Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Quân gia tôn kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định như thế, Lục Tiện cũng nửa thật nửa giả mà nói.

Chỉ nói tiêu cục bọn họ mấy năm trước nhận được một chuyến hàng, chính là Tử Du công tử ở Ngưỡng Sơn có một chuyến vận chuyển lớn. Bởi vậy ông cùng Tử Du công tử kết thân, tiến tới trở thành thâm giao.

Về sau một phen cơ duyên, Tử Du công tử ở tây bắc có chút khoáng thạch sinh lời, vận chuyển vừa đi vừa về cần đến người chở. Khi đó tiêu cục sinh lời rất kém. Thế nhưng trong tiêu cục mấy trăm miệng người đều cần ăn cơm.

Cũng là vì mưu sinh, Lục Tiện không để ý lời khuyên của cháu gái, quyết định bí quá hoá liều, chủ động xin đi kiếm chút tiền lậu nhanh chóng.

Mà tiêu cục Thần Uy có chuyến vận chuyển từ Nam Hải tự nhiên tiện lợi, tuyến đường nhân mạch đều có sẵn. Thế là song phương hợp tác cho tới bây giờ. Chỉ là về sau ông nghe tin cháu gái xảy ra chuyện, không muốn làm việc cho Ngưỡng Sơn nữa.

Ngưỡng Sơn bên kia vẫn không có người tới tiếp nhận. Ông là lão giang hồ, nhận ra có điều không đúng, cho nên liền an bài cho những người khác ở tiêu cục Thần Uy rút lui.

Chậm một bước, ngựa của Tuy vương đột nhiên đánh tới, đi đến hạ hắc thủ. May mà Man tộc bên kia cùng bọn ông có giao tình thâm hậu, mở một mặt lưới, giúp cho bọn ông thoát tới nơi này.

Chỉ là bản thân bị trọng thương, phải để thủ hạ Lưu Côn vào thành mua thuốc, trong lúc vô tình nhìn thấy Miên Đường, mới lưu lại mấy ngày, chờ cùng nàng nhận nhau.

Thôi Hành Chu bất động thanh sắc nghe, đột nhiên hỏi: "Người đi tây bắc vận chuyển than đá,chỉ để lại một mình Miên Đường ở lại Ngưỡng Sơn?"

Miên Đường lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía cữu cữu, nàng nhớ lại lời Lý ma ma nói trước đây, nàng cùng Tử Du công tử là tình nhân.

Khi đó nàng chỉ cảm thấy hoang đường vô lý, nhưng bây giờ...nàng cảm thấy khả năng này có thể là thật.

Lục Tiện cắn răng, trong lòng biết quan hệ của cháu gái cùng Tử Du không ngừng giấu diếm, dứt khoát nói thẳng, để Miên Đường chết tâm, cũng miễn cho về sau Tử Du kia đến đây dây dưa Miên Đường.

"Cũng là ta trông coi không chu toàn, Miên Đường khi đó còn nhỏ, nữ nhi khuê các mới biết yêu. Tử Du kia chính là công tử ôn tồn lễ độ, thế là hai lần có chút tình ý mập mờ...Miên Đường am hiểu quản sổ sách, liền thay Tử Du xử lý chi tiêu trong sơn trại. Bất quá Miên Đường là đứa trẻ ngoan, chưa cùng Tử Du nói về chuyện hôn nhân, đương nhiên tuân thủ nghiêm ngặt đại phòng lễ tiết, chỉ là Tử Du kia làm người đa tình, ngoại trừ trêu chọc cháu gái ta, còn có tình với nữ tử khác, để cho nữ tử khác hãm hại. Con bé chuẩn bị rời đi, có thể bị người khác hại rơi xuống nước...Bây giờ Ngưỡng Sơn đã chiêu an, coi như Miên Đường thay hắn quản sổ sách cũng được đại xá, quân gia không được trách phạt nàng cái đó. Về việc buôn lậu khoảng sản, đều là một mình ta gây nên, không liên quan đến người khác, mặc cho quốc pháp xử lý."

Lục Tiện nói xong đoạn này, Hoài Dương vương tin là thật. Dù sao Liễu Miên Đường có phải trong sạch hay không, không ai so với hắn rõ ràng hơn.

Về phần Miên Đường bị hại, quả nhiên cùng Tử Du kia có quan hệ. Lời của Lục Tiện so với phỏng đoán của hắn cũng không khác biệt nhiều lắm.

Lần này lấy khẩu cung của tiêu cục Thần Uy, lại phái người đi điều tra kĩ sau, Tuy vương hay tôn tử đều rơi vào trong tay hắn.

Nếu như không phải lúc trước hắn lừa gạt Miên Đường không bị chọc thủng, chuyến đi miếu hoang này, kỳ thật thu hoạch được nhiều.

Nghĩ vậy, nhìn sắc mặt của Lục Tiện tiều tuỵ, Thôi Hành Chu cho ông một viên an thần: "Chuyện quặng sắt, theo luật đáng chém. Nhưng Lục tiên sinh có thể phối hợp như vậy, ta cũng sẽ lấy lễ tiếp đón, đảm bảo Lục tiên sinh bình an vượt qua kiếp nạn này..."

Lời nói này rất bình thản, nếu không cân nhắc tỉ mỉ, tựa hồ không nghe ra được lời uy hiếp. Lời nói này của hắn là cho Lục Tiện nghe cũng là nói cho nữ nhân một mực quay lưng về phía hắn nghe.

Khi hắn nói xong, lang trung bên kia cũng châm cứu giảm đau, xử lý tốt vết thương.

Lục Tiện đoạn đường này lo lắng hãi hùng, từ đầu đến cuối không thể ngủ yên. Bây giờ đã rơi vào trong tay quan binh, lại có giường ngủ ấm uống canh nóng.

Đoạn đường này khổ cực cùng bị thương nặng, người làm bằng sắt cũng không chịu được, cho nên Lục Tiện sau khi uống thuốc liền ngủ thật say.

Miên Đường ngồi ở một bên, ngơ ngác cũng không nói chuyện, thẳng đến lúc Lục Tiện nói khô miệng, nàng mới ra trướng tìm nước.

Thế nhưng khôngt nghĩ tới vừa bước ra, liền nhìn thấy quân gia Thôi Cửu lưng thẳng tắp đứng đợi không biết bao lâu rồi.

Miên Đường không thích người nói dối lừa đảo, thế là rũ mi xuống không nhìn hắn, trực tiếp vòng qua muốn tránh hắn.

Thế nhưng Thôi Cửu đã chịu đủ sự thờ ơ của Miên Đường, liền kéo tay nàng, một đường tiến về xe ngựa.

"Buông tay, ngươi muốn làm gì? Ta muốn trở về chăm sóc đại cữu."

Thôi Hành Chu bất động, vẫn như cũ không buông tay nói: "Ông ấy tự có quân y cùng người hâu trông nom. Nàng là một cô nương muốn ở sát bên người? Ở lại nơi đó làm gì?"

Miên Đường nghe lời cữu cữu nói, cùng là tin hoàn toàn. Đại cữu nói nàng trước đây mình quá ái mộ Tử Du công tử kia, ngược lại trong mơ nàng cũng từng gặp qua Tử Du thân thiết không mưu mà hợp.

Thế nhưng chính mình bị người ta đánh gãy tay chân, đến tột cùng là người nào tâm ngoan mà hạ độc thủ như vậy? Miên Đường kỳ thật trong lòng còn nhiều nghi vấn muốn hỏi lại đại cữu.

Hiện tại nàng không muốn nghĩ Thôi Hành Chu lấy mình làm mồi câu, cùng không muốn cùng hắn nói thêm nửa câu.

Thế nhưng Thôi Hành Chu có ý muốn nàng đem hết tất cả nói ra.

Nàng lúc trước còn nhỏ, không nhìn rõ người, trợ trụ vi ngược, hắn không cùng nàng tính toán. Nhưng bây giờ nàng đã trao thân cho hắn, coi như chưa bái đường, cũng lả nữ nhân của hắn.

Nàng bây giờ cũng gần mười chín, cũng không phải trẻ nhỏ, phải hiểu chút lõi đời. Mặc dù trong miếu hoang, hắn có ý muốn nàng hả giận, cố ý không tránh để nàng đánh một chưởng. Nhưng nàng cũng nên rõ ràng, cũng không phải lúc nào cũng nóng nảy như vậy.

Thế là khi xe ngựa tiến vào Võ Ninh quan, lúc Miên Đường đến trạch viện, Thôi Hành Chu liền kéo nàng đến, một đường không để ý tới Lý ma ma cùng nha hoàn tới đón.

Lý ma ma biết Miên Đường một mình ra khỏi thành, không biết gặp phải điều gì bất trắc, không nghĩ tới vương gia lại kéo lấy Miên Đường quay lại phòng.

Mặc dù sớm biết Miên Đường thân phận không đơn giản, cũng biết vương gia bất quá là lợi dụng nàng thôi.

Thế nhưng một khắc âm mưu bị vạch trần này, trong nội tâm Lý ma ma vẫn là một trận thổn thức.

Những ngày này, vương gia cùng Liễu nương tử như thế nào, bà cũng nhìn thấy được – chính là vợ chồng chân chính.

Đáng tiếc hoa trong gương, trăng trong nước, đều không phải lâu dài.

Bây giờ gương nát trăng tan, âm mưu của vương gia cũng bị phơi bày.

Chỉ mong vương gia cảm niệm những ngày tình yêu, cho Liễu nương tử một con đường sống mới tốt.

Thôi Hành Chu sau khi vào phòng, liền đem cửa đóng thật chặt.

Miên Đường cảm thấy sao trước đây không có phát hiện Thôi Hành Chu thô lỗ như thế, nơi nào là công tử nhã nhặn? Nàng nắm lấy bàn tay bị túm đau, giận quá thành cười, trào phúng mà nhìn Thôi Hành Chu.

Nhất thời không có Liễu nương tử ân cần, quan tâm cởi áo châm nước, Hoài Dương vương rót hai chén nước, chính mình một cốc, rồi cho Liễu Miên Đường một cốc.

Thế nhưng Miên Đường không nhận, chỉ lạnh lùng thay đổi ảnh mắt, không nhìn Thôi Cửu.

Thôi Hành Chu trông vẻ mặt nàng, cáu kỉnh giống như trẻ con, liền ôm nàng gắt gao trong ngực nói: "Còn chưa nguôi giận?"

Miên Đường rất bội phục da mặt dày của hắn, giả mạo tướng công người ta không biết xấu hổ?

Nàng liếc hắn nói: "Thôi quân gia ngược lại dạy ta một chút, một tiểu nữ tử bị lừa mất danh tiết trong sạch, nên làm sao nguôi giận không buồn."

Thôi Hành Chu nhận thấy lời nói mọc của nàng, cân nhắc nói: "...Nàng khi đó bị thương nặng, là ta cho người vớt nàng lên, cũng tận tâm cứu chữa... Cái này...Ân cứu mạng lấy thân báo đáp chứ?"

Liễu Miên Đường không nói lời nào, chỉ là trong mắt kia đã hơi đỏ, ầng ậng nước.

Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn nàng không nói lời nào lại nói: "Nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ta mới đầu không có lừa gạt nàng gọi phu quân. Là nàng nhận sai, đơn phương gọi thôi!"

"Ngươi...ngươi..." Liễu Miên Đường tức giận đến không nói lên lời, chỉ dùng tay chỉ vào mũi của hắn.

Thôi Hành Chu cầm lấy tay của nàng, nói tiếp: "Ta mới đầu đích thật có ý muốn dùng nàng dụ ra Ngưỡng Sơn giáo chúng, thế nhưng về sau phát hiện trên Ngưỡng Sơn có người gây bất lợi cho nàng, liền không yên lòng, một lòng lưu nàng lại bên cạnh ta để bảo vệ chu toàn...Bất quá về sau lúc ta xuất chinh, sợ nàng si tình chờ ta, có ý muốn cho nàng có cuộc sống riêng của mình. Hưu thư ta cũng đã viết xong...Thân phận của ta có lẽ là giả, nhưng tình cảm đối với nàng, có nơi nào là giả?"

Miên Đường không nói được lời nào. Tựa như lời Thôi Hành Chu nói, hắn mặc dù lừa gạt mình, nhưng cũng đã cứu mạng mình.

Thế nhưng Thôi Cửu giả này nói đến là đương nhiên, thật khiến người ta buồn bực. Nàng nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: " Nói như vậy, ta ngàn dặm đuổi theo, cuối cùng ngủ với ngươi là ta gặp sắc nổi lòng tham, vấy bẩn sự trong sạch của ngươi?"

Thôi Hành Chu nắm tay của nàng, chậm rãi nói: "Điểm này, nàng cũng chớ oan uổng ta, nếu không phải nàng phối cái rượu kia, ta cũng không như vậy... Rượu đó ai có thể ngăn cản? Nàng coi ta là thái giám có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?"

Liễu Miên Đường tức giận tột đỉnh, ngữ khí ngược lại bình thản, tránh cái ôm của Thôi Cửu, quỳ xuống trịnh trọng hành đại lễ nói: "Đã như vậy, cổ nhân nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp. Tiểu nữ đã thực hiện, xin quân gia không chê, như vậy ân oán đã thanh toán xong, xin từ biệt, chớ có làm bẩn tên tuổi của quân gia phu nhân, hiểu lầm thanh danh quân gia."

Nói xong, nàng liền đứng dậy, lật rương lấy gói hành lý, chuẩn bị y phục, một hồi đi đến quân doanh.

Đại cữu cữu buôn lậu quặng sắt, tội khó thoát, nàng cũng là người Lục gia, cũng muốn cùng đại cữu cùng tiến cùng lùi.

Thôi Hành Chu xưa nay không nhịn nữ nhân ngang ngược, thế nhưng hôm nay hắn hết lời ngon ngọt, Liễu nương tử lại không đồng ý, lại còn muốn đóng gói hành lý trốn đi, thật sự là minh ngoan bất linh.

Hắn sải bước đi tới kéo một cái, đem túi của nàng giật lại.

Miên Đường đưa tay đi đoạt lại, thế nhưng cổ tay không có lực, khiến cho vết thương cũ đau nhức, đau đến mức nàng kêu lên một tiếng.

Thôi Hành Chu biết được bệnh của nàng, ném túi sang một bên, nhíu mày thành thục thay nàng xoa bóp huyệt tay, làm dịu đau xót trên tay.

Sau khi đến tây bắc, Thôi Hành Chu nghiêm túc học tập biện pháp xoa bóp của Triệu Tuyền, gặp phải lúc trời mưa, Miên Đường đau đớn khó nhịn, hắn luôn có thể "trùng hợp" trở về mà xoa bóp cho nàng...

Tựa như lời hắn nois, tình nghĩa của hắn đích thực có mấy phần là thật...

Hai người chung sống ngọt ngào, sao có thể nói quên là quên?

Miên Đường rốt cục nhịn không được rơi nước mắt, nước mắt như hạt đậu rơi xuống mu bàn tay đang xoa bóp cho nàng của Thôi Hành Chu.

Thôi Hành Chu trước đây chưa từng phát giác, nghẹn ngào thút thít như vậy có thể giày vò lòng người. Hắn ôm nàng, đau lòng nói: "Đừng khóc, ta cũng không phải muốn vứt bỏ mặc kệ nàng, ngoan..."

Thế nhưng Miên Đường lại đẩy hắn: "Tên thật của ngươi là gì? Trong nhà có thê thiếp sao?"

Đây là Liễu Miên Đường đột nhiên nghĩ tới, dựa vào tuổi của hắn, chính là thời điểm nam nhân thành gia lập thất, mà lời nói cử chỉ của hắn, cả Lý ma ma, đều không giống như người của nhà bình thường.

Nếu hắn có thê tử, vậy nàng tính là cái gì? Chẳng phải là ngoại thất sao?

Thôi Hành Chu tránh không nhắc đến tên họ, chỉ nói ra điều Miên Đường quan tâm nhất: "Ta chưa có cưới vợ..."

Nói thật, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy may mắn vì trước lúc xuất chinh đã cùng biểu muội từ hôn. Nhưng nếu giờ phút này nói ra hắn chính là Hoài Dương vương, một câu kia "Ta chưa có cưới vợ" có vẻ không đáng tin.

Khi hắn nói ra, Miên Đường chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, mới phát giác chính mình nìn thở. Nàng đợi chờ, chờ hắn nói ra tên của mình. Thế nhưng hắn lại không nói, hiển nhiên không có ý định thành thật với nàng, trong lòng lại trầm xuống.

Qua một hồi lâu, tay của nàng dần ổn định, hắn mới mở miệng nói ra: "Hiện tại mặc dù đầu xuân, thế nhưng bên trong Kim Giáp quan là chỗ hẻm núi, là đầu gió, so với Võ Ninh quan thì lạnh hơn nhiều. Mấy ngày nữa đợi đại cữu thương thế ổn định, ta sẽ phái người đưa đến Võ Ninh quan dưỡng thương. Nàng ngoan ngoãn mấy ngày này ở trong nhà. Đại cữu nàng biết Tuy vương thông đồng với địch, hắn chắc chắn không từ bỏ ý đồ. Có ta che chở cho nàng, tuyệt đối sẽ không động được đến nàng."

Miên Đường biết rõ Thôi Hành Chu không phải cố tình hù doạ mình. Huệ châu Tuy vương kia chính xác khó chơi. Đại cữu cữu bên cạnh có mấy người, một khi bị Tuy vương ám sát, tính mạng đáng lo.

Cho nên sau khi nghĩ một lát, nàng chậm rãi nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, Lý ma ma ở ngoài cửa cẩn thận nói: "Chủ tử, phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong."

Thôi Hành Chu cùng Miên Đường giày vò một trận, đều không có ăn cơm, cho nên Thôi Hành Chu mở miệng kêu Lý ma ma bưng cơm canh tới.

Đồ ăn được làm rất dụng tâm, đậu mầm tinh tế, còn có bánh được cắt tỉ mỉ. Đều là những món ăn giải nhiệt.

Miên Đường có chút không chịu đựng nổi, Thôi Hành Chu liền yên lặng gắp thức ăn cho nàng.

Sau khi ăn xong, Miên Đường cảm thấy Thôi Hành Chu muốn ở lại qua đêm. Nàng liền đứng dậy ôm chăn gối, muốn đi tới phòng nha hoàn nằm.

Thôi Hành Chu thấy nàng cùng mình khó chịu, trong lòng cũng giận, chỉ trầm giọng nói ra: "Nàng ở lại đi, ta đi cũng được."

Nói xong hắn đi ra khỏi phòng, xuất viện từ cửa sau, trở mình lên ngựa về Kim Giáp quan.

Mà hắn cũng nói được làm được, sau khi thương thế của Lục Tiện ổn định, liền được đưa đến Võ Ninh quan.

Bây giờ trong sân nhỏ Võ Ninh quan, phe phái rõ ràng.

Lý ma ma cùng Phạm Hổ đều bại lộ thân phận người giám thị, cho nên địa vị trong sân nhỏ rớt xuống ngàn trượng.

Mà Phương Hiết cùng Bích Thảo chỉ lên trời mà thề, mình là người mới do môi giới bán tới, không biết Thôi gia có thân phận gì đằng sau, cuối cùng miễn cưỡng duy trì độ tin tưởng trong lòng phu nhân, ngẫu nhiên có thể được phu nhân cho một gương mặt tươi cười.

Còn lại một mực bị phu nhân coi thường.

Lục Tiện bây giờ khôi phục được chút nguyên khí, ngược lại có thể cùng cháu gái nói chuyện cùng nhau.

Bất quá ông không cùng Miên Đường nói đến thân phận của nàng ở Ngưỡng Sơn. Loại thân phận này quá doạ người, nếu để cho người khác biết, Miên Đường cũng không có cách nào giống như những cô gái bình thường khác lấy chồng sinh con, bình an vượt qua cả đời.

Dù sao có nam nhân nào dám lấy nữ tặc tử nổi dậy cầm binh khí ở Ngưỡng Sơn? Coi như là cữu cữu của Miên Đường, thế những thỉnh thoảng bị cháu gái cả gan làm loạn cũng bị kinh hãi.

Nói thật, mang theo kí ức như thế, cháu gái cả đời này cũng không thể hoà vào trạch viện. Ai có thể trông cậy vào một nữ tặc tử giúp chồng dạy con?

Nhưng Liễu Miên Đường mất trí nhớ, giai đoạn trên Ngưỡng Sơn kinh động tâm phách, nếu không có người khuấy động kí ức, thì trong đầu nàng sẽ bị san bằng hầu như không còn.

Thân là trưởng bối, Lục Tiện cảm thấy đây là trời cùng muốn chiếu cố Miên Đường.

Chỉ là dưới mắt, nàng bị người ta lừa gạt làm vợ chồng hai năm. Người làm cữu cữu trong lòng nhất thời thở ngắn thở dài, luôn cảm thấy mình có lỗi với muội muội mất sớm, không có chiếu cố tốt cháu gái, để cho con bé một bước đi sai, từng bước đều sai.

"Miên Đường, hắn có nói cho con thân phận của hắn không?"Lục Tiện ở thời điểm cháu gái đút thuốc, thử thăm dò.

Miên Đường dừng tay, mí mắt buông thõng nói: "Nói hay không cũng không đáng kể, nhìn hắn sai khiến ma ma, ước chừng thân phận không thấp, hẳn cũng là thế gia...Trong lòng con rõ ràng, con cùng hắn không phải cùng một loại người, đợi đến lúc giải quyết được việc Tuy vương, nếu như hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, chúng ta sẽ rời tây bắc, trở về tìm ông ngoại..."

Lục Tiện không nghĩ tới cháu gái không chút nào dây dưa dài dòng, trong lòng đã quyết đoán như vậy. Lúc này nhìn Miên Đường có bộ dáng giống như lúc chưa mất trí nhớ.

"Thế nhưng là... con cùng hắn...nếu lan truyền ra ngoài..."

Miên Đường không muốn đại cữu quá mức vì mình mà lo nghĩ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Con cũng không phải danh nhân nhã sĩ, khắp thiên hạ đều có người biết con? Sau này chúng ta rời tây bắc, đi nơi nào mà chẳng có nghề? Việc này bất quá là gặp người lúc rủi ro, kết nhóm sống qua ngày thôi. Trước kia chạy nạn có biết bao nhiêu vợ chồng lâm thời? Đến khi đặt chân ổn định, vợ chồng hờ cũng giải tán, cũng không có ai muốn chết muốn sống, bắt người ta phụ trách đến cùng!"

Miên Đường nói đúng sự thật. trong dân gian hương dã, thời điểm sống chết trước mắt, chính là tìm cách sống sót, danh tiết trinh tiết đều là cho hầu phủ vọng tộc dùng, đặt ở nơi bách tính giãy dụa trong vũng bùn đó, thiên kim trong trắng cũng không so được với hai chiếc bánh bao hữu dụng!

Cho nên Miên Đường đúng thật không quá quan trọng việc mình thất thân. Mà lại...nàng cũng không phải ngủ với nam nhân mặt to tai lớn đầy dầu mỡ.

Mặc dù biết Thôi Cửu là lừa đảo, nhưng hắn dáng dấp quá tốt, nhìn thế nào cũng không bắt bẻ được, bộ dáng tuấn tú như vậy, trừ lúc gạt người, có thể thấy được mấy phần động lòng yêu thương.

Miên Đường mấy ngày nay đều đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy mình cũng không tính là thiệt thòi. Mặc dù trong trí nhớ nàng, không có cách nào có thể chọn được nam nhân cùng Thôi Hành Chu so sánh, mà tìm được nam nhân bộ dáng tốt và thận nam nhân cũng tốt thì thực sự khó tìm.

May mà Thôi Hành Chu hai loại đều có...nghĩ như vậy, Liễu Miên Đường càng nghĩ càng thấy, tuy mình si tâm nhầm chỗ nhưng cũng không quá mức thiệt thòi.

Miên Đường sau khi đút thuốc xong, muốn đi ra cửa lấy cơm, vén rèm cửa đã thấy Thôi Hành Chu mấy ngày không gặp, néy mặt căng thẳng đứng ở trước cửa. Cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu chuyện nàng cùng cữu cữu nói rồi.

Miên Đường mấy ngày nay tự xem xét. Cảm thấy mấy ngày trước cùng hắn nói chuyện cứng nhắc, nhận thấy có chút không biết thời thế. Sau khi tâm tình thiếu nữ bướng bỉnh rút đi, Liễu nương tử liền hoá trang lên sân khấu.

"Thôi quân gia trở về rồi sao? Tại sao lại đứng ở cửa vậy, nơi này gió lớn mau tiến vào trong ngồi...Ngài ăn cơm chưa? Ta kêu Lý ma ma làm món thịt hầm ngài thích nha." Miên Đường mỉm cười, nhiệt tình chào mời hắn.

Không còn cách nào khác, cữu cữu của mình còn muốn nhờ quân gia để duy trì sự sống, đa lễ khách sáo mới là phải phép.

Thôi Hành Chu sao lại không nhìn ra nàng đang cố tình ứng phó với mình? Nhìn khuôn mặt tươi cười ân tình của nàng cùng với nàng trước kia ở trong cửa hàng đồ sứ trấn Linh Tuyền, gặp được nhiều khách hàng nhiều tiền giống nhau như đúc!

Mà nghe ý tứ trong lời của nàng, hắn bất quá chỉ được bát cháo loãng, nếu có đồ ăn ngon khác sẽ không nghĩ đến hắn. Cổ nhân đã nói nữ tử như tiểu nhân, bây giờ hắn triệt để được lĩnh giáo.

Chỉ là thời gian hai người tách ra nhiều như vậy, nàng vẫn như cũ nhìn qua mặt phấn má đào, ánh mắt mềm mại, dáng vẻ tựa như không có quá mức tương tư sầu khổ.

Nhìn đôi môi đỏ thẫm anh đào của nàng mỉm cười, Thôi Hành Chu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết đang không ngừng chảy.

Thôi Hành Chu mấy ngày này trôi qua không tốt, "bệnh cũ" tái phát, hàng đêm lại mất ngủ.

Mặc Như đi theo vất vả một chút, chủ tử dưới trăng luyện quyền, hắn phải bưng khăn nước ấm đứng một bên chờ lấy. Mấy ngày liên tiếp như thế, hai chủ tớ trong mắt đều nổi lên tơ máu đỏ.

Mặc Như cảm thấy mình cứ chịu đựng như vậy không phải là biện pháp, liền đoán ý chủ tử, thăm dò hỏi một chút vương gia có muốn quay trở về tiệm thuốc ở Võ Ninh quan tìm một chút thuốc hay không.

Vương gia lúc đó không nói gì, chỉ cúi đầu lo viết văn thư, qua cả buổi mới gọi hắn chuẩn bị ngựa tiến về Võ Ninh quan. Nhìn qua là đã tiếp thu lời đề nghị của hắn.

Bất quá bây giờ Mặc Như mới nhận ra, thuốc có thể trị cho vương gia, cũng không phải hòm thuốc trong ngăn kéo mà là người đứng đầu ở căn viện nhỏ này thôi.

Thế nhưng "thuốc" này láu cá, thật không phải đồ gì tốt.

Bất quá tay không đánh người mặt cười, Miên Đường không còn đối với chính mình lạnh lùng, đúng là có chút tiến bộ. Thôi Hành Chu giãn cơ mặt nói: "Muốn ăn món xào cay của nàng..."

Món cua xào và thịt xào cay của Miên Đường cũng là sở trường của nàng.

Nghe quân gia yêu cầu món ăn, Miên Đường lập tức gật đầu nói: "Được, vậy ta sẽ làm hai món cho quân gia!"

Loại thản nhiên ứng đối như kia, thật giống như mấy ngày trước bọn họ không có cãi vã kịch liệt.

Thế nhưng hai tiếng "quân gia" kia quá mức chói tai! Thôi Hành Chu tuyệt không ngờ rằng, chính mình lại hoài niệm tiếng "phu quân" ngọt mềm ôn nhu kia...

Miên Đường nhận được thực đơn của Thôi Hành Chu, liền tới phòng bếp chuẩn bị cơm canh.

Mấy ngày trước tâm tình nàng không tốt, đối với Lý ma ma cũng là mặt lạnh, bây giờ nghĩ thông rồi liền cảm thấy có chút quá phận.

Bất kể nói thế nào, Lý ma ma thường ngày sinh hoạt đều không có đối đãi tệ với mình, lúc nàng tới kì nguyệt sự bị đau bụng, Lý ma ma sắc thuốc cho nàng, cẩn thận trông nom nên đỡ hơn rất nhiều.

Cho nên trong phòng bếp nhỏ, Miên Đường thành tâm thành ý đối với Lý ma ma xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top