Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi qua đường to, đến tiệm cháo đối diện. Buổi tối, việc làm ăn của tiệm cháo không tệ, ngoài cháo ra thì còn có những đồ ăn khuya khác, có rất nhiều người ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài.

Trì Bối và Tần Việt tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống, gọi hai phần cháo với mấy phần ăn vặt xong thì yên lặng mặt đối mặt ngồi chờ.

Cô bị Tần Việt nhìn đến nỗi có hơi mất tự nhiên, vì thế không nhịn được mà muốn phân tán sự chú ý của mình. Lấy điện thoại ra chơi thì đúng lúc trong nhóm đang nói chuyện phiếm, là Ôn Điềm Nhã đang oán giận cấp trên của cô ấy, Liễu Nhân Nhân hùa theo, còn Vu Tòng Hạm thì thỉnh thoảng mới nổi lên.

Cô xem một lát, sau đó không nhịn được mà nói: [ Còn đang thực tập mà, nhịn chút sẽ qua thôi. ]

Ôn Điềm Nhã: [ ......???? Đêm hôm khuya khoắt, sao cậu vẫn ở trong đây? ]

Trì Bối: [ Sao mình lại không ở trong đây? Hôm nay ông chủ cậu tìm cậu đi xã giao à? Có phải uống nhiều rồi không. ]

Liễu Nhân Nhân: [ Uống thì có uống, nhưng không say, mình đã uống trà giải rượu rồi. ]

Trì Bối yên tâm: [ Vậy nghỉ ngơi sớm đi, mới là giai đoạn đầu của thực tập, chắc chắn sẽ chưa thích ứng được, chúng ta phải kiên trì. ]

Vu Tòng Hạm: [ Cậu và Tần tổng thế nào rồi? Trong lòng có ý kiến gì chưa? ]

Trì Bối: [ Đã có, lúc về sẽ nói với các cậu. ]

Mới nhắn được mấy câu mà người phục vụ của tiệm đã mang đồ ăn lên. Tần Việt thấy vậy thì nói: "Ăn trước đi."

Trì Bối tắt điện thoại rồi ừ một tiếng.

Xung quanh toàn là tiếng cười náo nhiệt đầy vui vẻ, chỉ có bàn của bọn yên tĩnh nhất, đều im lặng mà ăn.

Trì Bối nghĩ một lát, có phải trong quá khứ Tần Việt cũng yên tĩnh như vậy không, nhưng hình như không nghĩ ra được...... Hiểu biết của cô về Tần Việt rất ít.

"Nghĩ gì thế?"

Trì Bối ngẩng đầu nhìn anh: "Nghĩ một chuyện."

"Hửm?"

"Vì sao anh......" Trì Bối trở tay chỉ chỉ mình: "Không nghĩ ra."

Cô không nghĩ ra vì sao Tần Việt lại thích mình, mặc dù cô tự nhận là dáng vẻ của mình cũng không tệ lắm, nhưng tính cách bình thường, cũng không phải là loại hình khiến người ta thích. Hơn nữa kiểu đàn ông như Tần Việt đây thì chưa gặp qua dạng phụ nữ nào chứ, sao lại có hứng thú với mình như vậy.

Đây là điều cô phát hiện từ lúc mới bắt đầu cho đến tận bây giờ nhưng vẫn chưa nghĩ thông.

Thật ra sở dĩ lúc trước không muốn đi tìm hiểu cũng là vì điều này, cô cảm thấy Tần Việt thích mình là một chuyện rất vi diệu, rất không chân thật.

Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của Tần Việt nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó mới nói: "Không biết."

Trì Bối: "......"

Cô nghẹn họng, không nói được gì: "Không biết chút nào?"

"Ừm."

Đề tài này đã bị giết chết hoàn toàn, tiếp đó Trì Bối cũng không biết nên hỏi gì. Bản thân cô không phải người nói nhiều, thế là cũng chỉ có thể im lặng tiếp tục ăn cháo.

Ăn xong, Tần Việt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, cũng không đề nghị đi thêm lát nữa, hai người dọc theo đường cũ trở về khách sạn.

Trì Bối đứng ở trước cửa phòng, nhìn người đàn ông đằng sau rồi nhấp môi: "Tôi về phòng trước đây, ngủ ngon."

"Đợi đã."

Bước chân của Trì Bối dừng lại, cô quay lại nhìn anh: "Còn có việc gì sao?"

Tần Việt khom người sát lại gần cô, giọng nói dịu dàng kia cất lên một câu giải thích: "Vấn đề em hỏi kia, sau này anh sẽ cho em đáp án."

"Hả?" Cô bối rối, xoay lòng vòng mới nhận ra anh đang chỉ cái gì. Trì Bối đỏ mặt, cô gật gật đầu: "Thật ra...... Không trả lời cũng không sao."

Tần Việt nhíu mày, nhếch khóe miệng: "Muốn trả lời."

Anh dán bên tai cô rồi nghiêm túc nói: "Mỗi câu mà em hỏi, anh đều cho em đáp án."

......

Cho đến lúc quay về phòng rồi, Trì Bối vẫn cảm thấy tai mình đang nóng.

Cô cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng Tần Việt chưa nói gì, chưa nói lời gì dỗ con gái vui vẻ, nhưng cô cảm nhận được sự vui vẻ nhất định nào đó không thể hiểu được và cảm giác được đối đãi nghiêm túc. Trì Bối chưa chưa từng yêu đương, cũng chưa từng ở cạnh nam sinh, cho nên không biết những điều này đối với người khác có ý nghĩa gì, có lẽ ở trong mắt những người khác đây không tính là gì, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Loại vui vẻ này kéo dài, đến tận buổi sáng hôm sau tâm trạng cô vẫn không tệ lắm.

Sáng hôm sau, phạm vi điều tra nghiên cứu của bọn họ lại mở rộng thêm không ít. Tần Việt không đi cùng bọn họ, theo báo cáo là đi xử lý chút việc riêng, nhưng Trì Bối vẫn nhận được tin nhắn của anh, nói là đến một trấn nhỏ gần đây có chút việc, buổi tối sẽ về, cụ thể là gì cô cũng không hỏi, cũng cảm thấy không thích hợp để hỏi.

Nhưng Tần Việt có thể chủ động nói với cô là đã thể hiện anh thật sự nghiêm túc theo đuổi cô.

......

Thời tiết ban ngày đầy âm u, đến xế chiều là cảm nhận được rõ trời sắp mưa. Trì Bối với Tống Văn Hạo đứng cạnh nhau mà nhìn, có chút lo lắng.

"Cảm giác như trời sắp mưa."

Tống Văn Hạo nhìn dự báo thời tiết rồi gật đầu nói: "Có lẽ sẽ mưa, Trì Bối, cô về nghỉ ngơi trước đi, bên này để tôi xử lý là được."

Trì Bối bật cười, lắc đầu từ chối: "Tôi cũng là đến để làm việc, tôi đi với anh. Tôi sẽ qua bên kia khảo sát, sau đó chúng ta sẽ về?"

"Cũng được." Thời tiết này hay thay đổi, bọn họ cũng không mang ô.

Hai người bàn bạc, sau đó trước khi mưa đã thu dọn xong các tài liệu khảo sát, vừa mới lên xe thì những hạt mưa to đã trút xuống.

Trì Bối ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn mưa to bên ngoài mà có chút lo lắng: "Tần Việt có lái xe ra ngoài không?"

Lúc cô thức dậy thìTần Việt đã không còn ở khách sạn.

Tống Văn Hạo ngẩn ra, có hơi kinh ngạc mà nhìn cô: "Tần tổng lái xe đi."

Trì Bối gật gật đầu, yên tâm hơn chút rồi.
"Có lẽ cơn mưa này không dừng ngay được."

"Ừm, đừng lo lắng, nếu ngày mai trời còn mưa thì chúng ta có thể ở khách sạn làm một phần đăng ký trước, cũng không xem như là lười biếng." Giọng nói kèm theo tiếng cười của Tống Văn Hạo truyền đến: "Bận ba ngày, nghỉ ngơi chút cũng khá tốt."

"Ừm."

Đến 10 giờ đêm, Trì Bối nhìn điện thoại, Tần Việt còn chưa về.

Cô nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Tần Việt, nhưng không ai nghe.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Tần Việt xong thì chuẩn bị ngủ. Cô hơi mệt, những tài liệu ban ngày đó đã soạn lại xong hết rồi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Người mệt mỏi nên tuy là có chút lo lắng nhưng rất nhanh đã ngủ rồi.

Lúc Tần Việt về đã là nửa đêm.

Quê quán anh là thành phố S, chẳng qua là hiếm có người biết mà thôi, anh về nhà bên kia một chuyến, đi xử lý một ít chuyện xong mới quay lại. Lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ kia thì đã rất khuya.

Anh gọi lại cho Trì Bối, là trạng thái không nhận. Tần Việt nhìn thời gian, nhíu mày đoán...... Có lẽ người đã ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top