Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Thạc trải qua một đêm khó ngủ. Nhà giam của Học viện Thánh Anh tương đối sạch sẽ, nhưng do được dựng bằng đá, cửa vào là những chấn song sắt nên những cơn gió bên ngoài cứ lùa vào, lạnh thấu xương. Tại Hưởng và Hạo Thạc được phát cho hai cái mền mỏng dính đắp chẳng kín chân, tất nhiên khả năng giữ ấm cũng theo đó mà xuống âm vô cực. Hạo Thạc trở mình qua lại miết vẫn không thể nào dỗ giấc, còn kẻ nằm bên cạnh thì cứ mượn cớ bị lạnh mà cứ dịch sang phía cậu, một chốc sau cả hai đã dính sát vào nhau, không một kẽ hở. Hạo Thạc lúc đầu cũng tính đạp cho tên kia văng ra, nhưng hơi ấm bên cạnh đã khiến cậu chùng tay. Kệ, cứ coi hắn như túi sưởi ấm, dùng tạm vậy.

Hạo Thạc dõi mắt qua khung cửa sổ bé xíu ở sát tường, bên ngoài bầu trời đen thẫm một màu, với hàng triệu vì sao li ti lấp lánh. Hạo Thạc rất thích ngắm bầu trời sao, cậu thường lẻn ra khỏi phòng lúc nửa đêm, leo bể nước cao chót vót ở gần khu nhà ăn. Trên đó có một khoảng trống nho nhỏ để cậu có thể thỏa thích nằm duỗi người, hít căng lòng ngực không khí trong lành của buổi đêm và ngắm nhìn trời đêm như tấm vải nhung đính vô vàn những hạt cườm lóng lánh. Cảm giác ấy khiến Hạo Thạc nhớ đến thuở còn nhỏ ở quê, cậu hay cùng Tiểu Quân và đám trẻ con ra đồng bắt đom đóm, chơi đến mệt nhoài cả đám sẽ cùng nằm lăn ra cỏ, ngắm trời đêm và đấu láo với nhau, mải miết tận cho đến khi bị cha mẹ ra túm cổ lôi về mới thôi.

Không khí lành lạnh, gió hiu hiu và cảm giác dễ chịu khiến Hạo Thạc có một lần đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, cậu thấy trên ngực là một tấm chăn nhỏ được ai đó đã đắp cho cậu. Mặc dù Hạo Thạc đã nhanh chóng tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được chủ nhân tấm chăn đó là ai. Điều này cứ khiến cậu băn khoăn mãi.

Tiếng ngáy thật lớn vang lên bên cạnh khiến Hạo Thạc giật mình, quay về với thực tại. Cậu quay sang, bất lực nhìn cậu ba nhà họ Kim đang hả họng ngủ say sưa với tư thế vô cùng khiếm nhã. Ai không biết rõ Kim Tại Hưởng hẳn sẽ nghĩ hắn ta là một hoa hoa công tử tâm cao khí ngạo, vạt áo không vướng bụi trần. Sai bét!! Sự thật hắn ta là một con lợn chính hiệu, lười biếng, tham ngủ, tham ăn, dù là trên giường đá lạnh lẽo vẫn có thể ngủ đến quên trời quên đất, tay chân đấm đá tứ tung, người một nơi mà chăn một nẻo. Hạo Thạc chán ghét kéo chăn đắp lại cho Tại Hưởng, sau đó chống tay gối đầu ngắm gương mặt của hắn, thầm nhủ:

"Nếu như để cho các thiên kim tiểu thư thấy được bộ dạng này, xem cậu có cơ hội dụ dỗ con gái nhà người ta nữa không ta?!"

Như nghe thấy lời Hạo Thạc, Tại Hưởng khịt mũi mấy cái, nghiêng đầu về phía cậu. Một dòng lấp lánh rỉ ra từ khóe miệng hắn, Tại Hưởng tùy tiện giơ tay quẹt mấy cái, chép miệng làu bàu gì đó, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Hạo Thạc một bên chứng kiến chuỗi hành động trên với một cảm giác vừa ghê tởm vừa khôi hài, cuối cùng nhịn không được bật cười thành tiếng. Cậu vươn ngón trỏ, chậm rãi chạm vào chóp mũi Tại Hưởng, sau đó từ từ di chuyển quanh ngũ quan của hắn:

"Lớn lên trông cũng khá đấy chứ..."

Hạo Thạc càng lúc càng chồm sát về phía Tại Hưởng, không để ý vuột tay một cái mất đà ngã sấp về phía trước, môi cậu vừa vặn đặt lên gò má Tại Hưởng.

Hạo Thạc hốt hoảng rụt người lại. Kim Tại Hưởng bị đánh thức, mơ màng dụi dụi đôi mắt đầy ghèn, hỏi với giọng ngái ngủ:

"Có chuyện gì vậy?!"

Hạo Thạc không kịp đáp. Có tiếng mở cửa song sắt, rồi tiếng bước chân vang lên đều đều từ ngoài cổng tiến vào. Tại Hưởng và Hạo Thạc nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cảnh giác nhìn người vừa đến.

"Thầy đến đây làm gì?!"

Thẩm Quân Sơn không vội đáp, ông ta từ tốn nhìn một vòng hai người bọn họ, nhếch môi bảo:

"Xem ra điều kiện trong đây cũng tốt nhỉ?! Hai em có vẻ rất hưởng thụ?!"

"Rốt cuộc thầy muốn gì?!"

Mặc kệ vẻ thù địch của hai đứa học trò, Thẩm Quân Sơn vẫn khá ung dung. Ông ta ngồi xuống một chiếc ghế bên ngoài buồng giam, qua chấn song sắt nhìn hai đứa nhỏ.

"Tôi vừa phát hiện một vụ đột nhập văn phòng giáo viên hồi tối này. Tên trộm đã lấy đi một quyển sổ, là chứng cứ quan trọng của vụ án đường dây đánh bạc."

"Thì sao?!" Tại Hưởng lạnh lùng hỏi. Thẩm Quân Sơn bật cười.

"Xui cho tên trộm, tôi biết bọn chúng là ai..."

Sống lưng hai đứa nhỏ lạnh toát. Hạo Thạc vẫn ráng cứng miệng:

"Thầy lại muốn vu oan cho ai nữa đúng không?!"

"Không, lần này tôi chính mắt nhìn thấy bọn chúng ra tay."

"Vậy sao thầy không bắt người đi, lại chạy đến đây làm gì?!"

"Như vậy thì đâu còn gì vui nữa..."

Thẩm Quân Sơn khoanh tay ngửa người ra sau:

"Hai em có biết cách giải quyết tình huống thông minh nhất là gì không?!"

Tại Hưởng và Hạo Thạc lặng im không đáp. Thẩm Quân Sơn từ tốn bảo:

"Chỉ cần hai em biến mất, mọi thứ sẽ trở về như cũ..."

Tại Hưởng hốt hoảng:

"Thầy muốn làm gì?!..."

Thẩm Quân Sơn không đáp, rút từ trong túi quần một chiếc hộp quẹt Zippo màu bạc khắc chữ "Thẩm"...

---❄❄❄---

Nam Tuấn đang cùng với Chính Quốc và Chí Mẫn ở trong phòng tính toán kế hoạch ngày hôm sau thì chợt nghe tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào. Cậu mở cửa nhìn ra, thấy mọi người đang hối hả chạy đi chạy lại, trên tay mọi người là cơ man nào thau nào xô nào chậu... Nam Tuấn túm một bạn học lại hỏi:

"Có chuyện gì vậy?! Bộ cúp nước hay sao mà mọi người chạy ghê thế?!"

"Không phải, khu nhà phía tây bị cháy, mọi người đang giúp dập lửa." bạn học kia trả lời xong cũng vội vã chạy đi. Nam Tuấn quay lại nhìn Chí Mẫn và Chính Quốc, cả hai đều sững sờ.

"Khu nhà phía tây?!... Chính là khu nhà giam..."

Chí Mẫn chưa dứt câu, Chính Quốc đã lao vội ra ngoài, theo sát phía sau là Nam Tuấn. Cả ba hộc tốc chạy về phía khu nhà giam, đến nơi chỉ thấy lửa đang bốc lên ngùn ngụt, bủa vây mọi phía. Mọi người đang dốc hết sức, dùng mọi phương tiện cứu hỏa nhưng chẳng hiệu quả là bao, ngọn lửa vẫn như con mãnh thủ dữ dội không ngừng kêu gào, nghiền nát mọi thứ bên trong nó. Chính Quốc lao đến giật lấy xô nước trong tay một bạn học đang đứng thở dốc vì mệt, ra sức tạt vào đám cháy. Hết xô này đến xô khác, mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo, lửa táp phỏng rộp làn da nhưng cậu vẫn không hề ngơi tay, trong đầu bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất.

"Trịnh Hạo Thạc, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì nha..."

...

Hừng đông sáng hôm sau, ngọn lửa mới được dập tắt. Ánh sớm mai chiếu những tia nắng yếu ớt lên đống đổ nát hoang tàn. Điền Chính Quốc quỳ sụp trước nơi đã từng là cổng vào khu nhà giam, gương mặt thất thần, bên cạnh là Chí Mẫn và Nam Tuấn cũng rơi vào tình trạng tương tự. Một tốp cán bộ giàu kinh nghiệm đã được cử vào bên trong xem xét tình hình, họ báo cáo rằng lửa đã thiêu hủy tất cả. Toàn bộ khu nhà giam lúc đó chỉ có mỗi hai học viên họ Kim và họ Trịnh, e rằng hai em ấy đã không thể thoát ra...

Đám Chính Quốc nhìn vào mớ đồ cháy đen, được cho là di vật còn sót lại của hai người kia. Hầu hết chúng là những chi tiết kim loại khó cháy trên y phục của hai người, cá biệt có một vật nhìn khá giống một cái bật lửa. Chính Quốc nhặt lên xem qua, tuy vật này đã bị phá hủy nhiều, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chữ "Thẩm" được khắc bên trên.

Chí Mẫn và Nam Tuấn cũng nhìn thấy, họ vội kìm Chính Quốc lại tránh để cậu ấy làm chuyện quá khích. Chí Mẫn nói nhỏ vào tai Chính Quốc:

"Cậu bình tĩnh, bây giờ nổi nóng sẽ làm hỏng mọi việc."

"Vậy cậu bảo mình phải làm sao đây?!" Chính Quốc nghiến răng. Chí Mẫn đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Thẩm Quân Sơn đang lảng vảng gần đấy, bèn hít sâu một hơi rồi nói to:

"Hai người bọn họ chết thảm quá, nhất định là bị người ta hãm hại rồi."

"Sao cậu lại nói vậy?!"

Nam Tuấn kinh ngạc. Chí Mẫn kín đáo nháy mắt ra hiệu trấn an cậu ấy, tiếp tục màn kịch của mình:

"Chứ còn gì nữa, rõ ràng là bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Cũng may là trước đó bọn họ đã đưa một phần chứng cứ cho chúng ta giữ, có thể từ đó tìm ra thủ phạm thực sự..."

Nam Tuấn lờ mờ hiểu ra kế sách của Chí Mẫn, cậu bèn nhanh chóng phối hợp:

"Nhưng chứng cứ đó cậu giấu ở đâu, có an toàn không?!"

"Yên tâm, mình đã cất ở một nơi cực kỳ an toàn..."

Chính Quốc bất chợt đứng dậy lặng lẽ bỏ đi, chỉ âm u để lại một câu:

"Kẻ đã hại Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng, nhất định sẽ không được yên thân đâu."

Chí Mẫn và Nam Tuấn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Chính Quốc...

---❄❄❄---

Đêm đó, một cơn dông nhỏ tràn đến Học viện Thánh Anh. Sấm giật đùng đùng liên hồi, gió không ngừng rít gào trên những tán cây, luồn qua những dãy hành lang vắng lặng. Sét đánh trúng bình điện tổng, cả Học viện chìm vào màn đen âm u lạnh lẽo đến rợn người. Trên vọng gác ngoài cổng chính Học viện, hai học viên phụ trách trực ban cực chẳng đã đành phải bỏ vị trí, túm tụm vào nhau sau mấy bức tường tránh gió.

Học viên A rút trong túi áo ra một túi giấy dầu, bên trong là chiếc bánh bao còn hơi ấm ấm. Anh ta bẻ một nửa đưa cho bạn mình, chép miệng than thở:

"Mùa này mà lại có dông, thời tiết gì đâu lạ ghê."

"Không chỉ thời tiết thôi đâu." học viên B nhét bánh bao đầy ụ hai gò má "Cậu có để ý, sau vụ cháy đêm qua, không khí trong Học viện đột nhiên trở nên âm u quái lạ không?!"

"Ý cậu là vụ cháy làm chết hai người á hả..."

"Suỵt, nhỏ thôi."

Học viên B vội che miệng bạn mình lại, hạ giọng bảo:

"Mấy chuyện này cậu đừng có nói lớn..."

"Nói vậy tin đồn hai người bọn họ bị người ta diệt khẩu là thật hay sao?!"

"Mình cũng không biết, nhưng tin đồn này đã lan khắp trường rồi, hầu hết mọi người đều rất tin tưởng. Cậu nói xem, khu nhà giam toàn là sắt đá với xi măng, tại sao lại dễ dàng bốc cháy như vậy?! Với lại nghe nói lúc mấy thầy điều tra nguyên nhân phát hỏa, đã tìm thấy vết tích của chất dẫn cháy..."

"Thế thì hai học viên đó đúng là bị mưu sát thật rồi..."

"Thật thì sao chứ?! Sự việc này rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến uy tín của trường. E rằng sẽ không được điều tra làm rõ đâu, thể nào cũng bị chìm xuồng cho coi."

"Như vậy thì bất công quá."

"Hừ, trên đời này thì làm gì có công bằng tuyệt đối cơ chứ?!"

"Nhưng hai người họ chết thảm như vậy, có khi nào sẽ quay lại trả thù hay không..."

"E hèm..."

Hai học viên giật bắn người, luống cuống nhận ra bên cạnh là thầy Thẩm và thầy Tô chẳng biết đến tự khi nào.

"Hai em giỏi lắm. Tự ý bỏ vị trí trực, lại còn tuyên truyền những tin đồn thất thiệt, tà ma ngoại đạo. Đáng tội gì đây hả?!"

Trước vẻ mặt nghiêm khắc của thầy Thẩm, hai học viên xui xẻo chỉ biết cúi đầu ăn mắng, nhỏ giọng năn nỉ:

"Thầy tha cho tụi em lần này đi ạ, tụi em biết lỗi rồi..."

"Sáng mai đến phòng giáo viên, tôi sẽ phạt hai em thật nghiêm khắc. Giờ mau quay về vị trí trực đi, nếu để tôi bắt gặp lần nữa, không xong với tôi đâu."

Đợi hai học viên thất thiểu rời đi, thầy Tô bèn quay sang thầy Thẩm, ngập ngừng bảo:

"Chuyện hai em ấy vừa nói..."

"Sao, thầy cũng tin vào ma quỷ à?!"

"Thật sự từ hôm qua tới giờ ở trường xảy ra rất nhiều việc kỳ lạ... Hay là chúng ta mời thầy cúng về..."

"Thầy cúng?!" Thẩm Quân Sơn cười khẩy "Xưa nay tôi không tin mấy giờ giả thần giả quỷ. Thầy cũng đừng nên lo lắng quá, quay về lo việc của thầy đi."

Thầy Tô đắn đo một chút, rồi cũng gật đầu rồi bỏ đi. Thẩm Quân Sơn đứng nhìn theo, một cơn gió lạnh thổi qua, thầy rùng mình, đột nhiên quay lưng nhìn về hành lang tối om, sâu hun hút.

"Lại thần hồn nát thần tính..."

Thẩm Quân Sơn buột miệng chửi thề, sau đó quay lưng đi về phía ký túc xá. Đêm nay thầy còn một việc quan trọng cần phải làm.

Phía đầu kia hành lang, Chí Mẫn bước ra khỏi chỗ nấp, nhoẻn miệng cười. Kế hoạch của cậu đã thành công phân nửa, phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo.

Chí Mẫn liền nhón chân muốn đuổi theo thầy Thẩm, thì bất chợt bị một cánh tay mạnh mẹ chụp lấy, bịt miệng kéo đi...

————————

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top