Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31: MUỘN RỒI

Chap 31: MUỘN RỒI


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



Nha môn Lạc Dương.


Hàn Anh nhận được mật hàm liền đăm chiêu. Rất nhiều mệnh lệnh gần đây được ban xuống rất kỳ quái, hắn luôn cảm thấy có chỗ bất minh lại không thể tra được là sai ở chỗ nào. Tin tức trong cung cũng bị cố ý bưng bít. Hắn chỉ có thể dùng lý do truy tìm lưu ly giáp để giữ mình cách xa cái hang sói kia.



"Người tới là ai!" Tụ tiễn phóng ra ghim lên thân cây bạch quả cao lớn giữa sân viện.



"Tên hũ nút Hàn Anh ngươi có thể đừng vừa gặp mặt đã muốn thấy huyết không?" Tần Cửu Tiêu cũng dùng khinh công Cửu Cung bộ. Nhưng nếu Chu Tử Thư như lưu vân xuất trần thoát tục, thì hắn vận dụng Cửu Cung lại giống như tùy phong ngạo mạn phóng khoáng. Trong sát na hắn đã đạp lên đầu vai Hàn Anh, từ trên cao nhìn xuống khiêu khích.



"Ra là thiếu trang chủ, ngươi không ở sơn trang làm con rùa rụt đầu đến đây làm gì?" Trường kiếm xuất vỏ đâm thẳng lên trên, Hàn Anh chân vẫn ở vị trí cũ chỉ khuynh thân trên xuất ra sát chiêu.



Trang chủ của hắn vì Tứ Quý sơn trang, vì bảo hộ mọi người không tiếc hy sinh tất cả, vì đưa bọn họ ra khỏi sát cục mới vướng phải tình kiếp bất phục. Nhưng tên chó má Tần Cửu Tiêu, người trang chủ rất mực yêu thương thủ hộ này vào lúc trọng yếu nhất lại đâm sau lưng phản bội trang chủ. Đáng hận, đáng chết trăm vạn lần.



Nhưng cũng vì trang chủ, hắn không thể làm gì tên khốn này.



Sát chiêu trùng trùng, Tần Cửu Tiêu thắng ở tốc độ nhưng Hàn Anh lại hơn ở chiêu số. Tần Cửu Tiêu vốn chỉ là trêu đùa cố nhân còn Hàn Anh lại động sát tâm. Thế nên càng về sau Tần Cửu Tiêu càng rơi vào thế hạ phong, bị áp sát lên vách tường, trường kiếm kề trên cổ.



"Đúng rồi, nên thế này. Nếu mọi người ở sơn trang có thể thống khoái ra mặt chán ghét ta giống như Hàn Anh ngươi thì tốt biết mấy." Tần Cửu Tiêu bước tới, lưỡi kiếm cứ thế kéo một vết cắt dài trên cần cổ hắn. "Bọn họ hận ta lại chỉ có thể chôn chặt trong lòng, cung kính gọi ta một tiếng trang chủ. Vì huynh ấy, vì sư huynh của ta đã dặn dò phải dốc lòng bảo hộ phế vật là ta."



"Ngươi muốn chết thì tự nuốt vàng đi, đừng làm bẩn tay ta." Hàn Anh thu kiếm vào vỏ, cũng phất tay cho lui đám thuộc hạ chạy tới vì nghe tiếng đánh nhau.



"Ai nói ta muốn chết chứ? Ta dám thế thì có là Sâm La điện Tĩnh An cũng sẽ đuổi tới giáo huấn ta."



"Vậy ngươi tới đây làm gì?"



"Ta muốn chuộc tội, muốn mang sư huynh trở về nhà."



"Muộn rồi." Nhớ tới lần gặp mặt kia, nhớ tới câu nói ‘Hắn là càn nguyên của ta’ của trang chủ, Hàn Anh chỉ có thể bất lực trước hiện tại, "Người đã bị Quỷ chủ đánh dấu."



"Ngươi nói cái gì, sao có thể chứ! Ôn Khách Hành hắn không phải đã chết rồi sao?"



"Ôn Khách Hành suýt nữa đã giết chết ta, còn việc đánh dấu là chính miệng trang chủ nói với ta. Ngươi nói xem đó có phải là sự thật không?"



"Đánh dấu thôi mà, không phải không thể xóa bỏ, không phải đã hết cách..." Tần Cửu Tiêu lẩm bẩm như kẻ loạn thần, thân thể hắn run bần bật, "Chỉ cần sư huynh muốn về nhà, ta nhất định đưa huynh ấy về."



"Ôn Khách Hành hắn muốn hận, muốn trả thù cứ tính lên đầu ta. Sư huynh của ta vô tội."



CHÁT!



Hàn Anh vung tay tát vào mặt Tần Cửu Tiêu, kéo hắn ra khỏi cơn hoảng loạn.



"Tần Cửu Tiêu, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi nói người năm đó mang binh san bằng Thanh Nhai là ngươi chứ không phải trang chủ thì Ôn Khách Hành sẽ tin sao?"

"Còn nữa, vì sao ngay cả chuyện Quỷ chủ còn sống ngươi cũng không biết, mạng lưới tình báo của sơn trang từ bao giờ trở nên vô dụng như thế?"



"Trong cung biến động, trữ quân lung lay." Tần Cửu Tiêu không trả lời vào câu chất vấn của Hàn Anh mà nói ra tám chữ kia.



"Ngươi…" Tứ Quý sơn trang rốt cuộc nợ triều Đại Khánh này bao nhiêu đây.



"Hàn Anh, giúp ta liên lạc với sư huynh."



"Nói với huynh ấy, Cửu Tiêu gom đủ can đảm rồi, muốn đến trước huynh ấy xin tha thứ."






Nhóm người Chu Ôn mang theo lão tổ tông làm bảo tiêu một đường ồn ào cuối cùng cũng đến Thục Trung, vừa vào đến đất Thục liền nhìn thấy ký hiệu Nhạc Phượng Nhi lưu lại. Nói không phải khen, lão yêu bà hai chân bất tiện mang theo thằng nhóc sao quả tạ mà đi nhanh phết, còn đến đất Thục trước đám bọn họ.



Trên thân cây khắc hình khẩu địch nho nhỏ, Diệp Bạch Y liếc nhìn rồi tặc lưỡi hỏi:



"Tức phụ của Dung Huyền là hậu nhân vu y à? Ta và Nam Cương gần đây có duyên thật."



"Không phải." Ôn Khách Hành dùng chưởng ấn xóa đi ký hiệu, tránh bị người khác theo dấu, "Nương ta mới là hậu nhân vu y, còn Nhạc cô cô là người Thục Trung."



Họ đi theo ký hiệu thêm nửa ngày đường thì gặp nhóm của Nhạc Phượng Nhi. Lão bà mang theo tiểu điệt nhi rong chơi cũng không quên công khóa. Bà ngồi trên xe lăn nhàn nhã ăn dưa ngọt mát, nhìn tiểu bối chạy như khỉ trong thạch trận.



Chu Tử Thư nhìn tên nhóc Trương Thành Lĩnh luyện khinh công ngứa mắt ngứa tay vốc một đá sỏi. Y bước đến chỗ Nhạc Phượng Nhi, tay vung lên tấn công vào hạ bàn Trương Thành Lĩnh.



Bị tập kích bất ngờ, nhóc con la oái oái sau nhìn thấy người đến là ai thì vui vẻ la lên:



"Chu thúc, Ôn thúc!!!"



"Tập trung cho ta."



"Đến rồi à?" Nhạc Phượng Nhi hai mắt nhắm nghiền đả tọa, nhận ra người đến là Chu Ôn liền thả lỏng ngón tay đặt trên cơ quan ám khí, "Trả đồ đệ lại cho ngươi đó."



"Vâng."



"Nó rất cố gắng, chỉ là căn cơ loạn thất bát tao quá thôi. Từ từ chỉ bảo thêm."



Đá vẫn không ngừng được phóng ra. Trương Thành Lĩnh lúc này chẳng kịp nghĩ gì, chỉ có thể toàn lực ứng phó mớ đá nhỏ như thiên la địa võng bao phủ. Cho đến khi Chu Tử Thư ném hết vốc đá, cậu mới thở phào, còn chưa kịp hoàn toàn thở ra đã nghe Chu Tử Thư nói: “Đó là Lưu Vân Cửu Cung bộ? Nhện cũng bò đẹp hơn ngươi! Mấy thức trước đi còn có chút bộ dáng, mấy thức sau là cái gì thế? Ngươi ở ngay đây, đi một lần từ đầu tới cuối cho ta, còn sai nữa ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”



Tiểu Thành Lĩnh bị mắng run rẩy, từng bước dò dẫm đi lại. Chỉ là càng hoảng cậu càng bước sai, còn mấy lần suýt va phải cơ quan của thạch trận.



Diệp Bạch Y nhìn nhóc chó con chạy loạn trong thạch trận thú vị vỗ tay chỉ điểm loạn xạ, sau đó còn tiện tay bốc mấy miếng dưa hấu trên khay vừa gặm vừa xem tuồng.



"Đồ đệ Tần Hoài Chương, tiểu đồ đệ này của ngươi là hậu nhân của hầu tử à? Không ngờ Cửu Cung bộ nhà các ngươi còn có thể thi triển như thế. Cười chết lão phu rồi!"



Cuối cùng vẫn là Ôn Khách Hành nhìn không nổi phi thân vào thạch trận kéo tiểu Thành Lĩnh ra.



"A Nhứ, tạm tha cho nó đi."



"Chu thúc…"



"Ngươi đừng gọi lão tử, mất mặt chết đi được."



Bao nhiêu mặt mũi, danh tiếng chiêu bài đều bị tên nhóc thối này đá bay rồi. Tức chết đi mà. Sau này phải nghiêm khắc hơn với nó, không luyện tốt thì không cho ăn cơm. Chu Tử Thư tự buộc chỉ cổ tay thề với lòng. Phải nghiêm khắc, thật nghiêm khắc với tên đồ đệ nửa mùa của mình.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top