Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Canh ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người dựa vào gần nhau, lúc này họ vẫn đang trong trường học, đã thế vị trí đứng còn là nơi thông suốt bốn phía, mọi bên đều có sinh viên đi qua đây.

Trì Bối cảm nhận được toàn bộ hơi thở của Tần Việt đều phả xuống mặt mình, thần kinh cũng vì thế mà căng chặt.

Cô cũng không phải một người hỏi mà không dám đối mặt, tuy rằng vừa rồi là do nóng não mới hỏi ra nghi ngờ dưới đáy lòng, nhưng không thể hiện cho việc cô không dám đối mặt trực tiếp với vấn đề này. Chỉ là do tâm lý cá nhân khiến cho cô muốn trốn một chút, ít nhất là phải chải vuốt tâm trạng của mình thật tốt đã.

Như lời nhóm bạn cùng phòng nói, đầu tiên cô phải biết ý của mình trước, sau khi nghĩ xong mới tiếp tục được.

Trì Bối yên lặng lui về sau một bước, Tần Việt ép đến gần, cô tiếp tục lui, thế nhưng cô càng lui thì Tần Việt lại càng áp sát. Cho đến khi cô dựa vào một cái cây cổ thụ, không còn đường lui nữa thì hai người mới dừng lại.

Trong thoáng chốc cả bầu không khí cũng trở lên mập mờ, lông mi Trì Bối khẽ run, há miệng thở dốc muốn nói, nhưng còn chưa nói thì sinh viên từ bên kia về không nhìn thấy rõ tình trạng của hai người nên trực tiếp hô lên: "Chị ơi,  phiếu trả lời của chúng em......"

Giây phút tiếp đó, Trì Bối đẩy Tần Việt ra, vẻ mặt ửng hồng nhìn về phía hai người kia: "Xong rồi sao?"

Hai nữ sinh kia sửng sốt, sau đó ngơ ngác gật đầu: "Xong...... Xong rồi."

Trì Bối mỉm cười, né được Tần Việt rồi đi về chỗ bọn họ: "Để chị xem xem, hôm nay làm phiền các em rồi, cũng đã đến thời gian cơm trưa, đi ăn cơm trước đi."

"Được." Tuy bọn họ khá tò mò về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ là...... Lúc đi về trước, hai người kia còn không quên quay đầu lại nhìn Trì Bối với Tần Việt một cái, sau đó chụm đầu vào nhỏ giọng thảo luận. Thấy người ta rời đi, Trì Bối mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô thật sự lo lắng...... Vì dù sao hai người họ vừa mới làm ra chút hành động gì đó quá giới hạn.

Lúc Trì Bối cúi đầu sửa sang lại bảng câu hỏi thì người kia đã đi về bên cạnh cô.

Tần Việt không nhắc lại chuyện vừa rồi, anh cụp mắt nhìn cô: "Đi ăn cơm trước đi."

"Anh...... Không phải anh phải ăn cơm với lãnh đạo nhà trường à?"

Vậy thì cô đi làm gì.

"Không muốn đi?"

Trì Bối tự hỏi hai giây, sau đó lắc lắc đầu: "Không phải."

Cô đi theo Tần Việt ra cổng trường học, trong lúc này hai người không nói một câu nào.

Thật ra nơi lãnh đạo trường học đặt cũng không xa lắm, là một khách sạn gần trường, trông qua rất sang trọng, có lẽ nơi này thường dùng để tiếp khách.

Lúc hai người bọn họ đến thì Tống Văn Hạo đã chờ ở cửa.

Nhìn thấy Trì Bối, rõ ràng trong mắt Tống Văn Hạo có ý cười, vui vẻ lên chào hỏi: "Chỉ chờ hai người thôi đấy."

Trì Bối có chút xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi: "Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi."

Tống Văn Hạo xua tay: "Không sao, Tần tổng đến muộn không sao."

Trì Bối: "......"

Ba người cùng đi vào, người ngồi bên trong toàn là lãnh đạo trường học, đừng bàn đến việc những ánh mắt nhìn Tần Việt kia có bao nhiêu thân thiết. Mấy người vào chỗ, vị trí của Trì Bối thật không may, vừa lúc ở cạnh Tần Việt. Bên kia của Tần Việt...... Là phó hiệu trưởng của đại học S.

Cô có hơi đói bụng, uống nước trái cây đặt ở trước mặt mình xong thì vùi đầu ăn đồ ăn, mặc kệ mấy người kia nói chuyện với nhau, gì cũng không ảnh hưởng đến cô.

Trì Bối rất thích ăn xương sườn, đã vậy hương vị xương sườn của khách sạn này không tệ, vì thế mà cô ăn một cách nồng nhiệt, nhưng dù vậy cũng không quá mức. Lúc bắt đầu Trì Bối vẫn nghiêm túc ăn, cho đến khi...... Cô phát hiện có gì đó sai sai, mỗi lần cô gặm xương sườn xong thì xương sườn chuyển đến trước mặt cô đều sẽ dừng lại trong chốc lát.

Một lần có thể nói là trùng hợp, hai lần có thể nói là ngoài ý muốn, số lần nhiều thì lạ rồi.

Cô cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy Tần Việt thu tay đang đè ở bàn quay lại.

Trong lúc nhất thời, Trì Bối không biết nên biểu đạt cảm xúc trong lòng mình thế nào.

Trước kia ——

Người chú ý cô ăn cơm như vậy chỉ có cha mẹ.

Cô chớp chớp mắt rồi rời tầm nhìn.

......

Tuy rằng Tần Việt đang nói chuyện với phó hiệu trưởng, nhưng lúc nào cũng chú ý đến hành động của người cạnh mình, thấy Trì Bối uống đến ly nước trái cây thứ ba thì nhỏ giọng nói: "Uống chút nước ấm đi."

Trì Bối hậm hực thu tay lại, ừ một tiếng.

Lãnh đạo ở một bên trông thấy thì không nhịn được cười: "Tần tổng còn quản lý chuyện này của nhân viên?"

Tần Việt cười nhạt, cũng không có chút che giấu nào, anh giải thích: "Không quan tâm đến những người khác."

Trì Bối nghe thế thì tim đập nhanh hơn.

Cô cảm thấy Tần Việt có chút bất chấp tất cả, có lẽ anh biết bản thân biết được tâm tư của anh, cho nên cũng không che giấu gì cả, gì cũng biểu đạt rất trực tiếp, không hề dè dặt.

Mà trên thực tế, Tần Việt đúng thật là nghĩ như thế.

Lúc trước lo mình mà quan tâm thì sẽ dọa cô, nhưng bây giờ anh thấy lá gan của Trì Bối lớn hơn tưởng tượng của anh. Trong chuyện này, Tần Việt đã xem thường cô rồi.

Anh vẫn cho rằng mình tiến quá nhanh rồi, biểu hiện quá mức rõ ràng sẽ dọa người ta mất, kết quả...... Ngoài dự đoán.

Lãnh đạo nhà trường ngẩn ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Bối, sau đó cười cười: "Đã hiểu đã hiểu."

Tần Việt không giải thích nhiều.

Ăn cơm trưa xong đã là hơn một tiếng sau.

Bữa cơm này khiến Trì Bối no căng.

Cô đi theo Tần Việt với lãnh đạo cùng trường học, nắng chiều đầy ấm áp, lãnh đạo hàn huyên mấy câu xong thì tự giải tán, mà bọn họ thì còn cần phải ở đây đến chiều mới đi được, dù sao còn có không ít phiếu chưa hoàn thành.

Tống Văn Hạo đã tìm cớ rời đi từ lúc hai người đến đây, bây giờ chỉ còn Trì Bối với Tần Việt đơn độc ở chung.

Cô không nhìn người bên cạnh mà lập tức đi về vị trí ban đầu của mình, yên tĩnh ngồi ở đó, bắt đầu soạn lại tài liệu của về sau chưa soạn xong.

Không tốn nhiều thời gian, Trì Bối đã phân loại xong, cô nhìn xung quanh một vòng, sân trường không có nhiều người lắm, phần lớn sinh viên đã về ký túc xá nghỉ trưa, cô nghĩ nghĩ rồi móc phiếu câu hỏi chưa điền xong của mình ở trong túi ra, ghép loạn những câu trả lời của sinh viên rồi điền vào, thế cũng đâu có ai chú ý đâu.

Lúc Trì Bối đang hết sức chuyên chú điền thì trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười.

"......"

Cô nhìn Tần Việt đứng trước mặt, thoải mái mặc cho anh xem phiếu của mình: "Tần tổng, nếu ngài không có việc gì thì có thể đi sang một bên nghỉ ngơi."

Tần Việt nhíu mày, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ là...... Trì Bối lại dịch ra xa, tránh chạm phải cánh tay của người bên cạnh.

Ngồi xuống, Tần Việt bắt đầu tháo cà vạt, ngón tay thon dài cầm nút thắt kéo một phát xuống, cái cà vạt vừa chặt vừa trông cấm dục ban đầu giờ đang treo lỏng lẻo trên cổ anh, thế thì cũng thôi đi...... Nhưng tháo cà vạt xong, Tần Việt lại bắt đầu cởi cúc áo sơmi, bắt đầu từ cúc cao nhất, cởi hai cái ra xong mới thôi.

Trì Bối không muốn nhìn, nhưng lại không khống chế được tầm mắt của mình.

Cô cứ nhìn chằm chằm như thế, ngay cả phiếu cũng quên điền.

Làm xong tất cả, Tần Việt đến gần bên cạnh cô rồi khẽ mỉm cười: "Đẹp?"

Mặt Trì Bối đỏ lên, quay mặt đi nói thầm: "Sao mà tôi biết được đẹp hay không đẹp."

Tần Việt nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn cái tai đang đỏ lên của cô rồi thêm lời bình: "Ừ, khẩu thị tâm phi."

Trì Bối: "......"

Cô giận đấy.

Nghĩ nghĩ, Trì Bối cũng dứt khoát bất chấp tất cả theo, trực tiếp hỏi: "Tần tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không nhìn ra?"

"Hả?"

Anh thong thả kéo một phiếu câu hỏi chưa điền sang rồi nói: "Tôi đang theo đuổi em."

Trì Bối: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top