Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

💟 Nay post giờ hành chánh nha :))

-------------------------

Trịnh Hạo Thạc cùng chị Chi Du đi dạo hết khu chợ thị trấn, ăn sập phân nửa số hàng quán nổi tiếng nơi đây. Mãi cho đến xế chiều, bọn họ mới tay xách nách mang bao nhiêu là túi hàng (chiến lợi phẩm từ buổi mua sắm) cuốc bộ về phía nhà ga để Chi Du lên tàu về lại Hà Đông. Ngang qua một nhà hàng - khách sạn khá nổi tiếng, Chi Du chợt nháy mắt với cậu em trai:

"Mình vào đây một lát nhé?!"

"Chị còn đói bụng sao?!" Hạo Thạc liếc nhìn bảng hiệu, bảo "Hay là mình đi ăn mì vằn thắn đi, chứ vào mấy chỗ này vét hết túi em cũng không đãi chị nổi dĩa tráng miệng đâu."

"Chị đâu có kêu em vô ăn. Chị muốn đi nhờ nhà vệ sinh."

Hạo Thạc ngạc nhiên:

"Ở ga cũng có nhà vệ sinh công cộng kia mà?!"

"Ừ thì có, nhưng biết bao nhiêu người dùng chung, ớn lắm. Nhà vệ sinh của khách sạn năm sao hẳn sạch sẽ thơm tho hơn nhiều."

"Cũng được." Hạo Thạc dễ dãi "Vậy chị cứ vô đi, em mang đồ đạc sang bên đường chờ. Chứ cả hai chị em mình cùng bước vào không tiện, dễ gây chú ý lắm."

Chi Du nghe lời cậu em trai, một mình bước vào khách sạn, cố làm ra vẻ tự nhiên như khách ở đây, liếc mắt tìm nhà vệ sinh. Sau khi giải tỏa nỗi lòng, cô nhẹ nhõm cả người, vội quay trở ra ngoài kẻo em trai phải đợi lâu. Đang tung tăng bước đi, chợt một tiếng gọi kéo giật cô lại:

"Chị Chi Du, chị Chi Du đúng không?!"

"Hương Hương hả?!" Chi Du nheo mắt nhìn "Chà, lâu rồi không gặp, suýt nữa là không nhận ra em đó nha."

Hương Hương là đàn em hồi còn ở trường trung học của Chi Du, nói là đàn em nhưng bọn họ thật ra cũng không thân cho lắm, quen nhau khi sinh hoạt cùng câu lạc bộ, hơn nữa Hương Hương vào trường học được có một năm là đã theo gia đình chuyển đi nơi khác, từ đó hai bên cũng ít liên lạc. Hai chị em họ gặp lại nhau, khách sáo hàn quyên mấy câu, trao đổi số điện thoại, rồi thoải mái từ biệt nhau. Chi Du xốc lại túi xách, vội vã chạy ra ngoài, thầm mong Tiểu Thạc Thạc không phát cáu vì phải chờ lâu.

Hương Hương nhìn theo đàn chị một chốc rồi cũng quay lại với việc của mình. Đột nhiên cô bé nhìn thấy Điền Chính Quốc công tử đang từ một hướng khác bước về phía mình, dáng vẻ có chút vội vã:

"Em là Hương Hương đúng không?!"

"Điền Chính Quốc công tử, chào cậu. Tình cờ vậy..."

"Uhm, anh có việc đi ngang qua. Em cho anh mạn phép hỏi một chút, người em vừa nói chuyện là ai vậy?!"

Hương Hương nhìn ra cửa, ngạc nhiên đáp:

"Anh hỏi chị Chi Du ạ?! Chị ấy là đàn chị ở trường cũ của em. Anh quen chị ấy à?!"

"Cũng coi như là quen. Em nói cô ấy tên Chi Du, là cái gì Chi Du vậy?!"

"Trịnh Chi Du ạ."

Chính Quốc hỏi với vẻ nôn nóng:

"Có thật là Trịnh Chi Du không?! Không phải là Trịnh Hạo Thạc à?!"

"Chị ấy tên Chi Du thật mà. Còn Hạo Thạc là tên con trai, làm sao phải chứ?!... Mà Chính Quốc công tử, anh không sao chứ, sao lại hỏi em như vậy?!"

Chính Quốc không đáp, đầu óc của cậu bây giờ có đôi chút hỗn loạn, cần phải có thời gian để sắp xếp mọi thứ lại cho hợp logic... Đột nhiên cậu nghĩ ra một khả năng, bèn hỏi Hương Hương:

"Cô Trịnh Chi Du này... có anh em trai nào không?! Anh em sinh đôi ấy?!"

"Dạ không." Hương Hương lắc đầu "Trong thời gian sinh hoạt chung, không nghe chị ấy nhắc đến anh chị em gì cả, đường nói là anh em song sinh... Mà anh hỏi em mới thấy có điều này là lạ nha, cảm giác như chị Chi Du sợ bị mọi người bắt gặp chị ấy ở đây vậy, nói chuyện với em mà chị ấy cứ lấm la lấm lét..."

Chính Quốc không còn để tâm những lời thắc mắc của cô bé Hương Hương nữa. Mọi câu hỏi bây giờ đã trở nên quá đơn giản, tất cả đều có chung một đáp án mà thôi.

Trịnh Hạo Thạc chính là Trịnh Chi Du, mà Trịnh Chi Du cũng chính là Trịnh Hạo Thạc. Cậu ấy, vốn dĩ là một cô gái đang cải nam trang.

---❄❄❄---

Hạo Thạc mở cửa ký túc xá bước vào, đã thấy Kim Tại Hưởng nằm trên giường chờ sẵn.

...

(Sao lại thấy câu này có vẻ mờ ám nhỉ ="=).

"Đi đâu mới về đấy?!"

"Đi đâu còn lâu mới nói."

Hạo Thạc thè lưỡi trêu Tại Hưởng. Hứ, lúc cậu đi chơi với gái có nói tôi không, vậy mắc cái gì tôi phải khai với cậu chứ?!

"À, hôm nay ngon ta, có tin tôi cho cậu một trận không?"

"Không tin."

"Ối chà, lão hổ không gầm bị người ta tưởng là mèo hen rồi. Để hôm nay bổn thiếu gia dạy cho cậu biết sự lợi hại của môn võ chọt cù lét... Mau đến đây!"

Hạo Thạc tốc chạy, phía sau là Tại Hưởng đuổi theo sát nút. Cả hai rượt nhau chạy khắp phòng, náo đến ầm ĩ. Tại Hưởng lợi dụng sơ hở của Hạo Thạc, phóng đến chộp lấy cánh tay áo của cậu, có điều dùng sức nên hắn đã giật phăng mấy hàng cúc đầu trên áo sơ mi Hạo Thạc đang mặc khiến một phần vùng ngực của cậu hiện ra trắng ngần.

"Ối, cái đồ lưu manh này."

Hạo Thạc giật mình che ngực, xấu hổ chạy biến vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Tại Hưởng ngẩn tò te tại chỗ, trong lòng không ngừng sỉ vả bản thân bộp chộp. Sao có thể quên mất chuyện cậu ấy là con gái mà giỡn mạnh tay như vậy chứ, hên là vẫn chưa kịp thấy gì cả... Ủa mà như vậy là hên hay xui ta?!

...

Hạo Thạc đứng trước gương nhà tắm, từ từ mở phần ngực áo ra xem xét. Trên vùng da trắng ngần, một vết sẹo dài xấu ví vắt ngang phân nửa khuôn ngực của cậu. Đây là vết tích do khi xưa cậu trèo cây bất cẩn té ngã gây nên, Hạo Thạc mặc cảm vì hình dáng xấu xí của nó nên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để người ngoài nhìn thấy ngực của mình, ở nhà cũng vậy mà đến trường cũng vậy, ngay cả trong tiết học bơi lội cũng không chịu cởi áo ngoài ra, hại cậu bị bạn cùng lớp trêu chọc suốt một khoảng thời gian dài.

Hạo Thạc ngắm nhìn mình trong gương, không nén nổi một tiếng thở dài. Gương mặt đẹp, thân hình đẹp thì sao chứ?! Một vết sẹo gớm guốc đủ sức phá huỷ tất cả. Người ta có thể phải lòng nhau vì vẻ ngoài, cảm mến nhau vì tính cách, nhưng khi lột bỏ lớp che chắn bên ngoài, chỉ còn lại cơ thể trần trụi xấu xí, liệu người ta có can đảm tiếp tục nói lời yêu thương, sơ tâm không đổi như trước nữa không?!

Hạo Thạc không biết, rất muốn biết, nhưng rồi cũng sợ phải biết câu trả lời...

---❄❄❄---

Sáng hôm sau, Tại Hưởng cùng Hạo Thạc xuống canteen ăn sáng trước khi tiếp tục đến khu Trung Tâm làm việc. Sau vụ tối hôm qua thì bầu không khí giữa cả hai vẫn khá ngượng ngùng, không ai biết phải bắt chuyện như thế nào, thế nên hai người bọn họ đã hết sức vui mừng khi gặp đám còn lại.

"Đừng nhớ thương tôi đến mức lộ liễu như thế, tôi mang tin tức đến cho mọi người đây."

Chí Mẫn khoa trương bảo với bọn họ. Vì cuối tuần vừa rồi có quá nhiều chuyện xảy ra nên nhất thời cả đám như hiểu được là Chí Mẫn muốn nói đến loại tin tức nào.

"Lý do Mẫn Doãn Kỳ đến quậy Phác gia, mọi người quên rồi sao?!"

À, chuyện này thì khá thú vị đó. Cuối tuần này Chí Mẫn về nhà mà, hẳn đã moi được tin tức quan trọng gì rồi. Cả đám bèn chụm đầu châu mỏ vào nhau hóng tin.

"Kết quả điều tra ra sao?!"

"Kết quả là..." Chí Mẫn ngân giọng hòng tăng thêm kịch tính "... là... không có gì cả?!"

"Gì kỳ vậy?!" cả đám la ó "Chẳng phải cậu bảo sẽ về hỏi lại cô hầu gái Tiểu Hoa gì đó sao?!"

"Đúng vậy, mình và Thiên Anh đã khai thác chị ấy cả buổi." Chí Mẫn nhăn nhó "Nhưng sau khi chị ấy châm trà xong liền bị đuổi ra khỏi thư phòng, những người khác cũng đi ra, chỉ còn lại người lớn và tên Mẫn Doãn Kỳ ở trong, rù rì rủ rỉ cả buổi không biết bàn tính chuyện gì. Đại khái chỉ biết là tên họ Mẫn đó muốn đòi chia một phần địa bàn, nếu họ Phác không nhượng lại hắn sẽ công khai một bí mật to lớn của dòng họ Phác..."

"Bí mật đó là gì?!" Nam Tuấn vội hỏi, Chí Mẫn liếc xéo hắn với ánh mắt sắc lẻm:

"Nếu mình biết thì nó đã không là một 'bí mật to lớn' rồi..."

Cả đám lại tiếp tục rơi vào trầm mặc. Bí mật của Phác gia mà Mẫn Doãn Kỳ đang nắm giữ ắt hẳn phải to lớn và ghê gớm lắm, nếu không ngài Phác Sở phó và gia quyến đã không lo lắng đến thế. Nhưng bí mật đó có thể là gì?! Tức người lớn thiệt chứ, cứ úp úp mở mở, khiến bọn trẻ bức rức mãi không yên.

Chí Mẫn cuối cùng đành phải đầu hàng:

"Bỏ đi, có nghĩ nát óc cũng không ra đâu, để mình kêu Thiên Anh ở nhà ráng moi tin thêm... Còn các cậu, cuối tuần qua thế nào, có gì muốn kể không?!"

Hạo Thạc, Chính Quốc và Nam Tuấn đồng loạt giơ tay. Chí Mẫn cân nhắc một chút, chỉ vào Nam Tuấn:

"Cậu giơ tay trước."

Nam Tuấn hồ hởi cất lời:

"Sáng hôm nay mình mới phá được kỷ lục nâng tạ của mình..."

...

...

"Tiếp theo như thế nào?!" Chí Mẫn ráng hỏi thêm.

"Thì vậy đó chứ còn tiếp theo gì nữa?!" Nam Tuấn nỗ lực giương đôi mắt hí nhìn cho có vẻ ngây thơ nhưng đáng tiếc bất thành.

="=

"Xin lỗi các cậu mình đã chọn sai rồi." Chí Mẫn vỗ trán "Giờ thì để xem... tới lượt của Chính Quốc."

"Ơ... mình chẳng có gì mới cả." Chính Quốc hơi bối rối "Nhưng mình có chuyện muốn hỏi Hạo Thạc.."

"Uhm, cần gì cậu cứ hỏi đi." Hạo Thạc mỉm cười dễ dãi.

"Thôi, đợi có dịp mình hỏi riêng cậu."

Chính Quốc lại làm mọi người bị cụt hứng lần nữa. Chí Mẫn chán nản hỏi Hạo Thạc:

"Còn cậu, có gì muốn kể?!"

"À chuyện này..." Hạo Thạc chợt quay sang hỏi ý Tại Hưởng "Kể bọn họ nghe được không?!"

"Ai biết, tùy cậu hà."

Tại Hưởng cưng chiều đáp. Chí Mẫn bị chọc điên, tức tối gào lên:

"Sao mấy người cứ úp úp mở mở ra vẻ thần bí hoài vậy. Mình không cần biết, Trịnh Hạo Thạc, cậu nhất định phải nói ra chuyện của cậu. Có gì ghê gớm đâu chứ, bộ cậu với Tại Hưởng công khai mối quan hệ hay gì?!"

"Tào lao." Hạo Thạc, Tại Hưởng và Chính Quốc đồng loạt lên tiếng.

"Không phải là được rồi, còn chuyện gì có thể ghê gớm hơn chuyện đó chứ?! Kể ra bọn mình xem nào."

Hạo Thạc chần chừ một chốc, rồi quyết định kể ra phát hiện của cậu và Tại Hưởng hôm qua.

"Sáng hôm qua bọn mình tình cờ nghe lén được một việc..."

"Kim Tại Hưởng, Trịnh Hạo Thạc."

Một nhóm cán bộ điều lệnh xuất hiện, dẫn đầu là thầy Tô Nghị, sắc mặt nghiêm trọng khẩn trương tiến về phía họ.

"Dạ, có chuyện gì ạ?!"

Nhóm cán bộ không nói không rằng, xông đến bắt giữ Tại Hưởng và Hạo Thạc trước gương mặt ngỡ ngàng của cả đám. Thầy Tô bước ra bảo:

"Hai em bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ phá hoại nghiêm trọng tài sản công. Giờ chúng tôi phải bắt giữ các em để điều tra."

"CÁI GÌ?!!!!"

----------

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top