Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23: MUỘI MUỘI

Chap 23: MUỘI MUỘI

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Cố Tương cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi, nàng phải mau tỉnh lại thôi, nàng có chuyện rất quan trọng cần nói với chủ nhân... Nhưng đó là chuyện gì, nàng lại không tài nào nhớ ra được.

“Chủ... nhân...”

Tiểu mỹ nhân luôn ngủ say trên giường băng khẽ chớp mở hai mắt, miệng nàng bật ra âm thanh khản đặc khó khăn gọi ra tiếng. Tào Úy Ninh kinh hỉ làm rơi cả chén nước đang cầm trong tay, hắn chạy như bay đến bên giường để xác nhận một lần nữa rằng bản thân không nghe nhầm.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!”

“Lạnh... Chủ nhân... A Tương lạnh.”

Cố Tương nức nở. Hàn khí từ giường băng ngàn năm xông thẳng vào kỳ kinh bát mạch vốn ứ đọng héo rũ của nàng, nội lực sau bao năm ngủ vùi không thể lập tức luân chuyển, Cố Tương cố gắng chuyển động thân thể để co người lại trốn tránh hơi lạnh. Tào Úy Ninh thấy nàng đau đớn khổ sở liền không màng phép tắc, bế bổng thân thể gầy yếu kia lên để nàng ngồi gọn trong lòng mình. Rồi hắn truyền chân khí cùng tin hương ôn hòa ấm áp của mình cho nàng, từng chút, từng chút dịu dàng vỗ về:

“Có ta ở đây, không lạnh nữa.”

Khi Ôn Khách Hành nhận được tin chạy tới thì thấy cảnh muội muội của mình nằm gọn trong vòng tay của tiểu tử thúi họ Tào. Máu nóng bốc lên, Quỷ chủ vung tay đoạt lại A Tương và đập cho Tào Úy Ninh một chưởng.

“Tiểu tử thối, sao ngươi dám chạm cái móng heo của ngươi vào người muội ấy!”

“Ta không... khụ... có ý làm nhục tiểu thư.” Tuy Ôn Khách Hành ra tay không nặng lắm, nhưng hắn võ công thâm hậu, đập một chưởng trực diện như thế vẫn khiến Tào Úy Ninh thọ thương thổ huyết.

“Chủ nhân... chủ nhân.” Cố Tương như chó con tìm được chủ sau chuỗi ngày đi lạc, túm chặt lấy y phục của Ôn Khách Hành bật khóc.

“A Tương đừng sợ, ca ca ở đây. Không sao rồi, có ca ca ở đây, sẽ không để ai ăn hiếp muội nữa.” Ôn Khách Hành ôm chặt lấy Cố Tương mà run rẩy rơi lệ, muội muội tưởng đã mất nay lại tìm về được.

“Chủ nhân...” Cố Tương nấc nghẹn một tiếng kia rồi lại ngất đi.

“A Tương...”

Nhạc Phượng Nhi ở chỗ Trúc lư xa xôi cuối cùng cũng đuổi kịp tên điên Ôn Khách Hành về đến. Bà đưa tay xoa ngực để ổn định hơi thở rồi mới lên tiếng:

“Gào cái gì mà gào, mau đưa con bé cho Tào tiểu tử đi! Người vừa tỉnh lại yếu ớt như nó sao chịu nổi uy áp của ngươi?”

Tào Úy Ninh tuy sợ hãi sát khí đang tỏa ra ngùn ngụt của Ôn Khách Hành, nhưng nhìn tiểu cô nương trắng xanh không chút sinh khí thì sự đau lòng vô danh liền chiến thắng mọi nỗi sợ. Hắn tiến đến chỗ Quỷ chủ, đưa tay ôm lấy Cố Tương:

“Ngài giao muội ấy cho ta đi.”

“Lão yêu bà, nam nữ thụ thụ bất thân đó!” Ôn Khách Hành vẫn cố chấp chống đối.

“Thế ngươi không phải nam nhân à?”

“Ta là ca ca của muội ấy.”

“Giờ là lúc cãi ngang đấy hả?” Nhạc Phượng Nhi nổi điên lên quát lớn, “Đưa con bé cho Tào tiểu tử ngay cho ta, còn ngươi cút ra ngoài chờ!”
___

Trời ngả về tây, nha hoàn đã thắp đèn ở các phòng. Chu Tử Thư thả quyển y lý trong tay xuống, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ nhìn về phía tiền thính. Thân ảnh kia vẫn không thấy quay về.

“A Lĩnh, hôm nay tập đến đây thôi. Đi rửa tay rồi vào ăn cơm.” Chu Tử Thư vẫy tay gọi tiểu Thành Lĩnh đang đứng tấn với chậu nước đội trên đầu.

Nghe được lệnh đặc xá, Thành Lĩnh chân tay rã rời nằm bò ra đất thở dốc. Ôn thúc thúc chọc giận Chu thúc nhưng người chịu khổ lại là nhóc, cuộc sống thật quá khó khăn mà!

Nha hoàn có lẽ do thói quen nên vẫn bày ra ba bộ bát đũa, khiến cho vị trí đang trống kia càng trở nên nổi bật. Chu Tử Thư cầm đũa gắp một đũa thức ăn vào bát Trương Thành Lĩnh.

“Mau ăn đi, còn đợi gì nữa?”

“Ôn thúc, thúc ấy...”

“Hắn có việc rồi, không cần đợi.”

Chu Tử Thư tự nhiên thấy thèm rượu, thèm cái cay nồng xông vào trong lục phủ ngũ tạng, xóa đi sự hư không tịch mịch lúc này. Nhưng y bây giờ còn có hài tử, không thể càn rỡ làm hại thân thể được. Đang bần thần thì một bóng hồng y lao tới nhảy bổ vào ôm siết lấy y từ phía sau, cả thân thể nặng trịch của hắn dựa cả vào y. Hắn chôn mặt vào vai y, nấc nghẹn không thành lời:

“A Nhứ...”

“Hửm?”

“A Tương muội ấy về rồi, muội muội của chúng ta về rồi.”

Từng giọt nước mắt nóng hổi xuyên qua tầng tầng lớp lớp y phục khiến bờ vai của Chu Tử Thư bỏng rát. Y hơi xoay người muốn thoát khỏi cái ôm siết của Ôn Khách Hành, nhưng càng cố dùng sức thì càng bị ôm siết gắt gao hơn. Chu Tử Thư đành bất lực vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ôn Khách Hành, nhẹ giọng dỗ:

“A Diễn, ta muốn thấy gương mặt đệ.”

Trương Thành Lĩnh ngồi cắn đũa ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị hai tiểu tỷ tỷ bên Bạc Tình ty mỗi người một bên bịt miệng quắp đi.

Ôn Khách Hành lúc này đã bình tĩnh hơn một chút. Hắn bước ra phía trước ngồi xổm rồi rúc vào lòng Chu Tử Thư, áp sát vào nơi có hài tử của họ.

“Lão Ôn, ngươi nói A Tương đã trở về là có ý gì?” Cái hy vọng viễn vông nào đó lại nhen nhóm trỗi dậy, y thận trọng dò hỏi, vì dù sao Cố Tương mãi là nghịch lân trong mối quan hệ rối mù của họ.

“Năm đó ngoài cứu sống ta, lão yêu bà còn giữ lại một chút hơi thở cho A Tương. Ba năm kiên cường ròng rã, cuối cùng muội ấy cũng đã chiến thắng âm sai mà quay trở lại dương gian với chúng ta.”

Cố Tương tỉnh lại làm cho tảng đá luôn đè nặng trong lòng của Ôn Khách Hành bỗng chốc trở nên nhẹ đi rất nhiều. Chỉ cần A Tương không chết thì mọi lỗi lầm, phản bội đều có thể dễ dàng tha thứ. Người thương bỏ đi đã quay về, muội muội tưởng chừng đã mất đi nay lại tìm thấy, hắn lại sắp có hài tử. Một kẻ lang thang ở nơi địa ngục tăm tối, một cô nhi không nhà vào lúc không ngờ tới nhất lại sắp có được một gia đình hoàn chỉnh, một mái nhà của riêng mình. Hạnh phúc ập tới bất ngờ khiến cho Quỷ chủ mưu trí hơn người trở nên như đứa trẻ mất phương hướng, luống cuống cần một ai đó vỗ về trấn an.

“Hài tử, con mau ra đời đi, để tiểu cô cô của con mang con đi chơi. Muội ấy biết rất nhiều trò thú vị đó!”

Chu Tử Thư không dám tin vào tai mình nữa. Nha đầu Cố Tương không chết, đây là trời cao cảm thấy y quá đáng thương nên bù đắp cho y ư? Y đưa tay vỗ đầu đứa trẻ lớn xác đang nhỏ to tâm sự với hài tử trong bụng y:

“Lão Ôn, nếu đây là mộng ta nguyện mãi không tỉnh giấc.”

“A Nhứ, đây là thực không phải mộng, ngươi hãy cảm thụ xem.” Ôn Khách Hành vươn người đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Chu Tử Thư rồi hôn lên môi y, dịu dàng âu yếm, “Mỗi ngày của chúng ta sau này đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, tin ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top