Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Các ngươi hình như không đúng!!??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lofter: ✨猫猫骑士赛咩咩✨

|| 18.03.2021 ||

[Chú thích của tác giả]
- Sơn Hà Lệnh, couple Ôn Chu ( Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư )
- Tuyến thời gian là nhiều năm về sau, Ôn Chu hai người ẩn cư ở Tứ Quý Sơn Trang
- Câu chuyện thường nhật ở Tứ Quý Sơn Trang
- Dịu dàng hiền huệ (nhầm) Ôn sư thúc x Tham ăn lười làm (nhầm) Chu sư phụ
- (Tác giả) Bị ăn đao đến choáng váng nên làm ít điểm tâm ngọt để an ủi tâm hồn, OOC nghiêm trọng, cân nhắc trước khi đọc

.

Mình không biết tiếng Trung edit đều dựa vào công cụ nên có chỗ nào mọi người thấy không xuôi, không hợp lí thì góp ý nhé! Đây là một series, được tác giả tiết lộ trong bài đăng nói về thiết lập của truyện hôm 19/03. Chi tiết trong phần nói về thiết lập nha ^^

Bây giờ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :3

----------

Tứ Quý Sơn Trang hình như không đúng lắm.

Ngõa La vừa mới ngoài ý muốn trở thành đệ tử đích truyền đời thứ sáu của Tứ Quý Sơn Trang.

Nếu như có thể thì Ngõa La không hề muốn bái sư. Thực tế, Ngõa La vốn không hề muốn đến Trung Nguyên.

Cậu là người thôn A Long, núi Tháp Tây, là tộc nhân cuối cùng của tộc cổ y hiếm gặp trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn. Sáu tháng trước, một nhóm Hắc Vu đánh vào thôn, giết sạch tộc nhân của cậu. Máu tươi nhuộm đỏ cả con sông nhỏ bên ngoài thôn, thi thể chồng chất xếp đầy trên con đường nhỏ, lửa lớn nung đỏ cả bầu trời giống như vĩnh viễn chẳng thể dập được. Ngõa La còn sống được là nhờ mẹ cậu trước khi chết dùng máu của bản thân bôi đầy người cậu rồi đem giấu cậu ở bên dưới thi thể của a cha và ca ca nhà bên cạnh. Đám Hắc Vu ở trong thôn lục soát ba ngày ba đêm, cậu cũng không nhúc nhích nằm trong chồng thi thể ba ngày ba đêm. Mãi đến khi Đại Vu mang người đuổi đến, lúc này mới cứu được người duy nhất còn sống của tộc này.

Đại Vu nói, Hắc Vu giết tộc nhân của cậu đều đã chết rồi, ngài muốn cậu sống thật tốt, kéo dài truyền thừa của một mạch cổ y này.

Nhưng Ngõa La không muốn sống như thế, cậu luôn ấp ủ việc báo thù. Những Hắc Vu giết tộc nhân của cậu đã chết nhưng ở Chướng Lâm vẫn sẽ còn Hắc Vu khác. Mà cho dù Hắc Vu ở trong Chướng Lâm bị tiêu trừ hết thì trên đời vẫn còn những kẻ ác khác. Cậu muốn dùng máu của kẻ thù mà tắm ba ngày ba đêm, dùng xương cốt kẻ thù nấu canh mười năm, lại dẫm nát ngàn quả tim của bọn chúng. Chỉ có như vậy, mới có thể tẩy đi mùi hôi thối của tử thi trên người cậu, tẩy đi những thứ... quấn lấy cậu ở trong giấc mộng đầy mùi máu tanh.

Ngõa La đã chạy trốn bảy lần, mỗi lần đều nắm chặt một cây đao nhỏ muốn đi vào Chướng Lâm giết người, mỗi lần như thế đều bị Đại Vu Nam Cương xách cổ về. Cậu không phục, một lần lại một lần trốn đi, cố chấp chui vào đám chướng khí trong rừng, cứng đầu đến dường như dù có bị đánh chết cậu cũng không muốn quay về.

Đại Vu rất tức giận, Vu đồng cũng rất tức giận. Vu đồng Lộ Tháp xách cổ áo cậu lên, hận không thể đem cậu dìm nước cho tỉnh táo lại. Nhưng Ngõa La là người cuối cùng tộc cổ y, bọn họ không ai thực sự dám giết cậu, cũng không thể để mặc cho cậu đi chết.

Về sau, Đại Vu dẫn cậu tới sân viện của một nam nhân Đại Khánh rất đẹp. Nam nhân kia được gọi là Thất gia, rung đùi đắc ý nói với cậu những thứ cậu không thể hiểu nổi, sau đó gọi Đại Vu sang một bên, hai người dán sát vào nhau thì thầm trò chuyện.

Hai tháng sau, một thiếu niên Đại Khánh trẻ tuổi đến Nam Cương, mang theo một phong thư từ Trung Nguyên sau đó đem Ngõa La về cùng.

Người thiếu niên kia nói hắn tên là Trương Thành Lĩnh, là hiệp khách của võ lâm Trung Nguyên. Thiếu niên vì đáp ứng lời mời của Đại Vu mà từ Tứ Quý Sơn Trang đến để đưa Ngõa La về Tứ Quý Sơn Trang cho cậu bái sư phụ Chu Tử Thư của thiếu niên làm sư phụ.

Thiếu niên sẽ đưa cậu đi Tứ Quý Sơn Trang, đi gặp Chu Tử Thư.

Nhưng cậu không muốn bái sư, cậu muốn báo thù.

Bị bắt ép lên đường Ngõa La tức giận nhổ xuống đất một bãi nước bọt, hung dữ giương nanh lao vào người thiếu niên kia.

Đáng tiếc, Trương Thành Lĩnh nhìn có vẻ ngơ ngơ ngác ngác mà công phu lại đáng sợ như quỷ. Ngõa La chạy trốn hai mươi tám lần, lần nào cũng bị thiếu niên kia bắt trói thành cái bánh tét mang về lại. Một đêm nọ, Trương Thành Lĩnh đốt lửa nướng màn thầu, một bên vừa nướng vừa nhìn Ngõa - bánh- chưng - La nằm bên cạnh kiếm Đại Hoang nói: "Công phu của đệ yếu như vậy, trở về thì báo được cái thù gì? Không bằng theo ta trở về, ngoan ngoãn học võ với sư phụ, học võ công cho giỏi, mối thù của đệ mới có thể báo được. "

Ngõa La cúi đầu nghĩ ngợi rồi hỏi: "Sư phụ huynh võ công rất lợi hại phải không? So với Đại Vu lợi hại hơn không? "

Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch cười rộ lên, hướng Ngõa La hất đầu, tự hào nói: "Sư phụ ta là đệ nhất thiên hạ! "

Ngõa La cũng muốn làm đệ nhất thiên hạ. Trở thành người đứng đầu thiên hạ, có thể giết hết tất cả kẻ thù của mình. Trương Thành Lĩnh trông ngốc, nhưng hắn nói rất là đúng: muốn làm đệ nhất thiên hạ, vậy thì phải học được công phu mạnh nhất thiên hạ.

Ngõa La đã bị thuyết phục.

Vì vậy, Ngõa - bị - thuyết - phục - La ngoan ngoãn đi theo Trương Thành Lĩnh lên Tứ Quý Sơn Trang, làm tiểu đồ đệ của Trang chủ đời thứ năm Tứ Quý Sơn Trang Chu Tử Thư, là đệ tử thứ chín của đời thứ sáu, được mấy sư huynh đệ tỷ muội thân thiết gọi là - Ngõa Cửu.

Ngõa La không muốn bị gọi là Ngõa Cửu vì cái tên này nghe quá đần độn, cứ như tiểu cô nương nũng nịu hắt xì vậy. Nhưng sư huynh cậu nói, bên trong Tứ Quý Sơn Trang, tất cả mọi người đều được gọi như thế cả. Đứng hàng thứ hai La sư huynh gọi La Nhị, đứng hàng thứ năm Dung sư tỷ gọi Dung Ngũ......Nghe nói là sư phụ lúc trước có liên quan đến triều đình, đối với bọn họ thì quản lí như quân doanh nên mới theo thứ tự nhập môn để gọi thành số, sáng sớm điểm danh một hai ba bốn năm sáu bảy rất thuận tiện.

"Đệ nên thấy vừa lòng đi." . Triệu Tứ sư huynh vỗ vỗ bả vai Ngõa Cửu, sâu xa nói: "Ít nhất ngươi so với lão Bát thì còn tốt chán."

Ngõa La hỏi: "Bát [ba] sư huynh làm sao vậy?"

Triệu Tứ thở dài, nhìn về phía phương xa: "Hắn họ Quý [ji]."

(E hèm, chỗ này là nghĩa bậy nhé, tui không dám nhắc ha ha... )

Ngõa La:......

Triệu Tứ dừng một chút rồi giải thích: "Đừng lo, chúng ta không có bậy bạ như vậy...... Chúng ta gọi hắn là Quý lão Bát. "

Nhưng Ngõa La vẫn cảm thấy, bát sư huynh đang êm đẹp tự xin đi Ngũ Hồ Minh rèn luyện, nhất định là vì không muốn ở chỗ này chịu ngược tiếp nữa.

"Vậy Đại sư huynh thì thế nào? Huynh ấy được gọi Trương Nhất à?" Ngõa La lại hỏi.

"Không không không, chúng ta sao so sánh với Đại sư huynh được." Triệu Tứ lắc đầu, vươn tay vỗ đầu của hắn, hiền lành nói: "Cứ từ từ, về sau đệ sẽ hiểu rõ thôi."

Tới đêm, trên tay Triệu Tứ xuất hiện hắc khí.

Cho dù là cổ y thì cũng là dùng cổ.

Đầu của nam tử hán đại trượng phu, không phải ai cũng có thể tùy tiện sờ. Không một ai!

Ngõa La bày tỏ cậu rất tức giận!

Buổi tối, Triệu Tứ sư huynh: "A... A... A... A... Tay của con thâm đen hết rồi!!!... Sư thúc cứu con..."

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Ngõa La bị Ôn sư thúc dốc ngược cổ chân, ở cổng Tứ Quý Sơn Trang lắc lên lắc xuống, lắc xuống một đống chai chai lọ lọ nào là sâu nhỏ rồi bò cạp nhỏ, trong phòng bếp còn giấu ba bao Long Tu giòn giòn xốp xốp.

Ngõa La tự nhận là có khí phách nam tử, không sợ mắng không sợ đánh, cũng tại vì có ba bao Long Tu kia làm bằng chứng, xấu hổ hoảng loạn đến mức xù lông thành một con mèo hoang.

"Ai nha, thì ra tiểu sư đệ thích ăn cái này. Nhìn cũng ra dáng tiểu đại nhân nha, thực ra vẫn còn là một đứa nhóc thích ăn ngọt" . Dung Ngũ sư tỷ cười mỉm tới bóp bóp mặt cậu, vân vê ngắt véo, chà xát đi chà xát lại rồi hưng phấn kêu lên: "Mặt em bé búng ra sữa của sư đệ mềm mềm sờ đã lắm nha.... "

Hai vị sư tỷ khác ở bên cạnh nghe thấy ngay lập tức cùng ào tới giở trò với hắn.

Đôi mắt Ôn sư thúc híp lại, cong lên thành vòng cung cười nói: "Tiểu tử, ngươi không chịu giao giải dược ra thì ta sẽ điểm huyệt ngươi rồi ném cho các nàng chơi đấy. "

Ngõa La cả đời hiếu thắng lại bị tiếng cười hì hì của nhóm thiếu nữ làm cho bại trận tan tác.

Mà vào lúc phát sinh chuyện như vậy, vị sư phụ 'nhặt được' của cậu đang nghiêng ngả như không xương ngồi ở trên ghế trong sân. Ngõa La tuyệt vọng nhìn sang, chắc rằng vị kia sẽ giúp cậu. Dù sao, một tiếng sư phụ nặng ngang trời đất, đều là sư đồ, Đại Vu đối với Lộ Tháp cực kì tốt. Cho dù là vị nam nhân xinh đẹp không ai được phép mạo phạm ở trong tiểu viện kia, nếu y bắt nạt Lộ Tháp cũng sẽ bị Đại Vu xụ mặt ôm về phòng mà giáo huấn đến mức khiến y khóc lóc. Vì thế, Ngõa La cũng cảm thấy cho dù cậu có bị vị mỹ nhân sư thúc này bắt nạt, sư phụ nhất định cũng sẽ vì cậu - tiểu đồ đệ của sư phụ - mà chủ trì công đạo. Dù cho không thể dạy dỗ sư thúc đến khóc chí ít cũng phải mắng y hai câu.

Nhưng sự thật là sư phụ của cậu không làm gì hết!!

Vị "dịu dàng hòa nhã mạnh mẽ khôn ngoan sắc sảo nhìn xa trông rộng đệ nhất thiên hạ" Chu Tử Thư, Chu trang chủ vào lúc đồ đệ bị bắt nạt đến nỗi khóc lóc kêu la lại chỉ ở một bên vừa híp mắt cười xem kịch vui vừa cắn hạt dưa tách tách tách vừa nghe người bị trúng độc Triệu Tứ giải thích tình hình.

Buổi tối nay Triệu Tứ chỉ suýt chút nữa mất đi một bàn tay nhưng Ngõa La vậy mà mất đi lòng tin đối với tình người!

Cậu đối với mấy người võ lâm Trung Nguyên "tâm địa hiểm ác" này rất là tuyệt vọng chỉ còn đối với người đã cứu cậu ra khỏi ma quỷ là Trương Thành Lĩnh còn có vài phần ấm áp.

Ngày hôm sau, Trương Thành Lĩnh đi...

Làm đại hiệp thiếu niên rất bận rộn! Nếu không phải là đi đỉnh núi này chủ trì công đạo thì cũng là đi sơn trang nọ thăm hỏi cố nhân, đi đi về về, vội vàng như một cơn gió. Người quen thuộc duy nhất vừa đi, Ngõa La tựa như con thú non bất an không yên, mỗi sáng sớm rời giường là tìm chỗ hẻo lánh trốn đi, ăn uống thì trộm từ phòng bếp ra, chờ nửa đêm canh ba mới mò mẫm về ngủ. Bất cứ ai cố gắng tiếp cận cũng bị cậu hung dữ trừng mắt nhe nanh, nhất định không chịu tin ai cả. Các sư huynh sư tỷ nhìn mãi cũng hiểu, sau đó không đi tìm cậu nữa, chẳng qua là mỗi lần ăn cơm đều để lại một phần cơm đặt ở trên bếp lò ở phòng bếp, lâu lâu còn có thêm mấy cái bánh ngọt để cho cậu đến 'trộm'.

Ngõa La ở trong sơn trang ngơ ngác trải qua một thời gian cho dù không có người quản thúc nhưng vẫn được lặng lẽ chiếu cố nên khí sắc tốt hơn không ít. Cậu phát hiện Chu Tử Thư cũng chẳng buồn quan tâm cậu, cũng không bắt cậu luyện công giống các sư huynh sư tỷ. Không hiểu vì sao Ngỡ La cảm thấy mất mát nên đã cố ý đến sân luyện võ ló đầu ra quan sát. Chu Tử Thư thấy cậu cũng không gọi lại mà chỉ dùng đôi mắt rất đẹp kia nhìn cậu mỉm cười. Đôi mắt kia cực đen như hai đầm hồ sâu hun hút. Bị ánh mắt kia chiếu lên, Ngõa La luôn cảm thấy giống như mình bị bóc sạch ra, từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu.

Cậu không thích, cho nên cậu lại muốn chạy trốn.

Ngày cậu chạy là ngày hưu mộc, không cần luyện công, sư huynh sư tỷ đều xuống núi dạo chơi, bên trong sơn trang chỉ còn có Chu Tử Thư, Ôn sư thúc và cậu. Ngõa La không dám đi từ cửa trước, đành phải leo tường ở sau viện. Nhưng vừa mới leo được một nửa, đang vắt ngang trên đầu tường thì phát hiện có người đang nghiêng đầu nhìn cậu ở phía dưới.

Ngõa La nhìn xuống dưới, nhận ra người đó là Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư mặc áo bào màu xanh, đứng ở dưới tàng cây lê nở hoa, thân ngọc cao thẳng, tựa như ẩn mình trong thác trong mây. Trên mặt cậu không có tức giận cũng không có khinh miệt mà là hết sức tò mò, đuôi mắt cong cong, cười hỏi: "Tiểu tử, muốn chạy à?"

Ngõa La im lặng.

Chu Tử Thư lại tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi lại phải chạy nha?"

"Con muốn đi báo thù." Ngõa La sắc mặt nghiêm nghị nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn giết sạch kẻ thù, báo thù cho người trong tộc! "

Lạ là Chu Tử Thư nghe thiếu niên nói một cách ngập tràn sát khí như vậy nhưng đến cả lông mày cũng không động, trên mặt lại hiện ra thần sắc hoài niệm kì quái. Nam nhân khẽ vẽ ra trên môi một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía bầu trời sau lưng Ngõa La dường như đang nhớ lại một câu chuyện xa xôi nào đó.

"Báo thù à... rất tốt."

Thật lâu sau, Chu Tử Thư lấy lại tinh thần, cười nói: "Con dự định báo thù thế nào đây? "

"Giết bọn chúng! "

" Làm thế nào giết? "

"......"

Ngõa La lại im lặng.

Đúng vậy cậu chỉ là một hài tử chưa đủ lông cánh đến cả Ôn sư thúc ôn hòa vô hại cũng đánh không lại thì muốn lấy cái gì đi giết kẻ thù đây?

Cậu cúi đầu, bàn tay nắm chặt, vừa ngang bướng vừa tuyệt vọng. Không đợi thiếu niên suy nghĩ xong xuôi, Chu Tử Thư đột nhiên nháy mắt với cậu, ôn hòa nói: "Muốn đi thì đi đi. Chỉ là tối nay Ôn sư thúc của con hầm canh gà, tất cả mọi người đều có phần."

Ngõa La ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong mắt có vẻ ngỡ ngàng. Lúc cậu cho rằng Chu Tử Thư sẽ giữ cậu lại, Chu Tử Thư không làm thế. Đến lúc cậu cho rằng Chu Tử Thư sẽ đuổi hắn đi thì Chu Tử Thư lại đột nhiên nói đến canh gà. Thiếu niên có hơi mất mát lại có một chút không yên tâm, tâm trạng bị Chu trang chủ không theo lẽ thường làm cho rối loạn vừa chua vừa chát.

Sau đó cậu thấy Chu Tử Thư híp mắt, hướng cậu mỉm cười nói: "Tiểu tử, giờ Dậu ăn cơm, nhớ về nhà sớm chút đấy. "

Một khắc này, cơn gió đầu xuân thổi rơi cánh hoa, nam nhân giữa mưa hoa được ánh mặt trời chiếu lên giống như bừng sáng cùng hoa lá. Dưới ánh nắng chiều, hoa rơi rực rỡ, đất trời mệt mỏi ngả nghiêng, chỉ còn người trước mắt chắp tay mà đứng, hai mắt như có hai luồng nắng ấm, ôn nhu đến nỗi bóng dáng cao gầy giống như có thêm một đường viền mềm mại ấm áp như nhung.

Ngõa La đột nhiên nhớ tới mẹ mình. Ngày trước, mỗi lần mặt trời ngả về tây, lúc mẹ ở cửa thôn gọi tên cậu cũng là vẻ mặt như thế, trời chiều như thế mà ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.

Về nhà.

Cậu đã rất lâu rồi không về nhà.

Bữa tối ngày hôm đó, có thêm một con mèo nhỏ cúi đầu ngồi trên bàn cơm. Cậu vụng về học hỏi bộ dáng hành lễ vào chỗ của những người khác còn thật sự bưng lấy chén nhỏ quỳ gối cạnh bàn, ngoan ngoãn chờ sư thúc chia canh cho. Các sư huynh sư tỷ cực kỳ kinh ngạc nhưng không ai hỏi nhiều. Ngược lại là người ngồi trên cao nhất là Chu Tử Thư đi qua, đem đùi gà mà Ôn sư thúc gắp cho đặt vào chén Ngõa La còn thuận tay thêm một đũa măng tơ xào thịt.

"Ăn nhiều một chút đi tiểu tử." Chu Tử Thư chậm rãi nói: "Chăm tốt tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng. Bắt đầu từ ngày mai con phải luyện công. "

Lời vừa mới nói xong, các sư huynh sư tỷ vốn còn đang ghen tị đều cho Ngõa La một ánh mắt đồng tình. Bọn họ nhao nhao cho gắp đồ ăn cho tiểu sư đệ, trong mắt tràn ngập bi tráng giống như đang làm tiệc tiễn đưa.

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, sư đệ. "

"Đệ nhất định là phải cố gắng lên nha.... "

"Bảo trọng. "

......

Ngõa La không nói một lời, vùi đầu ăn cơm, thật lâu sau mới lí nhí nói:

"Ừ. "

Đêm đó, Ngõa La rửa mặt sạch sẽ nằm trong phòng ngủ đẹp đẽ ở Tứ Quý Sơn Trang, thần kinh căng thẳng rốt cuộc buông lỏng, giữa huân hương nhàn nhạt mơ màng buồn ngủ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê ấy cậu cảm giác được có một người đi vào bên cạnh hắn, ôn nhu vuốt ve tóc cậu, sau đó nhẹ nhàng vì cậu đắp kín cái chăn bị đá văng. Trong không khí có mùi thơm xa xôi bay tới, ấm mà nhạt, như mùi gỗ đàn được phơi nắng, giống như mẹ của cậu. Ngõa La ở trong mơ cay cay sống mũi, như con thú nhỏ ôm lấy bàn tay dịu dàng kia dùng mặt dán lên khóc nức nở mà nhỏ giọng gọi: "...... Mẹ."

" Đừng sợ, sau này có ta che chở con."

Cậu nghe thấy một âm thanh trầm thấp truyền đến, mang theo ý cười ở bên tai của cậu nói: "Con về đến nhà rồi."

Kể từ ngày đó, Ngõa La từ cô nhi Nam Cương trở thành Ngõa Cửu mà Chu Tử Thư cũng từ trang chủ sơn trang trở thành sư phụ của hắn.

Sư phụ là người rất kỳ quái.

Người nam nhân này ở trên sân tập võ so với Diêm Vương còn đáng sợ hơn, một ánh mắt nghiêm khắc quét qua có thể khiến đám đồ đệ sợ tới mức run rẩy. Nhưng xuống khỏi sân luyện võ, y giống như không còn xương cốt, mỗi ngày không phải nghiêng ngả nằm trên ghế phơi nắng thì là tựa bên cạnh cái bàn đá uống rượu, lười biếng híp mắt, như con mèo lớn ngủ gật. Ôn sư thúc thì từng giây từng phút chăm sóc y, vì y thêm rượu, vì y nấu thuốc, vì y pha trà, hầu hạ y không thua gì hầu hạ một tiểu thư khuê các thân thể yêu kiều yếu ớt. Có đôi khi y uống nhiều quá gối chồng lên tay áo, gục xuống bàn nằm ngủ o o cũng là Ôn sư thúc dỗ dành ôm y đưa về phòng.

Đây nào phải là trang chủ, rõ ràng là công chúa!!

Ngõa La trước nay gặp được cường giả đều là dũng sĩ Nam Cương, ai nấy cao lớn vạm vỡ võ công có lực, thổi một hơi có thể thổi bay hồ điệp. Thiếu niên thật sự không nhìn ra vị sư phụ lúc nào cũng bộ dáng uể oải lười biếng, yếu yếu mềm mềm này có chỗ nào mạnh mẽ...? Thân xương yếu như vậy, làm sao có thể chống được một quyền chứ?

Chỉ là, nghe các sư huynh nói, sư phụ lúc trước từng chịu nội thương rất nặng, cực kì vất vả mới cứu được một cái mạng, cho nên thể cốt so với người bình thường mới yếu hơn một ít. Cũng vì nguyên nhân này, Ôn sư thúc của bọn họ mới phải đặc biệt ở lại bên người sư phụ, vì y điều trị thân thể, cùng ở cùng ngủ không nói, ở trong viện còn xây một phòng bếp vì sư phụ chuẩn bị bữa ăn riêng.

Ngõa La hơi cạn lời.

Người yếu ớt như vậy mà làm chủ ở đây chắc là không sao đấy chứ?

Ngõa La cảm thấy Trương Thành Lĩnh rất có thể đã lừa mình.

Nhưng mà Triệu Tứ sư huynh sau khi biết rõ nghi vấn của cậu rất chân thành mà nói cho cậu biết: "Đệ đừng đoán mò, sư phụ rất mạnh, cực kì cực kì mạnh mẽ."

"Vậy tại sao người lại..."

"Ai, đừng hỏi nữa." Triệu Tứ sư huynh thở một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói: "Đều là thói quen của sư thúc cả rồi."

Ngõa La: "......?"

Triệu Tứ dừng một chút, lại hỏi: "A, đệ, đệ không biết gì à?"

Ngõa La: "Biết cái gì?"

Triệu Tứ: "Tuy chúng ta đều gọi Ôn sư thúc là sư thúc nhưng kỳ thật người là vì theo sư phụ mới đến Tứ Quý Sơn Trang, cũng là vì sư phụ mới ở lại Tứ Quý Sơn Trang. Sư thúc đem sư phụ sủng tận trời, không để cho sư phụ vất vả một chút nào. Hồi đầu sư phụ vẫn còn trước mặt chúng ta làm màu, thỉnh thoảng bày ra chút võ công dọa dọa chúng ta. Thời gian dài sau, sư phụ cũng lười động thủ, chỉ có lúc đánh nhau với sư thúc đánh mới có thể nghiêm chỉnh lại......"

Ngõa La: "......Cái gì? Cùng sư thúc đánh nhau? "

Triệu Tứ thấy cậu vẻ mặt mờ mịt, kéo cậu ngồi trên bậc thang, kể cho cậu chuyện xưa của sư phụ và sư thúc.

Ôn sư thúc tên là Ôn Khách Hành, trong sơn trang, các đệ tử gọi hắn là sư thúc, sư phụ gọi hắn là lão Ôn, tên của hắn ngược lại không có ai gọi. Nghe nói, sư phụ và Ôn sư thúc kỳ thật không tính là sư huynh đệ chính thức, bởi vì sau khi Ôn sư thúc bái sư không lâu thì cùng sư môn li tán nên một chút võ công của môn phái cũng không được học qua. Ôn sư thúc thân thế đau khổ, sư phụ nhiều năm sau rất vất vả mới đưa được Ôn sư thúc kẻ thù khắp nơi tìm về, đưa hắn về Tứ Quý Sơn Trang để bảo vệ. Hai người bọn họ và Đại sư huynh cùng nhau xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang hoang phế đã lâu, từ đó về sau vẫn luôn luôn ở lại Tứ Quý Sơn Trang không hỏi thế sự, trải qua thời gian nhàn vân dã hạc. Đến nay, sư phụ và Ôn sư thúc đều trưởng thành, nhưng không có ai cưới vợ mà ngược lại ở cùng một chỗ cùng ngủ cùng ăn, cùng vào cùng ra.

"Đệ không phát hiện ra tiểu viện của sư phụ và sư thúc là cách chúng ta xa nhất mà chúng ta cũng không được tùy tiện đi quấy rầy sao?" Triệu Tứ dồn dập chớp chớp mắt, hạ giọng nói: "Bởi vì sư phụ cùng sư thúc buổi tối sau khi trở về tiểu viện sẽ đánh nhau! "

Ngõa La chấn kinh rồi: "Bọn họ......Đánh nhau?"

Ôn sư thúc Ngõa La cũng xem như quen thuộc, lúc cậu vừa tới Tứ Quý Sơn Trang, chính là bị người nam nhân này cầm lấy cổ chân ở cửa ra vào dốc ngược xuống dưới mất hết mặt mũi. Ngõa La về sau cũng thường xuyên âm thầm quan sát, phát hiện vị Ôn sư thúc này tính cách thật ra rất là tốt. Mặc dù có thời điểm thích làm vài trò đùa dai chọc ghẹo mấy đứa nhóc bọn họ nhưng hắn ngày bình thường nói chuyện ôn nhu hòa nhã, chưa nói đã mang ba phần cười, thường làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân. Tuy hắn vóc dáng cao lớn, so với sư phụ cũng cao hơn một phần, lớn lên tuấn mỹ, khí chất thì ôn hòa mà lại không thấy hắn dùng võ công lần nào... Ngõa La cứ luôn cho rằng vị Ôn sư thúc này là một thầy thuốc nho nhã yếu đuối, không biết võ công.

Ôn nhu yếu ớt sư phụ cùng ôn hòa điềm đạm sư thúc, đánh nhau?

"Đúng vậy."

Triệu Tứ đỏ mặt lắp bắp, đầu kề sát tiểu sư đệ nói: "Ai nha, chuyện này nói tỉ mỉ cũng không tốt lắm, tóm lại đệ nên nhớ rõ, không có chuyện đặc biệt đừng quấy rầy sư phụ cùng sư thúc là được...... Đệ về sau sẽ hiểu rõ thôi."

Người xưa có câu, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Triệu Tứ không có nói ra thì Ngõa La cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng mà Triệu Tứ đã nhắc tới, cậu lại càng hiếu kỳ bộ dáng đánh nhau của sư phụ và sư thúc. Ngõa La muốn làm thiên hạ đệ nhất, cho nên mới làm đồ đệ của đệ nhất thiên hạ. Nhưng trước tiên cậu phải đi xem đến ngọn nguồn, xem xem thiên hạ đệ nhất này có phải danh xứng với thực hay không! Vì vậy, Ngõa - tài cao gan cũng lớn - La vào một buổi tối lặng lẽ meo meo mò mẫm đi tới tiểu viện của sư phụ, dự định rình coi sư phụ với sư thúc đánh nhau.

Sư phụ lại say.

Trăng đã lên giữa trời, Chu Tử Thư một thân thanh sam đắm trong ánh trăng mượt mà, ôm một cái hồ lô rượu dựa trên bàn đá lười biếng uống rượu. Y vốn mảnh khảnh, giờ phút này ở trong bóng đêm thâm trầm hiện ra thân mình cao dài, tựa như một thân trúc xanh dưới ánh trăng . Ôn Khách Hành một thân áo trắng lỏng lẻo kéo cửa từ trong phòng đi ra, trong tay là kiện áo khoác màu tím, đi đến bên người Chu Tử Thư, nhẹ nhàng phủ thêm cho y.

"Sao tối nay uống nhiều như vậy?" Ngõa La nghe thấy Ôn sư thúc ôn nhu hỏi: "Có muốn ta nấu cho huynh canh giải rượu không? "

Chu Tử Thư lắc đầu, vươn tay đè bàn tay đang đặt trên vai y của Ôn Khách Hành xuống, buồn bã nói: "Tối nay trăng tròn, nhớ tới một ít chuyện xưa, không để ý nên uống nhiều quá......"

"Nhớ tới chuyện gì?"

Ôn Khách Hành đi đến bên cạnh y ngồi xuống, sát vào y trầm thấp mà cười: "A Nhứ là đang nhớ về chuyện xưa của ta hả?"

"Ừ." Chu Tử Thư gật đầu thừa nhận: "Nhớ tới ngươi khi còn bé."

Ôn Khách Hành cúi đầu xuống không nói tiếp, chỉ đem tay mình lồng vào với tay Chu Tử Thư rồi cúi đầu hôn một cái như là trấn an. Chu Tử Thư cười, lười nhác tựa ở đầu vai hắn tiếp tục nói: "Mỗi lần nhìn thấy cậu ta, ta lại nhớ tới ngươi khi còn bé...... Ngươi khi đó, có phải cũng giống như tiểu quỷ kia vừa bướng bỉnh vừa hung hăng?"

"Nó so với ta tốt hơn." Ôn Khách Hành nghĩ một chút, hình như đang nhớ lại, rồi sau đó khẽ cười một tiếng, nói: "Ta khi đó giương nanh múa vuốt, hận không thể giết từng kẻ tới gần ta.... Lấy tay giết không được thì dùng răng, đánh không lại thì chịu đựng, chờ ngày nào đó lén đi chọc một đao. Khi đó là vì không thể làm người, người ở chỗ đó sống không nổi, chỉ có làm ác quỷ ăn thịt người mới có thể trộm được một đường sống...... Ai nha, A Nhứ, huynh đừng nghĩ tới ta khi còn bé. Thật sự không đáng yêu chút nào, nói không chừng sẽ hù đến huynh. "

Chu Tử Thư thở dài, thanh âm ở trong bóng đêm nhẹ giống như sương mù, mông lung mà xa xôi.

Ôn Khách Hành trầm thấp nói: "Tiểu tử kia so với ta vận khí tốt hơn, hắn gặp huynh. "

Chu Tử Thư không nói tiếp, trầm thấp hỏi: "Khi đó...... Đau không? "

"Đau chứ..., đương nhiên đau. Nhưng mà, nghĩ đến huynh liền hết đau." Ôn Khách Hành cúi đầu hôn một chút lỗ tai Chu Tử Thư, bỗng nhiên kéo dài giọng điệu: "Nhưng thực ra cẩn thận ngẫm lại thì bây giờ vẫn còn có chút khó chịu...... A Nhứ, huynh mau dỗ dành ta."

"Dỗ dành như thế nào hả...?"

"Huynh nói xem còn có thể dỗ dành thế nào?"

Chu Tử Thư nở nụ cười, cầm hồ lô ném vào ngực hắn: " Ngươi nằm mơ à."

Ôn Khách Hành cười đến ti tiện, bắt được tay Chu Tử Thư nhắm ngay quần áo của mình mà nhét, thanh âm trầm thấp được rung động như phát ra từ trong ngực: "A Nhứ tốt, Chu tướng công, huynh bằng lòng yêu thương, cưng chiều ta đi..."

Ngõa - nhìn lén đầu tường -_La bày tỏ: ?

Điều này sao lại khống giống trong tưởng tượng của ta?

Khi ở trước mặt bọn họ, Ôn sư thúc ôn nhu thích cười, thường thường vào lúc sư phụ quá mức nghiêm khắc giảng hòa cho bọn họ, còn có thể làm một bàn thức ăn ngon. Dùng cách nói của các sư tỷ thì Ôn sư thúc là ôn nhu hiền lành tuyệt thế, là nam nhân tốt. Nhưng Ôn sư thúc trước mắt nở nụ cười rực rỡ, mặt mày nhuốm vẻ đa tình, ý cười trên khóe miệng giảo hoạt giống như hồ ly nào còn một chút dáng vẻ ôn nhu nghiêm chỉnh, rõ ràng là rất phóng đãng lại tà tính.

Giống như là thỏ trắng ở dưới ánh trăng đã trút xuống lớp da, lộ ra bên trong là đôi mắt sói xanh âm u không người biết được.

Tương phản to lớn dọa Ngõa La sợ tới mức hô hấp khó khăn, thiếu chút nữa từ bên trên tường vây té xuống. Yên tĩnh một giây, Chu Tử Thư khẽ cười một tiếng, nói: "Được lắm, ta đến thương ngươi." Dứt lời, tay phải đột nhiên xuất chưởng, bất ngờ đánh về phía ngực Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành lui về phía sau nửa bước nghiêng người né được một chưởng này, tay như giống như ngân xà thuận thế dán lên eo bụng của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư bước chân biến ảo, đẩy chưởng về phía trước ngăn lại ngón tay đang đến bên cạnh của Ôn Khách Hành, hai người ống tay áo tung bay động tác nhìn như chậm rãi vô cùng, trên thực tế trong nháy mắt đã va chạm ngươi tới ta đi hủy đi mấy chiêu. Ngay sau đó, Ôn Khách Hành bỗng nhiên móc chân ép xuống, muốn cuốn lấy hai chân Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lại cong eo về phía sau, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên bàn đá mượn lực, cả người vút lên cao trở mình như hồ điệp bay bổng, bay lên cành trúc.

"Lại muốn đánh sao?" Ôn Khách Hành ở bên cạnh cái bàn đá bất đắc dĩ nói: "Sao huynh không chịu nhường ta một chút? "

"Nhường nhường nhường, cũng đã nhường ngươi bao nhiêu lần rồi."

Chu Tử Thư giở giọng kiêu ngạo: "Đánh xong rồi nói!"

Nói rồi y ở đây trên cành trúc, rượu vào miệng, ống tay áo lay động, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm sáng như tuyết. Mà Ôn Khách Hành câu môi cười cười, một cái xoay người, trong tay có thêm một cây quạt xếp.

Trúc xanh chập chờn, từng cơn gió nhẹ thổi qua, phiến lá rì rào lay động.

Dưới ánh trăng lành lạnh, hai người thanh sam, áo trắng đối lập nhau, trường kiếm như tuyết, quạt lung lay, nhìn nhau cười cười. Ngay sau đó, kiếm rít phá trời, kiếm khí bàng bạc quét ngang mà đi. Ngõa La chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lao đến trước mặt, như biển gầm biển động áp chế, làm trong lòng cậu vô cùng chấn động. Cậu vô thức ngừng thở, lại phát hiện kiếm khí như bóng nhạn kinh động lướt qua, kiếm đến thì bao la cuồn cuộn như có sức mạnh ngàn quân, kiếm thu thì bồng bềnh như lá rơi hồ lặng. Thật giống như chủ nhân của kiếm trong lòng còn có thương tiếc, có thể chém sóng chia biển chặt đứt hết thảy, lại luẩn quẩn nghĩ tới những cá con vô tội.

Cử trọng nhược khinh, thu phóng tự nhiên, là kiếm ý mạnh mẽ mà ôn nhu như vậy.

Ở một bên khác, quạt xếp xoay tròn giữa không trung, nhẹ nhàng linh động, không một tia dữ dội lệ khí, giống như nó chẳng qua chỉ là cái quạt xếp lơ lửng giữa không trung. Ấy vậy mà khi nó cùng kiếm khí đụng nhau, lập tức khuấy lên gió mạnh mới hiển lộ ra sức mạnh chân chính -- phá đá xẻ núi, cũng không để đối phương nhàn rỗi.

Một chiêu này chính là lù khù vác cái lu chạy, tầm ngẩm mà đấm chết voi, đem toàn bộ lực nén lại trong một thước đó, chỉ có lúc thực sự ra tay thì mới biểu lộ rõ hình dáng.

Trong chớp mắt, hai bóng người một xanh một trắng quấn lấy nhau đã qua hơn trăm chiêu. Ngõa La căn bản không thấy rõ động tác của họ, chỉ cảm thấy tay áo nhẹ nhàng giống như lướt gió mà múa. Trong không khí, kiếm khí tinh diệu quấn quanh tạo thành sóng triều, ở trong bóng đêm chấn động truy đuổi, dây dưa không ngớt. Ngõa La không thể rời mắt, cậu ý thức được những kiếm khí kia lăng lệ sắc bén nhưng lại không có sát ý, ngược lại thanh linh ôn nhu, giống như liên tục nói lời nhỏ nhẹ.

Trước mắt cậu, không phải sư phụ yếu ớt lười biếng và ôn nhu Ôn sư thúc nữa.

Đây là hai cường giả cậu không cách nào tưởng tượng ra, đang dùng một kiếm một quạt, đang dùng cách cậu không thể nào phá giải để trò chuyện.

Hóa ra, sư phụ thật sự rất mạnh.

Hóa ra, sư thúc cũng rất mạnh.

Ngõa La không dám nhìn nữa, mang một tâm hồn vừa mới bị chấn động mạnh, cẩn thận, vụng trộm trở về trong viện, lâu sau vẫn không cách nào ngủ được. Trong đêm khuya một trận tuyệt thế cao thủ quyết đấu ở trong thế giới nặng nề của thiếu niên mở ra một cánh cửa sổ, để cho tầm mắt cậu ra đến bên ngoài đất trời mênh mông và thế gian rộng lớn.

Cậu muốn có được một cây quạt cử trọng nhược khinh như vậy, cũng muốn có được một biển kiếm ôn nhu như thế.

Ngày hôm sau, Ngõa La là bị Lục Lục sư huynh đánh thức.

"Ngõa Cửu, dậy đi, có người tìm đến chúng ta gây phiền toái rồi! "

"Cái gì?" Ngõa La sững sờ, vội hỏi: "Người nào? "

"Còn không phải là những ừm... người xấu trong chốn võ lâm sao!" Lục Lục bất đắc dĩ nói: "Trong chốn võ lâm xưa có người truyền ra, nói sơn trang chúng ta che giấu cho một đại ma đầu lúc trước biến mất trên giang hồ rồi còn nói chúng ta có kho bảo tàng vũ khí nữa. Lúc trước luôn có người tìm đến gây chuyện, hai năm nay đã ít hơn nhiều rồi, không ngờ tới hôm nay lại có người đánh lên. Đi đi đi, nhanh lên nhanh lên. Sáng nay các sư huynh đều đi mua đồ rồi, đã sớm xuống núi rồi. Chúng ta đành phải đi báo chuyện này sư phụ thôi. "

Ngõa La vừa nghe xong mặt mũi trắng bệch.

Ngày trước khi Hắc Vu đến tàn sát thôn là vì cổ y bí thuật có thể hồi sinh người chết trong truyền thuyết. Cái này chỉ là lời đồn vớ vẩn nhưng lại luôn có kẻ ác bức bách giao ra nếu không thì cũng không có chuyện mấy trăm đầu người vô tội bị sát hại kia rồi. Ngõa La đã từng mất nhà một lần, hắn tuyệt đối sẽ không để mái nhà mới có này cũng mất đi! Nghĩ vậy, Ngõa La khoác qua loa y phục liều mạng chạy theo Lục Lục đến tiểu viện của sư phụ.

Nhưng hai đứa nhỏ cũng không ngờ là chỉ vừa tới cổng viện đã gặp được Ôn sư thúc đang bưng chậu nước ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Vào ban ngày, Ôn sư thúc đã khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà hai đứa cứ như gặp phải quỷ thế này?"

Lục Lục chưa kịp nói Ngõa La đã vội vàng mở miệng nói: "Sư thúc, không ổn rồi, có người xấu muốn tới giết chúng ta!"

"Hử? "

Ôn sư thúc nghiêng nghiêng đầu có chút khó hiểu: "Ai cơ...?"

Lục Lục bất đắc dĩ đẩy Ngõa La ra, giải thích: "Ôn sư thúc, là cơ quan chim tước truyền tin tức đến rằng dưới núi xuất hiện một nhóm người bảo là muốn Tứ Quý Sơn Trang giao ra bảo tàng và ma đầu còn có chìa khóa võ khố gì đó nếu không bọn chúng sẽ đánh lên trên này......Mấy người đó đã đến giữa sườn núi rừng đào rồi mà các sư huynh đều không ở nhà nên con đến hỏi ý kiến sư phụ. "

"Lại là một đám ngu xuẩn."

Ôn sư thúc ánh mắt lạnh vài phần, khinh miệt cười cười, chậu đồng trong tay giao cho Lục Lục rồi thản nhiên nói: "Khỏi cần phiền toái, để ta đi là được. "

"Thế nhưng sư phụ--"

"Xuỵt--" . Ôn sư thúc dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, nhún vai nhỏ giọng nói: "Đừng làm ồn sư phụ ngươi, đêm qua hắn mệt mỏi lại ngủ muộn, sợ là sáng nay vừa dậy tâm tình chắc chắn không tốt. Các ngươi đừng quấy rầy huynh ấy, ta đi một chút là về ngay."

"Sư phụ làm sao vậy ạ?" Ngõa La nghe xong, nóng nảy: "Tối hôm qua bị thương ạ?"

"Bị thương?" Ôn sư thúc hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, nở nụ cười: "Thương thì cũng có chịu một chút nhưng chẳng qua là tinh nguyên tổn hại. Đợi ta trở về dỗ huynh ấy thì sẽ tốt thôi, không đáng ngại, không đáng ngại. "

Dứt lời, hắn sửa sang lại ống tay áo, cười xán lạn vẫy vẫy tay với hai thiếu niên rồi hướng rừng đào dưới núi mà đi.

Lục Lục bóng lưng của Ôn sư thúc, bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Ôn sư thúc là một người ôn nhu như vậy không biết có bị chịu thiệt không nữa...."

(Vũ: Tui đoán chịu thiệt ý là "chịu thiệt" á :"> nhưng người ta nhường ổng mà )

Ngõa La suy nghĩ một chút cũng thấy hơi lo lắng.

Ôn sư thúc rất mạnh nhưng biết đâu đám người kia tâm tư đê tiện giở trò ám toán thì sao? Nghe Lục Lục nói ở đó có tới mấy chục người... hai quyền khó đấu bốn tay, lỡ đâu Ôn sư thúc chuyện không may?

"Hay là chúng ta đi theo xem một chút đi?" Ngõa La đề nghị: "Ngộ nhỡ Ôn sư thúc gặp chuyện chúng ta có thể hỗ trợ? "

Lục Lục lên núi trước Ngõa La không lâu, tâm tính vẫn là thiếu niên. Nghe xong đề nghị của Ngõa La, lập tức gật đầu nói: "Được được được, chúng ta đi nhanh đi. "

Nhưng không ngờ, lúc hai người đi tới giữa sườn núi bên trong rừng đào vạn dặm cực kì yên tĩnh.

Thi thể ngổn ngang lộn xộn xếp nằm la liệt trên đất, khắp nơi là máu và rải rác binh khí rơi trên đất bằng. Ôn sư thúc ôn nhu điềm đạm của bọn họ đứng dưới cây hoa đào đang cầm lấy một mảnh vải kỹ càng lau vết máu trên tay, lông mày nhíu lại dường như rất khó chịu. Lục Lục vừa thấy đã luống cuống, vội vàng chạy đến hỏi: "Sư thúc, ngươi vẫn khỏe chứ, có bị thương hay không?"

"A... hai đứa tới rồi." Ôn sư thúc vừa thấy bọn họ đôi mắt sáng lên, dùng bàn tay vẫn còn máu me nhầy nhụa tay vẫy vẫy hai thiếu niên: "Mau tới đây, mau tới đây."

Lục Lục chạy qua trước, theo bản năng muốn xem xem tay Ôn sư thúc có bị thương hay không. Nhưng thiếu niên còn chưa kịp làm gì thì Ôn sư thúc đã bắt lấy vai nó kéo lại rồi nắm lấy ống tay áo của nó, sau đó...

Xoẹt xoẹt

Tay áo Lục Lục đứt.

Lục Lục: ?

Ôn sư thúc bình tĩnh dùng tấm tay áo sạch sẽ kia chà sát bàn tay mình thêm một hồi, đem đôi thon dài trắng nõn như ngọc trở lại sáng bóng sạch sẽ lúc này mới cảm thấy vừa lòng cười rộ lên. Hắn vỗ vỗ bả vai Lục Lục, lại nhìn Ngõa La đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Các con tới rất đúng lúc, đào mấy cái hố ở dưới gốc mấy cây đào này rồi đem mấy người này chôn xuống đi. Phân bón hoa tốt như vậy chắc chắn có thể cho rừng đào này năm sau đầy hoa, ta cũng có thể ủ cho sư phụ các con chút rượu đào hoa để uống!"

Lục Lục và Ngõa La nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương cũng là vẻ kinh sợ mờ mịt giống như mình.

Ôn sư thúc hoạt động gân cốt, duỗi lưng một cái, dáng vẻ uể oải định bay đi.

Lục Lục vội hỏi: "Sư thúc, người có thể hay không, ách, chờ chúng con xử lý xong thì cùng về a?"

"Không được không được." Ôn sư thúc phẩy phẩy tay, giọng điệu đương nhiên nói: "Đợi lát nữa sư phụ các con dậy sẽ muốn mắng người, ta không ở đó huynh ấy không tìm được ai để mắng sẽ rất tức giận. Ta về trước ngủ tiếp cùng huynh ấy một lát, hai đứa làm nhanh lên đấy. "

Nói xong, Ôn sư thúc ôn nhu điềm đạm cũng rất ôn nhu điềm đạm bay đi mất, lưu lại hai con người mới trải qua sự sụp đổ về thế giới quan nhìn mặt nhau.

Lục Lục: "Ôn sư thúc, thì ra là... như vậy đấy sao? "

Ngõa La: "...... Tứ Quý Sơn Trang các huynh có phải hơi sai sai không? "

Xinh đẹp ôn nhu sư thúc sao nhìn thế nào cũng thấy giống đại ma đầu giết người trong truyền thuyết thế?

Tối hôm đó, Ngõa La lén lút kéo La Nhị sư huynh qua một bên, hỏi tới chuyện này. La Nhị sư huynh là sư huynh đệ bái sư sớm nhất ở trong trang, ngoại trừ Đại sư huynh Trương Thành Lĩnh đã rời sơn trang thì cậu ta biết rõ mấy chuyện này nhất. Nghe thấy Ngõa La nêu vấn đề, La Nhị bất đắc dĩ cười cười, giải thích nói: "Đệ không phát hiện ra ở trong sư môn chúng ta thiếu mất vị trí thứ bảy hả? "

Ngõa La vừa nghĩ một chút thì phát hiện sự thật đúng là như vậy, La Nhị, Tề Tam, Phương Tứ, Dung Ngũ, Lục Lục, Quý Bát, Ngõa Cửu, chỉ thiếu Thất.

La Nhị nhẹ nói: "Kỳ thật, sư huynh đệ tỷ muội trong sư môn chúng ta không phải do đích thân sư phụ thu mà là Đại sư huynh lúc đi du lịch giang hồ mang về. Chúng ta phần lớn là cô nhi tuổi nhỏ mất chỗ dựa, thân thế chỗ nào cũng phức tạp, giang hồ chính đạo đều không cho mấy cô nhi chúng ta sắc mặt tốt hay cuộc sống yên bình. Cho nên, Đại sư huynh mới mang chúng ta đến Tứ Quý Sơn Trang để cho chúng ta có một nơi sống tốt hơn. Nhưng chúng ta người vừa nhiều vừa phiền phức như vậy sẽ rước lấy phiền toái cho sơn trang. Lúc trước là sư phụ cùng sư thúc che chở chúng ta nên vốn cũng bình an vô sự. Nhưng mấy năm trước không biết là từ chỗ nào truyền ra cách nói về võ khố và ma đầu, để cho không ít tôm cá lẫn lộn trong giang hồ nhìn chằm chằm vào Tứ Quý Sơn Trang......"

Ngõa La thấy trong mắt La Nhị sư huynh hiện lên bi thương, ý thức được cậu ta sắp nói đến trọng điểm, vô ý thức ngồi thẳng người, chờ đợi đáp án.

La Nhị thở thật dài, xa xăm nhìn vào không trung đen đặc, buồn bã nói: "Năm trước, có nhóm người lén lút mò đến Tứ Quý Sơn Trang. Khi đó sư phụ cùng sư thúc đi ra ngoài làm việc, sơn trang không có người. Thất sư muội một mình xuống núi đón đầu kẻ địch, kết quả... qua đời... "

Ngõa La ngây ngẩn cả người.

Qua đời? Đã mất rồi sao?

"Sư phụ bị việc này làm cho bệnh nặng một trận, từ đó về sau phòng ngự trong sơn trang càng thắt chặt, các đệ tử cũng được yêu cầu thời thời khắc khắc phải cảnh giác." La Nhị tiếp tục nói: "Sư thúc.... là một người lai lịch rất phức tạp. Người cứ một mực nhớ đến việc này, cho nên mỗi lần nghe báo có kẻ xấu đến quấy rối sơn trang, chỉ cần người ra tay đều không một kẻ nào sống sót. Sư phụ không thích người có sát nghiệp quá nặng, ngày thường không cho phép sư thúc nhúng tay vào mấy chuyện này. Hôm nay vừa hay đánh lên không đúng lúc......Ai, đệ đừng sợ, sư phụ với sư thúc đều là người rất tốt, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là... ai cũng có một nút thắt trong tim mà thôi. "

Ngõa La mím môi, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng tiểu viện của sư phụ.

Bọn họ cũng có gút thắt trong tim của mình......

Họ mạnh như vậy cũng có người mà mình không bảo vệ được sao?

Một đêm này, Ngõa La trở về khổ sở suy tư cực kỳ lâu.

Cậu cảm thấy, trong đồn đại giang hồ cũng không nhất định là giả. Đại Ma Đầu có khả năng thật sự tồn tại, dù sao người bình thường chắc là sẽ không giết người đầy đất để rồi bị phỉ nhổ. Nếu như Đại Ma Đầu có thật, võ khố bảo tàng kia cũng có thể là có thật.

Trong sơn trang nói không chừng thật sự có tuyệt thế võ công?

Nếu có thể học được tuyệt thế võ công, có thể mạnh hơn sư phụ và sư thúc......Nếu, nếu vậy bên trong sơn trang, trong nhà này, cũng sẽ không mất đi bất cứ ai nữa rồi đúng không?

Ngõa La rục rịch muốn biết, tâm ngứa ngáy.

Vì vậy, cậu đi hỏi sư phụ.

Nam Cương có câu châm ngôn nói có chuyện thì hỏi, có rắm thì thả. Ngõa La muốn hỏi, vì vậy cậu đã chạy đến trước mặt sư phụ mà hỏi. Lúc đó, sư phụ vừa mới rời giường, vừa mắng Ôn sư thúc xong, đang nghiêm mặt ngả trên ghế lật sách. Nghe thấy câu hỏi của Ngõa La, y đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó nở nụ cười, hỏi: "Thế nào, con muốn võ khố?"

Ngõa La gật gật đầu: "Con muốn luyện tuyệt thế võ công. "

"Ta dạy cho con không phải là tuyệt thế võ công sao?" Sư phụ lắc đầu, cúi đầu xuống lật một trang sách, thản nhiên nói: "Nghe lời, chạy quanh sơn trang mười vòng, lại đem Lưu Vân Cửu Cung Bộ hôm qua dạy con luyện 2000 lượt đi."

"Vậy con học tốt tuyệt thế võ công của người rồi con có thể luyện tuyệt thế võ công võ khố ư?" Ngõa La nghiêm túc hỏi.

Chu Tử Thư bị cậu chọc cười, hỏi: "Con học tuyệt thế võ công làm gì? "

Ngõa La trả lời: "Báo thù."

"À. " Chu Tử Thư nheo mắt: "Không được."

Ngõa La vẫn muốn, còn nói: "Con muốn báo thù nhưng cừu nhân của con đều đã chết rồi, mối thù của con cũng đã báo xong. Báo xong hết thù rồi con sẽ quay lại... làm đại hiệp mạnh nhất thiên hạ mà con muốn, con phải bảo vệ người nhà của con, để cho bọn họ không bao giờ... bị người uy hiếp nữa, không cần phải đối mặt nguy hiểm. Con muốn để cho người con coi trọng sống thật tốt, sống thật lâu. "

Nghe được lời hắn nói, Chu Tử Thư nhướn mày, đôi mắt thâm túy quét tới, dường như muốn nhìn rõ tâm tư của thiếu niên.

Mãi lâu sau, Chu Tử Thư thở dài, ung dung nói: "Tiểu tử ngốc thật thật có tấm lòng mà. Tâm tình hôm nay sau này con nhất định phải ghi nhớ rõ, nhớ kỹ, kiếm mạnh không thể vì một mối thù không thể báo mà tồn tại, nó tồn tại vì bảo hộ người trước mắt mình. Có điều, nếu con cũng đã ngộ đến điểm này thì nói về võ khố cho con biết cũng không sao."

"Thật ạ??"

"Thật." Chu Tử Thư dùng sách che nửa gương mặt, nhìn thiếu niên nháy mắt mấy cái: "Võ khố đúng là có tồn tại bên trong cũng có bảo tàng. "

Ngõa La mở to mắt thấy Chu Tử Thư ném hạt lạc vào trong miệng rồi nói tiếp: "Võ khố và bảo tàng a... thật ra nó có tên. Nó gọi là..."

"...... Trương Thành Lĩnh!"

Ngõa La:......

Ngõa La:?

Chu Tử Thư vươn tay, dự định sờ sờ đầu thiếu niên nhưng bàn tay vươn ra một nửa, Chu sư phụ giống như nhớ ra cái gì đó liền đem tay rụt về lại trong tay áo, chỉ ôn hòa nói: "Đại sư huynh của con chính là bảo tàng của vi sư a.... "

Ngõa La:... Cứ thế thôi à?

Trên mặt Ngõa La viết hai chữ không tin nhưng sư phụ cười tủm tỉm nhặt lên một hạt lạc, phanh một phát đánh vào trên đầu gối của hắn.

"Ngoan, chạy mười vòng, còn có 2000 lượt Lưu Vân Cửu Cung Bộ......" Chu Tử Thư nheo mắt bổ sung một câu: "Trước giờ cơm tối phải hoàn thành."

Thiết huyết sư phụ online, Ngõa La còn có thể làm sao?

Chạy chứ sao!

Chỉ là không đợi Ngõa La luyện xong 2000 lượt Lưu Vân Cửu Cung Bộ, cửa lớn sơn trang đột nhiên mở ra, mấy vị sư huynh sư tỷ khiêng gạo, mì, dầu, muối cùng gà vịt vui mừng hớn hở xông tới hô hào giống như mừng năm mới: "Đại sư huynh đã về rồi, Đại sư huynh đã về rồi ~"

Phía sau, thiếu niên võ khố lưng đeo kiếm Đại Hoang đi tới, trong tay còn dắt một tiểu cô nương rất xinh đẹp.

"Sư phụ." Trương Thành Lĩnh nghiêm túc hướng Chu Tử Thư hành lễ, sau đó chỉ chỉ tiểu cô nương, nói: "Sư phụ người xem."

Chu Tử Thư một bên cắn hạt dưa một bên nhướn nhướn mày: "Vợ của con à?"

Trương Thành Lĩnh vội vàng khoát tay, đỏ mặt nói: "Sư phụ đừng đoán bừa, nàng là con gái một gia đình dưới núi, ngưỡng mộ Tứ Quý Sơn Trang nên mới xin con mang nàng lên núi bái sư đấy. Nhà nàng gia cảnh trong sạch thiện lương, nàng cũng rất thông minh, cho nên con mới......"

" Ơ, Thành Lĩnh đã về rồi à?"

Ôn nhu hiền huệ Đại Ma Đầu sư thúc từ phía sau đi ra, vừa thấy trường hợp này lập tức đi tới, nghiêng đầu tựa bên cạnh Chu Tử Thư trêu ghẹo nói: "Đồ đệ ngốc của huynh lại nhặt về cho huynh đồ đệ? A Nhứ, chúng ta khai chi tán diệp có hơi quá tay rồi, con cháu cũng đã đầy đàn. "

"Ngươi ăn nói không đứng đắn thì đi chỗ khác chơi."

Chu Tử Thư liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành rồi giữ lấy cằm hắn, đẩy mặt hắn ra xa một chút sau đó vẫy tiểu cô nương để cho cô bé kia đến trước mặt hắn.

Tiểu cô nương còn rất nhỏ mới có bảy tám tuổi, nhưng dáng vẻ tuyết ngọc đáng yêu, một đôi mắt linh động trong sạch. Chu Tử Thư nhìn chăm chú vào dung mạo xinh đẹp của nàng không hiểu sao lại cảm thấy nàng có chút quen thuộc, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi lại hoàn toàn lạ lẫm... lại giống như gặp lại cố nhân, trong lòng sinh ra cảm giác thân cận kỳ diệu. Y hít sâu một hơi tỉnh táo lại, cúi đầu cầm lên cổ tay của cô bé, cẩn thận xem xét căn cốt của nàng, lại phát hiện giữa cổ tay nữ hài có một vết đỏ, tựa như một sợi chỉ đỏ buộc ở cổ tay.

Trương Thành Lĩnh còn đang xấu hổ nghe vậy vội vàng lắp bắp giải thích: "Con nghe gia đình kia nói, tiểu cô nương này từ nhỏ đã ưa thích vũ đao lộng thương, còn ầm ĩ muốn lên Tứ Quý Sơn Trang cho nên mới cầu con mang nàng lên núi để xem sư phụ có muốn thu nhận nàng hay không......Lại nghe nói nàng thật ra đã có hôn ước từ bé. Đứa bé trai kia cũng có một vết bớt giống vậy, nói là có duyên phận từ kiếp trước. Nên là, sư phụ, người cũng đừng đem con ra trêu chọc nữa......"

Bớt sao?

Truyền thuyết nói, bớt là dấu ấn lưu lại bởi kiếp trước có ước hẹn, nếu thật là nối tiếp tiền duyên thì cũng là một giai thoại thú vị.

Hắn còn đang chìm vào suy tư thì Ôn Khách Hành ở một bên ngưng mắt từ trên nhìn xuống đôi mắt phượng của nữ hài rồi đột nhiên đánh giá kỹ dung mạo nàng, đôi mắt hắn có hơi nheo lại giống như đã hiểu rõ điều gì. Ai ngờ, tiểu cô nương xinh đẹp vừa nhấc mắt nhìn thấy hắn bỗng nhiên nở nụ cười như hoa, mở ra hai cánh tay trắng trắng mềm mềm hướng Ôn Khách Hành nhỏ giọng nói: "Mỹ nam thúc thúc, con có thể ôm người một cái không? "

Ôn Khách Hành nghiêng nghiêng đầu, bật cười nói: "...Con yêu thích ta sao? "

Nữ hài cũng giống như hắn, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong veo ngập nước nhìn hắn cười: "Yêu thích!"

Tựa như trong chốn giang hồ rộng lớn cố nhân trước sau như một, nghiêng đầu, che ô.

Đôi mắt Ôn Khách Hành sáng lên mang theo chút cầu khẩn nhìn về phía Chu Tử Thư, như chó nhỏ mắc mưa đáng thương. hắn ôm nữ hài lên, hai cặp mắt long lanh tội nghiệp nhìn vào Chu Tử Thư, chó nhỏ đáng thương mắc mưa một lần được hai.

Ngõa La cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, chỉ thấy sư phụ hắn vươn tay vuốt vuốt tóc nữ hài tử, hỏi: "Con tên là gì?"

"Con là Lý Nguyệt Minh." Cô bé con giòn giã trả lời.

"Ừ, được." Chu Tử Thư gật đầu, hiền từ nói: "Về sau con là Lý Thập của Tứ Quý Sơn Trang. Nào, gọi sư phụ. "

Lý Thập thản nhiên đón nhận cái tên mới: "Mỹ nhân sư phụ!"

Ôn sư thúc cũng sáp lại, cố ý trêu nàng: "Gọi phụ thân. "

Lý - biết nghe lời - Thập: "Mỹ nam phụ thân. "

Ôn Chu hai người vừa lòng thỏa dạ.

Trương - bị cho ra rìa - Thành Lĩnh cũng tới gần, chỉ vào mình rồi chớp chớp mắt chờ mong nhìn cô bé: "Gọi, gọi ca ca? "

Lý Thập: "Ca ca ngốc! "

Trương Thành Lĩnh:?

Sao lại có chỗ nào không đúng ấy nhỉ?

Ngõa - hóng hớt - La ở bên từ đầu đến cuối chân thành bày tỏ:......Tứ Quý Sơn Trang các ngươi hình như không hợp lí?

Nhưng mà Ngõa La cũng đã là người của Tứ Quý Sơn Trang ít nhiều cũng bị dính cái chỗ 'sai lệch' đó. Ngõa La nghĩ đi nghĩ lại, do dự đi do dự lại, cuối cùng cũng không nén nỗi tò mò, lặng lẽ meo meo gạt các sư huynh sư tỷ qua để lại gần, dè dặt hỏi: "Vậy gọi ta thế nào? "

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô bé con long lanh, nở nụ cười: "Thúc thúc tốt! "

Ngõa - mới mười bốn - La:......

Tứ Quý Sơn Trang các ngươi người vô cùng kì quái mà!

Nộ tâm Ngõa La gào thét.

Trong nháy mắt ấy, bên trong Tứ Quý Sơn Trang tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Trương Thành Lĩnh đi đến bên cạnh Ngõa La sờ sờ đầu cậu an ủi: "Không sao cả, ở cùng lâu hơn đệ sẽ biết làm sao sống chung với mọi người thôi -- hả? "

Trương Thành Lĩnh nhìn tay mình: "Sao lại đen thế này? "

Ngõa La: "......"

Sư phụ cười, vốc một nắm hạt dưa: "Tiểu tử ngốc, con mang về đứa nhóc Nam Cương trên đầu thế mà lại có độc. Cho con sờ loạn đầu người ta này! "

Nói xong, y dùng khuỷu tay chọc chọc Ôn Khách Hành: "Lão Ôn, lên đi. "

Ngõa La:"......?"

Ngõa La: "Mọi người không được qua đây a...a....a....a....."

Ngõa Cửu vung vẩy ống tay áo, bỏ lại đầy đất toàn bình bình lọ lọ viên viên hoàn hoàn bỏ chạy như gió.

Một ngày bình thường ở Tứ Quý Sơn Trang chính là như vậy.

End

Nguồn gốc tên gọi Lý Nguyệt Minh: Ở phần phiên ngoại có nhắc đến A Tương đầu thai vào nhà họ Lý, "Nguyệt thị cố hương minh", cho nên dùng Nguyệt Minh làm tên.

(*) Chú thích thêm: Câu trên trong bài Nguyệt Dạ Ức Xá Đệ (Đêm trăng nhớ em trai) của Đỗ Phủ, câu thơ trên nghĩa là "Trăng vẫn sáng tại quê nhà."

Thành Lĩnh-- võ khố biết đi ☑️

Van cầu đừng ném dao, đứa nhỏ muốn khóc (?)

P.S/ Tứ Quý Sơn Trang sắp xếp thứ tự dựa theo trình tự nhập môn, không phải dựa theo tuổi, cho nên mọi người niên kỷ cách không đều. Ví dụ như Dung Ngũ sư tỷ lớn hơn Tề Tam sư huynh. Lục Lục nhập môn từ lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, năm nay mới mười ba tuổi, Quý Bát 16 tuổi nhập môn, năm nay đã 17 tuổi, cho nên tự xin đi Ngũ Hồ Minh rèn luyện. Ngõa Cửu năm nay 14 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top