Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Mỹ nhân như hoa ở cách vách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thuỷ

Người dịch: Jie Linn

Trời vừa tạnh mưa, phía chân trời là một khoảng không quang đãng, gió thổi hiu hiu.

Tam ảnh vệ Phong Lôi Điện ngồi xổm dưới hiên cửa, cắn hạt dưa nói xấu sau lưng Hầu gia[1] nhà bọn họ.

[1]Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước "Hầu" là tước thứ hai trong năm tước: "Công, Hầu, Bá, Tử, Nam" 公侯伯子男. Đời phong kiến, thiên tử phong họ hàng công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu. (Cre: Từ điển Hán Nôm)

"Gia lại đi nhìn trộm cô nương nhà bên rồi!"

"Ừm, cũng nhìn một tháng nay rồi, còn không ra tay, nghĩ gì thế nhỉ?"

"Cái khí phách cãi nhau cùng Thượng thư đại nhân trên triều kia của gia đâu mất rồi? Hèn đến như vậy!"

. . .

Thượng Dực ngồi trên cây hòe lớn ngắm mỹ nhân, than thở thể hiện nỗi đau khổ trong lòng. Hắn cũng muốn gần gũi mỹ nhân lắm chứ! Hắn còn muốn kéo kéo tay nhỏ hôn hôn khuôn mặt nữa cơ! Thế nhưng hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên thích một cô nương, rất sợ sẽ đường đột đối phương, trái lo phải nghĩ không biết phải bắt chuyện thế nào, hơn một tháng rồi mà ngay cả một câu cũng chưa nói được.

"Haiz. . ." Thượng Dực giơ cao vò rượu ực một ngụm, ngắm nhìn bóng hình yểu điệu giữa bụi hoa, trong mắt đều là vui thích.

Hắn biết mỹ nhân tên Nhan Hề, nhũ danh gọi là Nhan Nhan, thích trồng hoa. Tiểu viện kia được nàng chăm chút đến sắc màu rực rỡ, sinh khí bừng bừng, giống như con người của nàng vậy, vừa gặp đã khiến người ta yêu thích không thôi.

"Đúng rồi!" Thượng Dực nhìn sang khoảnh sân trụi lủi của mình, đột nhiên vỗ ót một cái, nảy ra ý hay.

Nhan Hề yêu thích trồng hoa, hắn có thể tìm chút hoa hoa cỏ cỏ đến, mời nàng giúp đỡ xử lý, vậy thì có thể kéo gần khoảng cách rồi!

Thượng Dực vừa nghĩ như thế, hai mắt đã bắt đầu phát sáng, quên mất cả việc mình vẫn ở trên cây, nhấc chân cứ thế mà đi, thoáng chốc đã thẳng tắp rơi xuống mặt đất.

Tam ảnh vệ vẫn luôn xem chừng động tĩnh phía bên này suýt chút nữa bị dọa đến rơi cả tròng mắt ra ngoài, vội ném hạt dưa trong tay rồi tranh nhau chen lấn chạy đến đón.

"Ôi chao gia của ta! Ngài xem thì xem đi sao lại không muốn sống thế này chứ!"

Nhan Hề nghe thấy âm thanh gà bay chó sủa bên kia, bàn tay đang cắt nhánh hoa bỗng dừng một chút, rồi không nhịn được bật cười, trên gương mặt hồng hào trơn bóng ẩn hiện hai lúm đồng tiền trong veo.

Nàng biết phía sau cái cây kia có một người vẫn luôn nhìn nàng, lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi, nhưng về sau cũng biết hắn không hề có ác ý. Nhà bọn họ mỗi ngày đều rất náo nhiệt, huyên thuyên pha trò, nàng nghe cũng không nhịn được cười. Chỉ là nàng không hiểu, người đó vì sao lại chỉ ngắm nhìn từ xa, chưa từng cùng nàng nhắn nhủ lời nào.

Đại khái. . . Đại khái cũng biết nàng là một người mang điềm xấu, nên mới không dám đến gần nàng chăng. . .

Nhan Hề lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Tiếng gõ cửa đốc đốc vang lên, Nhan Hề vội lấy lại tinh thần, đi mở cửa sau, trông thấy một mỹ phụ nhân mặt đỏ hây hây, hơi thở gấp gáp, gọi một tiếng "Nương".

"Sao người lại đến đây?" Nhan Hề vội vào nhà rót một chén trà lạnh bưng ra.

"Hắn đang bàn chuyện làm ăn với người ta ở tửu lâu, nương liền đến đây thăm con!" Chu thị dứt lời, nhét một bao vải nhỏ đem theo bên người cho nàng, "Đây là một ít tiền phòng thân nương dành dụm được, con cầm lấy, ăn mặc ở tuyệt đối không được ủy khuất bản thân!" Tiên phu của nàng mất sớm, người bên nhà chồng đều nói nữ nhi của nàng khắc chết trượng phu, đuổi bọn họ ra khỏi nhà. Mặc dù nàng may mắn có thể tái giá, nhưng nữ nhi lại bị người ta bêu thành kẻ mang điềm xấu, hai mẹ con ở cùng một nơi nhưng cũng chẳng gặp được mấy lần, nàng chỉ có thể ở chỗ này cố gắng hết sức không để nữ nhi chịu ủy khuất mà thôi.

Nhan Hề biết "hắn" trong lời nói của nương chính là người chủ bộ[2] ở phủ nha mà nương đã tái giá kia, làm người vẫn rất thành thật an phận, đối xử với nương của nàng cũng thật lòng thật dạ, chỉ là quá mức cổ hủ cố chấp, rất kiêng kỵ thân phận "không may mắn" của nàng. Chẳng qua cũng không sao cả, chỉ cần nương sống tốt là được rồi.

[2]主簿: Chủ bộ - Tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương. (Cre: Từ điển Hán Nôm)

"Phía cữu cữu bọn họ không đến đây làm khó con chứ?" Chu thị biết mấy người huynh tẩu kia của nàng cũng không phải đèn đã cạn dầu, lúc trước nếu không phải bọn họ lừa nàng, nói chủ bộ không để ý thân phận của Nhan Hề, thì nàng làm sao có thể vứt lại nữ nhi một mình tái giá!

"Không có, bọn họ không dám đến đâu!" Nàng là người không may mắn, những người đó còn tránh nàng không kịp nữa là.

Chu thị nhịn không được vành mắt phiếm hồng, "Cũng tại nương vô dụng! Để con lại một mình lẻ loi hiu quạnh. . ."

"Nhìn người nói kìa, chỗ nào lẻ loi hiu quạnh chứ!" Nhan Hề ôm lấy bả vai bà vỗ về an ủi, "Chỉ cần người sống tốt, thì không sợ không có cơ hội gặp mặt. Cho nên là, người đừng suốt ngày vì những chuyện thế này mà phiền lòng nữa, nếu như sầu lo đến nỗi ảnh hưởng tính mạng, thì con mới thật sự lẻ loi hiu quanh đấy."

Chu thị lau sạch nước mắt, kéo tay nàng dặn dò: "Nương biết rồi. . . Một nữ nhi gia như con sống một mình, chung quy nương vẫn không yên tâm, đợi qua một thời gian nữa, nương sẽ chọn cho con hai nha đầu đến đây."

"Con sống một mình đã quen rồi, trong trong ngoài ngoài cũng chẳng có bao nhiêu việc, con còn có thể giết thời gian. Lại nói khu vực quanh trạch viện này rất tốt, chung quanh đều là những hộ giàu có, hộ vệ nghiêm ngặt, không có kẻ xấu nào dám càn rỡ đâu!" Nhan Hề nhìn sang mái tường bao quanh ở giữa, giọng điệu mang theo chút hào hứng, "Hàng xóm của con còn là một Hầu gia nữa đó, hộ vệ nhà bọn họ vô cùng lợi hại, con sống ở đây thật sự rất an toàn!"

Chu thị không đồng ý nói: "Chính vì gia đình giàu có mới khiến người ta để mắt, "án trộm ngọc" gây xôn xao hai năm trước, hộ giàu nhất kia chẳng phải cũng không may mắn thoát khỏi hay sao."

Nhan Hề không thèm để tâm mà pha trò: "Chỗ của con tổng cộng hết cũng chẳng có bao nhiêu đồ vật giá trị, sợ là kẻ trộm đến cũng phải ghét bỏ đấy!"

"Con đó. . ." Chu thị chọc chọc trán của nàng, biết mình nói không lại nàng, bèn không nhắc nữa, dự định đến lúc ấy trực tiếp làm xong mọi chuyện là được.

Hai mẹ con lại trò chuyện thêm một lúc, nha hoàn tâm phúc Ngải Thảo bên ngoài gõ gõ lên cửa vài cái, thúc giục: "Phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, lão gia bên kia chắc là cũng bàn xong rồi ạ!"

Sắc mặt của Chu thị thoáng chốc lại chán chường hẳn đi, Nhan Hề nói: "Xem nương kìa, vừa nói xong đã quên rồi, cũng đâu phải sinh ly tử biệt. Qua mấy hôm nữa là hội chùa, không phải nương muốn đi dâng hương hay sao? Đến lúc đó con đi gặp nương nhé!"

Chu thị hừ hai tiếng với lời nàng nói phía trước, lại gấp rút dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi.

Nhan Hề nhìn bát nước trà trống rỗng đến phát ngốc một lúc, thu dọn rồi tiếp tục tu bổ hoa cỏ trong khoảnh sân vườn.

Thượng Dực bên kia truyền đạt nhiệm vụ cho Tam ảnh vệ, tìm chút hoa cỏ về đây, không cần biết là chủng loại gì, trông nửa sống nửa chết thì càng tốt.

Tam ảnh vệ theo chân Hầu gia nhà bọn họ dãi nắng dầm mưa, thật sự chưa từng gặp qua loại nhiệm vụ nào hóc búa như vậy. Sau cùng vẫn là Truy Phong nhanh trí, bỏ một số tiền lớn mua về kỳ hoa dị thảo rồi chà đạp một phen, sống sờ sờ làm cho số hoa lá tươi ngon mọng nước kia rách nát không thôi.

Thượng Dực ngắm ngía, rất hài lòng mà liên tục gật đầu.

Tia Chớp không nhịn được nói với hai người còn lại: "Gia đây là tương tư thành bệnh rồi ư?"

Hai người kia vội đáp lời: "Không phải bệnh thật rồi chứ. . ." Không xót tiền thì cũng thôi đi, thấy bọn họ "độc ác diệt hoa" còn khen hay, chẳng lẽ lại có chút sở thích không thể để người khác biết được?

Thượng Dực tắm gội hun hương, sửa sang lại áo mũ, thần thái sáng láng đi về phía cách vách, thế nhưng khi đứng trước cánh cửa gỗ treo lẵng hoa nhỏ kia, lập tức lại suy sụp. Bước đi chần chừ nửa buổi mới chỉ ngón tay vào Truy Phong, "Đi gõ cửa."

"Ta?" Truy Phong chỉ vào mũi mình, không xác định cho lắm.

"Nhanh lên đi!" Thượng Dực không kiên nhẫn đạp hắn một cái.

Truy Phong chỉ đành tuân mệnh gõ cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên trong từ xa vọng đến gần, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một bóng hình mảnh khảnh màu xanh lam đứng yên trước cửa, vương vấn hương sen nhàn nhạt, uyển chuyển nhu mì tựa mưa phùn Giang Nam.

"Ngươi là. . ." Nhan Hề cất giọng, hơi nghiêng đầu, dò hỏi mục đích đến của hắn.

Truy Phong hấp tấp khôi phục bình tĩnh đi gọi Thượng Dực, vừa xoay đầu, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu, gương mặt mờ mịt hỏi hai người bên cạnh, "Gia đâu?"

Thiên Lôi chỉ chỉ cửa lớn nhà mình, ba người ngầm hiểu ý nhau mà nói thầm một tiếng: "Hèn!"

"À, là thế này, dạo gần đây phủ chúng tôi có chở về ít hoa cỏ, thế nhưng lại cứ ỉu xìu héo rũ chẳng ra gì, trong phủ lại không có thợ tỉa hoa, không ai biết những thứ này cả. Thấy hoa ngoài cửa nhà cô nương trồng tốt như vậy, bèn muốn mời cô nương qua xem một chút, không biết cô nương có tiện hay không?" Truy Phong mặt không đỏ tim không đập, một hơi nói rõ ràng mục đích.

Nhan Hề cả ngày đều nghe bọn họ vui đùa ầm ĩ, trong lòng sinh ra một cảm giác quen thuộc không tên, lập tức ôm lấy chiếc rổ nhỏ đặt dụng cụ của mình, cùng ba người bọn họ đi đến sân nhỏ sát vách. Vừa bước vào cửa đã trông thấy một bóng dáng rắn rỏi cao ngất đang đứng dưới hiên, đôi mắt hẹp dài tĩnh mịch nhìn sang đây, khiến tim nàng bỗng hẫng mất một nhịp.

Nàng biết, hắn chính là người mỗi ngày đều tránh phía sau tán cây nhìn nàng.

"Đây là Hầu gia nhà chúng tôi, cô nương chớ giữ lễ, cứ xem như nhà của mình là được!" Dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà cả thôi!

Nhan Hề hướng Thượng Dực khẽ gật đầu, lại thấy con ngươi hắn sâu kín, chẳng phân biệt được thần sắc, có chút luống cuống siết chặt rổ nhỏ trong tay.

Có phải hắn không thích nàng đến nhà của hắn hay không. . .

Truy Phong làm sao không biết Hầu gia nhà bọn họ là đang nhìn người ta đến ngẩn ra kia chứ, ho thật mạnh hai tiếng, bước lên gọi hắn, "Gia!"

Trong lòng Thượng Dực giật mình, nín nhịn nửa ngày sau mới nói được mỗi một câu, "Làm phiền cô nương rồi."

Nhan Hề vội đáp: "Không có gì đáng ngại, dù sao cũng là việc ta thích làm mà!"

Tam ảnh vệ cùng nhau khinh bỉ dáng vẻ giả vờ đứng đắn của Hầu gia nhà bọn hắn, tản đi bốn phía để lại không gian cho hai người họ.

Nhan Hề nhìn số hoa cỏ nghiêng lệch méo mó bên góc tường, nhỏ giọng a một tiếng, nét mặt lộ vẻ đau lòng, "Hoa sơn trà này sao lại trở nên như vậy?"

Thượng Dực xen vào nói: "Lúc về đã thế này rồi, cũng không biết là tưới quá nhiều nước hay là không đủ đây?"

Tam ảnh vệ ngồi xổm trong một xó xỉnh nào đó, nghe vậy thì giật giật khóe miệng, lặng lẽ nhìn trời.

"Hoa sơn trà sợ gió thích nắng, mấy ngày nay mưa nhiều, không thể tưới nhiều nước nữa đâu." Nhan Hề dùng cái xẻng nhỏ đào đào đất trồng vẫn đang nhỏ nước tí tách, "Có đất đỏ không?"

Thượng Dực nhìn khuôn mặt nhỏ chuyển hướng sang mình, ngơ ngác một lúc, vung tay lên sai sử Tam ảnh vệ, "Đi, tìm ít đất đỏ lại đây!"

Tam ảnh vệ nào dám hai lời, vì hạnh phúc cả đời của Hầu gia nhà bọn họ mà nhẫn nhục chịu khó bôn ba.

Thượng Dực thảnh thơi ngồi trước bàn đá uống trà, dán mắt vào cô nương nhà người ta, nhưng chỉ nhìn một chút thì không thỏa mãn nữa.

Trong mắt mỹ nhân chỉ có hoa mà không có hắn!

Nhan Hề thật sự rất yêu hoa, vừa bắt tay vào làm thì cái gì cũng quên hết, cho dù là ánh mắt nóng rực sắp đốt thủng cả lưng nàng đi chăng nữa, cũng không có cảm giác gì.

Thượng Dực vuốt vuốt cằm, thở dài một hơi. Nhìn nàng cầm chiếc kéo nhỏ loạt xoạt loạt xoạt mà tỉa, tò mò hỏi: "Cắt bỏ chẳng phải sẽ chết sao?"

Nhan Hề vô cùng kiên nhẫn giải thích: "Chỉ cần gốc rễ còn tốt, chỉ bỏ đi những cái khô cằn héo rũ, thì vẫn có thể đâm chồi. Những cành lá sinh trưởng không tốt cũng phải thường xuyên tỉa bớt, nếu mặc kệ chúng, chiếm hết nguồn dinh dưỡng chủ yếu, phẩm tướng sẽ không còn tốt nữa."

Thượng Dực nhíu mày, cười đáp: "Đây chẳng phải giống người hay sao? Không rèn không nên người."

Nhan Hề cũng bật cười: "Cũng không sai biệt cho lắm nhỉ."

Nói đến hoa lá, lời nói của Nhan Hề cũng trở nên nhiều hơn, Thượng Dực bèn nương vào cớ lĩnh giáo mà tiến gần thêm một bước, bầu không khí hỏi qua đáp lại giữa hai người cũng tự nhiên hơn. Tam ảnh vệ lẳng lặng đặt đồ xuống, tiếp tục đi gặm hạt dưa.

Nhan Hề thay đất cho tất cả số hoa non kia, đặc tính của mỗi loại hoa là gì, tưới bao nhiêu nước, bón bao nhiêu phân đều nói hết cho Thượng Dực nghe, sợ hắn không nhớ hết được, lại viết lên giấy.

Thượng Dực nhìn những nét chữ Khải viết tay nhỏ nhắn thanh tú kia, trong lòng yêu thích không thôi, âm thầm cất vào tay áo, định bụng một lúc nữa sẽ sai người dán lại rồi treo trong thư phòng của mình!

"Bận rộn tới tận bây giờ, thật áy náy quá, cô nương ở lại cùng ăn bữa cơm xoàng đi!" Thượng Dực mở lời, vội sai người lo liệu.

Nhan Hề há miệng, còn chưa kịp từ chối nên chỉ đành ở lại.

Hết chương 1.

Như các bạn đã thấy, nam chính của chúng ta bị nhát gái, chỉ toàn giả bộ act cool thôi .. Phần này có 3 điểm sáng cho truyện thêm phần mặn mòi nữa =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top