Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cô có thể nhìn ra thì vô cùng kỳ diệu rồi. Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy Tần Việt nói rất đúng, chuyện anh làm cũng rất rõ ràng.

Cõng mình, mang mình đi chơi, khi mình nói muốn ở một nhóm với anh, anh đều thỏa mãn hết. Trì Bối không biết người khác theo đuổi người ta thì thế nào, nhưng kiểu của Tần Việt...... Nếu không phải cô đột nhiên ý thức được thì có khi anh làm nhiều chuyện hơn nữa, cô cũng sẽ không nghĩ là Tần Việt đang theo đuổi mình.

Im lặng một lát, Trì Bối nhìn chữ anh viết trên phiếu câu hỏi, cũng rất lạnh nhạt mà ồ một tiếng: "Không nhìn ra."

Cô trực tiếp oán giận lại.

Tần Việt: "......"

Anh bỗng bật cười, nheo mắt nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Không còn gì muốn nói?"

Trì Bối ngây ngốc, cô lắc đầu: "Phải nói gì?"

Tần Việt hơi cong khóe miệng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, nghiêng đầu ghé vào bên tai cô rồi khẽ giọng hỏi: "Có cho theo đuổi không."

Cho đến lúc trở lại khách sạn, trong đầu Trì Bối vẫn là những lời này.

Có cho theo đuổi không.

Lúc ấy cô kinh hãi quá, không dám trả lời nên thừa dịp có sinh viên qua đây hỏi là trực tiếp lặn mất luôn, lúc cô nói chuyện với sinh viên này xong thì cũng không thấy Tần Việt đâu nữa.

Đến lúc bọn họ rời khỏi trường học, người nọ vẫn chưa trở lại.

Lúc tối rời khỏi trường học chỉ có Trì Bối với Tống Văn Hạo cùng nhau về, theo như lời của Tống Văn Hạo, tạm thời Tần Việt có chút việc cần xử lý nên đã đi rồi.

Trì Bối không để ý mà ừ một tiếng, ở dưới tầng tùy tiện ăn chút gì xong thì về phòng.

Nghĩ lại biểu cảm của Tần Việt lúc dò hỏi, gương mặt cô vẫn có chút nóng.

Dường như Tần Việt của lúc ấy không giống với Tần Việt mà cô biết lắm, cũng có loại dịu dàng không nói nên lời. Giống như chỉ có ở trước mặt mình thì người này mới có một mặt như thế. Trì Bối nằm ở trên giường nghĩ nghĩ, cho tới khi Trì Bảo gọi điện thoại đến thì suy nghĩ này của cô mới bị cắt đứt.

"Chị."

Trì Bảo ừ hừ một tiếng, nhìn em gái đang khoanh chân ngồi ở trên giường: "Hôm nay thế nào? Có mệt không?"

"Không mệt." Trì Bối nói: "Bọn em chỉ là đến trường học dạo một vòng, Tần Việt còn mở diễn thuyết ở trường học."

Trì Bảo à một tiếng, "Cái này chị biết."

Cô ấy không hỏi chuyện của hai người mà chỉ quan tâm đến trạng thái của Trì Bối. Sau một lát hai chị em trò chuyện, hàn huyên, Trì Bối đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Chị, em hỏi chị một câu nhé."

Trì Bảo: "......"

Cô ấy cũng không muốn Trì Bối hỏi mình cái vấn đề mà cô muốn hỏi kia lắm. lúc diễn thuyết buổi sáng đó, Trì Bảo xem rồi, nếu ngay cả bóng lưng của em gái mình cô ấy cũng không nhận ra được thì Trì Bảo này cũng chẳng cần làm chị ruột nữa. Nhưng càng là vì như thế, cô lại càng không muốn đối mặt với chuyện này.

Phòng nữa phòng mãi nhưng dường như không thể phòng được.

"Muốn hỏi gì nào?"

Trì Bối tỏ vẻ nghi ngờ mà nhìn cô, sau đó mở miệng hỏi: "Vì sao chị lại căng thẳng thế?"

Trì Bảo nghẹn, cô ấy trừng mắt nhìn cô: "Chị căng thẳng chỗ nào?"

Trì Bối: "Đâu cũng thấy căng thẳng, có phải chị biết em muốn hỏi gì không?"

"Có liên quan với Tần Việt?"

"Ừm."

Trì Bảo nghĩ một chốc, thấy cũng không cho được cô quá nhiều đề nghị nên chỉ nói sơ sơ: "Trong chuyện làm thương nhân thì mọi việc của Tần Việt đều thuận lợi, còn những chuyện khác chị cũng không rõ lắm, nhân phẩm không kém quá, nếu em thật sự thích chị sẽ không cản, nhưng mà......"

"Gì cơ?"

Trì Bảo cười gằn: "Nếu muốn yêu đương với em thì ít nhất anh ta phải vượt qua ải của chị."

Trì Bối: "...... Ồ."

"Em chỉ có phản ứng này?"

Trì Bối chớp chớp mắt: "Nếu không chị còn muốn em có phản ứng gì." Cô làm nũng với Trì Bảo, lẩm bà lẩm bẩm: "Chị, nếu em làm ra chuyện gì thì chị cũng sẽ không trách em đúng không."

"Em muốn làm gì?"

Trì Bối suy tính một lát, sau đó mới nghiêm túc nói: "Còn chưa nghĩ ra."

Trì Bảo: "......"

Cô ấy không nên có bất cứ chờ mong gì với em gái mình.

Hai chị em nói chuyện tào lao hơn nửa tiếng đồng hồ mới tắt video.

Tạm thời Tần Việt có việc đến chỗ triển lãm khoa học kỹ thuật giúp chuyện, đúng lúc đều là người quen nên lán lại mở một cuộc hội nghị ngắn.

Còn gặp thêm mấy người, đều là bạn bè giới thiệu cho nhau.

Đến lúc kết thúc quay lại khách sạn đã là 8 giờ tối, anh mới ở ngoài vào thì gặp hai nhân viên khác của công ty.

Hai người hô lên: "Tần tổng."

Tần Việt khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Vừa mới đi ăn cơm?"

"Vâng, chúng tôi vừa ở ngoài về." Đại Trần nhìn anh rồi cười cười: "Tần tổng mới bận việc xong?"

Tần Việt ừ một tiếng, anh chợt hỏi: "Trì Bối có đi cùng các cậu không?"

"Không." Tiểu Trần cũng không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, anh ấy nói: "Chúng tôi có hỏi cô ấy nhưng cô ấy nói mình không đói lắm."

Nghe thế, Tần Việt như có điều suy nghĩ mà trầm mặc hẳn. Ra khỏi thang máy, anh lời ít mà ý nhiều: "Hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Vâng."

Tần Việt nhìn thang máy từ từ đi lên, anh gọi điện thoại cho Tống Văn Hạo, nói hai câu rồi trực tiếp cúp máy.

Tiếng chuông cửa vang lên, Trì Bối vừa mới tắm xong đi ra, lúc này tóc vẫn còn ướt. Cô chợt nghĩ đến cuộc đối thoại buổi sáng, thế là dán ở sau cửa hỏi một tiếng: "Ai vậy."

"Là tôi." Giọng nói trầm trầm của Tần Việt truyền đến.

Trì Bối tạm ngừng một chút, nghĩ trong chốc lát mới mở cửa rồi nhô cái đầu ra: "Tần tổng, đã trễ thế này còn tìm tôi có chuyện gì?"

Tần Việt híp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, đánh giá từ trên xuống, "Tắm rồi?"

Mọi tiếng động chợt im rồi.

Trì Bối há miệng thở dốc, cảm thấy cơ thể của mình mới tắm xong mà giờ lại còn nóng hơn. Cô yếu ớt nói: "Anh biết rõ rồi còn cố hỏi."

Tần Việt cười, nhìn cơ thể được cô che qua cánh cửa, anh nhỏ giọng hỏi: "Không muốn cho tôi vào?"

"Không muốn." Trì Bối từ chối với lời lẽ chính đáng: "Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, không an toàn đâu."

Tần Việt bị cô làm cho tức cười, duỗi tay vỗ vỗ khăn trên đầu cô, ánh mắt đầy dịu dàng: "Tối nay chưa ăn cơm?"

"Ừm, không có khẩu vị."

"Bởi vì tôi?"

"Ai vì anh, anh đừng tự luyến chứ." Trì Bối cũng không biết tại sao, từ cuộc đối thoại buổi chiều ấy, dường như cô càng lúc càng suồng sã với Tần Việt, càng lúc càng thả buông bản thân. Nói chuyện với Tần Việt trở nên trực tiếp hơn, cũng càng lúc càng có loại cảm giác cậy sủng mà kiêu.

Loại cảm xúc này, trước kia chỉ có lúc cô ở trước mặt Trì Bảo. Bởi vì Trì Bối biết chị sẽ cưng chiều mình, cô cũng thích làm nũng với Trì Bảo nên mới có thể như thế.

Nhưng bây giờ...... Cô không thể nói rõ cảm xúc trong lòng. Có lẽ là vì Tần Việt đối với cô quá tốt, khiến cho cô có cảm giác Tần Việt cũng sẽ giống như Trì Bảo, dung túng bản thân cô vô điều kiện.

Tần Việt liếc nhìn cô với hàm ý sâu xa, "Chắc chắn không giận?"

Trì Bối không còn gì mà nói: "Tôi là người nhỏ mọn như vậy à."

Cô thật sự không giận, chỉ là khẩu vị không tốt lắm thôi.

Tần Việt lười biếng đáp lời: "Em hẹp hòi hơn chút thì càng tốt."

"Có ý gì."

Tần Việt cười, xỏ tay vô túi rồi dựa vào cửa phòng cô, liếc nhìn cô rồi nói: "Như vậy mới có cớ qua đây dỗ em."

Tim cô đập bịch bịch điên cuồng, cả người đều ngây ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top