Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 29: Hết cái này đến cái khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mọi người ai nấy đều trầm tư suy nghĩ, cô nàng AI-Ritsu hiện lên màn hình di động như một vị cứu tinh.

-Tớ vẫn còn kết nối được với điện thoại của Kaede nên hoàn toàn có thể định vị được cậu ấy.

Chỉ chờ có vậy, cảm xúc dồn nén từ nãy đến giờ của tất cả cá nhân lớp 3-E, từ giáo viên đến học sinh liền được thay thế bằng sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Sự quan tâm và lo lắng lẫn nhau hoàn toàn khiến họ quên được sự khác biệt từ những chiếc xúc tu sau gáy cô nàng tóc xanh, hoặc có lẽ vì họ đã quá quen với những sự tồn tại như vậy, thành ra cũng không tốn nhiều thời gian để chấp nhận sự thật.

-Nếu đã tìm được thì phải hành động thật nhanh...

Thanh âm có phần hơi trầm vang lên từ phía Horibe Itona-một trong ba người có kinh nghiệm với xúc tu trong tập thể lớp E. Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Itona Horibe vẫn không chút ngại ngùng mà tiếp tục:

-Đám xúc tu đó hoàn toàn có nhận thức riêng.

-Mục tiêu duy nhất của chúng hiện tại là cướp lấy sự điều khiển cơ thể vật chủ.

Nghe vậy, sắc mặt vài người tái dần. Mọi hoạt động của cơ thể người, bao gồm cả vấn đề nhận thức đều được điều khiển bằng hệ thần kinh. Nói cách khác, cách duy nhất để đám xúc tu đó chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể Kayano Kaede chính là hoàn toàn kí sinh vào trung tâm thần kinh của cô. Trong trường hợp chúng thành công, cơ hội để tách chúng ra khỏi cơ thể vật chủ sẽ hoàn toàn về không.

Những người còn lại tuy chưa thể bắt kịp mạch suy nghĩ của phần thiểu số kia, nhưng vẫn có thể hiểu nôm na rằng vấn đề đang vô cùng trầm trọng.

-Vậy thì chúng ta còn đứng ở đây làm gì nữa!? Phải mau chóng-

Không để Sugino Tomohito nói hết câu, Nagisa Shiota đã lên tiếng phản đối:

-Không được! 

Vẻ mặt của thiếu niên vô cùng nghiêm túc, khí thế hoàn toàn áp đảo một học sinh trung học thông thường. Cũng là một trong những người nắm rõ vấn đề hiện tại nhất, Nagisa Shiota biết, hành động mà không có kế hoạch chỉ đẩy bọn họ vào con đường thương vong vô số, nhất là khi đám xúc tu kia đã có nhận thức riêng.

Koro-sensei chắc chắn sẽ không đánh toàn lực vì lo lắng cho Kayano Kaede. Ngược lại, đám xúc tu quỷ quyệt ấy chỉ chờ cơ hội đã gia tăng sự kí sinh. Nói cách khác, chúng hoàn toàn có thể tổn thương đến các học sinh khác, gieo rắc mầm mống mới vào cơ thể của họ.

Tuy lớp 3-E đã trải qua huấn luyện bài bản của Karasuma Tadaomi, nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo của thứ phi tự nhiên ấy thì bọn họ chẳng khác gì con mồi dâng tận miệng quái vật cả.

-Dù tình hình có cấp bách đến đâu, thì tùy tiện hành động cũng đồng nghĩa với việc đưa bản thân vào chỗ chết!

Akabane Karma tiếp lời Nagisa Shiota. Sắc mặt hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Cũng đúng, đối với lớp 3-E của tương lai thì đám xúc tu này chẳng khác gì con giòi bọ đập mãi không chết. Cảm xúc của bọn họ đối với chúng chỉ có sự căm ghét, thậm chí là thù hận.

-Phạm vi tấn công hiện tại của xúc tu chỉ có thể đạt đến 10m, như vậy chúng ta có thể....


Thời gian dần trôi, cũng đến lúc Mặt Trời dần khuất bóng sau đường chân trời tưởng chừng vô tận. Cùng lúc, màn đêm bắt đầu bao trùm tất cả.

Ở một vùng ngoại ô nọ, từng luồng âm thanh lớn do va đập vang lên, bao trùm cả không gian bao la. Ở trung tâm của sự xung đột, Kayano Kaede cau mày nhăn mặt ôm đầu, đám xúc tu sau gáy cô lại như phát điên mà không ngừng phá hủy mọi sự vật hiện diện xung quanh. 

Đã từng trải qua tình trạng này một lần ở đời trước, lần này, tuy vẫn chưa thể khống chế ngược lại đám xúc tu, song Kayano Kaede đã không còn chỉ là một con rối cho chúng thích làm gì thì làm.

-Biến khỏi đầu tao ngay!

Cảm xúc cuồng nộ như hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí Kayano Kaede. Sự hiền hòa thường ngày đã theo gió mà trôi, thay vào đó là sự giận dữ chẳng khác gì khẩu súng đã lên nòng. Từng đợt gầm gừ phát ra từ miệng cô nàng như một cách phản kháng đám kí sinh chết tiệt kia.

Đương lúc hai bên đang giằng co căng thẳng trong cơ thể vật chủ, một luồng ảo ảnh màu vàng tiếp cận Kayano Kaede trong thầm lặng, nhanh chóng giam lấy cơ thể nhỏ nhắn của thiếu nữ. 

Từ đằng xa, Nagisa Shiota đang quan sát mọi chuyên bằng ống nhòm chuyên dụng. Nhờ sự hiểu biết cặn kẽ về các đặc tính của xúc tu, bọn họ đã cố gắng hết sức để giảm thiểu khả năng mất mát trong lần hành động này.

Chủ lực hiển nhiên sẽ là người duy nhất ngang sức với đám xúc tu-Koro-sensei. Những người còn lại sẽ hỗ trợ từ xa bằng súng ngắm có trang bị đạn chuyện dụng BB. Chỉ cần khống chế được cơ thể vật chủ, ít nhất là làm Kayano Kaede ngất đi, khiến hệ thần kinh của cô nàng rơi vào trạng thái nghỉ ngơi tạm thời, rồi tận dụng cơ hội đám xúc tu tập trung vào việc kí sinh mà nhanh chóng tách rời chúng.

Nhưng điều này cũng vô cùng rủi ro, bởi một khi sự chống cự mất đi, đám xúc tu sẽ chẳng khác gì hổ đói ăn mòn tâm trí Kayano Kaede. Nếu tốc độ bóc tách không đủ nhanh, những gì họ đang làm sẽ chẳng khác gì tạo điều kiện cho vật kí sinh hoàn toàn khống chế Kayano Kaede.

Vì vậy, như một cách đảm bảo, đội hỗ trợ sẽ không ngừng bắn nát phần xúc tu bên ngoài, buộc xúc tu phải không ngừng tự hồi phục, hao mòn không ít sức lực của chúng.

-Aaaaaa!!!

Nhận thấy được cơ thể vật chủ đang rơi vào sự kèm cặp của tác động bên ngoài, đám xúc tu khẩn trương xâm nhập, gây nên sự đau đớn tột cùng cho Kayano Kaede.

Cơ thể Kayano Kaede co giật không ngừng, phải bốn người mới có thể giữ yên cô tại chỗ. Cơ bắp toàn thân Karasume Tadaomi như hoạt động hết công suất mà không ngừng căng lên, hàm răng anh nghiến chặt, như có như không mà phát ra tiếng "ken két" có phần chói tai.

Phần xúc tu có ý muốn tiếp cận năm người trung tâm sẽ nhanh chóng bị bắn bỏ, tuy nhiên, vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương. Ngoài Karasume Tadaomi và Koro-sensei, trên gương mặt và cả cơ thể Akabane Karma, Horibe Itona, Isogai Yuuma và Maehara Hiroto cũng dần xuất hiện càng ngày càng nhiều vết trầy xước.

Sự cuồng nộ của xúc tu dâng lên tới mức đỉnh điểm, một vòng tròn lửa hừng hực bừng lên, tạo thành một nhà tù bao lấy sáu người bên trong, bao gồm cả bản thân Kayano Kaede. 

Đôi mắt ruby xanh sáng rực trong màn đêm, lấp lóa trong đó còn là từng vệt đỏ cam quỷ dị. Hàng rào lửa này thật sự rất có tác dụng trong việc che chắn tầm nhìn của đội hỗ trợ.

-Chúng ta phải tiếp cận mục tiêu thôi!

-Được!


Nhiệt độ cơ thể tăng đột biến của Kayano Kaede khiến cô nàng càng thêm mỏi mệt và đau đớn. Tuy nhiên, việc bóc tách đã tiến vào giai đoạn hoàn thành, khiến ý chí của cả đám người nhanh chóng tăng cao.

-Phành phạch...

Từng tiếng ma sát với không khí từ trên bầu trời bắt đầu vang lên ngày một rõ hơn. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa; một 'cơn mưa' lớn bắt đầu trút xuống mặt đất. 

-Irina-sensei tới giúp mấy đứa này!

Người mới xuất hiện không ai khác ngoài Irina Jelavic, cơn mưa bất chợt kia cũng chỉ là một đống nước được xối xuống từ trực thăng. Dù chỉ có tác dụng dập lửa tạm thời những cũng trợ giúp rất nhiều cho tình huống hiện tại.

Nhưng dù là vậy thì vẫn chẳng ai có tâm trạng nhìn lên để trầm trò hay thán phục. Bọn họ đều đang giữ sự tập trung cao độ cho đến cuối cùng.

Irina Jelavic cũng không oán giận gì, cứ nhìn bãi chiến trường đổ nát phía dưới cũng đủ khiến cô nàng ngoại quốc lạnh hết sống lưng. Ai mà tin được đây là thứ mà bọn trẻ mười mấy tuổi đầu phải đối mặt cơ chứ.

-Thật khủng khiếp.

Nước cũng là một trong những vũ khí chí mạng chống lại xúc tu, nó khiến tốc độ của bọn chúng chậm lại khá nhiều. 

Thế trận cứ như vậy mà tiếp tục giằng co thêm chừng 10 phút nữa. Cuối cùng, mấy chiếc xúc tu màu vàng đã hoạt động hết công suất từ nãy đến giờ của Koro-sensei cũng dừng lại. Theo đó, đám xúc tu màu xanh bắt đầu tan biến từ phần gáy của Kayano Kaede. Từng đợt âm thanh đau đớn từ miệng cô nàng cũng dừng lại.

Kiệt sức, Kayano Kaede cũng theo đó mà rơi vào hôn mê. Giọt nước mắt nhẹ nhõm cuối cùng cũng chảy xuôi xuống theo khóe mắt đã có phần sạm đen của cô nàng.

Nhóm học trò lớp E cũng vui mừng bu lại xung quanh Koro-sensei và Kayano Kaede. 

-Chà~ Tiếc cả một màn 15 hit trong 10 giây nhỉ, Nagisa.

Nakamura Rio dường như có chấp niệm với sự kiện đáng nhớ với một số người, lại đáng quên với phần còn lại này. Akabane Karma hiển nhiên không dễ chịu chút nào, hai người cứ liên tục hậm hực nhau làm Nagisa Shiota đứng một bên chỉ biết cười trừ đầy bất đắc dĩ.


Chợt, sắc xanh mang theo sát khí lóe lên trong màn đêm vừa tĩnh lặng. 

-Bùm!

Đợt va chạm mới nổ ra kèm theo thứ âm thanh ghê tai. Đất đá xung quanh văng hết vào nhóm 3-E, nhưng sự chú ý của họ chỉ dồn về phía nguồn cơn của vụ nổ.

Kẻ vừa xuất hiện chính là Shiro, bên cạnh gã là 'Tử thần'. Nhưng khác với dáng vẻ điềm đạm giả tạo lần trước, 'Tử thần' của hiện tại chẳng khác gì một con quái vật với phần thân dưới đã bị cải tạo. Chưa kể đến những chiếc xúc tu trôi nổi xung quanh 'Tử thần', phần chân nhện phía dưới cũng đã đủ khiến người ta ghê tởm không thôi.

-Tiếc thật, chúng ta đến chậm mất rồi.

Cái giọng ồm ồm sau lớp mặt nạ của Shiro vang lên làm ai nấy đều cau mày vì chán ghét. Rồi gã lia mắt về phía Nagisa Shiota:

-Lại là mày, chúng ta càng lúc càng có nhiều chuyện phải tính sổ với nhau nhỉ.

Nét mặt nhăn nhó cùng âm điệu thô lỗ của Shiro đâm vào màng nhĩ Nagisa Shiota làm cậu không thể không cau mày một cái.

Sau đám bụi vừa tan đi, một con dao nhựa nằm trên đám chất lỏng sền sệt dần hiện ra. Thì ra vừa nãy, 'Tử thần' đã cố ý đánh lén bọn họ, cũng may là Nagisa Shiota đã phản ứng kịp. Cậu thiếu niên vung tay phi con dao nhựa sẵn trên tay về phía cái xúc tu đen tuyền.

-Phá hủy cơ sở nghiên cứu tân tiến của tao!

-Cướp đi tài liệu nghiên cứu quý giá của tao!

-Lấy đi cả vật thí nghiệm tao cất công có được!

-Lũ nhãi con vắt mũi chưa sạch bọn mày chán sống rồi nhỉ.

Từng chữ được tuôn ra là mỗi lần gằn giọng vì tức giận của Shiro. Khác với đại đa số mọi người còn không hiểu Shiro đang nói cái gì, nhóm Nagisa Shiota chỉ bình thản lắng nghe, như thể người gây nên tất cả những chuyện đó không phải là họ.

-Không phải ông nên huấn luyện lại đám cơ to não nhỏ dưới trướng mình hay sao?

-Yanagisawa...

Thanh âm đầy mùi trêu tức của Nakamura Rio vang lên, làm những người khác, kể cả Koro-sensei phải kinh ngạc thốt lên vài tiếng.

Thấy thân phận thật sự đã bị bại lộ, Yanagisawa cũng không thèm che mặt sau lớp mặt nạ màu trắng mang tên Shiro kia nữa. Gặp lại người quen chẳng muốn gặp khiếp màu sắc của Koro-sensei bắt đầu chuyển đen.

-Đừng lườm tôi như vậy chứ, Koro-sensei. Thầy làm tôi sợ đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top