Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 5: Mộng

CHAP 5: MỘNG

Au : Yên Ninh

Beta : Reii

Note:
Nhuyễn tiên: Roi nhỏ mảnh
Hàn đàm: Hồ nước lạnh (băng)


Chu Tử Thư khẽ tựa đầu lên vai của Ôn Khách Hành, đôi mắt nhắm hờ:

- Lão Ôn, rượu này khó uống chết đi được! - Người nào không rõ là đang than phiền hay đang nũng nịu nữa.

- Chủ nhân, người cứ mặc kệ y càn quấy thế sao?

- A Tương, suỵt. - Hắn đưa tay lên môi, ánh mắt ánh ý cười, ra hiệu cho tiểu cô nương áo tím đừng làm ồn đến cái người đang mơ màng chìm vào giấc ngủ trên vai hắn.

Ba người bọn họ cùng nhau hành tẩu giang hồ, nháo đông nháo tây. Cùng nhau uống rượu thưởng hoa, lại cùng nhau xông pha nguy hiểm. Những ngày tháng vừa náo nhiệt vừa kích thích
Ôn Khách Hành biết hắn đang nằm mộng, đây là giấc mộng đã giày vò hắn vô số đêm ngày. Một nhà ba người vui vẻ kia giờ chỉ còn trong mộng.

Rồi mộng kia lại sang hồi khác, hắn thấy mình đang chạy điên cuồng nơi Phong Nhai sơn, tất cả chìm trong máu tươi biển lửa. Ôn Khách Hành hắn muốn một tay hủy diệt toàn bộ quỷ cốc, không sai. Nhưng trong tính toán của hắn mọi chuyện lại không phải diễn ra như thế này. Hắn thấy Cố Tương đang ở một bên che chở cho đám cô nương Bạc Tình Ti, tay nàng cầm nhuyễn tiên, khắp người nhuốm đỏ một màu không rõ là máu của muội ấy hay của người khác.


- A Tương! Cẩn thận! - Hắn gào lên, thanh âm pha lẫn tuyệt vọng và đớn đau, vẫn là không kịp rồi..

Một mũi kiếm đâm vào ngực A Tương. Hắn bay tới dùng tay bóp chết kẻ xuất kiếm rồi vội quay lại đỡ lấy A Tương, dịu dàng ôm nàng vào lòng. Nhìn dòng máu chảy không ngơi, mắt hắn vừa ban nãy còn rực lên tia giận dữ, giờ đã thành trực trào muốn rơi lệ.

- Chủ nhân, người về rồi! - Máu tươi trào ra từ khóe miệng A Tương, vậy mà nàng mỉm cười nhìn hắn, nụ cười của một đứa trẻ mà cả đời này hắn muốn bảo vệ. Hắn đưa tay lau khóe môi cho A Tương, vừa kìm dòng lệ, mỉm cười đáp lại A Tương:

- Ta về rồi, nha đầu ngốc, sao lại để bản thân thảm thế này, hả?

Cố Tương ho nhẹ vài lần, rồi bỗng phun ra thêm một ngụm máu lớn.
- Chủ nhân, là Chu Tự, là Chu Tự..

A Tương, đứa trẻ này là một chỗ dựa cho một cô hồn như hắn, dù nàng có là một tiểu quỷ phiền toái khó nuôi thì cũng là chỗ dựa an toàn của hắn trong suốt những đêm trường tăm tối. Còn Chu Tử Thư, lại khiến hắn lần nữa biến thành một người có máu có thịt, y có lúc như con mèo nhỏ, biếng nhác khó hầu hạ, lại có lúc như linh miêu nguy hiểm, khó lòng suy đoán bị. Nhưng cũng là y dạy cho hắn biết thế nào là trân trọng và yêu thương.
Hắn lắc đầu, cố chấp phủ nhận.

-Sẽ không! Sẽ không! Y đang đợi ta ở Tứ Quý Trang, đợi ta mang rượu về cùng tế bái sư phụ....

-Chủ nhân, người nhìn cho rõ đi!  A Tương gằn từng tiếng rồi dùng hết sức lực đưa tay chỉ về phía đại thụ đầu cốc.
Chu Tử Thư mặc quan bào hắc sắc đứng bên cạnh Hạt vương, đôi mắt vô tình tàn nhẫn nhìn về phía hắn như khẳng định mọi điều là sự thật.


Hai mảnh ghép linh hồn quý giá hắn giấu nơi đáy tim bao lâu nay, sau một trận hỗn chiến liền cùng tan biến. Chỉ một khắc, hắn đã nghĩ sẽ hóa thành tu la hỏa thiêu hết tất thảy, tạo nên một bữa tiệc tiễn đưa hoa lệ nhất, tống tiễn tất cả, kể cả chính hắn!
__

Chu Tử Thư lo lắng khẽ gọi người đang mê man trên giường. Ôn Khách Hành, hắn cứ liên miên những lời vô nghĩa, chỉ có tiếng gọi A Nhứ, A Tương là rõ ràng.

- Lão Ôn, ta ở đây. Chu Tử Thư đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang khua loạn xạ giữa không trung.

Nhạc Phượng Nhi cau mày đặt tay thăm dò mạch tượng của Ôn Khách Hành, chân khí tán loạn, tin hương cũng tràn ra vô thức tấn công xung quanh để bảo vệ chủ nhân.

- Mang hắn đến hàn đàm đi. - Bà ra lệnh cho hai hộ vệ càn nguyên đang chờ bên ngoài.

- Tiền bối, người muốn làm gì lão Ôn? - Vừa nghe thấy hai chữ "hàn đàm", Chu Tử Thư cảnh giác đưa tay để lên Bạch Y kiếm bên hông làm ra một tư thế muốn bảo vệ người hiện đang nằm trên giường.


- Làm trò? Nó thành ra thế này còn không phải do ngươi ban cho ư? - Nhạc Phượng Nhi ngồi trên xe lăn chỉ tay vào mặt Chu Tử Thư quát lớn. Đây là lần đầu tiên bà ấy không giữ được vẻ mặt ôn hòa giả tạo mà bộc lộ hận ý chán ghét rõ ràng với y.

- Chu công tử, để hộ vệ mang thiếu gia đến hàn đàm đi, nếu không người sẽ chịu không nổi đâu. - Chân Mục thấy khí thế giương cung bạt kiếm của Nhạc Phượng Nhi và Chu Tử Thư nên vội lên tiếng can ngăn.

- Nhưng đây là thời tiết nào chứ? Ném hắn vào hàn đàm có khác gì lóc da xẻo thịt hắn? - Chu Tử Thư vẫn ngăn không cho hộ vệ tiến lên, y biết rõ hàn đàm của Thanh Trúc lĩnh lạnh lẽo âm u dường nào, nếu một người không có võ công rơi xuống chắc chắn sẽ chết không cần bàn cãi, người có nội công thâm hậu ít nhiều gì cũng bị lột mất một lớp da. Nên có thể nói, đó là nơi trừng phạt tội nhân của Quỷ Cốc. Y làm sao có thể để người ta mang Ôn Khách Hành ném vào đó.


- Cút ra, ngươi còn lằng nhằng ở đó là muốn mạng của Diễn nhi luôn sao?

- Đại tiểu thư, xin người bình tĩnh lại đi. - Chân Mục lớn tiếng chấn an Nhạc Phượng Nhi, rồi mới quay sang khuyên nhủ Chu Tử Thư. - Trong cơ thể của thiếu gia đều đang có ba luồng nội lực nghịch chuyển bài xích nhau, nếu người có ý thức thì còn có thể dùng tin hương áp chế. Nhưng giờ người lại chìm trong mộng, chỉ có thể dùng ngoại lực tác động để chấn áp. Nếu không vào hàn đàm thì gân mạch của thiếu gia sẽ không chịu nổi mà tự bạo mất.

- Sao trong người hắn lại có đến ba luồng nội lực khác nhau?

- Chu Tử Thư, ngươi bây giờ có thời gian quan tâm chuyện này sao?

- Tiền bối, thần y cốc là đệ nhất thế gia về y, nhưng về nội lực Tứ Quý trang của ta vẫn xem là hiểu biết hơn mấy phần, lúc này tính mệnh lão Ôn là quan trọng nhất.

- Trong người nó vốn đã có hai luồng nội lực của nó và của lão quỷ chủ. Còn về nội lực thứ ba là khi nó bị trọng thương, vì để giữ mệnh cho nó ta lại truyền nội lực của ta cho nó.

- Vốn Chu Tử Thư định dùng nội lực chí nhu của mình để điều hòa ba luồng nội lực trong cơ thể Ôn Khách Hành. Nhưng nghe lời của Nhạc Phượng Nhi nói, năm đó bà ấy cũng đã làm cách tương tự. Chu Tử Thư không dám mang tính mạng của Ôn Khách Hành ra để cược.


- Có thể dùng tin hương của công tử xoa dịu, dẫn dắt tin hương của chủ nhân không? Dù sao hai người họ cũng đã đánh dấu hoàn toàn. - Liễu Thiên Xảo bỗng lên tiếng, chuyện hợp hoan song tu hỏi ai có thể rõ hơn Diễm quỷ.

- Đúng rồi, sao ta có thể hồ đồ như thế. - Nhạc Phượng Nhi vỗ lên trán. Tất cả ra ngoài hết đi, Chu Tử Thư ngươi mau đỡ Diễn nhi dậy.
Chỉ cần không ném Ôn Khách Hành vào hàn đàm, Chu Tử Thư sẽ hoàn toàn phối hợp với Nhạc Phượng Nhi.

- Trước tiên, ngươi hãy để tin hương của bản thân tràn ra bao lấy tin hương của Diễn nhi, ta ở đây đọc một khẩu quyết ngươi theo đó vận công đưa nội lực vào khí hải của nó. Nhớ tận lực không phản kháng hay xung đột với nội lực của nó. - Nhạc Phượng nói xong thì mở hà bao bên hông lấy ra một đoạn hương thả vào lô đỉnh.

- Đây là Bạch đinh hương sẽ giúp ngươi tĩnh tâm. Chu Tử Thư, Diễn nhi nó hiện giờ như cái đầm lầy không thấy đáy, có thể một khắc sau sẽ đầy, cũng có thể phải rất lâu sẽ đầy. Một khi ngươi khởi động tâm pháp ngươi có thể bị nó hút cạn mà chết, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

- Vì đệ ấy, ta cầu còn không được, - Y cười dịu dàng nhìn người kia rồi quả quyết, bắt đầu đi!

Đôi lời của tác giả:
dòng thời gian trong fic xáo trộn ,các cuộc gặp gỡ hay kiếp nạn đều sẽ bị đẩy lên trước hoặc kéo về phía sau, đây là ý đồ của cốt truyện. Vì một HE toàn thịnh xin chư vị bình tĩnh chờ đợi🙇‍♀‍
Và yên tâm Lĩnh con sẽ không bị cut mất đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top