Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Thôi gia hương hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Miên Đường căn bản không biết rõ là sổ sách gì, thế nhưng bên trong miệng lại trực giác nói ra: "Trước không muốn trình báo cho công tử, ta tự sẽ đem từng khoản làm rõ ràng..."

Mở ra bên trong, nàng liền đến trước bàn, bắt đầu dùng bút lần nữa chỉnh lý sổ sách. Không biết thế nào, Miên Đường liền rõ ràng, nàng đem từng khoản làm một bản sổ sách giả, tổng nợ như núi bạch ngân lập tức hoá thành vô số tia nước nhỏ...

Sau đó, nàng lại nhìn thấy từng chiếc xe ngựa chạy qua trước mặt, mặc dù nhìn không thấy vật trong rương, nhưng trong nội tâm nàng cũng thanh trừ trên xe ngựa mỗi rương đều là bạc cùng ngân phiếu...

Lúc Miên Đường đầu đau như muốn nứt ra tỉnh lại, cảm thấy trong mộng bận rộn nên bên ngoài có chút mệt mỏi, còn cảm thấy trong mộng cảnh quá mức hoang đường. Coi như nhà chồng nàng bán cửa hàng, như thế nào lại có nhiều bạc như vậy? Mà nàng lại như quan tham tham ô...Chẳng lẽ nghe tặc tử kia nói, nhất thời rối loạn, làm mộng cảnh cũng rối loạn theo.

Thế nhưng mộng cảnh quá mức chân thật, khiến cho người ta có chút hoảng hốt thoát không ra...

Cho nên nàng mở mắt, một mực sững sờ nhìn xà nhà.

"Nàng đã tỉnh, có muốn uống một chút nước không?"

Thôi Hành Chu một mực ngồi bên cạnh lúc này mới đặt sách xuống hỏi.

Lúc này đêm đã thành đen đặc, ánh nến trên bàn tản ra ánh sáng yếu ớt.

Miên Đường có chút vô lực quay đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời hoảng hốt, tựa như lúc bị bệnh nặng mới tỉnh, nhìn phu quân của nàng lộ ra cảm giác vô cùng xa lạ. Nàng thử đứng dậy, cũng không có chút khí lực, chỉ mềm mại vô lực hỏi: "Sao thiếp lại té xỉu?"

hôi Hành Chu bình tĩnh nói: "Nàng bị tặc tử đánh cho bất tỉnh, đánh lén nàng...Nàng cảm thấy như thế nào?Có nghĩ ra gì hay không?"

Miên Đường nhìn khuôn mặt anh tuấn văn nhã của phu quân, tâm liền động, cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, làm sao trong lúc nhất thời vậy mà muốn hỏi có phải hay không phu quân tự tay đánh nàng bất tỉnh?

Như vậy, suy nghĩ một chút đều hoang đường, cho nên nàng nuốt xuống cũng không nghĩ đến, chỉ là thanh âm có chút khàn hỏi: "Đầu đau đến kịch liệt...Những người kia...Là ai, sao lại to gan như vậy? Còn chặn đường ta muốn bạc?"

Thôi Hành Chu nghe nàng hỏi vậy, mới nhớ tới lời thẩm vấn ám vệ báo cho hắn.

Những người kia vậy mà đều là nhân vậy hung ác, mười kẻ có đến chín cắn răng không nói, bất quá có một tên bị dùng bàn ủi cùng gậy đánh, rốt cục cũng mở miệng.

Theo bọn hắn nói, Liễu Miên Đường lúc trước từ Ngưỡng Sơn trốn đi, mang đi một khoản lớn bạc của sơn trại. Bởi vì khoản được làm đến giọt nước cũng không lọt, thêm nữa sản nghiệp sơn trại trải rộng khắp nơi, cho nên đến giữa năm mới được thông báo, cho nên trước đó căn bản không có người phát hiện.

Chỉ là lần này tiếp nhận sổ sách là nữ nhân tên Vân Nương phát hiện lỗ hổng, lúc này mới sai bọn hắn xuống núi tìm Liễu Miên Đường.

Đến khi ám vệ muốn hỏi Vân Nương vì ai, vị công tử kia lai lịch như thế nào, sao Miên Đường có thể tiếp xúc được với đại bút khoản này, tên phỉ kia khàn khàn họng nói: "Công tử chúng ta là..."

Hắn lời còn chưa nói hết, một tên đạo phỉ đang thoi thóp bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, từ bên miệng phun ra một độc trâm, lập tức đóng miệng của tên đang khai kia, tiếp đó mấy tên còn lại nhìn nhau, vậy mà cắn lưỡi tự sát.

Nhóm ám vệ không ngờ đám sơn phỉ lại nghiêm chỉnh như tử sĩ bình thường, ý chí kiên định như thế. Cũng trở tay không kịp, không có kẻ nào sống sót.

Thôi Hành Chu trầm mặt nghe ám vệ bẩm báo ngược lại là hiểu ra đại khái.

Lục Văn kia đúng thật là kỳ hoa, lại cho nữ nhân quản sổ sách. Đáng sợ hơn chính là, đám sơn tặc này vậy mà có được tài khoản kếch xù, khắp nơi còn có sản nghiệp...Như thế xem ra, dã tâm của bọn chúng không nhỏ, sao lại có thể thuận theo chiêu an đầu hàng?

Lục Văn kia đến tột cùng có lai lịch như thế nào?

Về sự tình Liễu Miên Đường mang đi một khoản bạc lớn, Thôi Hành Chu ngược lại không chút nghi ngờ, dựa vào biểu hiện của Miên Đường bây giờ, nàng xác thực có can đảm này. Cũng khó trách lúc trước bị đánh gãy tay chân...

Chỉ là hiện tại, Liễu Miên Đường căn bản không nhớ rõ sự tình trong ổ thổ phỉ, thế nhưng những tặc tử này cũng không biết, nếu để cho bọn hắn bắt được Miên Đường, có thể tưởng tượng kết quả của nàng tất nhiên là sống không bằng chết.

Từ sau khi Lục Văn chiêu an, Thôi Hành Chu vẫn muốn rút lui trạch viện phố bắc. Chỉ là nhất thời nhìn lại tình huống này, không nghĩ vậy mà xuất ra được nhiều ần tình.

Trạch viện phố bắc cũng không bỏ được, càng phải gấp rút thủ vệ, tiếp tục câu cá, để xem có thể tra ra Tử Du công tử, còn nội tình đạo tặc trong miệng của Vân Nương kia.

Càng quan trọng hơn là, hắn muốn làm rõ Liễu Miên Đường tại Ngưỡng Sơn là nhân vật gì

...

Không biết tại sao, Miên Đường phát hiện từ sau lần ra đường gặp đạo tặc cản đường, thời gian phu quân về nhà bỗng nhiên trở nên nhiều hơn.

Ngoại trừ lúc buổi trưa, sẽ ra ngoài nửa ngày, bình thường sau khi ăn cơm trưa, buổi chiều cũng không đi, cùng nàng đánh cờ đọc sách, thong dong tự tại! Một bộ dạng việc học đánh cờ, trở về trạch viện.

Chỉ là có nhiều lúc, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng ngời, tựa hồ có chút tìm tòi nghiên cứu.

Mặc dù phu quân ở nhà là chuyện tốt, thế nhưng Miên Đường cũng nên hỏi hắn nguyên do.

Khi hỏi hắn, Thôi Hành Chu thản nhiên nói: "Ta học được lâu như vậy, có thể kỳ nghệ cũng không có cao hơn nàng, vẫn là không học được."

Hiền thê Miên Đường lúc nghe lời này khiếp sợ không gì sánh được, nàng không nghĩ chính mình đả kích tính tích cực học cờ của phu quân. Thế nhưng nàng cũng buồn bực nói: "Thiếp trước kia không chơi cờ, phu quân biết thiếp học của ai chăng?"

Thôi Hành Chu cùng nàng vừa đánh xong một ván, một bên thu cờ một bên nhìn nàng, khoé miệng lạnh lùng nói: "Ta cũng không biết, ước chừng là cùng Tử Du công tử học a..."

Miên Đường nghĩ đến chính mình lúc trước xem Tử Du công tử không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, không khỏi cảm thấy lời của phu quân có lẽ là thật. Nàng lúc trước tột cùng là nghĩ như thế nào, có thể thừa dịp phu quân đi xa nhà, liền cùng nam tử khác ở cùng? Đây rốt cuộc là chơi đến bao nhiêu ván cờ mới có thể luyện ra kỳ nghệ a!

Nhã hứng đánh cờ biến mất, Miên Đường mất bò mới lo làm chuồng, cầm thước trong sọt vải áo, hướng tới trên thân Thôi Cửu khoa chân múa tay.

Sắp tới cuối hạ, đợi thời tiết chuyển lạnh, phu quân cũng cần thêm y phục. Áo ngoài là muốn mua ngoài mới vừa thể diện. Thế nhưng áo trong cũng là nương tử tự làm, mặc vào mới tri kỉ.

Bởi vì nguyên nhân bệnh nặng một trận, nàng quên hết cách làm thê tử như thế nào.

May mắn Miên Đường ngày bình thường đều hướng cửa nhà trên phố bắc ngồi trên ghế dàu, lúc cắn hạt dưa làm đế giày, biết bốn mùa nóng lạnh, có thể đi theo một đám bà tử kéo vải may áo trong cho phu quân.

Bởi vì Mặc Như mang một rương quần áo của phu quân về, Miên Đường tìm ra một kiện áo trong của Thôi Cửu, như thưởng tử cắt may vải vóc, mỗi ngày tinh tế may vá, cực khổ mấy ngày cuối cùng cũng lộ ra chút hình dáng.

Thôi Hành Chu đứng thẳng người, để cho Miên Đường ở trên người hắn vừa đi vừa đo.

Vóc dáng Miên dường mặc dù so với Giang Nam nữ tử cao gầy hơn chút, thế nhưng cùng hắn thân thể cao lớn so sánh, giống như là chim non nép vào người.

Cùng với buôn bán không đồng dạng, tại mặt thêu thùa, thì Liễu nương tử là một tay mơ. Riêng ống tay áo phải sửa tới ba bốn lần.

Hắn buông mắt, có chút cúi đầu nhìn Miên Đường. Nàng đầu tiên là có chút nhíu mày, sau khi cẩn thận ước lượng eo, rất hài lòng, môi đỏ hé mở cười đến rạng rỡ.

Nhưng lúm đồng tiền say lòng người rơi vào ánh mắt của Thôi Hành Chu lại càng thêm cảm giác khó chịu.

Những ngày này, hắn một mực nghĩ đến: Nữ tử này ở bên người Tử Du công tử, đến tột cùng là uỷ khuất sông tạm hay là lâu ngày sinh tình, cùng tên Tử Du kia sinh ra tình cảm phu thê?

Coi như nàng mới đầu là nữ nhân đàng hoàng, thế nhưng đi làm thê thiếp cho loại nho nhã công tử kia, có phải hay không cũng sinh ra mấy phần chân tình, bằng không nàng làm sao lại nguyện ý cam tâm tình nguyện thay hắn quản sổ sách?

Bất quá lại nghĩ đến về sau, nữ tử này gan to bằng trời lại đem đi bạc của phản tặc, Thôi Hành Chu ngược lại tha thứ cho Miên Đường.

Ít ra nàng biết lạc đường mà quay đầu lại, không nên cùng phản tặc kia có liên quan.

Chỉ là mang số bạc lớn như vậy, sao mà nàng dám làm? Hắn cùng nàng làm vợ chồng giả lâu ngày như vậy, có thể thấy được cách làm người của nàng, mặc dù yêu tiền, nhưng không phải là hạng người tham lợi vong nghĩa. Vả lại nói, nàng là một nữ tử yếu ớt, làm sao tham ô được số tiền lớn như vậy?

Mà lúc trước đến nay chưa có ai tới tìm nàng, chỉ đến khi Tử Du kia phát hiện nàng còn sống mới có người tìm đến cửa.

Nghĩ đến tên thổ phỉ kia gọi tên nữ nhân "Vân Nương", Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng

Tặc tử đúng là tặc tử, lại có thói quen có người bên gối quản sổ sách, nghĩ đến Miên Đường thất sủng, người mới thượng vị sổ sách kia liền vào tay áp trại phu nhân mới.

Cũng không biết người mới cấu kết với ai tham tiền bạc, liền vu oan cho Liễu Miên Đường bị chồng ruồng bỏ.

Cùng loại phụ nhân ác độc như vậy lục đục với nhau, giống như phụ vương của hắn. Thôi Hành Chu từ nhỏ được chứng kiến những thủ đoạn dơ bẩn, suy nghĩ ngắn gọn liền cân nhắc ra khái quát.

Nghĩ tới đây lại nhìn về phía Miên Đường, liền nhớ tới dáng vẻ ban đầu ở trong nước thoi thóp...Khôn khéo như vậy để làm gì, gặp người lạ nàng có thể bị lợi dụng đến không còn gì, giống như rác mà ném vào trong nước...

Miên Đường ước lượng xong quần áo, ngẩng đầu liền nhìn thấy phu quân chăm chú nhìn mình, chỉ là ánh mắt lộ ra lạnh lùng, đúng là không nói được lạnh lùng xa cách.

Nàng nhịn không được chần chừ, lại tiếp tục nhìn quần áo của mình, hậu tri hậu giác phát hiện, hai ống tay áo vậy mà một dài một ngắn.

"A nha!". Nàng xấu hổ kêu lên. Trách không được phu quân nhìn nàng như vậy, ống tay áo sao lại sai được.

"Phu quân, chàng có phải ghét bỏ chân tay thiếp quá vụng về?" Nàng không còn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ buồn chán đưa tay ném quần áo trở lại trong sọt.

Mà Thôi Hành Chu lúc này cũng định thần lại, nhìn dáng vẻ nàng xấu hổ giận dữ phải đào đất, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, ôn nhu nói: "Nàng tính bàn tính không phải rất giỏi hay sao, thêu thùa vụng một chút mới lộ ra chu toàn, giỏi toàn diện đều thuộc về nàng, thì các cô nương khác sống như nào?"

Lời này tựa như ánh nến nhỏ, lập tức đem khuôn mặt ảm đạm của Miên Đường thắp sáng lên, nàng ánh mắt sáng ngời nhìn phu quân, trong lòng càng yêu hơn, cảm thấy phu quân khen người cũng là kín đáo không lộ ra, để cho người ta nghe đặc biệt êm tai.

Bất quá phu quân bỏ học cờ cũng tốt, cửa hàng về sau có thể để cho hắn quản.

"Phu quân, nếu như chàng cảm thấy ta gảy bàn tính cũng được, vậy ngày mai thiếp dạy chàng gảy bàn tính nha? Mà sổ sách cửa hàng thiếp thấy đau đầu, nếu chàng tiếp quản, không gì có thể tốt hơn."

Thôi Hàng Chu không nghĩ tới nàng chuyển tới cho hắn, không khỏi có chút nhíu mày, chần chờ nói: "Công việc của cửa hàng, nàng quản là tốt rồi."

Miên Đường giúp hắn thay áo, nghe lời này, đầu tiên là mặt đỏ hồng, sau đó thẹn thùng nói ra: "các bà tử trên phố luôn hỏi Thôi phủ chúng ta lúc nào sinh con trai...Bọn họ nói, đồng bạc bản tính thuần âm, nếu như một khi hoài thai...Thiếp nghĩ đến, phu quân tuổi tác cũng không còn nhỏ, bên dưới cũng nên có nhi tử, liền muốn nghỉ ngơi tốt một chút, điều trị thân thể..."

Lời càng nói về sau thanh âm càng nhỏ. Lời nàng nói mặc dù là đúng, nhưng cũng không nên chính mình nói ra. Để người buồn bực chính là, mẹ chồng của nàng mất sớm,trong nhà cũng không có lão nhân thúc giục sinh con trai, nên cũng không thiếu được khuôn mặt ửng hồng, chính nàng nói ra...

Trời ạ, phu quân có thể nghĩ giường chiếu nàng tịch mịch, bách hắn cùng nàng uyên ương song túc?

Thôi Hành Chu hiển nhiên là hiểu lầm. Hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn khuôn mặt Miên Đường, đỏ như là hoàng hôn...

Tính ra nữ tử này cùng mình chung chăn gối hơn tháng, mặc dù hắn thủ quân tử chi lễ, cũng không động đến nàng. Thế nhưng danh tiếng của nàng cũng bị hao tổn.

Dựa vào lúc trước, Thôi Hành Chu muốn đưa nàng vào miếu am. Về sau khó được thiện tâm, lại nghĩ đến để cho nàng tự lập gia đình.

Nhưng hôm nay xem ra, tặc nhân Ngưỡng Sơn không chịu buông tha nàng, coi như về sau cũng khó đảm bảo có cá lọt lưới. Nếu như lại có kẻ tìm đến, như trước đó cầm kiếm gác lên cổ nàng, một nữ nhân tay chân đều phế như nàng sao mà tự vệ?

Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu hao tổn tâm trí thay nàng suy nghĩ về tuyển nam nhân. Trấn Nam hầu Triệu Tuyền mặc dù đối với nàng có tình cảm, thế nhưng người này tính tình lười nhác nông rộng, nơi nào có thể giữ gìn chu toàn Miên Đường? Làm không tốt cũng có thể hao tổn đến chính mình.

Càng nghĩ, Thôi Hành Chu chỉ chậm rãi đưa tay sờ đầu nàng, như dỗ hài tử nói: "Thân thể nàng còn yếu, còn cần điều dưỡng...Ta về sau sẽ cho nàng hài tử..."

Miên Đường không nghĩ tới nguyên nhân chính là bận tâm tới thân thể nàng, một mực không chịu cùng nàng viên phòng, chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi, cũng quá vội vàng rồi. Sau đó cũng không lo xấu hổ, chỉ trực tiếp ôm lấy hắn, chôn mặt trong bộ ngực của hắn nở nụ cười.

Thôi Hành Chu bất đắc dĩ nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy sự tình về sau đều tốt, thu nữ tử không nơi nương tựa này làm ngoại thất, cũng là có thể.

Dù sao nhạc phụ tương lai đã ngầm hỏi một lần, hiểu lầm hắn thu nạp ngoại thất bên ngoài, mà biểu muội Liêm Bình Lan lại không hỏi một tiếng. Chỉ cần dàn xếp đám đệ tử của Liêm gia cho đủ tốt, Liêm gia trên dưới tựa hồ cũng cho phép việc này.

Kể từ đó, hết thảy liền thuận nước đẩy thuyền đi! Dù sao sau này hắn cũng không đưa Miên Đường vào cửa, đánh vào mặt mũi nữ chủ nhân tương lai của vương phủ Liêm Bình Lan.

Mà về Liễu Miên Đường, hắn về sau sẽ cùng nàng nói rõ sự tình chân tướng. Chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ cho nàng phú quý, giữ gìn nàng chu toàn, không cho kẻ xấu hại tính mệnh, dàn xếp thời gian cho nàng.

Nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu đột nhiên tâm tình buông lỏng, trong lòng không thoải mái tựa hồ được giải quyết dễ dàng.

Trong lúc nhất thời, "phu thê" phố bắc mỗi người đều giải được không ít khúc mắc, thư thả không ít, liền cùng nhau nằm ở trên giường.

Hai người không lập tức ngủ, Miên Đường rúc vào trong ngực Thôi Hành Chu, nói chút chuyện nội trạch vụn vặt, qua vài câu liền chuyển tới mộng cảnh gần đây nàng gặp phải.

Có lẽ lần trước bị tên vương bát đản đạo tặc kia đánh cho bất tỉnh, gần đây đều nằm mơ, chỉ là cảnh trong mộng đều là mảnh nhỏ, không ăn khớp lắm. Chỉ là bạc cùng chuyển đổi ngân phiếu liền bận rộn mấy buổi tối.

Chỉ là thường ngày nằm trên giường một mình đến khi tỉnh lại, sẽ hoang mang không biết cảm giác như nào.

May mắn gần đây phu quân đều ở nhà, buổi đêm cùng nàng ngủ, mỗi lúc nàng nằm mơ, hắn đều sẽ cẩn thận đánh thứ nàng, hỏi nàng mơ thấy cái gì.

Lúc ấy, có người ở bên cạnh nói chuyện, ngược lại xua đi cảm giác tịch mịch cô đơn.

Bất quá mặc dù là mộng cảnh, Miên Đường vẫn có chút khó chịu, cuối cùng hỏi phu quân: "Phu quân, quan phủ từng người có lai lịch như thế nào? Vì sao muốn cản đường cướp bóc? Chẳng lẽ...Thiếp thật lấy tiền của người khác?"

Thôi Cửu hờ hững vuốt mái tóc dài của nàng hỏi: "Là nằm mơ thôi, bất quá nàng sẽ lấy tiền của người khác sao?"

Miên Đường nghiêm túc suy nghĩ: "Thiếp vì sao muốn lấy tiền của người khác? Không phải thiếp, vô luận là tiền, kể cả là chàng cho ta cũng không cần!"

Nàng nói lời này cũng là hướng phu quân thổ lộ, Tử Du công tử kia, còn có Triệu Tuyền thê thiếp thành đàn, nàng về sau nhìn cũng không nhìn, cũng không để bọn họ dỗ ngon dỗ ngọt dẫn dụ!

Thôi cửu nhấc nhấc khóe miệng, không nói gì nữa.

Bất quá so với phố bắc năm tháng êm đềm, Ngưỡng Sơn trong nhà Vân Nương có chút gấp gáp.

Nàng ta hung hăng quăng cái chén trong tay, hung ác nói: "Làm sao có thể? Tay chân nàng đã bị phế võ công, gả cho thương nhân bình thường, những long vệ tử sĩ kia làm sao một đi không trở về?"

Tâm phúc Nghiễn Trì thận trọng nói: "Nô tài đi nghe ngóng, nghe nói cùng ngày đích thật có người ở đường lớn đón xe, thật đúng lúc gặp được một đánh binh doanh tướng sĩ đi ra đường ở trấn Linh Tuyền, cho nên đúng lúc bị bọn họ mang đi thẩm vấn. Bất quá khi có người trông thấy thi thể của bọn hắn từ phòng hình tư của trấn Linh Tuyền khiêng ra, hẳn là không phản bội..."

Vân nương cắn răng, lông mày nhỏ nhắn khóa chặt nói: "Liễu Miên Đường vậy mà gan lớn, không chỉ rời sơn trại âm thầm kinh doanh cửa hàng mây trôi nước chảy, thậm chí ngay cả tài sản riêng của thái tử gia lúc trước cũng cần đi...Nàng vậy mà lòng tham như thế, cô phụ công tử đối với nàng tình cảm sâu nặng!"

Nói xong câu này, Vân Nương vô cùng gấp gáp, binh mã Ngưỡng Sơn đông đảo, nếu như không tìm được khoản bạc kia, số bạc của sơn trại lại không còn nhiều. Nếu như không có bạc phát cho cấp dưới, chẳng lẽ bắt bọn họ đi ăn cướp.

Đúng lúc này có người ngoài cửa nói: "Tôn cô nương, công tử cho mời người đến thư phòng..."

Nha hoàn Hoạ Bình có chút bối rối, đến khi người ngoài cửa đi rồi, nhỏ giọng hỏi tiểu thư: "Làm sao bây giờ? Có phải công tử phát hiện tướng quân dùng bạc kia vào việc khác?"

Tôn Vân Nương hung hăng trừng nha hoàn rồi nói: "Sao mà phải hoảng, tận lực đổ cho Liễu Miên Đường, cùng với khoản tiền lớn của nàng so sánh, phụ thân ta cầm khoản bạc này mà nói, như chín trâu mất sợi lông."

Sau khi nói xong, nàng ta trấn định nhiều, chỉ đổi quần áo, vuốt tóc phía sau rồi bước tới thư phòng công tử.

Phẩm vị Tử Du không tầm thường, bên ngoài thư phòng là đám trúc thuý ngọc quý báu, bên trong thư phòng treo tranh chữ, nhìn kỹ đều là những bức nổi tiếng, có giá trị liên thành.

Tử Du đứng trước cửa sổ nghe thủ hạ báo cáo sự tình. Trên người khoán một chiếc áo choàng lông chồn màu đen, mặc dù lúc này là mùa hạ, nhưng trong núi lại lạnh, tựa hồ như khí lạnh sau cơn mưa.

Vân Nương nhìn hắn đứng thẳng nhìn phiến trúc qua cửa sổ, trong lòng lại dâng một trận không thoải mái, bởi vì phiến trúc kia là Liễu Miên Đường đặc biệt trồng vì công tử.

Nàng ta chậm rãi đi qua, thi lễ nói: "Vừa mới có mưa, công tử đứng xa cửa sổ một chút miễn cho dính khí lạnh..." Nói đoạn, nàng ta đi tới, muốn thay Tử Du sửa sang cổ áo.

Thế nhưng công tử luôn ôn hoà lại có vẻ thôi lỗ hất tay nàng ta, sau đó chăm chú nhìn nói: "Ngươi vì sao muốn cho người xuống núi, đi gây sự với Miên Đường."

Vân Nương cắn môi, trong mắt đầy nước, động lòng người nói: "Công tử, người vậy mà nghĩ ta như vậy, nếu không phải bây giờ sơn trại không đủ tiền bạc, ta làm sao lại gấp gáp kiểm toán, đến khi phát hiện sai lầm của Liễu tỷ tỷ đâu? Mà bất quá ta chỉ là sai người đi tìm nàng hỏi chút bạc, làm sao lại nói ta tìm nàng gây phiền phức?"

Tôn Vân nương bộ dáng mặc dù thanh tú động lòng người, nhưng so với Liễu Miên Đường xinh đẹp còn kém xa, bất quá bộ dáng của nàng ta lại ôn nhu hiền thục, làm cho nam nhân không tự giác mà ôn nhu đối đãi.

Lúc này thanh âm của Vân Nương có chút phát run, như là con thỏ bị hoảng sợ. Phàm không phải là người có tâm địa cứng rắn, đều không tự chủ thu liễm thanh âm.

Tử Du công tử tựa hồ cũng cảm thấy ngữ khí của mình quá cứng rắn, nhìn bộ dáng đỏ mắt của Vân Nương, không khỏi hạ thấp giọng nói: "Miên Đường làm việc cho tới bây giờ đều có mục đích, vì sao người không hỏi ta, mà tự mình làm. Kết quá náo ra nhiễu loạn như này, kinh động đến quan binh, chết mất sáu tử sĩ, ngươi muốn giải quyết như nào?"

Vân Nương kì thật cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ dùng âm thanh yếu đuối nói: "Ta chỉ để cho bọn hắn đi hỏi một chút, cũng không có ý tứ làm khó tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại không niệm tình xưa, gọi quan binh tới đối phó với thuộc hạ trung thành ngày trước..."

"Ngậm miêng! Đi tìm hiểu tin tức không phải ngươi nói, là bọn họ vận khí không tốt, đụng phải thuộc cấp của Hoài Dương vương đi tuần hay sao? Miên Đường nào có bản lĩnh thông thiên tuỳ tiện sai sử bộ hạ của Hoài Dương vương?"

Nghe Vân Nương nói không phải về Miên Đường, Tử Du lại nóng nảy.

Lúc này, tâm phúc nghiên cứu đối sách với công tử Tần tiên sinh mở miệng nói: "Công tử, Tôn cô nương gấp gáp làm việc quả là không đúng, tình thế cấp bách lúc này để cho người xuống núi nghe ngóng, nàng cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy, người cũng không cần quá tức giận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top