Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3 : Rượu cùng Đàn Hương(18+)

Chap 3:
RƯỢU CÙNG ĐÀN HƯƠNG

Au : Yên Ninh

Beta : Reii

Note:
Thai ký: Mỗi khôn trạch sẽ có một thai ký tượng trưng cho thân phận aka tuyến thể

Kỳ Vũ lộ bị cưỡng ép quá lâu, nên một khi phát tác chính là thiên hỏa bùng nổ , mãnh mẽ như hồng thủy. Ôn Khách Hành cũng bị sự mãnh liệt này nuốt chửng mùi đàn hương vốn phiêu đãng dịu nhẹ bỗng trở nên nồng đậm mang theo chút ý đồ trấn nhiếp, so chiêu cùng hương rượu .

- Ta cùng ngươi uống rượu thâu đêm, cùng ngươi cộng chẩm bao lần, thế mà cũng không thể nhận ra . Chu đại nhân giấu giếm thật giỏi.

Nâng người đang bị tình dục chi phối mà nắm chặt sàng đan lên, Ôn Khách Hành đưa tay muốn thoát đi mớ y phục ướt nhẹp chướng mắt thì bị người vốn đang mềm oặt kia đưa tay ngăn lại

- Tắt đèn.

- Giờ mà ngươi còn có khí lực quan tâm chuyện này , hửm. Tay hắn đặt ở bên hông Chu Tử Thư khẽ bóp, sao lại gầy thế này?

- Tắt đèn, xin ngươi...

Thấy giọng y có chút run rẩy như là van xin, Ôn Khách Hành lại không thể không mềm lòng chiều theo. Hắn vung tay thổi tắt hết nến cả phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt của dạ mình châu trong phòng.

Khi ánh sáng vụt tắt, Chu Tử Thư nhẹ thở ra một chút, sau đó y khẽ rướn ngươi lên muốn hôn lên đôi môi Ôn Khách Hành, nhưng có chút lệch nên chỉ chạm lên cằm hắn.

- Vội hiến thân vậy sao? Sau này khi thanh tỉnh rồi có khi biết là ai đang cùng ngươi lăn lộn, có thể Chu đại nhân sẽ hối hận đấy.

Gạt ra mớ quần áo phiền phức, Ôn Khách Hành thả ra tin hương càng nồng đậm, sau đó không báo trước cắn mạnh lên thai ký nơi bả vai Chu Tử Thư. Mùi đàn hương theo vết thương truyền vào cơ thể Chu Tử Thư, kỳ vũ lộ được kích phát triệt để.

- Nóng... nóng... lão Ôn, ta khó chịu.. eo Chu Tử Thư vốn linh động mềm dẻo, vào lúc này thì chẳng khác gì rắn nước quấn lấy Ôn Khách Hành

Ôn Khách Hành áp đảo y xuống, môi hôn lên, đầu lưỡi vói vào tìm kiếm, đảo loạn trong khoang miệng lại ép buộc đối phương đáp lại. Nụ hôn mang theo dằn vặt trộn lẫn bi thương. Đến khi thóa dịch không kịp nuốt chảy xuống hắn mới buông tha môi y. Bạc môi vốn tái nhợt giờ vì bị dày vò mà trở nên tiêm diễm no đủ. Ôn Khách Hành dùng ngón tay khẽ miết nhẹ lên cánh môi đó.

- Rõ ràng biết rằng ngươi là kẻ nhẫn tâm , bạc tình thế mà hết lần này đến lần khác vẫn thua vào tay ngươi. Ôn Khách Hành ta xem như nhận chút mệnh tàn này.

Bàn tay mang theo vết chai nhiều năm luyện võ chạm lên khuôn ngực gầy yếu khẽ mân mê

- Vì sao lại gầy thế này?

Nhũ tiêm được ngón tay nhẹ xoa nắn dần săn lại như mời người phía trên hãy chà đạp nó tiếp đi. Ôn Khách Hành một bên dùng tay xoa nắn, một bên lại cúi đầu dùng miệng hút vào. Mái tóc trắng của hắn phủ lên che đi cảnh xuân bên dưới.

- Đừng hút.. Lão Ôn, ta muốn...

- Ngươi muốn gì thì tự đến mà lấy đi, A Nhứ.

Ôn Khách Hành buông người đang ở dưới thân ra, hắn ngồi tựa vào thành giường trên người hắn cả phát quan cũng chưa suy suyển, một thân y phục chỉnh tề , còn người dưới thân lại không mảnh vải che thân, tương phản cực điểm

Chu Tử Thư lúc này đã chẳng còn biết gì, bây giờ y chỉ muốn được càn nguyên an ủi và tiến vào. Nên khi thấy kẻ đang phát ra mùi đàn hương mê người kia không muốn động nữa, y liền bò về phía hắn dùng hết sức lực còn lại áp hắn xuống. Giật đi trâm ngọc trên phát quan ném xuống đất, rồi tiếp đến xé mở y phục của hắn, đến khi lồng ngực tinh mĩ kia phô bày ra trước mắt y mới cúi đầu cắn lên yết hầu đối phương.

Ôn Khách Hành đưa tay chạm lên vết thương nơi cổ, nhìn thấy chút tinh huyết dính trên tay hắn chợt nghĩ, có khi nào đời này của hắn sẽ kết thúc trên chiếc giường này không. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không ngăn cản để đối phương làm càn trên thân thể mình. Đau đớn nghĩ sẽ tới lại không có. Chu Tử Thư sau khi cắn hắn một phát liền như con mèo nhỏ liếm lên cổ hắn, xương quai xanh, bờ vai rồi khắp lồng ngực. Đến hạ đan điền nơi khí hải thì dừng lại. Y đưa tay nâng lên ngọc hành cương cứng của hắn vẻ mặt phân vân bối rối. Sau đó, hắn thấy y cúi xuống vén lên tóc mai rồi ngậm thứ đang cương cứng kia vào miệng. Đầu lưỡi khẽ di chuyển, làm ướt ngọc hành.

- Lão Ôn, to quá .. ta không ngậm được...

Tưởng tượng ra khuôn mặt anh khí bức nhân của Chu Tử Thư lại dùng giọng nói như là lên án lại có chút làm nũng khiến lòng hắn mềm nhũn.

- Ngoan, lại đây không ngậm được thì không làm nữa.
Ôn Khách Hành đưa tay muốn kéo người đang quỳ dưới khố hạ lên. Nhưng Chu Tử Thư lại gạt tay hắn tiếp tục cúi đầu xuống lần này ngậm sâu thâm hầu. Ngọc hành được chôn trong khoang miệng ấm áp, xung quanh lại bao phủ bởi tiếng nước nhóp nhép khiến Ôn Khách Hành có chút mất khống chế nâng eo đưa đẩy trong miệng Chu Tử Thư. Có lẽ do thần trí không rõ ràng nên Chu Tử Thu cũng không cảm thấy quá khó chịu vì sự thô lỗ của Ôn Khách Hành.
Một tay của y còn bất giác vói ra phía sau chạm vào mật huyệt của bản thân. Hành động này bị Ôn Khách Hành nhìn thấy, hắn kéo tay y lại.

- Không được tự mình chơi đùa, nơi đó là của ta. Hắn khẽ cắn vành tai y, đầu lưỡi lại mô phỏng động tác tính giao trêu đùa nơi nam tương của y.

-Nhưng ta ngứa..Chu Tử Thư nhả ngọc hành đã cương cứng tím đỏ ra, chống tay nửa quỳ nửa bò dùng đôi mắt ngập nước cùng tình dục nhìn Ôn Khác Hành.

- Cũng không phải không cho ngươi, tự mình đến đi.

Chu Tử Thư ngồi lên trên , sau đó nâng ngọc hành kia đưa đến cửa động rồi dứt khoát mang thứ to lớn đó nuốt vào. May là trong kỳ vũ lộ nên nơi đó đủ ẩm ướt nếu không chắc chắn đã bị thương rồi.

Ôn Khách Hành cũng không chờ y kịp thích ứng mà liền nắm lấy eo y đẩy vào đến tận cùng. Thật ra hắn cũng nhịn tới muốn bạo phát rồi, chỉ là hắn muốn nhìn thấy y tự nguyện giao mình cho hắn, dù sự tự nguyện này là do thiên tinh ép buộc cũng chẳng sao. Thân thể Chu Tử Thư dập dờn theo từng cú thúc từ phía dưới lên. Mái tóc y tán loạn, ghé vào vai Ôn Khách Hành thở dốc. Chu Tử Thư thấy mình như đang trôi dạt trong sóng dữ, y chỉ biết ôm chặt lấy Ôn Khách Hành như cọng rơm lênh đênh...

- Đừng , nơi đó... đừng A Diễn


- Nơi này hửm... thật sâu nha
Ôn Khách Hành lật người áp Chu Tử Thư xuống dưới thân sau đó lấy dược hoàn chuẩn bị trước đó cắn nát trrong miệng rồi truyền sang dùng lưỡi ép Chu Tử Thư nuốt xuống. Hắn hận người dưới thân lại không nỡ để y chịu bất cứ rủi ro gì.

- A Diễn ... Lão Ôn... không thể...

- A Nhứ, muộn rồi!

Ôn Khách Hành gia tăng tốc độ ra vào, ép mở nơi bí đạo phía dưới . Mùi rượu càng lúc càng nồng khiến người ta như si như say. Đến khi kết thúc đánh dấu thì trong hương rượu lại mang theo chút mùi đàn hương.

- A Nhứ, ngươi là người của ta, mãi mãi chỉ thuộc về mình ta.

Ôn Khách Hành ôm người đã ngất đi kia vào lòng, đoạn tình cảm vốn đã liệm và mai táng nay lại nhen nhóm tỉnh lại

__

- Bà ấy vẫn còn sống đúng không?
Ôn Khách Hành khoác hờ áo choàng, mắt luôn hướng về phía màn trướng.

- Ở chỗ của Hạt Vương, thuộc hạ đã kiểm tra rõ ràng.

- Vậy được, ta sẽ đi đón bà ấy.

- Cốc chủ, người không đợi công tử tỉnh lại sao?
Ôn Khách Hành nâng cằm Liễu Thiên Xảo, hai mắt nheo lại.

- Diễm quỷ ngươi quản được chuyện của bản tôn sao/?

Liễu Thiên Xảo vội quỳ xuống luôn miệng nói " nô tỳ không dám".

- Mang y về cốc, chăm sóc cẩn thận, cũng đừng nhiều lời hay xuất hiện trước mặt y.

- Nô tỳ đã hiểu.

Diễm quỷ đi rồi, Ôn Khách Hành cũng thay một thân cẩm y rồi vội vàng lên đường. Hắn không dám nhìn người trên giường dù chỉ là một chút. Hắn phải cách xa y để xếp lại mớ hỗn loạn trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top