Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33: ĐA MANG

Chap 33: ĐA MANG

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Y mười lăm tuổi lấy thân Khôn Trạch chèo chống Tứ Quý sơn trang chống lại tử địch, mười bảy tuổi mang theo hùng tâm tráng chí đến đầu quân cho Tấn vương, hơn hai mươi tuổi sáng lập ra "Thiên Song" khiến trời nam đất bắc kinh sợ e dè. Y vượt qua thiên tính, đấu thiên địa, đấu nhân tâm. Điều nên làm không nên làm đều đã làm.

Chu Tử Thư y từ lâu đã gom lương tâm, từ bi, và cả tình cảm khóa chặt rồi mang chìa khóa ném ra ngoài đại địa để biển người cuốn đi. Tiêu thất. Sống dở người, dở quỷ đến cuối lại chẳng có gì y truy cầu cho riêng mình.

Chỉ duy nhất một lần y muốn chuộc lại tự do, sống cho riêng mình thì lại phạm phải tình kiếp để rồi sai lầm chồng chất, bi kịch như tấm lưới chụp lên cuộc đời y cũng như những người y yêu. Đương nghĩ rằng đã nắm giữ đại cuộc thì cuối cùng vận mệnh lại như cát trôi qua kẽ tay. Kẻ chống lại vận mệnh rốt cuộc vẫn bị vận mệnh chi phối mà chẳng có kết cục tốt đẹp.

"A Nhứ, tỉnh." Nghe tiếng nỉ non mơ hồ trong thùng xe, Ôn Khách Hành vội vã dựng tỉnh Trương Thành Lĩnh, ném roi ngựa cho cậu điều khiển mã xa còn bản thân thì chui vào xe ôm lấy Chu Tử Thư đang bị ác mộng quấy nhiễu vào lòng. Mùi đàn hương thanh tịnh dịu dàng trào ra dỗ dành cảm xúc của Khôn Trạch.

"Lão Ôn..."

"Ta ở đây."

"Đừng đi về phía đó, đừng nhảy xuống…" Chu Tử Thư vẫn bị ác mộng vây hãm, đôi tay khua loạn như muốn giữ lấy thứ gì đó. Toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, nước mắt chảy dài bên khóe mi, giọng nói bi thống tuyệt vọng, "Xin đệ đừng nhảy."

"A Nhứ, chỉ là mộng mà thôi, mau tỉnh lại đi." Ôn Khách Hành cố gắng đánh thức Chu Tử Thư, "Huynh mở mắt ra nhìn xem, ta vẫn luôn ở đây."

"Tiểu tử họ Ôn ngươi mau buông y ra!" Diệp Bạch Y vốn đã chạy mất tăm mất tích bỗng xuất hiện trong thùng xe. Mã xa tuy lớn nhưng chứa ba nam nhân trưởng thành cũng có vài phần bí bách, chưa kể khí tràng của Diệp Bạch Y lúc này còn như bài sơn đảo hải - đây mới chân chính là khí tràng nên có của vị Kiếm tiên tôn thần được cả giang hồ triều bái. "Chậm chạp cái gì, ngươi muốn y tẩu hỏa nhập ma sao?"

Ôn Khách Hành đành nhân nhượng buông người trong ngực ra. Diệp Bạch Y nhét một viên dược vào miệng Chu Tử Thư, sau đó dùng cách không chưởng độ nội lực thuần chính của mình cho y. Tất cả diễn ra quá nhanh, đến chính đệ nhất cao thủ như Ôn Khách Hành cũng không phản ứng kịp.

"Họ Diệp, ông cho huynh ấy uống dược bậy bạ gì đó?" Hắn hất văng tay Diệp Bạch Y gào lớn, "Huynh ấy là dựng phu đó!"

"Gào cái gì mà gào." Diệp Bạch Y thu công, lão dùng tay ngoáy lỗ tai dửng dưng nói, "Ta chỉ cho y uống Túy sinh mộng tử."

"Lão điên à, kia không phải là độc sao!" Ôn Khách Hành hai mắt long sòng sọc, tay hắn kéo loạn mấy hộc của dược tráp trên mã xa.

"Tiểu quỷ thất học, ai nói với ngươi Túy sinh mộng tử là độc vậy?"

"Lão quái vật ông ở trong núi lâu quá lú lẫn thì có."

"Khụ, khụ." Trước khi khẩu chiến nổ ra thì tiếng Chu Tử Thư ho khan đã cắt ngang,  "Lão Ôn…"

"A Nhứ, ta ở đây." Ôn Khách Hành chụp lấy bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Chu Tử Thư rồi dùng lực kéo cả thân thể y lên ngồi vào trong lòng hắn, "Huynh tỉnh rồi, thật tốt."

"Đồ đệ Tần Hoài Chương, ngươi đừng học theo cái tính đa mang của sư phụ ngươi, chỉ tổ rước khổ vào thân." Diệp Bạch Y lần đầu tiên dùng giọng điệu trưởng bối mà dạy dỗ.

"Tiền bối đã đứng ngoài hồng trần nên mới nói như thế được, còn phàm phu tục tử như chúng ta còn thở chính là còn lo toan."

"Chỉ cãi là giỏi." Diệp Bạch Y cáu tiết giơ tay lên định cốc đầu Chu Tử Thư nhưng bị Ôn Khách Hành giơ tay ra đỡ. Lão hậm hực thu tay lại, "Thiên hạ thương sinh này, giang hồ này thêm một kẻ vì nó lao tâm khổ tứ như ngươi không nhiều, mà thiếu đi một người như ngươi cũng không sập xuống được."

"Còn nữa, chuyện đã xảy ra ngươi có hối hận cũng chẳng thay đổi được cái quái gì, chỉ giày vò bản thân ngươi và hài tử trong bụng ngươi thôi. Có nợ thì trả, có thù thì báo, có lời muốn nói thì nói. Cũng đâu phải tiểu cô nương đâu mà ngập ngừng lo trước tính sau."

"Hôm nay tiền bối rất lạ, người rốt cuộc đã biết được gì rồi?"

"Dẹp luôn cái tính đa nghi của ngươi đi. Lão phu chẳng phải như các ngươi nói là con rùa già suốt ngày trốn trên núi tuyết sao, thế thì ta biết được cái quái gì chứ?"

Ơ không phải bỏ chạy đi trước sao, thế quái nào lại lộn ngược về nghe lén bọn hậu bối nói dóc vậy. Thật sự là một lão bất tử không đáng tin mà.

"Vậy chứ thứ gì khiến lão âm dương quái khí thế?" Ôn Khách Hành không muốn cũng phải thừa nhận uy áp bị tràn ra trong vô thức của Diệp Bạch Y khiến hắn vô cùng bức bối.

"Là nó." Diệp Bạch Y mở lên rèm xe chỉ về phía tấm mộc phù có ba chữ Long Uyên Các cháy xém như được dùng lửa khắc lên.

"Đến nơi rồi sao?" Ôn Chu cùng đồng thanh lên tiếng, thì ra mã xa đã dừng lại được một lúc rồi mà hai người họ không hề hay biết. Nơi họ đang đứng thì không khí sớm mai tươi mới thoáng đãng mà phía xa xa sau mộc phù lại xám xịt tử khí trùng trùng.

"Không phải hơn mời dặm nữa mới đến phạm vi Long Uyên các sao?" Chu Tử Thư vịn tay Ôn Khách Hành bước xuống mã xa, y chau mày biểu cảm nghiêm trọng không khác gì Diệp Bạch Y, "Còn mê vụ kia nữa, trước kia không hề tồn tại thứ tà ác này."

"Trước kia mà ngươi nói là lúc nào?" Diệp Bạch Y chống cằm ở trong mã xa hỏi ra.

"Ba năm trước, ta từng cho thuộc hạ đến đây thám thính vẽ lại địa đồ." Chu Tử Thư nhớ đến hai nhóm thuộc hạ nhất đẳng tinh thông cơ quan trận pháp thế nhưng lại gần như đều không trở về giọng liền lạnh xuống, "Nhưng đều phí công, chỉ họa được da lông bên ngoài."

"Xem ra học thuật của Tần Hoài Chương tới tên võ biền ngốc tử ngươi thì đứt đoạn rồi." Diệp Bạch Y tặc lưỡi nhả mấy lời bình phẩm vô cùng gợi đòn.

Ngốc tử? Đời này có lẽ chỉ mình lão bất tử chết tiệt này dùng danh từ đó để nhận xét về Chu Tử Thư y. Nếu không phải vì không đánh lại lão thì y thật sự muốn đóng cửa thả Ôn Khách Hành đuổi đánh lão về núi tuyết của lão cho rảnh mắt.

"Học nghệ không tinh, khiến tiền bối chê cười rồi." Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi thu lại tính tình, nhưng vẫn là không thể kiềm chế ngắt lên cánh tay Ôn Khách Hành đang đỡ mình, "Lão Ôn, ngươi là kẻ nằng nặc đòi đến đây, vậy ngươi nói thử xem phía trước là chuyện gì?"

"Là khói độc, nhưng nó không lan xa như thế này." Ôn Khách Hành phóng ra năm viên ngọc hoành vào năm điểm của trận đồ, khói độc tản đi trong chốc lát rồi lại tụ, "Những thứ này chuẩn bị vì chúng ta, xem ra chủ nhân nơi này không hiếu khách cho lắm."

"Các ngươi muốn thứ gì ở đây?" Diệp Bạch Y cũng xuất thủ, nhưng thứ lão phóng ra lại là năm phiến lá, ghim lên vị trí gần với ngọc hoành đánh vỡ lúc nãy. Khói độc như bị nén thành một khối sau đó vỡ vụn rơi xuống đất.

"Âm dương sách." Ôn Khách Hành thẳng thắn đáp.

"Cái thứ bàng môn tả đạo điên rồ đó có gì hay ho chứ?"

"Ta muốn tìm cách khôi phục lại gân mạch cho huynh ấy."

"Là người cũng không phải thần thánh…" Diệp Bạch Y đang định mắng tỉnh mấy đứa trẻ ngông cuồng mơ tưởng viễn vông, nhưng khi thấy dung mạo đã dừng lại ở tuổi hoa niên cả trăm năm của mình phản chiếu từ lưu ly khảm trên dược tráp, lão lại sửa lời, "Muốn phá giải trận mê vụ này cần phải mất chút thời gian, nhưng nói trước lão phu không làm việc không công đâu, hai tên tiểu quỷ các ngươi lo suy nghĩ nên đáp lễ thế nào đi."

"Họ Diệp ông ngoài thích ăn ra còn có được cái yêu cầu gì hiếm lạ sao, ra vẻ cái gì"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top