Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12 : Ai Cũng Từng Chọn Lựa

Chap 12 : Ai Cũng Từng Chọn Lựa

Au: Yen Thanh

Beta: Reii

Sau cuộc gặp với Hàn Anh, Chu Tử Thư cứ trằn trọc mãi, sắp tàn canh rồi vẫn chưa thể ngủ, cứ mỗi lần nhắm mắt thì lại lờ mờ thấy hình ảnh cố nhân đến vấn tội.

Chu Tử Thư trong quá khứ một vẻ lạnh nhạt, nghĩ sống chết chỉ là lẽ thường, sớm đã thành thói quen nên việc vung kiếm chém giết cũng không còn lạ lẫm, y cũng không màng thoát khỏi thế giới tàn nhẫn ấy. Y biết làm sao để không biến mình thành một con người – một con người có lương tâm và tình cảm, đây cũng là một loại tự bảo hộ xuất phát từ bản năng: Chỉ có thể là làm việc và không suy nghĩ thì mới có thể không bức điên bản thân.. Y chỉ là với bàn tay dính đầy máu nâng Đại Khánh trung hưng giang sơn. Thịnh thế này giống như một tay áo hoa mỹ rộng lớn, bàn tay y đây, thời thời khắc khắc giấu trong tay áo, không dễ dàng cho người ta thấy. Đợi đến khi chiến loạn hủ bại thời đại này đều qua đi hết, mọi người an cư lạc nghiệp, sử sách lật sang một trang mới.. thiết nghĩ, chắc nó cũng sẽ biến mất trong sử sách thôi.

Chu Tử Thư chưa từng tự xem mình là đại anh hùng gì đó, y chỉ là một khôn trạch không biết tự lượng sức. Vừa muốn trấn hưng sơn hà, lại muốn chu toàn cho người bên cạnh..

- A Nhứ, A Nhứ, phu nhân gối chiếc khó ngủ dục cầu bất mãn sao? Vi phu cũng đâu muốn, nhưng có người khác ở đây vẫn là nên tiết chế. – Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư cứ chập chờn không thể ngủ yên biết y gặp ác mộng nên cố tình trêu đùa.

Nếu như bình thường Chu Tử Thư sẽ phát hỏa xách Bạch Y lên đòi xiên Ôn Khách Hành, thì hôm nay y lại xích lại gần hắn, tựa lên vai hắn.

- Lão Ôn, ta khi thiếu thời tự đánh giá bản thân quá cao, nên đã chọn lựa một con đường không thể quay đầu.

- Huynh đang hối hận ư?

- Vậy thì không, mỗi một triều đại đều cần một thanh kiếm máu mở đường. – Chu Tử Thư lắc đầu tự giễu. - Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục..

- Rõ ràng là tu la sao lại mang tâm địa tạng, Chu Tử Thư huynh chưa làm bản thân mình phát điên xem như đã là kỳ tích rồi. – Ôn Khách Hành khẽ ôm siết bờ vai gầy yếu đang tựa vào hắn.

- Là ta không dám để bản thân phát điên. Lão Ôn, nhiều lúc ta rất hâm mộ ngươi, có thể sống vì bản thân, vì chính mình mà tranh đoạt.

- Chu Tử Thư, ai cũng từng lựa chọn, đúng cũng được, sai cũng được, nếu quá mệt mỏi thì buông xuống thôi, không ai có thể làm khó ngươi ngoại trừ chính ngươi.

Ôn Khách Hành nói cho Chu Tử Thư nghe, cũng là đang nói với chính hắn. Hắn chọn Chu Tử Thư, không chỉ một lần. Nếu đã thế hắn sẽ không làm khó chính mình nữa, cứ điên dại mà thiêu đốt sinh mệnh như con thiêu thân cho y, cho chính hắn, cùng lắm là dùng mệnh trả giá cho đoạn duyên kiếp này.

__

Đến địa giới Lạc Dương, Chu Thư lấy ra hai đấu lạp cho mình và Ôn Khách Hành.

- Cái thứ này sẽ che bớt vẻ đẹp của ta, không đeo.

- Thêm một việc chi bằng bớt một việc, ngươi đội vào cho ta. – Chu Tử Thư trực tiếp dùng vũ lực trấn áp.

- A Nhứ, ngươi bắt nạt ta. – Ôn Khách Hành tố cáo.

Hai người vào thành Lạc Dương trong tiếng lải nhải của vị cốc chủ nào đó. Chu Tử Thư ném dây cương để tiểu nhị dắt ngựa đi, còn mình thì lôi Ôn Khách Hành vào khách điếm.

- Trưởng quầy cho ta hai phòng thượng hạng.

- Chỉ cần một phòng thôi, ngươi cũng chuẩn bị một bàn thức ăn luôn đi. – Ôn Khách Hành lấy một thỏi bạc vụn ném cho trưởng quầy.

- Ta.. quên mất.. – Chu Tử Thư y vẫn chưa quen với mối quan hệ mới của mình.

- Lần sau nhớ là được. – Ôn Khách Hành cầm lấy tay y khẽ xiết rồi dắt y về phía nhã gian dùng cơm.

Món ăn được bê lên, Chu Tử Thư lại chỉ uống rượu, mãi chẳng động đũa, Ôn Khách Hành chau mày gắp thức ăn vào chén y.

- A Nhứ, ăn cơm đi, đừng mới chỉ chạy khỏi mắt lão yêu bà thì lại biến thành tửu quỷ.

- Lão Ôn, cô nhi Trương gia. – Chu Tử Thư nhướng mày về phía dưới tửu lâu.

- Xem ra, là đã đến từ sớm đợi lão yêu bà. – Ôn Khách Hành gắp một đũa thịt cay đưa đến bên miệng Chu Tử Thư. - Há miệng, ăn cơm trước đã.

- Lão Ôn, đứa trẻ Thành Lĩnh đó xem như cũng có duyên bèo nước với ta.

- Hửm? – Ôn Khách Hành buông đũa

- Thu cái ánh mắt đó của ngươi lại cho ta. – Chu Tử Thư cầm một chiếc đũa lên gõ đầu Ôn Khách Hành. - Nó mới bao nhiêu tuổi chứ, ngươi ghen với nó làm gì?

- Bất cứ sinh vật giống người nào tiếp cận ngươi ta cũng không thích!

- Thần kinh! Dẹp ngươi sang một bên đi. Ta muốn nói ngươi đừng làm khó nó. Đứa trẻ đó rất thiện lương.

- Ngươi là người đã đưa nó từ Động Đình đến Thái Hồ cho Triệu Kính, lại âm thầm bảo vệ nó ở chỗ Cao Sùng?

- Haizzz đi thuyền bá vương một lần, nào ngờ bị người nhà người ta gán cho cục nợ đó.

- A Nhứ, ngươi cũng có ngày này à? – Ôn Khách Hành cười lớn, hắn thật muốn gặp người khiến cho A Nhứ nhà hắn phải chịu thiệt. - Yên tâm, ta cũng không có hứng thú bắt nạt mấy đứa trẻ đâu.

- Lão Ôn, ngươi lúc trước bắt nạt A Tương sao không thấy ngươi nói thế. – Lời vừa ra khỏi miệng Chu Tử Thư liền hối hận, Cố Tương mãi là vết thương lở loét không bao giờ khỏi trong mối quan hệ của hai người.

- A Tương, nha đầu đó chịu khổ quen rồi, không thân kiều thịt quý như mấy đứa trẻ nhà bình thường.

Ôn Khách Hành buông ra mấy lời đó rồi đứng lên bỏ lại Chu Tử Thư mà lên phòng. Chu Tử Thư đau lòng nhìn Ôn Khách Hành rời đi thì thào

“Nếu có thể ta nguyện dùng mạng mình đổi cho muội ấy..”
__

Trương Thành Lĩnh được hai hộ vệ dẫn đi mua vài thứ trên phố, cậu luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình. Thời gian bị người người truy sát khi trước đã luyện cho cậu một giác quan nhạy bén với nguy hiểm.

- Chúng ta mau trở về thôi. – Thiếu niên nói với hộ vệ bên cạnh.

Chu Tử Thư bình tâm lại nhìn xuống dưới phố thì thấy một nhóm người khả nghi đuổi theo Trương Thành Lĩnh, y đứng lên cầm theo bầu rượu phi thân đuổi theo ngao ngán mắng:

- Thằng nhóc sao chổi này, cứ ra đường là chọc phải họa sát thân là sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top