Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: MUỐN TÌM SẼ THẤY, MUỐN VỀ SẼ TỚI

Chap 30: MUỐN TÌM SẼ THẤY, MUỐN VỀ SẼ TỚI


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



Trời cao cao, mây xanh xanh tiếng chim hót véo von… à không, tiếng tranh cãi của hai con chim: khổng tước bảy sắc và bạch khổng tước. Hai cái mỏ cứ thế léo nha léo nhéo, Chu Tử Thư nằm trong xe ngựa che đầu bịt tai vẫn không thoát khỏi ma âm.



"Câm miệng!" Chu Tử Thư ở trong xe quát lớn, "Hai người muốn cãi nhau thì cút ra xa đi. Đừng dạy hư hài tử của lão tử."



Dựng phu cần thanh tĩnh nghỉ ngơi, dựng phu là lớn nhất, lão tổ tông hay phu quân gì đó cũng phải ngoan ngoãn trước dâm uy. Hai cái mỏ đang chí chóe im bặt. Kẻ cúi đầu chuyên tâm đánh xe, kẻ cưỡi ngựa thì giả ngơ ngắm mây trời.



Diệp tổ tông cảm thấy ủy khuất. Lão sống lâu như thế chỉ có lão bắt người ta im miệng, chỉ có lão mới chèn ép người, vì cái cớ gì lão phải nhìn xem sắc mặt tên tiểu hậu bối tằng tôn kia chứ? Ủa rồi mình nó biết đẻ hay gì?



"Đồ đệ Tần Hoài Chương, ta nói cái nết của ngươi chả khác rắm gì sư phụ ngươi cả. Khôn trạch mang thai thôi mà, có gì hơn người mà đành hanh làm mình làm mẩy."



"Vậy lão ngon lão thử tự mình mang thai đi." Chu Tử Thư bật lại theo bản năng, sau đó mới để ý thấy cấn cấn lời nói của Diệp Bạch Y, "Sư phụ ta là càn nguyên thì mang thai sao được? Diệp tiền bối, có phải ngài đãng trí rồi không?"



"Cái rắm! Lão tử còn giúp tên tiểu tử đa nghi đó đỡ đẻ, nhầm là nhầm thế quái nào?"



"Ê lão quái vật, vậy sao khi ở khách điếm ngươi lại nói việc gì cũng có thể làm trừ đỡ đẻ?" Quỷ chủ tóm được sơ hở của tử địch liên nhào vô tham chiến, "Lão quỷ, ngươi lừa người!"



"Ta sợ phiền không được à?" Diệp Bạch Y vung tay một phiến lá non sượt qua tóc Ôn Khách Hành.



"Xí, thẹn quá hóa giận à?" Ôn Khách Hành búng một viên mặc ngọc vào mông ngựa của Diệp Bạch Y khiến nó hí vang phi loạn.



"Ngươi đừng gây rối." Chu Tử Thư túm tóc dài của Ôn Khách Hành kéo cái phựt, y cũng từ trong xe bước ra ngồi ở cửa xe hiếu kỳ nhìn Diệp Bạch Y đang chuẩn bị chửi người, "Còn tiền bối, ngài nói chuyện đừng rẽ ngang. Sư phụ ta là càn nguyên làm sao có thể mang thai hử?"



"Tên đó càn nguyên khi nào, nó là khôn trạch. Cái đức hạnh của Tứ Quý sơn trang các ngươi chỉ có thế, đang yên đang lành thì đắp lên mình một lớp da đóng giả nọ kia, trang chủ thì thích ngụy trang thành càn nguyên. Cái thứ thuốc kia tởm thế kia mà tháng nào cũng uống, điên thật mà. Thiên tính có gì phải giấu, chỉ cần đủ mạnh thì có là khôn trạch cũng không có gì phải sợ."



"Tiền bối là người đã đứng ngoài hồng trần, lại không có ràng buộc nên ngài không thể cảm thông nỗi khổ của chúng ta." Chu Tử Thư nhớ tới sư phụ luôn vui vẻ thong dong của mình. Người phải bản lĩnh bao nhiêu mới ở nơi loạn thế chịu bao khổ hạnh vẫn có thể mỉm cười? Y so với sư phụ đúng là hổ thẹn khôn cùng.



"Hơn hai mươi năm trước, khi ta chừng tám, chín tuổi có khoảng thời gian sư phụ đi vân du biệt tích, sau đó trở về thì mang theo Cửu Tiêu. Giờ nghe tiền bối nói thì có lẽ người tá túc ở tiên sơn của ngài."



"Nó tá túc quái gì, nó đến làm tổ tông của lão tử." Diệp Bạch Y nhăn mặt nhớ lại quãng thời gian hắc ám kia, "Chẳng phải chỉ nợ nó một bữa cơm thôi sao?"



Thần tôn của giang hồ, người gần với thần nhất nhân gian lại sa chân lỡ bước chỉ vì ăn. Thùng cơm luôn có suy nghĩ riêng người thường không thể hiểu.



"Nhưng Trường Minh Sơn vạn dặm tuyết trắng, tiên cư của ngài không phải đã tuyệt tích từ khi Dung Huyền tiền bối ly kinh phản đạo ư?"



"Muốn tìm sẽ thấy, muốn về sẽ tới." Diệp Bạch Y nhớ đến đồ đệ kia cười nhạt, "Núi vẫn ở đó đi nơi nào được, là người không muốn về thôi."



"Vậy vì sao hơn ba năm trước đám người Cao Sùng và võ lâm giang hồ mang 《Sơn Hà Lệnh》 đến tìm lại không tìm được ngài?"



"Các ngươi tới tìm lão phu?" Diệp Bạch Y chỉ vào mình với vẻ ngỡ ngàng tự hỏi, "Có hả?"



"Có." Chu Tử Thư trả lời chắc chắn, "Từ đó mới có tin người cưỡi hạc về trời."



"Hơn ba năm trước, hơn ba năm trước..." Lão quái lẩm bẩm lục tìm trong trí nhớ, "A, ta nhớ rồi. Khi đó ta đến Nam Cương gặp được hai tiểu tử thú vị ở đó, ăn uống vui chơi hết cả năm. Mà năm đó Trường Minh còn có bão tuyết trăm năm mới xảy ra một lần, bọn người kia có khi không tìm thấy lối vào thật."



Có loại tôn thần không đáng tin này thủ hộ hỏi sao giang hồ không loạn cào cào. Lúc nguy cấp tìm lão thì lão bận ăn chơi rồi, loạn xong mới ngơ ngác xuất hiện hỏi các ngươi chết chưa. Chán chả muốn nói nữa.



Ôn Khách Hành nghe cuộc nói chuyện của hai người liền rơi vào trầm tư. Nếu như năm đó Cao Sùng mời được kiếm tiên xuất sơn thì mọi chuyện có khác đi không? Nhưng hắn lại tự phủ định, trên đời vốn không có nếu như chỉ có hậu quả và kết quả. Hắn muốn tắm máu kẻ thù biến thế gian thành luyện ngục, truy điệu cho phụ mẫu đã mất và bản thân. Hậu quả gánh lấy chính là mất đi người hắn yêu nhất và người thân duy nhất. Còn kết quả là nhặt về một người thân cùng cơ hội trở lại làm người, học cách yêu lại người xưa, quý trọng thực tại.



"Sơn Hà Lệnh chính là lời hứa thủ hộ giang hồ của lão, thế mà khi người ta tới lão lại mất tích. Đồ thất tín nhà lão còn có thể nói ngay thẳng thế hử? Mặt dày không biết xấu hổ."


"Tiểu bạch kiểm, lão tử nhịn ngươi đủ rồi nhé." Diệp Bạch Y đưa tay đặt lên chuôi Cổ Nhẫn Long Bối sau lưng, "Ngon thì ra đây đánh với ta, đừng giở võ mồm."



"Đánh thì đánh, ông đây sợ lão chắc?" Ôn Khách Hành ném roi ngựa cho phu nhân, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau. "A Nhứ, cho ta mượn kiếm."



"Mượn cái đầu ngươi ấy!" Chu Tử Thư quát, rồi y quay sang nhìn lão đầu già không nên nết họ Diệp, "Trẻ không biết kính già, già không biết yêu trẻ. Đều không nên nết như nhau."



"Tiểu bạch kiểm, đồ đệ Tần Hoài Chương hung dữ thế này ngươi không quản nó thật à. Có khôn trạch nhà nào lại đốp chát càn nguyên nhà mình như nó không?"



"Lão quái vật ông giỏi thì quản đi. Chứ ta không dám."



"Ngươi--" Diệp Bạch Y tức nghẹn lời trố mắt nhìn tên càn nguyên đang sun xoe xòe quạt nịnh nọt khôn trạch nhà hắn.



"Sợ vợ là mỹ đức mà mấy lão xử nam ế như lão không bao giờ hiểu."



Mẹ nó, có vợ thì hay lắm sao. Lão cũng từng có tri kỷ chứ bộ, chỉ là người kia... Dung Trường Thanh, cái kẻ thích lo chuyện bao đồng. Nhân sĩ võ lâm hay chúng ta ma ác quỷ thì liên quan gì y chứ? Hết lần này đến lần khác vì chúng chu toàn, chết rồi vẫn canh cánh không yên.



"Ta cũng chẳng có trách nhiệm quản cái giang hồ kia." Giọng nói của Diệp Bạch Y bỗng trầm xuống, giống như nói với Chu Ôn, lại giống như tự thoại.



"Chẳng phải mỗi lần loạn đều do bọn họ tự loạn sao, loạn xong thì lại đâu vào đó. Chừng nào còn tham sân si thì còn loạn thôi, quản làm gì?"



"Thứ ta hứa với tên ngốc kia là canh chừng đám quỷ ở núi Thanh Nhai. Chỉ cần bọn chúng không bước qua khỏi bia đá Thanh Trúc Lĩnh, bước vào nhân gian là được. Còn ở hai đầu giao giới quỷ ăn thịt quỷ, người cấu xé người ta ngó đến làm gì? Bẩn mắt."



"Tiền bối đã nghe về cuộc huyết tẩy núi Thanh Nhai ba năm trước chưa?" Chu Tử Thư trong tay áo nắm siết lấy tay Ôn Khách Hành.



"Nghe qua rồi. Lần này ta xuất sơn chỉ muốn tìm đứa đệ tử ngu xuẩn trở về. Chim trời có tổ con người có tông, nó chết rồi cũng nên đưa nó về nhà thôi."



"Tiền bối không giận Dung tiền bối ư?"



"Giận. Nhưng giận thì nó vẫn là đệ tử của ta."



"Nếu như thê tử của Dung tiền bối muốn gặp ngài, thay tiền bối dập đầu tạ lỗi thì ngài có gặp không?"



"Đồ đệ Tần Hoài Chương, đây mới là mục đích thật sự ngươi muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi nhỉ?" Diệp Bạch Y nhìn Chu Tử Thư, dung mạo giống Trường Thanh, tới cách đối nhân xử thế cũng như thế. Ngu ngốc. Làm gì cũng nghĩ cho người khác, bản thân lại chịu thua thiệt. Lời hứa của lão quý giá như thế lại để thành toàn cho tâm nguyện của người khác.



"Lão phu cũng chưa từng gặp qua vong thê của Dung Huyền. Gặp thì gặp thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top