bối làm cho nghẹn họng, hoàn toàn không còn sức lực phản bác, mà cũng không biết nên phản bác thế nào, anh ấy ngạc nhiên nhìn Tần Việt rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.

Về phần Tần Việt, anh thản nhiên nhìn Trì Bối, cười nhạo một tiếng, giọng điệu ngả ngớn: "Vậy ư."

Trì Bối bị giọng điệu này của anh làm cho căng thẳng, nhưng vẫn cứng cỏi nhịn xuống rồi gật đầu, nói với một ý chí kiên định: "Đúng vậy."

Cô nhìn người đàn ông đang im lặng bên cạnh, cố ý hỏi: "Sao, Tần tổng có gì muốn nói ư?"

Tần Việt nhìn cô mấy giây, không nói chuyện nhưng lại cười.

Đúng là trong miệng anh có lời muốn nói, nhưng không phải bây giờ. Mà Trì Bối có cảm giác…… Có lẽ người này muốn nói gì đó khủng khiếp lắm, nhưng để ý tài xế và Tống Văn Hạo đang ở đây nên không nói ra.

Cái đề tài này qua đi, Tống Văn Hạo cũng không tự tìm đả kích, tùy ý để một mình Trì Bối tự yên lặng dùng vẻ mặt nghiêm túc điền xong bảng câu hỏi.

Trong xe là sự im lặng, ngoài cửa sổ có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe mà chiếu vào, ánh sáng nhỏ vụn ấy dừng ở trên tờ đơn, Trì Bối phát hiện thật ra bảng câu hỏi mà Tần Việt sửa này có rất nhiều câu hỏi là cái cô đã từng nhắc đến, còn có không ít là suy xét vì người máy yêu đương.

Trì Bối không biết sao mà Tần Việt sửa lại được toàn diện vấn đề như vậy, nhưng không thể không nói…… Thật sự lợi hại quá rồi, đây cũng là nguyên nhân anh đi được đến vị trí hôm nay.

Cô nhanh chóng lược qua, nhớ kỹ toàn bộ câu hỏi, cũng không bắt tay điền ngay, xem cả một đường đến lúc đến cửa trường học, mới gấp tờ đơn kia lại rồi nhét vào trong túi.

Trường đại học S là trường cực kỳ nổi danh của thành phố S, rải rác nhiều chuyên ngành, hơn nữa được coi là trường học số một số hai của thành phố, người nhiều, vườn trường lớn.

Lúc trước Trì Bối có từng xem một bản tin, nói đại học S là một trong mười trường đẹp nhất, phong cảnh trong trường học rất đẹp, diện tích vườn trường rất lớn, nơi có cảnh đẹp hợp lòng người rất nhiều, lúc mùa xuân hàng năm còn có không ít nhân viên từ ngoài đến trường ngắm cảnh, tóm lại trường học này còn được coi như là một điểm du lịch.

Lúc đoàn người bọn họ vừa đến cửa trường học thì đã có người đến đón tiếp.

Trì Bối sửng sốt, không ngờ sẽ làm lớn như thế. Cô nhìn người đàn ông mặc tây trang ở đằng trước, lúc này mãi mới ý thức được hôm nay ngoài đến khảo sát ra thì có lẽ Tần Việt còn có nhiệm vụ khác.

Lãnh đạo trường học và Tần Việt thấy mặt là bắt tay, rồi cười nói: "Hoan nghênh Tần tổng đến."

Tần Việt gật đầu, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng xa cách, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, đã gây phiền phức rồi."

Bên mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị, mũi cao thẳng, trên người mặc một bộ tây trang, nhưng thế nào cũng hấp dẫn người khác. Không ít nữ sinh đến đón tiếp với lãnh đạo ở xung quanh nhìn rồi ngạc nhiên mà hô lên, nhưng ngại người ta còn ở đây nên cũng không dám thảo luận.

Chính Trì Bối cũng không tự chủ được mà dừng tầm mắt ở trên người Tần Việt, yên lặng cảm thán.

So sánh người với người khiến người ta tức chết.

Lãnh đạo dẫn bọn họ vào, đi một mạch đến phòng nghỉ Trì Bối mới nghe xong toàn bộ…… Trường học cho bọn họ thiết lập nơi chuyên làm khảo sát, mà Tần Việt phải tổ chức một buổi diễn thuyết cho trường học, vào lúc 11 giờ, ở địa điểm sân gì đó toàn bộ đều đã sắp xếp thỏa đáng.

Gặp mặt với lãnh đạo cũng coi như bình thường, trên cơ bản thì là nói chuyện, khen nhau, thuận tiện nói chuyện về người máy yêu đương mà anh muốn làm hiện tại, tóm lại…… là khách sáo với nhau.

Trì Bối đứng ở một bên mà yên lặng nghe, lúc Tần Việt giới thiêu mình thì nở một nụ cười, chào hỏi với người ta.

Không lâu sau, Tống Văn Hạo và Trì Bối rời khỏi phòng nghỉ, đi ra ngoài sửa sang lại bảng câu hỏi khảo sát.

"Trì Bối."

"Làm sao vậy?" Trong tay Trì Bối còn ôm bảng câu hỏi.

Tống Văn Hạo chỉ vào hai cái bàn trước mặt, nói: "Đợi lát nữa cô cứ ngồi ở đây thu phát cho sinh viên đi ngang qua đây đi, tôi đi phát là được, đợi lát nữa còn có mấy người trong hội học sinh sẽ đến đây giúp."

Trì Bối giật mình ngẩn ra, vội vàng từ chối: "Không cần, để tôi đi phát cho."

Tống Văn Hạo liếc nhìn chân cô một cái: "Chân khỏi rồi?"

Trì Bối: "……" Cô kinh ngạc mà nhìn Tống Văn Hạo: "Anh sao lại biết?"

Hỏi xong, Trì Bối cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, chỉ số thông minh như trở nên thấp hơn không ít. Cô không tự nhiên mà ho một tiếng, giọng điệu dịu dàng: "Chân tôi đã không sao rồi, nhiệm vụ bày vẫn có thể giải quyết được."

"Không cần." Tống Văn Hạo kiên trì: "Tần tổng nói để cô ngồi ở đây sửa sang lại là được rồi, cái khác để chúng tôi làm."

Trì Bối im lặng một lát, cũng không từ chối nữa.

"Nếu có cần thì nhất định phải gọi tôi."

"Yên tâm."

Không lâu sau, mấy người trong hội học sinh cũng đến đây, Trì Bối nói những việc cần chú ý rõ ràng với mấy người họ xong thì kệ cho bọn họ đi phát bảng câu hỏi.

Cô ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng giải đáp vài thắc mắc cho sinh viên.

Nhiệm vụ không nặng, nhưng cũng không coi là nhẹ.

Thật ra các sinh viên trong trường cũng rất thú vị, chính cô cũng chưa tốt nghiệp nên có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và kích động của mọi người, thậm chí còn có sinh viên nữ điền xong đơn còn hỏi cô.

"Chị gái ơi."

"Ừm?"

"Ông chủ công ty của các chị cũng đến đúng không?"

Trì Bối bật cười, gật gật đầu: "Có, lát nữa còn có diễn thuyết ở sảnh lớn, có hứng thú có thể đến nghe một chút."

"Khi nào vậy?" Ánh mắt cô gái trước mặt sáng lên.

"11 giờ bắt đầu."

Loại diễn thuyết này, ngoài hội học sinh chuyên ngành về máy tính đi nghe ra thì những người cảm thấy hứng thú cũng có thể đi, cũng không giới hạn số người, cũng không giới hạn chuyên ngành. Nghe một chút, có khi còn có thể học được không ít thứ.

Đương nhiên, cũng có không ít bạn học đi vì Tần Việt.

Buổi sáng, sinh viên có thể đến điền bảng câu hỏi cũng không nhiều. Dù sao mới là thứ ba, có không ít sinh viên vẫn phải lên lớp, ngoài lúc tan học có nhiều người hơn một chút chứ thời gian còn lại vẫn bình thường.

Đến tiết thứ ba, Trì Bối bắt đầu sửa sang lại đống tờ đơn kia, tách độc thân và không phải độc thân ra, thuận tiện cho lúc về vào sổ.

Cô một mình vùi đầu mà làm nên cũng không chú ý đến có người tới gần mình.

Cho tới lúc có một cái bóng hiện lên ở trước mặt, Trì Bối mới từ từ ngẩng đầu, bất thình lình chẳng kịp chuẩn bị mà chạn phải ánh mắt của Tần Việt.

Hai người liếc nhau, Trì Bối cúi đầu tiếp tục sửa, không nói một lời.

Tần Việt mới đi ra từ văn phòng lãnh đạo, còn hơn hai mươi phút là phải chuẩn bị diễn thuyết nên muốn đi ra hít thở không khí, kết quả không tự chủ được lại đi đến bên này. Anh cụp mắt nhìn chằm chằm Trì Bối một lát, tay tùy ý rút một bảng câu hỏi rồi chỉ nhìn một cách đơn thuần, ánh mắt chuyên chú.

Đến lúc Trì Bối phân loại tờ đơn trong tay xong thì Tần Việt còn chưa xem xong. Cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Tần Việt rồi nhắc nhở: "Tần tổng, nên đưa tờ đơn cho tôi."

Tần Việt cong cong khóe miệng, liếc nhìn cô một cái: "Tâm trạng không tốt?"

"Ai tâm trạng không tốt." Trì Bối trợn mắt trắng, thuận tay lấy lại tờ đơn trên tay anh: "Anh còn không đi diễn thuyết đi, đợi lát nữa lại bị muộn."

Nghe thấy vậy, Tần Việt cười.

Anh hơi cong ngón tay, một tay nhét túi đứng ở trước mặt cô, dâng người cao dài, trông qua có chút cảm giác hờ hững, mà trên thực tế…… người này đúng là thật sự không đứng đắn.

Vào lúc Trì Bối vừa định đứng lên thì Tần Việt chợt nói: "Chuyện diễn thuyết, chỉ có trợ lý Tống biết."

Ngụ ý vô cùng rõ ràng, cũng không phải anh cố ý gạt không cho Trì Bối biết, chủ yếu đây là hành trình lúc lâm thời mới định ra. Ban đầu Tần Việt cũng không muốn đồng ý, nhưng suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý. Thật ra anh không thích diễn thuyết, cũng không thích lộ mặt ở trước nhiều người, nhưng chuyện lần này từ chối thì không tốt lắm.

Trì Bối nghe thế thì lạnh nhạt ồ một tiếng: "Đã biết."

Cô nhìn Tần Việt, xuyên vào ánh mắt sâu xa không thấy đáy kia của anh, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Thật ra cô không tức giận, chỉ có chút không vui.

Trì Bối không ngốc, chỉ là vấn đề tình cảm cô có chút không nhạy, hơn nữa cũng không dám nghĩ. Dù sao một người từ nhỏ đến lớn không có nam sinh theo đuổi, sao dám đi nghĩ…… chợt có một người đàn ồn chất lượng tốt như vậy có hảo cảm với mình, thích mình.

Nhưng càng ở chung, cô càng cảm thấy không đúng.

Nửa đêm tối hôm qua, thậm chí cô còn gửi tin nhắn cho Trì Bảo, dò hỏi chị xin nhờ Tần Việt chú ý mình thế nào, Trì Bảo bên kia trả lời một câu rất đơn giản.

—— Không nhờ thế nào cả, anh ta là cái loại người chị nhờ thì anh ta sẽ giúp ư, thuận miệng đề ra một câu đừng để em bị bắt nạt là được rồi.

Từ tối hôm qua cô đã suy nghĩ, thật ra ý của Tần Việt được biểu đạt rất rõ ràng, chỉ là cô không dám nghĩ thôi. Hơn nữa vừa rồi ở trên đường, cô nghe ra ý ở ngoài lời của Tống Văn Hạo, câu bạn trai đó.

Có khi Tống Văn Hạo cảm thấy mình che dấu rất tốt, nhưng Trì Bối là loại người một khi đả thông hai mạch nhâm đốc là có thể thông suốt toàn bộ. Giống như toán học ở cấp ba, ban đầu thành tích toán học của cô thật sự kém đến muốn nổ tung, năm lớp mười ấy Trì Bảo để cô học khoa văn, vì thi toán đều không đạt tiêu chuẩn.

Nhưng Trì Bối muốn đến công ty giúp chị, muốn hướng đến phát triển phương diện khoa học kỹ thuật, làm biên trình. Cô muốn học ngành máy tính, tuy rằng cũng tuyển dụng khoa văn, nhưng học sinh chuyên ngành thích học khoa học tự nhiên hơn, thế là cô học mỗi ngày học mỗi ngày. Chợt có một ngày…... Hình như cô đã hiểu nguyên lý toán học, không đến thời gian một học kỳ, thành tích toán học của Trì Bối đã lên một tầm cao mới, làm tất cả mọi người lau mắt mà nhìn.

Cô chính là kiểu người này, một khi có điểm thông, là thông hiểu toàn bộ đạo lý. Cho dù là học tập hay là chuyện khác.

Vừa rồi ở trong xe, rõ ràng cô đã nhìn ra câu trêu chọc kia của Tống Văn Hạo, hỏi xong mắt anh ất còn nhìn Tần Việt…… Coi như là cô có ngốc nhưng cũng biết Tống Văn Hạo đã nhìn ra, thậm chí còn còn có thể đang giúp Tần Việt.

Cho nên mới nhìn vào ánh mắt chăm chú của Tần Việt cố ý nói ra một câu như vậy.

……

Mà vừa rồi, chỗ cô cứ mười sinh viên đến hỏi thì chín sinh viên là vì tìm hiểu về Tần Việt mà tới, tuy rằng biết các cô đều mang theo tâm trạng sùng bái, nhưng tưởng tượng đến đây, Trì Bối vẫn là có một chút không vui.

Người này quá mức quyến rũ, không có lúc nào là không tản ra sức quyến rũ của mình.

Tần Việt nhíu mày, xem xét ngữ điệu thay đổi của cô rồi gọi một câu: "Trì Bối."

"Cái gì?" Trì Bối nhìn anh, tầm mắt từ dưới mà nhìn lên, dừng ở chỗ cổ anh, cúc áo sơ mi trắng cài kín khác dáng vẻ lười biếng lúc sáng, cô nghĩ đến dáng vẻ hầu kết của người này chuyển động lúc sáng ấy là bên tai lại đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt của mình, nhìn bạn học lui tới cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi?"

Tần Việt hơi cong môi, nhíu nhíu mày, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: "Chắc chắn làm thế nào cô cũng sẽ không vui?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top