Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Khóc cầu hưu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thật, bị tiểu nương tử vừa quăng bát vừa la to như vậy, Lý ma ma thường thấy quan lại quyền quý, chưa từng khiếp sợ vậy mà giờ đây trong lòng khẽ run, chỉ cảm thấy tiểu nương tử ngày thường dịu dàng như vậy, mà khi tức giận có thể hung ác như thế...

Lời đã nói ra, việc còn lại dễ làm, Lý ma ma theo tâm tư chết sớm siêu sinh sớm, cứng rắn tiếp tục nói: "Phu nhân trước khi mất trí nhớ từng qua lại với hắn một thời gian..."

Miên Đường như bị bất động, liên tưởng tới mộng cảnh của mình, lại có chút á khẩu không trả lời được. Có thể nàng không thể tin được trước khi mất trí nhớ mình lại không tuân thủ nữ tắc, một lòng vì phu quân tuấn dật, lại cùng tên công tử kia qua lại.

Cái này...chẳng lẽ lúc trước nàng ngã bể đầu óc, không phân biệt rõ ngọc thô mảnh ngói?

Thế là nàng không nhịn được lẩm bẩm nói: "Sao lại thế... Làm sao lại như vậy? Phu quân, phu quân chàng có biết không?"

Thấy dáng vẻ thất thần của Miên Đường cũng quá điềm đạm đáng yêu, Lý ma ma tâm tư cứng rắn cũng mềm lời hạ giọng trấn an nói: "Chủ tử đều biết, người nói với nô gia, sẽ tha thứ cho phu nhân."

Lời này là sự thật.

Vương gia từng nói qua với bà, đợi đến chuyện tặc tử Ngưỡng Sơn kết thúc, trạch viện phố bắc sẽ thưởng cho nương tử không nơi nương tựa này. Có thể thấy được, vương gia là người khoan dung độ lượng, thấy Miên Đường bản tính hiền lành, là nữ nhân số khổ, liền cho nàng một chốn dừng chân, cũng coi như an ủi vận mệnh thăng trầm.

Thế nhưng khi Miên Đường nghe được Thôi Cửu biết chuyện, cả người ngồi trên ghế khẽ lảo đảo.

Trong nháy mắt, nàng hoàn toàn minh bạch, vì sao sau khi nàng tỉnh lại, Lý ma ma luôn đối với nàng đen mặt, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ. Mà phu quân lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, có cùng ngủ một giường, cũng không vượt giới hạn tí nào.

Thì ra...Phu thê bọn họ đã sớm có kẽ hở, mà chính nàng là lý do, khiến cho phu quân đội nón xanh.

Nghĩ đến chính mình trước khi mất trí nhớ không hiểu chuyện, Miên Đường buồn chán cực kì, hận lúc đó không đánh cho mình lúc đó mấy cái tát.

Chẳng lẽ bởi vì phu quân ở lâu bên ngoài học hành, thăm bạn, không có ở trong nhà, nàng mới tâm tư tịch mịch, bị nam nhân lỗ mãng trêu chọc, nhất thời tâm không vững, phạm phải sai lầm lớn?

Nghĩ đến hôm nay nam nhân Tử Du kia dám tuỳ tiện xuất hiện trước mặt phu quân, thản nhiên khiêu khích, đưa cái tặng thưởng chết tiệt cho mình, Miên Đường vừa xấu hổ, vừa cực kì tức giận.

Công tử phóng đãng nhà nào đây? Đây là muốn cưỡi lên đầu phu quân nàng hay sao?

Miên Đường muốn tiếp tục hỏi chi tiết những sai lầm trước kia của nàng, Lý ma ma bị hỏi đến nhức đầu, cảm thấy mình sau khi chết có thể vì nói dối quá nhiều mà xuống địa ngục bị rút lưỡi.

Bà chỉ có thể đen mặt đưa cho Miên Đường chén canh, nói: "Loại sự tình kín đáo này, lão nô làm sao mà biết? Chính phu nhân phải nghĩ lại mới được...Nghĩ được điều gì, nhớ kỹ phải cùng chủ tử nói chuyện."

Miên Đường cảm thấy Lý ma ma nói chuyện hồ đồ, chuyện sai lầm của mình sao lại nói với phu quân? Chẳng lẽ muốn sát muối lên vết thương của chàng hay sao?

Bây giờ, lòng nàng tràn đầy xin lỗi với phu quân.

Về phần công tử bệnh ốm trước kia, cũng bởi vì áy náy, cũng chẳng muốn suy nghĩ.

Lý ma ma cùng phu quân mặc dù nàng sinh bệnh mất trí nhớ, mà lại đem chuyện xấu giấu lâu như vậy, làm sao nàng có thể làm bộ thản nhiên, không có cái gì phát sinh được?

Thế là lúc Thôi Cửu ăn cơm xong, đi vào trong phòng, lại trông thấy tiểu nương tử nên nằm trên giường nghỉ ngơi, lại làm đại lễ phu thê, khuỵu gối, hai bàn tay thi lễ đoan chính, kính cẩn nói: "Phu quân hôm nay đi đường mệt mỏi, có muốn thiếp xoa bóp cho không, thả lỏng gân cốt?"

Thôi Hành Chu có chút nhíu mày, Liễu nương tử đã lâu rồi chưa lễ nghi đúng bậc như vậy.

Có lẽ là sau khi đến Linh Tuyền trấn, hắn thường xuyên đến phố bắc, khiến tiểu nương tử này rất quen thuộc với hắn, thời gian lâu, dần thân thiết, liền cũng lười làm những quy tắc lễ nghĩa.

Hôm nay không biết vị Liễu nương tử này làm sao, lại ra vẻ nghiêm túc, bộ dáng phu quân là trời kia.

"Không cần, đêm nay ta có mời bằng hữu đi đánh cờ, nàng ngủ trước đi, một hồi ta sẽ đi ra ngoài"

Lời từ chối nhã nhặn của hắn, Liễu nương tử vậy mà gấp đến đỏ mắt: "Phu quân, nếu chàng ghét bỏ thiếp, thì ném cho thiếp một tờ hưu thư, thiếp sẽ không làm phiền chàng nữa, không phải như dao cùn cứa thịt, khiến cả hai ta đều không tốt."

Thôi Hành Chu mặc dù phân phó Lý ma ma thăm dò một chút, lại không biết bà nói cái gì, thấy Miên Đường khóc đến con mắt sưng đỏ, có chút nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Nàng nói cái gì thế?"

Liễu Miên Đường cắn răng, nói Lý ma ma nói cho nàng biết hết.

Tính tình của nàng từ trước đến nay thoải mái, mặc dù phu quân khó được như ý, có thể trước đây mình xin lỗi chàng, lại coi mình như bùn đất bẩn thỉu, suốt ngày tránh, huyên náo có nhà nhưng không thể trở về.

Nếu thật là lỗi của nàng, hắn bỏ nàng cũng đúng!

Thôi Hành Chu nghe, có chút nhíu mày, thế nhưng lời của Lý ma ma cũng không có sai gì.

Lý ma ma vì để kích thích tiểu nương tử này nhớ lại hồi ức với Lục Văn, đem Lục Văn nói thành nhân tình của nàng, cùng sự thật cũng không kém quá nhiều.

Nhưng lời nói của Thôi Hành Chu đến bên miệng, lại dừng một chút, sau đó sửa lại bộ dáng: "Là hắn mưu đồ làm loạn, mấy lần dẫn dụ nàng, nàng cũng không cùng hắn cẩu thả..."

Lý ma ma mặc dù nói là sự thật, nói đến cũng không tránh khỏi thật khó nghe! Nếu là nữ tử không chịu được chuyện này, bỗng nghe được chính mình làm ra chuyện xấu vậy, chẳng phâir giận dữ xấu hổ mà tự tử hay sao?

Sau khi bình định Ngưỡng Sơn, Miên Đường muốn làm người bình thường, nàng có thể tự mình nhớ lại thì tốt, nhưng nếu không nhớ được, hắn cũng không muốn nói thẳng ra nàng bị sơn phỉ bắt cóc, chịu nhục mất danh tiết.

Hoài Dương vương rất ít khi vì người khác mà suy tính chu đáo như vậy. Bất quá nữ nhân này bản tính không xấu, làm người chân thành liền cho nàng một phần thể diện đi.

Miên Đường đã chuẩn bị cùng phu quân hoà ly, không nghĩ được trong miệng của phu quân, lại nghe được mình vẫn còn trong sạch.

Trong lúc nhất thời, nàng thở dài một hơi, ngược lại là ngừng lại bi thiết, giọng mũi rất nặng nói: "Phu quân, chàng vì an ủi thiếp, lại lừa gạt thiếp?"

Miên Đường có một đôi mắt đẹp chọc người, ngày thường xinh đẹp vũ mị, nhưng bây giờ dưới ánh nến, đôi mắt vì khóc mà đỏ ửng, dù là nam tử nhất tâm cũng sẽ không tránh khỏi mềm lòng.

Thôi Hành Chu nhìn nàng, chậm rãi đưa tay, ngón tay dài thay nàng lau nước mắt cho nàng, nửa thật nửa giả nói: "Nếu như nàng thật sự thông đồng cùng kẻ kia làm bậy, sao bây giờ ta có thể tha cho nàng được."

Đây cũng là lời nói thật. Nàng chỉ là bị sơn phỉ cướp đi, bị ép chịu nhục nữ tử, hắn đương nhiên sẽ không quá khó xử nàng. Nhưng nếu nàng cùng phản tặc kia là phu thê, như vậy chính là đồng đảng của phản tặc, hắn có biện pháp xử lý nàng...

Bất quá Thôi Hành Chu như ánh nắng xua tan mây đen, xua tán đi lòng tràn đầy sầu khổ của Miên Đường.

Lý ma ma là người cứng nhắc, thấy nàng của Tử Du có nói qua mấy câu, lòng liền nghi ngờ nàng không tuân thủ nữ tắc. May mà phu quân nhìn nhận rõ mọi việc, hiểu rõ ẩn tình nàng trong sạch.

Có nghĩ đến, phu quân Thôi Cửu lúc đó có ghen tức, sau đó vắng vẻ chính mình, chắc cũng là vì hờn dỗi.

Khó trách hắn khó chịu khi nàng cùng Triệu thần y trò chuyện. Là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Dù có thế nào, cũng là nàng bất cẩn trước, khiến Tử Du, Triệu tiên sinh hiểu lầm. Từ nay trong lòng nàng chỉ có thể có một mình phu quân, những nam nhân khác, dù nhìn cũng không nhìn một chút nào.

Chỉ là Thôi Cửu dỗ phu nhân nửa ngày, mắt thấy cuộc hẹn đánh cờ là đi không được rồi.

Thanh châu cấm đi lại vào ban đêm. Hắn lấy thân phận là "Thương nhân Thôi Cửu" cũng không tiện đi lại trên đường, tự nhiên lại cùng Liễu nương tử nghỉ ở quán trọ một đêm.

Có lẽ là phu thê đem chuyện cất giấu trong lòng được giải trừ, đêm hôm đó, Miên Đường vô cùng dính người, phải ôm cổ hắn mới có thể ngủ yên.

Sáng hôm sau, lúc Miên Đường đưa Thôi Cửu ra cửa lưu luyến không rời, chỉ là phu quân không được ngủ ngon giấc như bình thường, đáy mắt thấy tơ máu, nói chuyện cũng không nhiều, chỉ trầm mặc ăn cháo, cũng không nhìn nàng nhiều một chút.

Mặc dù phu quân bây giờ đối với nàng tương kính như tân, cũng không có giống như cặp vợ chồng bình thường nồng nhiệt khăng khít.

Nhưng Miên Đường cảm thấy thời gian cùng hắn còn rất dài, giống như núi cao tuyết dày, xuân về hoa nở.

Nghĩ đến đây, Miên Đường coi như phu quân vì lạ giường, không thích mở miệng phản ứng, nàng cũng làm bộ ngoan ngoãn không nhìn sắc mặt của hắn, chỉ thay hắn chỉnh trang y phục, dùng khăn tay lau mặt cho hắn.

Chỉ là lúc nàng kề bên hắn có thể nghe được tiếng thở dài, sau đó lại thở dài, không biết là luyện ra cái dưỡng khí gì.

Phu quân dáng dấp đẹp mắt, coi như dáng vẻ mím môi phụng phịu, cũng làm cho người ta thích mắt.

Bất quá hôm qua vị Tử Du công tử kia đem cho nàng tặng phẩm, nàng nhất định không cần. Mặc dù được vào tiệc trà thi hoạ sẽ mở ra được cánh cửa cao, nhưng nếu tiếp nhận tặng thưởng của nam tử kia, chẳng phải khiến phu quân khó chịu hay sao?

Nghe nói nàng từ bỏ danh ngạch kia, Thôi Hành Chu rất là hài lòng, khuôn mặt lạnh lùng sau khi rời giường cũng xuất hiện ý cười, đồng thời nói cho nàng, Mặc Như ở phiên chợ Thanh châu đã dùng bạc đổi một quầy hàng, nàng có thể đến đó trong coi, biết đâu có Bá Nhạc thưởng thức đồ sứ nhà mình.

Miên Đường gật gật đầu, quyết định muốn vì đồ sứ nhà mình mà ra sức.

Sau khi tất thảy an bài tốt Thôi Hành Chu mới yên tâm đi ra ngoài, lên xe ngựa. Sau đó dựa vào ghế nệm, dây thần kinh căng thẳng cũng giãn ra một chút.

Dù sao tiệc trà kia cũng là tiệc của quan gia, nếu như nàng cũng đi chẳng phải làm loạn, phá vỡ bố cục đã trù tính từ lâu của hắn.

Hiện tại Miên Đường có việc làm, sẽ không chạy loạn, mà nàng ngồi ở trên phố mới có thể dẫn Lục Văn thò đầu ra.

Tặc tử kia co đầu rụt cổ tại quán trọ có quan binh trấn giữ, Thôi Hành Chu thật khó thực hiện kế hoạch, thế nhưng một khi hắn xuất hiện ở phố xá sầm uất, bị tên lỗ mãng dùng dao đâm bỏ mạng mà nói, liền thuận lý thành chương...Thạch tổng binh không phải muốn được mỹ danh hiền đức hay sao? Vậy để nhìn xem, hắn một lòng chiếu an mà một người bị giết trên địa bàn này, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào...Hoàng đế muốn tính toán thật hay, nghĩ Thanh châu an toàn, lại nhìn xem có phải thật hay không...

Liễu nương tử ngủ thật không thành thật, dính người giống như đứa trẻ vây, cũng không biết nàng dùng hương liệu gì, vậy mà mang theo một cỗ mật đào vị ngọt...

Không biết thế nào, lại làm Thôi Hành Chu trật đường suy nghĩ.

Hắn thất thần nghĩ một lát, đột nhiên phát giác chính mình thất thố, không khỏi khẽ nhíu mày, không suy nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt dưỡng thần đi. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top