Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25: QUÊN ĐI CŨNG TỐT

Chap 25: QUÊN ĐI CŨNG TỐT

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Có những sai lầm sẽ như cơn mưa rơi xuống rồi vỡ vụn, phai nhạt theo dòng chảy thời gian. Chẳng còn dấu vết. Nhưng có những sai lầm như băng giá rơi xuống rồi tích tụ, lớn dần theo thời gian. Năm tháng qua đi vẫn trơ lỳ ở đó. Cố Tương chính là một phần núi băng kia trong lòng Chu Tử Thư, là sai lầm mà y cả đời không dám quên. Cố Tương từ cõi chết trở về đối với y là chuyện vui mừng khôn tả, nhưng tới giờ y mới gom đủ can đảm đi nhìn muội ấy. Can đảm đối diện với hận ý của muội ấy.

Giữa tháng ba, Lê viện ngập trong sắc trắng ngần của hoa lê. Tia nắng hồng quyện lẫn màu trắng tinh khiết rung rinh trong gió xuân ấm áp. Sinh khí bừng bừng. Dung phu nhân ngồi trên xe lăn gấp đến mức muốn bật dậy.

“Đừng vấn như thế, A Ngôn! Con bé còn nhỏ, kim thoa già quá. Ai nha đừng đừng chiếc trâm đó không hợp với A Tương!”

“A Phượng, bà đừng chỉ trỏ nữa.” La Phù Ngôn cáu lên ném hết mớ kim thoa trang sức về khay, xắn tay áo lườm Dung phu nhân, “Ngon thì tự làm đi.”

“Ta mà làm được thì đã không bó chân bó tay bị cô làm tức chết nãy giờ!”

“Chủ nhân, phu nhân, để nô tỳ bới tóc trang điểm cho A Tương nhé.” Liễu Thiên Xảo vừa dọn xong tảo thiện, nàng bước đến gỡ lấy chiếc lược gỗ mà La Phù Ngôn đang cầm trong tay.

“Diễm quỷ tỷ tỷ, tỷ về rồi. Hai người họ phiền chết đi được!” Giọng nói của tiểu cô nương lanh lảnh mềm mại. Nàng ôm lấy Diễm quỷ dụi đầu làm nũng, “Dì La sắp bứt trụi tóc muội rồi.”

“Nha đầu bạc bẽo, uổng công ta thương ngươi.” La Phù Ngôn dí tay vào trán Cố Tương giận dỗi.

“Mới sáng sớm đã náo nhiệt thế.” Ôn Khách Hành nửa ôm nửa dìu Chu Tử Thư vào cửa. Hắn vỗ lưng y nhỏ giọng trấn an, “Ta ở đây, cùng huynh gánh vác.”

“Cốc chủ.” Diễm quỷ dẫn đầu chúng nha hoàn hành lễ, khi nhìn thấy Chu Tử Thư bên cạnh hắn liền sững người. Nàng làm bán lễ nhẹ giọng vấn an, “Công tử.”

Nhạc Phượng Nhi cùng La Phù Ngôn cũng cứng người. La Phù Ngôn bước đến chỗ Cố Tương cố ý nắm lấy tay nàng khống chế, Nhạc Phượng Nhi thì phất tay để nha hoàn đẩy xe đến trước mặt phu phu Ôn Chu.

“Không phải đã nói lát nữa ta sẽ sang Trúc lư rồi ư? Sao hai đứa lại chạy đến đây?”

“Ta đến thăm muội ấy.” Chu Tử Thư bấm vào tay Ôn Khách Hành ngăn hắn lên tiếng.

Cố Tương bị La Phù Ngôn ôm lấy chỉ có thể nghiêng đầu qua, mở to mắt hạnh nhìn về mỹ nhân bệnh nhược đang được chủ nhân nàng dìu. Người đó một thân bạch y phiêu dật. Nàng lười đọc sách nên thật sự không đủ chữ nghĩa để miêu tả người kia, chỉ có thể nói người này chính là mỹ nhân mà người ta hay miêu tả trong sách. Diện quan như ngọc. Cốt cách mỹ nhân.

“Chủ nhân, khôn trạch mỹ nhân này là ai thế? Thật xinh đẹp!” Cố Tương mỉm cười khóe miệng cong cong mang theo trêu ghẹo, “Có phải là chủ mẫu người lừa về không?”

“A Tương, muội không biết y là ai sao?” Ôn Khách Hành không dám tin vào tai mình.

“Không nha, người đẹp như huynh ấy nếu từng gặp sao muội có thể quên được.”

“Lão yêu bà, đây là làm sao vậy?”

“Ta cũng không rõ.”

“Bà, bà, bà cứ đến lúc quan trọng liền không đáng tin!” Ôn Khách Hành tức tới nói lắp luôn.

Cố Tương thật sự quên rồi. Quên đi cơn gió tanh mưa máu ở Thanh Nhai ba năm trước. Cũng quên đi Chu Tử Thư là ai, quên đi căm hận bị phản bội. Giống như vì quá bi thương nên nàng lựa chọn quên đi. Dung phu nhân nói với Chu Tử Thư, “Có lẽ đây là ý trời. Ngươi cũng tự tha thứ cho bản thân đi.”

“Chủ mẫu, người thật đẹp.” Mấy ngày nay được chủ nhân cưng chiều hết mực khiến cho Cố Tương to gan lớn mật nằm soài ra ghế bành công khai ngắm nhìn Chu Tử Thư.

Cộp! Quỷ chủ lên máu rồi nhé. Xú nha đầu dám ở trước mặt hắn trêu ghẹo phu nhân hắn? Ba ngày không ăn đánh liền lên nóc nhà lật ngói mà. Ôn Khách Hành kí cái cốp lên đầu Cố Tương. Kí muốn lủng đầu.

“Ngươi trêu ghẹo ai đó?” Ôn Khách Hành véo tai Cố Tương, “Gọi tẩu tẩu.”

“Tẩu, người xem xem, chủ nhân hắn hung dữ quá trời!” Cố Tương trốn sau lưng Dung phu nhân và La Phù Ngôn vừa làm mặt quỷ với Ôn Khách Hành vừa gào lên méc tội hắn, “Hắn đánh ta làm ta váng đầu rồi, có phải sẽ ngốc luôn không? Dì La, người xem đầu con đi!”

“A Tương ngoan, không sao không sao, để tẩu ngươi đòi lại công đạo cho ngươi.” La Phù Ngôn ôm Cố Tương vào lòng giúp nàng thổi thổi xoa xoa.

“Ngươi đánh con bé làm gì?” Chu Tử Thư nắm tai Ôn Khách Hành xoắn vặn. Người khác gọi y tiếng tẩu tẩu kia nhất định bị ăn đánh, chỉ riêng từ miệng nha đầu Cố Tương là khiến y rưng rưng vui vẻ chấp nhận, “Suốt ngày chỉ biết dùng bạo lực.”

“Nó làm phản rồi, dám trêu ghẹo huynh!” Quỷ chủ bị cả nhà xúm lại chèn ép, uy phong gì đó đều rơi hết ngoài cửa rồi. Ôn Khách Hành tủi thân dưng dưng nhìn phu nhân của mình, “A Nhứ, thế mà huynh bênh nó, đánh ta.”

“Ngươi nói quàng nói xiên gì đó? Muội ấy trêu ghẹo ta lúc nào?”

“Nó khen huynh đẹp. Trước giờ khi ta khen huynh không phải huynh đều mắng ta lưu manh đó sao!”

“Muội ấy khác, ngươi khác.” Chu Tử Thư có xúc động muốn một đao bổ đầu tên điên nhà mình ra xem bên trong có gì. Ghen với cả muội muội của mình với cái lý do trời ơi đất hỡi. “Đừng ở đây làm khùng làm điên mất mặt nữa. Theo ta về Trúc lư.”

“A Nhứ, huynh đừng kiếm cớ trốn châm cứu.” Ôn Khách Hành xuất chiêu túm lấy cổ tay phu nhân mình, “Chiêu này không xài được đâu.”

“Ta đâu có.” Chu thủ lĩnh bị bắt bài ngại ngùng ngẩng đầu ngắm trần nhà.

“Lôi lôi kéo kéo ngứa cả mắt.” Dung phu nhân lên tiếng, “Hai đứa dẫn nhau về phòng hí hú cho đã đi. Lát ta sẽ qua bên đó thi châm.”

“Tiền bối!!!”

“Ta nói sai sao mà gào? Phu phu hai đứa tiết chế lại đi, mấy tháng đầu không thể hành phòng. Cọ cọ rồi phát hỏa thì chính hai đứa chịu khổ thôi.”

“Lão yêu bà, bà cái gì cũng dám nói!” Ôn Khách Hành ôm lấy phu nhân đang ngượng chin mặt nhà mình, tránh cho y ngượng quá hóa rồ xông lên cắn người. “A Nhứ, ta đưa huynh về phòng.”

“Tránh, lão tử có chân có tay tự về được. Ngươi đừng cứ dán lên người ta nữa!”

Thủ lĩnh Thiên Song giết người không chớp mắt lúc này lại như tiểu mỹ nhân thẹn thùng bỏ chạy. Má đỏ hây, eo nhỏ chân dài, kiều đồn căng mẩy.  Cảnh đẹp, cảnh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top