Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14. Kẻ gây chuyện đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Jie Linn

Buổi chiều, Tống Nghênh Hi đang vùi trong thư phòng của Thẩm Hành luyện chữ, Tô ma ma cầm một tấm thiếp mời bước vào, nói là do Tống phủ đưa đến.

Thẩm Hành duỗi tay nhận lấy nhìn qua, trong mắt có chút khó lường, nhìn Tống Nghênh Hi, "Người đại tỷ kia của nàng trở về rồi, mời chúng ta đi gia yến." Thấy nàng nhíu mày cắn bút, nâng chén trà lên vuốt ve, "Muốn đi thì đi, không muốn đi thì đừng đi, không cần quan tâm cái khác."

Đã nói thế, Tống Nghênh Hi dứt khoát đáp một câu: "Không muốn đi!" Người khác có thể không hiểu Tống Diệu Vân, nàng còn không hiểu hay sao, nếu như có chuyện tốt thì đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.

Thẩm Hành khẽ cười thành tiếng, ném thiếp mời sang một bên, ra hiệu Tô ma ma không cần phải quan tâm nữa.

Bên phía hai mẹ con Tống Diệu Vân thua keo này lại bày keo khác. Mời không được người, cách mấy ngày sau thì tự mình dâng hẳn đến cửa.

Lúc nghe người gác cổng thông truyền, không chỉ Tống Nghênh Hi, ngay cả Tô ma ma còn thấy vô cùng ngạc nhiên, "Mẹ con nhà này cố chấp thật đấy nhỉ."

Thanh Uyển bĩu môi: "Chưa từng gặp qua kẻ nào mặt dày như vậy đâu!"

Thẩm Hành không ở đây, nhưng Tô ma ma vẫn nhớ rất rõ lời hắn nói, trưng cầu ý kiến của Tống Nghênh Hi, "Nếu như phu nhân không muốn gặp, sai người đuổi đi là được rồi."

Tống Nghênh Hi lắc đầu, Tống Diệu Vân ba lần bảy lượt muốn gặp nàng, tất nhiên sẽ không chỉ vì đụng phải hai cây đinh mà buông xuôi, bằng không nhân cơ hội này, đem những lời muốn nói nói ra hết thảy, cũng tốt hơn cho ngày sau gặp lại.

Tô ma ma bèn đi phòng khách chào hỏi trước, hai mắt Thanh Uyển phát sáng, vẻ mặt rất là háo hức, "Nô tỳ sẽ giúp phu nhân chải một kiểu tóc thật đẹp, về mặt khí thế phải ép nàng ta một bậc!"

Tống Nghênh Hi bị nàng chọc cười, cũng mặc cho nàng giày vò qua lại.

Mẹ con Tống Diệu Vân ngồi trong đại sảnh uống trà một lúc, đối với việc Tống Nghênh Hi khoan thai đến chậm đã rất bất mãn rồi, lại thấy nàng cẩm y lộng lẫy, mặt mày tỏa sáng, càng thêm ngoài cười mà trong không cười.

Tống Diệu Vân thấy váy áo được chế tác từ lụa mây của nàng, lén lút kéo kéo tấm vải choàng bằng lụa trông có vẻ hơi keo kiệt của mình, cố đè nén xúc động hận không thể đem nó xé rách, nở nụ cười cảm khái, "Thấy muội sống tốt như vậy, trong lòng tỷ cũng dễ chịu đôi chút."

Phải là rất không dễ chịu mới đúng chứ. Tống Nghênh Hi nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái, hiểu rõ nàng ta từ trước đến giờ không phải là người chịu nhượng bộ, lần này đến đây, sợ là chạy theo Thẩm Hành, ngay lập tức trở nên lạnh nhạt, đáp: "Hôm nay phu quân không ở nhà, nếu mẫu thân và tỷ tỷ có việc, con đây sợ rằng không thể làm chủ được rồi."

Bạch thị vội vàng vẫy tay, tỏ vẻ thân thuộc, "Nghênh Hi nói gì đấy, đây chẳng phải là đại tỷ của con vừa về nhà, vẫn một mực nhớ đến chuyện đó, cảm thấy rất có lỗi với con, nhất định phải tận mắt thấy con sống thế nào hay sao!"

"Đại tỷ chẳng làm gì có lỗi với con cả, mẫu thân lo xa rồi."

Tiện nhân, ngươi dựa vào ta mà ngồi hưởng vị trí Thẩm phu nhân, đương nhiên là cảm thấy ta không có lỗi với ngươi rồi! Tống Diệu Vân âm thầm cắn răng mắng Tống Nghênh Hi, trên mặt lại bày ra dáng vẻ vô cùng băn khoăn áy náy, "Nghênh Hi nói thế, hẳn là vẫn còn trách tỷ? Ban đầu tỷ không nên tùy hứng như vậy." Nên mới toi công khiến ngươi được hời đấy!

Tống Diệu Vân vừa nói xong đã kéo tay Tống Nghênh Hi, Tống Nghênh Hi kiêng kị chuyện ngày xưa nàng ta chĩa mũi nhọn vào mình, tránh né theo bản năng, tấm vải choàng của Tống Diệu Vân móc vào chén trà trên bàn, nước trà nóng hổi toàn bộ giội hết lên đùi Tống Nghênh Hi, đau đến mức bỏng rát.

"Phu nhân!" Thanh Uyển gạt Tống Diệu Vân sang một bên, bảo vệ nàng giống như người mẹ đang che chở cho con vậy.

Tô ma ma vội nói: "Mau đến phòng bếp lấy dầu hạt cải ra đây!"

Thanh Uyển chạy thịch thịch thịch đến phòng bếp, không ai để tâm đến hai mẹ con đang đứng ngẩn ra đó.

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Hành vừa bước vào cửa đã thấy trong sảnh rối loạn cả lên, đến gần nhìn một chút thì ngay lập tức biến đổi sắc mặt, vội vàng dùng nước đá đã tan chảy trong bát băng đổ lên vị trí bị bỏng để hạ nhiệt, lông mày dài nhíu chặt, cuồng phong nổi lên, "Tất cả làm việc thế nào vậy? Tùy tiện cho một số người không liên quan vào nhà!"

Những lời này trông thì có vẻ như đang nói với hạ nhân Thẩm phủ, nhưng thực chất lại ám chỉ mẹ con Tống gia, sắc mặt hai người vụt một cái xanh mét, đứng ở nơi đó hết sức khó xử.

Từ đầu đến cuối Thẩm Hành đều không nhìn đến hai kẻ đó, ôm Tống Nghênh Hi bước thẳng về phòng, vẫn là Tô ma ma phải mở miệng, chẳng qua trong ánh mắt cũng chỉ còn lại sự không hài lòng, "Tống phu nhân Tống tiểu thư vẫn là trở về đi thôi, nếu còn việc gì thì xin mời Tống lão gia đích thân đến cửa hàng bàn bạc cùng lão gia nhà chúng tôi vậy."

Lệnh đuổi khách vừa rơi xuống, hai người cũng không thể ở lại nữa, Bạch thị không nắm rõ được thái độ của Thẩm Hành, trong lòng có chút bất an.

Tống Diệu Vân gặp được Thẩm Hành, lại càng triệt để quyết tâm hơn. Người phong thần tuấn dật như thế, vốn phải là phu quân của nàng ta, hiện giờ bị kẻ khác chiếm mất, há có thể cam lòng. Ngọn lửa đố kị trong lòng càng cháy càng thêm hừng hực, nếu không thể kéo Tống Nghênh Hi xuống ngựa, thì cả đời này cũng không thể nào sống an ổn được.

Bên phía Thẩm Hành vẫn đang rất giận, nhưng Tống Nghênh Hi chỉ lo nhìn hắn rồi cười hì hì, Thẩm Hành tức đến mức giả vờ quát: "Còn cười! Sắp bị người ta ức hiếp đến trên đầu luôn rồi!"

"Có Tô ma ma ở đó, bọn họ không dám đâu." Mục đích của Tống Diệu vân rất rõ ràng, vậy nên sẽ không công khai kiếm chuyện với nàng.

"Thế đây là gì hả?" Thẩm Hành bôi thuốc cho đùi nàng, liếc nhìn một mảnh bọt nước trên đó, "Mới nửa ngày không gặp đã xảy ra chuyện rồi!"

"Đây không phải là ngoài ý muốn sao." Tống Nghênh Hi bĩu bĩu môi.

"Về sau ít cùng người Tống gia gặp mặt đi!"

Tống Nghênh Hi nhỏ giọng lầm bầm: "Thiếp cũng là người Tống gia vậy. . ."

"Còn già mồm!"

Tống Nghênh Hi mím môi cười, tỏ ý mình không dám nói nữa.

Về sau Thẩm Hành hỏi Tô ma ma những chuyện đã xảy ra hôm nay, Tô ma ma thành thật kể lại, cũng cảm thấy tâm tư Tống Diệu Vân không đơn thuần, "Ngày trước phu nhân sống khổ sở như vậy, cũng không thấy nhà bọn họ hỏi han ân cần đến nửa câu, bây giờ người trong thành Cẩm Dương có ai mà không biết ngài sủng phu nhân đến tận xương tủy, lại chọn ngay lúc này chạy đến nói xin lỗi gì đó, chẳng phải là mèo khóc chuột giả từ bi hay sao! Hơn nữa có nhà mẹ đẻ nào lại ngay cả chào hỏi cũng không chào một tiếng, đã mang theo đại tỷ chưa xuất giá chạy đến nhà chồng của nữ nhi cơ chứ!"

Thẩm Hành sớm đã kiểm soát gắt gao mọi hành tung của người Tống gia, Tống Diệu Vân vừa trở về thành Cẩm Dương là hắn biết ngay, nào nghĩ đến chưa an phận được vài hôm đã nổi lên tâm tư không nên có, thật sự cho rằng cửa lớn Thẩm gia hắn muốn vào là vào đấy nhỉ.

"Nếu sau này hai mẹ con họ còn đến, không cần khách khí."

"Lão nô hiểu rõ."

Thẩm Hành cảm thấy hắn không thể nào ở bên cạnh nàng mười hai canh giờ mỗi ngày được, bèn điều hai hộ vệ cho nàng, phàm là xuất môn, nhất định phải kề cạnh bên người, ngay cả Tống Diệu Vân cũng không có lấy một cơ hội tiếp cận nàng, đố kị công tâm, nhìn ai cũng không vừa mắt.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Tống Diệu Vân đang lúc một bụng lửa giận, nghe nha hoàn hô to gọi nhỏ, tiện tay cầm chén trà bên cạnh nhắm ngay đầu nàng ta đập tới, "Ta còn chưa chết đâu! Ầm ĩ cái gì!"

Nha hoàn kêu lên đau đớn, lại không dám làm trái ý nàng ta, quỳ bên cạnh cửa, run giọng bẩm: "Bên ngoài có vị công tử nói là đến tìm tiểu thư ạ."

"Công tử? Công tử nào chứ?"

"Hắn nói tiểu thư nhìn cái này thì sẽ biết."

Tống Diệu Vân nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa qua, bên trong căng phồng chẳng biết là chứa thứ gì, vén lên nhìn thì suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Gói trong khăn tay rõ ràng chính là yếm của nàng ta!

"Người đâu?" Tống Diệu Vân xanh mặt, nghiến răng hỏi.

"Vẫn ở cửa sau ạ."

Tống Diệu Vân đem đồ cất vào trong tay áo, sốt ruột cuống quýt đi đến cửa sau. Chỉ thấy có một nam tử trẻ tuổi đang đứng đó, trông cách ăn vận thì nhìn ra được vài phần phú quý, hiển nhiên không phải là thư sinh Nguyên Ý trước kia.

"Xem nào, mấy ngày qua Tống đại tiểu thư trôi qua cũng thích ý quá nhỉ, sẽ không quên mất người bên gối là ta đây chứ?"

Tống Diệu Vân thấy hắn ta lớn giọng không chút kiêng dè, vội lao đến bưng kín miệng hắn, âm ngoan trong mắt vụt qua rồi biến mất.

Thì ra Tống Diệu Vân cùng Nguyên Ý chạy trốn về Giang Nam, không chịu được cực khổ, rất nhanh đã oán hận lan tràn. Nguyên Ý có người đồng môn gọi là Lâm Viễn, trong nhà làm chút buôn bán, cũng được xem là giàu có ở vùng Giang Nam, cho Nguyên Ý thuê vài khoảnh đất mưu sinh, quan hệ hai bên cũng khá là thân thiết. Lâm Viễn thấy Tống Diệu Vân lớn lên có vài phần tư sắc, Tống Diệu Vân lại tham luyến giàu sang, một tới hai đi hai người đã nhìn nhau vừa mắt, giấu diếm Nguyên Ý lăn cùng một chỗ.

Giấy không gói được lửa, Nguyên Ý phát hiện tư tình giữa hai kẻ đó, trong lòng tức giận, nhưng cũng biết chính mình và Tống Diệu Vân danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ đành đánh gãy hàm răng rồi nuốt máu chịu đựng.

Tống Diệu Vân bèn thuận lý thành chương mà thành thiếp của Lâm Viễn. Nhưng Lâm Viễn trời sinh đa tình, trong phủ dưỡng thiếp đâu chỉ có nàng ta, oanh oanh yến yến, so với xóm làng chơi còn náo nhiệt hơn nữa là. Tống Diệu Vân nhịn nửa tháng trời đã không chịu nổi, mượn cớ theo Lâm Viễn lên kinh thành mua bán, đến giữa đường lại trốn chạy về thành Cẩm Dương.

Lần này Lâm Viễn thế nhưng lại tìm đến cửa, trong lòng Tống Diệu Vân không khỏi kinh ngạc, rõ ràng nàng ta chưa từng nói với hắn thân phận thật sự của mình, làm sao hắn ta có thể tìm đến đây?

Lâm Viễn quan sát thần sắc của nàng là hiểu, bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: "Người huynh đệ kia của ta đúng là hận nàng đến tận xương tủy luôn rồi, muốn biết thân phận của nàng, đâu có phí mảy may sức lực nào?"

"Nguyên Ý!" Tống Diệu Vân hận đến cắn răng, lại không hề cảm thấy hành vi bỏ trốn, tư thông của mình có gì sai trái, nhìn về phía Lâm Viễn, có chút không kiên nhẫn, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Trong phủ hắn thê thiếp thành đàn, nhất định sẽ không chỉ vì một người là nàng ta mà dây dưa không dứt.

Lâm Viễn nhìn nàng ta, vẻ mặt cười đến khó lường. Mặc dù hắn ta quần áo lụa là, cũng biết rõ dưa hái xanh không ngọt, nhưng hắn muốn là một chuyện, không muốn lại là một chuyện khác, nào có đạo lý để nữ nhân này bày bố như thế, vậy thì đâu còn gì vui nữa.

"Chậc, khẩn trương như vậy làm gì, chẳng qua ta chỉ muốn ôn chuyện cùng bạn cũ thôi mà." Lâm Viễn dựa sát vào nàng ta, tựa như vô ý, "Ta ghé ngang Cẩm Dương có việc cần làm, tạm thời đang nghỉ chân ở nhà trọ thành Nam, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tống đại tiểu thư đến thăm."

Tống Diệu Vân cố kiềm nén hơi thở, trong lòng hận không thể phanh thây xé xác Lâm Viễn, muốn dứt khoát giả chết đến cùng, dù sao cũng đã quay về Cẩm Dương rồi, có Tống gia chống lưng, còn sợ một tên thương nhân ở tận Giang Nam xa xôi như hắn hay sao?

Chỉ là còn chưa kịp tính toán xong, Lâm Viễn đã quay đầu thiện ý nhắc nhở: "Nếu Tống đại tiểu thư ngại đường xa, ta có thể tự mình đến cửa bái phỏng cũng được."

Nhìn gương mặt gần như vặn vẹo của Tống Diệu Vân, Lâm Viễn phe phẩy cây quạt, nghênh ngang mà đi.

Bạch thị nghe nha hoàn bẩm có vị nam tử đến tìm Tống Diệu Vân, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, kéo người vội vàng truy hỏi, thấy vẻ mặt nàng ta đờ đẫn, thử mở miệng thăm dò: "Con. . . con đã không còn hoàn bích nữa rồi, đúng không?"

Tống Diệu Vân liếc nương nàng ta một cái, chẳng ừ hử gì cả.

Bạch thị vỗ đùi bôm bốp, kêu khóc: "Hồ đồ! Sao con lại hồ đồ như thế hả!"

Tống Diệu Vân bị bà ta khóc lóc đến phiền lòng, vò đã mẻ chẳng sợ rơi, đáp: "Có gì đâu mà quan trọng, lên giường không phải đều cùng một loại hay sao!" Lúc nàng ta hầu hạ Lâm Viễn, có trò quái nào mà chưa chơi qua. Nam nhân ư, chỉ cần làm hắn sung sướng, mặc kệ ngươi là ngọc nữ thanh thuần hay là dâm oa đãng phụ.

"Con. . ." Bạch thị nghe nàng ta ăn nói tùy tiện như thế, có chút khiếp sợ.

Tống Diệu Vân vẫn ngồi trước gương tô son điểm phấn, tính toán làm sao để trấn an Lâm Viễn.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top