Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Tiêu hồn động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thuỷ

Người dịch: Jie Linn

Có thể doạ Nhan Hề thành ra như thế, hiển nhiên là nàng đã nhìn thấy thứ gì đó.

Thượng Dực chuyển đến sau tấm bình phong, nhìn vào trong thùng tắm, chỉ còn thấy phần đáy đọng lại một đống cánh hoa ướt sũng, nhưng lại không hề có nước.

Thượng Dực nhíu mày, duỗi tay ấn thử một cái, tấm ván gỗ nơi đáy thùng bị sụp xuống, vậy mà lại bang bang rơi hẳn xuống dưới, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi.

"Gia, thần đi xuống xem sao!"

"Cẩn thận chút."

Tia Chớp gật gật đầu, thân thủ nhanh nhẹn từ cái động dưới đáy thùng tắm chui vào bên trong.

Thượng Dực căn dặn hai người còn lại, "Đi xem thử xem, lối ra của cái động ngầm này ở đâu."

Chỉ mất một chút thời gian, đã nghe thấy tiếng của Tia Chớp.

"Ai tới kéo ta một cái!"

Mấy người họ chạy tới xem, suýt chút nữa thì cười đến sốc hông.

Truy Phong nắm lấy cổ áo sau gáy của Tia Chớp lôi hắn ra từ hốc cây hoè to bằng hai cánh tay ôm, cười nói: "Trên người chẳng có mấy lạng thịt, mông lại lớn đến thế làm gì!"

Tia Chớp kêu lên đau đớn, ôm lấy xương hông hút khí, "Lối ra nhỏ như vậy, không phải thật là nữ nhân đó chứ?"

Thượng Dực trầm ngâm một lúc, dò hỏi: "Bên trong thế nào?"

"Bên trong cũng rất rộng rãi, hai người đi không thành vấn đề." Tia Chớp lướt mắt quan sát khoảng cách của lối ra, tính toán một chút, "Khoảng cách ngắn như vậy chỉ cần thời gian bốn năm ngày là đào xuyên được rồi, thần thấy đất bên trong động đều rất mới."

Nơi này nằm ở phía sau trạch viện, bên cạnh đã là tường vây, căn bản là ngõ cụt, gần như sẽ không có người đến.

"Xem ra kẻ này đã mò mẫm địa hình nơi đây vô cùng thấu đáo." Vụ án trước kia Thượng Dực chẳng muốn quan tâm, nhưng lần này liên quan đến Nhan Hề, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, "Tia Chớp theo ta đi nha môn, hai người các ngươi ở lại trong phủ chiếu ứng."

Thượng Dực cảm thấy mặc dù động ngầm được che giấu rất tốt, nhưng vụ án trong thành đã xảy ra hơn hai mươi ngày rồi, quan phủ không thể nào không tìm được một chút manh mối nào, sợ là trong chuyện này có chút phức tạp.

Đúng như dự đoán, sau khi xem xong sổ công văn của quan phủ, Thượng Dực rất đỗi kinh ngạc.

Phạm nhân này quả thật rất giảo hoạt, đại khái sợ là thủ pháp phạm án quá giống nhau sớm muộn gì cũng bại lộ, cho nên có bao nhiêu tài cán đều đem ra sử dụng hết, đào hang động vào nhà vẫn được xem là bình thường, còn thăm dò kĩ càng người thân quen của người bị hại, trực tiếp trở thành dáng vẻ của người đó một cách dễ dàng, sau đó lừa họ chủ động đi theo hắn.

"Chẳng trách vẫn chưa sa lưới, phòng chiêu trước lại không phòng được chiêu sau, rất tinh vi!" Thượng Dực lật giở bản án đã được sửa sang đầy đủ, phát hiện đường lối gây án của phạm nhân này có chút ý tứ, "Thành Đông, thành Nam, thành Bắc, tất cả đều đi qua một lượt, tại sao chỉ thiếu mỗi thành Tây?"

Tia Chớp ngẫm nghĩ, đáp: "Đối tượng ra tay của kẻ này đều là lương gia nữ tử, thành Tây phần nhiều là nơi bướm hoa, hẳn là nguyên do này đi."

"Nơi này vàng thau lẫn lộn, hạng người gì cũng có, vẫn có thể xem là một nơi ẩn thân rất tốt."

"Nhưng trước mắt chúng ta không có bất kỳ phác hoạ đặc trưng nào liên quan đến phạm nhân cả, đây chẳng phải còn khó hơn mò kim đáy biển hay sao?"

Bởi vì bị hại đều là những cô nương chưa xuất giá, đối với sự tình khó mà mở miệng này, đa phần không chịu nổi kích thích, tinh thần hoảng loạn, chỉ còn một vài người có thể trần thuật.

Xưa nay Thượng Dực tin rằng, thủ đoạn phạm án dù có chặt chẽ đến đâu cũng sẽ để lại sơ hở, cẩn thận nghiền ngẫm mỗi một câu chữ phía trên.

"Y phục. . . Cỗ kiệu. . . Ánh mắt. . ." Thượng Dực chọn ra một số chữ then chốt có sự tương đồng, mày dài hơi nhíu, "Phạm án khẳng định không phải chỉ một người, mà là một nhóm, bên dưới chắc chắn có liên luỵ dính dáng đến nhiều lợi ích khác." Thượng Dực đóng sổ ghi chép, "Trước tiên thăm dò thực hư thế nào đã, lần này bọn chúng không đoán ra phủ ta lại có ảnh vệ, không thể ra tay thuận lợi, nhất định sẽ thu liễm mấy ngày."

"Vậy bọn chúng có thể lại xuống tay với Nhan cô nương không?"

"Đã đánh cỏ động rắn rồi, lại trở về mới đần đấy."

Trước khi đi thành Tây, Thượng Dực bảo Tia Chớp làm hai tấm da mặt dịch dung, Tia Chớp đối với việc này có chút không hiểu, Thượng Dực cẩn trọng nói: "Bọn chúng quen thuộc khắp mọi ngõ ngách trong thành, tất có tai mắt, lần này phạm án lại ngay sát vách chúng ta, sợ là đã bắt đầu có chút đề phòng rồi."

Thành Tây trong đêm náo nhiệt ầm ĩ khác xa so với bên ngoài, xa hoa truỵ lạc, cảnh tượng ngợp trong vàng son, nhìn chung, ở nơi này, vô luận là nhà quyền quý eo dắt đầy tiền, hay là thường dân chẳng có đồng nào, thì cũng không một ai không hướng về ôn nhu hương cả.

Thượng Dực dẫn theo Tia Chớp dạo quanh con phố hương phấn son quanh quẩn, nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong, không khỏi có chút chán ghét, bước nhanh đến cuối phố, dừng chân tại một toà tửu lâu trước mắt.

"Tiêu hồn động?" Thượng Dực nhìn ba chữ trên tấm bảng hiệu rồi bật cười, "Còn rất thành thật."

Có lẽ do ở tận cuối đường, toà tửu lâu này so với những cái phía trước vắng vẻ hơn không ít, cổng vào chỉ có hai hộ vệ canh giữ đón đưa.

"Mời ngài vào trong." Hộ vệ cung kính vươn tay hướng vào bên trong, rồi lại đứng yên không động đậy.

Thượng Dực trầm ngâm một lúc, nhấc chân đi vào.

Bên trong cũng không khác gì so với những tửu lâu bình thường, chỉ có điều sắp xếp vài chiếc bàn con, vài vị khách lẻ tẻ ngồi quỳ trên đệm hương bồ, trước mặt đều có chút rượu thanh dưa cải.

Thượng Dực không khỏi nhướn mày, nơi này vẫn còn loại hạng mục "đơn thuần" như vậy ư?

Chưởng quỹ là một phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, quả nhiên phong vận vẫn còn đó, không giống những tú bà kia mặc những bộ y phục đỏ xanh dung tục, trông cũng là một người ăn nói làm việc khá là lưu loát.

"Hai vị nhìn lạ mặt thế này, hẳn là lần đầu tiên đến rồi." Chưởng quỹ mỉm cười nhẹ nhàng dâng lên hai tấm thiếp mời mạ vàng, "Khách quan xem thử xem có thích gì không?"

Thượng Dực vừa lật thiếp mời ra đã rõ, nơi này nào có sạch sẽ như thế, cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Chỉ thấy trên tờ đầu tiên của thiếp canh ghi rõ một loạt hoa danh của các cô nương, tờ thứ hai là hạng mục đánh đàn ca hát, về phần chuyện lên giường thì lại viết đến có chút mờ mịt.

Thượng Dực khép thiếp mời lại, nói: "Cái này cũng mới mẻ đấy, nhất thời thật sự không biết chọn thế nào. Bất quá cũng ngấy ăn thịt cá rồi, luôn muốn thử chút cháo hoa rau xào."

Sau khi chưởng quỹ nghe xong, sảng khoái đáp: "Vậy ta sẽ chuẩn bị món chiêu bài ở đây cho hai vị, nếu hai vị thấy được, về sau mong được tiếp đón thường xuyên."

Thượng Dực không có ý kiến, đợi chưởng quỹ đi rồi, Tia Chớp rầu rĩ nói: "Gia, gọi thật sao?"

"Nếu không thì sao? Ngươi thật sự tới đây uống rượu đấy à?"

Tia Chớp nhìn dáng vẻ không quan tâm của hắn, nhất thời đưa mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ phụ tình vậy. Uổng cho ba huynh đệ bọn họ trăm phương ngàn kế tạo cơ hội cho hắn và Nhan cô nương, bây giờ lại ra đây chơi gái, không bằng cầm thú!

Thượng Dực cầm quạt gõ hắn, "Nghĩ cái gì đó! Ta là loại người như vậy sao? Lát nữa tuỳ cơ ứng biến."

Tia Chớp ngẫm nghĩ lại thì thấy quả thật là không thể nào, tức khắc thu lại vẻ mặt ấm ức bất bình.

Một lúc sau, chưởng quỹ quay lại thăm hỏi: "Đã chuẩn bị xong rồi, hai vị mời!"

Thượng Dực đi theo nha hoàn đến hậu viện, trông thấy các căn phòng hỗn loạn chằng chịt, mỗi gian đều rất khác nhau, đủ loại phong tình.

Sau khi Thượng Dực được dẫn vào một gian nhà trúc, nha hoàn liền cúi người cáo lui. Bên trong treo tầng tầng lớp lớp màn lụa xanh trắng đan xen, một luồng hương thơm lượn lờ quanh quẩn giữa không gian mờ mịt, vô cùng mê hoặc.

Thượng Dực vén lên lớp màn lụa cuối cùng, nhìn thấy một vị lục y mỹ nhân ngồi trên giường nhỏ, đôi mắt trong trẻo như nước, uyển chuyển động lòng người.

Thượng Dực thầm nghĩ nơi này quả nhiên là nhiều trò bịp bợm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra quạnh quẽ, trong đó chẳng biết có còn che giấu cửa ngõ gì hay không.

"Công tử." Lục y mỹ nhân khẽ cúi người, giọng nói mềm mại dính ngấy, tựa như thê tử chờ đến quân về, tiến lên giúp Thượng Dực thay quần áo.

Thượng Dực bắt lấy tay của nàng ta, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, đẩy người vào bên trong giường, rèm lụa rơi xuống, hoàn toàn phủ kín cảnh tượng bên trong.

Hết chương 3.

Hôm nay con bé ngoi lên cầu ngôi saooo, nhìn lượt view với lượt comment cao chót vót mà buồn cho bé sao bên cạnh á mọi người :((((( 

Thất nghiệp ở nhà nên update chương mới chăm chỉ ghê hong ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top