Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: ĐỊA MẪU

Chap 4: ĐỊA MẪU

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Nhóm người của Ôn Khách Hành ở thành Bắc Bình lôi hết các đại yêu tiểu thần đùa hết một vòng rồi mà vẫn không thấy cái vảy rắn nào luôn chứ đừng nói là một con rắn chín đầu. Tương Liễu như cố ý trốn tránh sự truy bắt, lủi không sủi tăm hơi.
Cố Tương quá rảnh rỗi nhàm chán biến trở về chân thân, đưa Trương Thành Lĩnh theo Hạ Anh đến nhà tổ Hạ Hậu ở huyện Tung, Lạc Dương, Hà Nam tham quan. Bầy trẻ dẫn nhau đi chơi hết rồi, chỉ còn có hai lão nhân gia Ôn Chu nhàm chán dạo phố, tản bộ mua sắm. Đi chán chê, hai người bước vào một trà lâu, chọn chiếc bàn ở ban công, gọi một phần điểm tâm rồi ngắm nhìn cuộc sống ở nhân giới, có bi hỉ, có sướng khổ.

"Bọn họ sao lại luôn khiến bản thân bận rộn như thế nhỉ?"

"Vì cuộc sống của họ quá ngắn ngủi, muốn thực hiện được những gì họ truy cầu thì phải hối hả vội vã thôi." Chu Tử Thư nhặt chiếc lá vô tình rơi trên tóc Ôn Khách Hành xuống, nhẹ giọng tự giễu, "Những người sống lâu tới mức không thể nhớ rõ ngày tháng như chúng ta chính là quá lười biếng rồi."

"A Nhứ, ngươi xem đó có phải là âm dương lộ không?"

"Ừ, là nó."

"Vậy hôm nay chúng ta chạy tới chỗ thập điện Diêm vương dạo phố đi!"

"Không đúng, không đúng." Chu Tử Thư đứng dậy nheo mắt nhìn về phía âm dương lộ. "Vì sao lại là 'thứ đó' đi câu hồn?"

Ở ngay ngã tư giao lộ sầm uất, có một thiếu phụ mặc sườn dáng vẻ đoan trang, che một chiếc ô giấy tối màu. Nàng cứ đứng đó, bỏ qua biết bao chiếc xe kéo chạy lướt qua mình, mãi đến khi Đại Chủy cùng chiếc xe của anh chạy tới đon đả mời chào:

"Tiểu thư, cô đi xe chứ?"

Thiếu phụ không nói gì, chỉ hơi nghiêng tán ô che đi phần lớn khuôn mặt mình, rồi nàng bước lên xe kéo nói ra một địa điểm khá xa ở ngoại thành. Phu xe Đại Chủy tính nhẩm trong bụng khoản tiền công mình sẽ nhận được thì không khỏi mừng rỡ, tối nay anh có thể mua món ngon cho mẹ mình rồi. Chợt một tia kim quang chiếu tới, mọi thứ xung quanh dừng chuyển động còn thiếu phụ ở trên xe thì tránh thoát khỏi kim quang với chiêu thức vô cùng quỷ dị.

"Bóng của Quảng Cung hay một trong mười hai thị tỳ?" Chu Tử Thư đứng ở xa, lại thêm thiên nhãn của phàm cốt quá tệ, y không thể nhìn rõ chân thân của thiếu phụ.

"Thị tỳ thôi." Ôn Khách Hành nhìn khuôn mặt đã bị hủy dung của thiếu phụ nói tiếp, "Là thị tỳ chuyên đi thâu hồn nam nhân bội tình bạc nghĩa."

"Không đúng, phu xe này tuy tính tình nóng nảy nhưng linh hồn của hắn trong suốt, đây là kẻ lương thiện. Nếu có hết dương thọ thì cũng là được bóng của Quảng Cung đến dẫn đường thanh thản tiến nhập luân hồi chứ?"

"Nè, nữ quỷ, Địa Mẫu dạo này già lẩm cẩm hay Nghiệt kính đài bị hỏng mà các người đi câu hồn tầm bậy tầm bạ vậy?" Ôn Khách Hành chạm vào sợi dây sinh mệnh của phu xe, nó còn rất dài và vững chắc, chứng tỏ người này thọ mệnh chưa dứt, trên người hắn lại không có sát niệm oán khí để phải chịu sự tróc nã của âm ty.

"Thì ra là Bắc Thần đế quân và Ma Thần thượng thần." Tỳ nữ kia thu lại thòng lọng câu hồn rèn từ huyết lệ oan hồn lại, quỳ xuống hành đại lễ. "Kẻ kia đã là người thứ ba mươi ba của ngày hôm nay, tuy thọ mệnh chưa dứt nhưng tên hắn lại xuất hiện trong danh sách chiêu hồn của quỷ sai các lộ, công chúa cũng cảm thấy không ổn nên sai chúng nô đưa bọn họ đến giao giới để người thẩm tra lại."

"Ba mươi ba, sao con số này nó nghe quen ghê ấy?" Ôn Khách Hành dùng vô danh phiến gãi gãi đầu, "A Nhứ, sao ta cứ có dự cảm không lành."

"Bảo ngươi chăm chú học pháp trận nhưng cả ngày cứ nghiên cứu mấy thứ tào lao, lúc đụng chuyện ngay cả [Tế thiên trận] cũng không nhớ ra!" Chu Tử Thư hận sắt không rèn thành thép giật lấy Vô Danh phiến gõ một phát vào đầu Ôn Khách Hành.

"Ai biểu sư tôn người quá khó nhốt làm chi, ta làm gì còn thời gian rảnh mà đi học mấy thứ kia?"

"Còn dám nói!"

"Không..."

"Thượng thần, người nói [Tế thiên trận] là trận pháp kia sao?" Tỳ nữ sợ hãi khiến khuôn mặt vốn chẳng dễ nhìn gì của nàng càng thêm kinh dị.

"Có phải tất cả những hồn phách được câu sai này đều là nam giới có ngày tháng năm sinh thuần dương, đều có hồn phách trong suốt cương nghị thuần lương?"

"Dạ, không sai."

"Có người muốn cướp thần cách của Quảng Cung." Chu Tử Thư chuyện gì có thể không quản nhưng Quảng Cung chính là Địa Mẫu, người cai quản âm giới, cô ta xảy ra chuyện âm giới sẽ đại loạn. Vậy thì sự yên bình mà y cùng Ôn Khách Hành khó khăn lắm mới tạo ra được sẽ sụp đổ, y tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. "Hiến tế ba mươi ba tầng trời, dùng thuần dương linh khí trấn áp thuần âm linh khí của Quảng Cung, rồi lợi dụng trăng máu cướp đoạt thần cách của cô ta."

"Thượng thần, xin người cứu lấy công chúa!"

"Lý thuyết là thế đi, nhưng kẻ bày ra chuyện này cũng quá lớn gan làm liều rồi." Ôn Khách Hành không cho là đúng phân tích, "Quảng Cung được hình thành từ tinh huyết của Bàn Cổ, thần cách của nàng ta hữu ngã, nó mang nhân tính, phải hiểu rằng nó sẽ không thể dễ dàng bị đánh cắp."

"Ra là cũng có đọc sách." Chu Tử Thư nghe đồ đệ của mình nói ra được điểm chính yếu thì không khỏi có cảm giác nhẹ lòng, ít ra thiên đế y nuôi không hoàn toàn thất học. "Nhưng ngươi quên rồi sao, bây giờ Thiên Đế đang bế quan, chỉ cần tách thần cách của Quảng Cung ra rồi lẻn vào Đao Lợi Thiên, mang theo thần cách kia nhảy vào [Thanh Linh đàm] thì thần cách kia sẽ bị tẩy sạch ký ức. Nó sẽ nhận định người đầu tiên nó nhìn thấy là chủ nhân của mình."

" Vòng vo một hồi vẫn là do tiểu Thiên Đế ăn hại" Ôn Khách Hành lúc này rất muốn lên Đao Lợi Thiên kéo tên nhóc vô dụng kia đập một trận.

" Ngươi còn dám nói, Tinh Minh nó muốn ngồi vào vị trí kia chắc?. Nếu không phải nó xui xẻo đứng gần ngươi nhất khi ngươi thoái vị, bị ngươi bức ép nhận lấy ngọc bài tượng trưng cho đế vị thì nó đã như đám nhóc ở Bắc Thần cung trốn biệt rồi"

" Vị trí thiên đế mà sư tôn người nói nghe như là lao dịch khổ sai không bằng" Ôn Khách Hành vẫn cố chống chế, việc hắn vứt bỏ tam giới vơ đại một tiên đồng ở Bắc Thần cung tới kế vị luôn một trong những tội lớn mà tam giới và Tây Phương luôn ra rả nhắc tới.

" Không được thần nuôi dưỡng, không được Tam Thanh lựa chọn thì cái đế vị kia khác gì hữu danh vô thực hả" Chu Tử Thư véo lỗ tai Ôn Khách Hành mắng " ngươi gieo vạ cho người ta mà còn nói thế được hả"

" Đế quân, thượng thần" Nữ quỷ lo cho chủ nhân của mình lên tiếng gọi " Chuyện của công chúa...."

" Suýt nữa quên" Chu Tử Thư vỗ trán nhớ tới vụ thần cách của Địa Mẫu " đi cứu Quảng Cung trước đã về giáo huấn ngươi sau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top