Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16: MỆNH TA KHÔNG DÀI

Chap 16: MỆNH TA KHÔNG DÀI

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Khi phía đông hửng lên những tia sáng đầu tiên, giọt sương đêm lưu luyến đọng lên những đóa hoa lê trắng muốt long lanh tinh khiết, mà nam nhân mặc trường bào màu đỏ lửa đứng giữa khung cảnh ấy như là đóa bỉ hoa bỉ ngạn lạc lối ở nhân gian. Kiêu hãnh rực rỡ, lại ẩn chứa sát khí nồng đậm.

“Tiểu quỷ, hối hận rồi đi.”

Nhạc Phượng Nhi điều khiển cơ quan ở xe lăn bắn một hạt thông về phía Ôn Khách Hành. Hắn cũng chẳng thèm quay đầu mở quạt hất thứ kia ghim lên thân cây ở phía xa.

“Lúc mắng người hăng lắm mà, giờ ở đây bày ra bộ mặt thối với ta làm gì?”

“Ta không cố ý làm huynh ấy tổn thương, nhưng...”

Ôn Khách Hành không biết phải miêu tả cảm xúc của hắn lúc này như thế nào nữa. Đêm qua, lão yêu bà gần như thoi thóp trên tay hắn, khiến hắn nhớ lại chuyện A Tương... nên khi Chu Tử Thư muốn chạm vào bà ấy hắn mới trong vô thức đề phòng y, cùng buông ra những lời kia.

“Tuy lý trí ngươi chọn tha thứ cho Chu Tử Thư, nhưng sâu trong tiềm thức ngươi vẫn luôn nghi kỵ y, luôn ghi lòng tạc dạ y đã từng phản bội ngươi.”

“Ta...”

“Ta thật không hiểu đám người trẻ các ngươi đang sợ hãi điều gì? Mối quan hệ mong manh nghi kỵ lẫn nhau hiện giờ có gì tốt mà cứ khư khư giữ lấy! Muốn chọn ra lý do để khoan thứ cho đối phương điều tiên quyết là phải có lý do. Ngồi xuống cùng y nói rõ ràng chuyện ba năm trước, cho y cơ hội biện giải.”

“Lão yêu bà, có những lằn ranh mong manh một khi bước qua thì không thể quay đầu.”

“Nương ngươi, hèn nhát mà nói nghe xuôi tai quá! Bà già này không quản nữa! Ngươi muốn chết đâu thì chết đi, đừng lẩn quẩn ở chỗ ta là được.”

Cơ quan khởi động, tiểu cảnh cùng cây lê xung quanh đồng loạt xoay chuyển phong bế Lê viện, đóng sập cửa vào mặt chủ nhân Quỷ cốc.
___

Trương Thành Lĩnh được vị tỷ tỷ xinh đẹp Diễm quỷ sắp xếp ở Lan viện, tỷ ấy nói những bạn nhỏ thích học tập như nó sẽ thích viện này. Nó không biết vì sao tỷ tỷ ấy lại biết nó thích đọc sách, nhưng nơi đây có một tòa kinh các rất lớn, ngoài rất nhiều bí tịch của võ lâm thì còn có đủ loại bí tịch của quan ngoại, các loại du ký, tạp thư... Nếu đến đây là một kỳ tài mà không phải phế sài như nó thì chỉ cần vài năm thôi, với mớ bí tịch này kẻ đó nhất định sẽ danh chấn giang hồ, hùng bá một phương. Nó có chút tức giận với chính nên đưa tay vỗ thật mạnh lên đầu.

“Đã không thông minh còn đập kiểu đó thì ngốc luôn đấy!”

Một bầu rượu rỗng đập lên tay Thành Lĩnh, Chu Tử Thư đang nằm trên mái nhà phơi nắng suy nghĩ nhân sinh bị tên nhóc ngốc kia phá rối cáu kỉnh chọi bầu rượu mắng.

“Chu thúc thúc...”

“Sao cái tật hở tý là rơi nước mắt này của ngươi mãi không sửa được thế!”

Chu Tử Thư phi thân xuống bên cạnh Thành Lĩnh, đưa cho nó một trái cam.

“Cho ngươi đó, ăn đi.”

Tiểu Thành Lĩnh là bé ngoan, mỹ nhân thúc thúc nói nó ăn, nó liền ngồi xuống bóc quả cam ra ăn, nhưng... Mặt nó xoắn tít, xanh ngoét, gắng gượng mãi vẫn không nuốt xuống được đành lè ra, “Chua quá!”

“Chua?” Chu Tử Thư ném đi trái đang cầm trong tay. “Ồ, thế thì không ăn nữa.”

Lúc nãy y đi lung tung nhìn thấy một cây cam lúc lỉu bắt mắt nên hái vài quả, vốn tính vừa phơi nắng vừa nếm thử. Nhưng hắn sợ chua, nên rượu đã hết mà cam vẫn còn nguyên một chỗ. May là gặp con thỏ ngốc họ Trương này nên để nó thử giúp~
Thành-ngố-Lĩnh vừa bị người ta mang ra làm chuột bạch cũng không biết, ngốc nghếch nhăn nhó.

“Đúng đó, Chu thúc thúc người đừng ăn! Nó chua ê răng luôn ấy.”

Trương gia cát cứ một phương, Trương Ngọc Sâm làm người khôn khéo thế nào lại nuôi ra một con thỏ trắng thuần không có một cọng lông tạp? Hàng nhặt về à? Chu Tử Thư đăm chiêu đi một vòng quanh Trương Thành Lĩnh, y xuất thủ nắn thử gân cốt của Thành Lĩnh, rồi lại túm lấy tay nó thả nội lực thăm dò kinh mạch. Tuy có một ít nội lực tạp nham nhưng căn bản đứa trẻ này là một tờ giấy trắng. Y có chút tiếc tài, ngọc quý thượng đẳng bị xem thành đá cuội mà bỏ phí rồi.

“Tiểu tử, ta hỏi ngươi, trong đám bí tịch kia nếu cho ngươi chọn học một bộ ngươi chọn bộ nào?”

Ở tàng thư các kia có tất cả loại võ công thượng thừa, vốn Chu Tử Thư nghĩ đứa trẻ trước mắt sẽ phải suy nghĩ rất lâu nhưng không, y nghe nó đáp:

“Thứ con muốn học ở đây không có.”

“Không có? Tiểu tử ngươi nghĩ kỹ chưa?" Chu Tử Thư ngồi vào bàn lật xem những bí tịch mà Thành Lĩnh đã lấy khỏi giá sách: kiếm phổ, đao phổ, nội công tâm pháp... có thể nói là đủ thể loại.

“Căn cốt con kém, lại đã qua thời gian tốt nhất để luyện công. Những thứ kia có tốt cách mấy cũng không dành cho con.”

“Nên ngươi buông xuôi bản thân?”

Thành Lĩnh ngẩng đầu lên mỉm cười chân thành, hai mắt trong veo nhìn Chu Tử Thư.

“Những thứ vốn có không hợp với con thì con sẽ tự tạo ra cái hợp với mình thôi! Đường là do người đi mà có, con không thông minh nhưng con sẽ không từ bỏ bản thân đâu ạ.”

“Khẩu khí thật lớn nha, nhưng lão tử thích!” Chu Tử Thư cười vang. “Tiểu tử, để ta giúp ngươi đi tắt một đoạn đường nhé.”

Chu Tử Thư tung người cước bộ như nhành liễu đung đưa trước gió, khinh công thi triển, khi tàn ảnh xuất hiện ở đỉnh tàng thư các thì chân thân của y đã trở về trước mặt Thành Lĩnh đưa cho nó một khối bánh hạt phỉ.

“Cái này ngọt nè, bồi thường cho ngươi.”

“Chu thúc thúc, người mở tiệc trà trên nóc nhà à?”

“Tiểu tử, cái này là trọng điểm hả?”

Tiểu Thành Lĩnh sau khi bỏ qua vụ tiệc trà trên nóc nhà thì mới bắt đầu líu lưỡi. Vị thúc thúc này thật sự là người hả? Khinh công tuyệt mỹ phi phàm kia là thật sao, không phải diễn nghệ lừa người chứ?

“Chu thúc, cái kia...Là thật hả?” Thành Lĩnh rốt cuộc hỏi ra miệng.

“Đó gọi là Lưu Vân Cửu Cung Bộ, muốn học không?”

“Thúc sẽ dạy con thật ư?”

“Ừ, để ngươi có thể còn sống tới lúc sáng tạo ra cái thứ võ công của riêng ngươi.”

Trương-ngơ ngác-Lĩnh mặt đầy dấu hỏi.

“Cái thể chất hút tai họa của ngươi chạy nhanh chạy giỏi thì may ra có thể sống lâu thêm mấy ngày.”

“Con cũng có muốn vậy đâu!”

Lĩnh là Lĩnh giận rồi đó nha, nó cũng đâu muốn suốt ngày vừa ra đường là gặp sát thủ đâu chứ.

“Cuối cùng có học không?”

“Có có có chứ ạ. Hoàng thiên tại thượng...” Trương Thành Lĩnh quỳ xuống muốn làm đại lễ bái sư nhưng bị cản lại.

“Ta không có ý nhận đồ đệ, cái lạy này miễn đi.”

“Nhưng người dạy võ công cho con...?”

“Mệnh ta không dài, nhận không nổi cái trách nhiệm làm thầy này.”

Ở phía ngoài cửa viện, Ôn Khách Hành đang đi tìm Chu Tử Thư khắp nơi, đi mãi tới sân viện ở nơi cuối cốc thì nghe được lời kia. Hắn quên hết mớ lời xin lỗi dỗ dành đã lẩm nhẩm nãy giờ mà xông tới túm lấy tay Chu Tử Thư, xoay người y lại.

“Ngươi nói mệnh ai không dài!”

“Đêm qua chưa mắng xong nên tìm ta gây sự tiếp à?”

Chu Tử Thư chau mày hắt tay Ôn Khách Hành ra. “Ở đây có trẻ con, về Trúc viện đi chúng ta cùng tính sổ.”

“Chu thúc thúc...”

“Ta có việc đi trước, ngày mai ngươi đến Trúc viện tìm ta nhé.” Chu Thử Thư vỗ vỗ đầu trấn an Thành Lĩnh.

“A Nhứ... Ta không phải muốn mắng huynh.” Ôn-bây giờ mới thấy sợ-Hành phân trần.

“Muốn nói gì thì về Trúc viện rồi nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top