Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Không xứng là thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý ma ma mấy ngày này trong sân quả thực xấu hổ.

Loại thăm dò nội ứng này, từ xưa đến nay không có mấy cái kết cục tốt. Lý ma ma bà từ sảnh đường tới phòng bếp, chính là nhất đẳng ma ma ở vương phủ, biết bao thể diện!

Kết quả chuyến này làm việc cho chủ tử, khí tiết tuổi già khó giữ được, lại lừa gạt khuê nữ làm lừa đảo.

Cho nên cũng không trách được Miên Đường đối với bà mặt lạnh.

Chỉ là bà cùng Miên Đường thời gian chung đụng không phải ngắn, biết rõ xuất thân của nàng không tốt, tính tình của Miên Đường tiểu nương tử cũng không quá nhiều người thích. Nhưng bây giờ cùng Liễu nương tử tách ra như vậy, Lý ma ma tột cùng cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì ý chí sắt đá cũng không dễ chịu lắm.

Không nghĩ tới là, Miên Đường vậy mà đột nhiên thành tâm nói xin lỗi với mình, thật là làm cho bà ngạc nhiên.

Đang định nói không chịu được lời này của phu nhân.

Miên Đường cười cười: "Đừng gọi ta là phu nhân, ta cũng không có thành thân với hắn, chỉ cần gọi là Liễu cô nương là được."

Đạo lý này là đúng, thế nhưng Lý ma ma lời đến miệng lại cảm thấy khó tâm thở dài, cũng không lên tiếng nữa, chỉ giúp Miên Đường rửa rau, cắt thịt mỏng.

Bởi vì có người giúp đỡ, Miên Đường làm cũng nhanh, đặt nồi xào rồi cho gia vị.

Còn Lý ma ma đã làm cái khác để trên bàn.

Cho nên chờ đến khi Miên Đường bưng đĩa thức ăn vào trong phòng, Thôi Hành Chu đã cùng đại cữu cữu của nàng ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu uống rượu.

Bất quá Lục Tiện trên người còn bị thương, không thể uống rượu nên uống nước trà thay thế.

Lúc đầu ông cũng không nghĩ tới Thôi Hành Chu sẽ chủ động cùng mình ăn cơm, không khỏi hoài nghi hắn lại đến nói lời khách sáo.

Miên Đường lúc trước ở trên Ngưỡng Sơn đã lấy tên tuổi "Lục Văn" làm những chuyện kia, ngoại trừ Lục Tiện cùng đệ đệ Lục Mộ, không một ai biết, phụ thân trong nhà cũng lừa gạt.

Cho nên Lục Tiện cũng không sợ dưới trướng mình lúc bị Thôi quân gia thẩm vấn sẽ nói lỡ miệng.

Bất quá Thôi quân gia luôn nói bóng nói gió, trong lời nói khách sáo lại có ý dò hỏi, khiến cho người ta thật khó đối phó.

Nhưng ở trên bàn ăn, Thôi Hành Chu cũng không có hướng đến chuyện Ngưỡng Sơn, chỉ hỏi Lục tiên sinh liên quan tới đất tây bắc, đồ ăn cùng tin đồn thú vị mà thôi.

Lục Tiện ở lâu tại tây bắc, đối với những điều này rất quen thuộc.

Thế là một hỏi một đáp, lời nói dần nhiều hơn, cũng không khác biệt so với nói chuyện phiếm việc nhà nhàn tản.

Thấy hắn không đề cập đến chuyện Ngưỡng Sơn, Lục Tiện cũng dần yên lòng, cũng không ngờ Thôi Hành Chu khó như vậy mà cũng tự tại.

Nhưng thời điểm Hoài Dương vương muốn chiều hiền đãi sĩ mà buông xuống tư thái, ngữ khí nhân hoà, người quen biết hắn cũng không dám nhận. Thêm nữa hắn ăn nói rất có kiến thức, nói chuyện phiếm với hắn tuyệt đối sẽ cảm thấy thú vị.

Lục Tiện thân là người trong giang hồ, thực ra cũng thích người kết giao, nam nhân nói chuyện có vài ba câu nói tình cảm sẽ đi lên.

Đợi đến lúc đồ ăn thấy đáy, Lục Tiện cảm thấy vị Thôi Cửu này cùng cháu gái mình cưới hỏi đàng hoàng, thì xứng đôi cỡ nào đây.

Miên Đường bưng thức ăn lên, thấy Thôi Cửu cùng đại cữu nói chuyện thân thiết, trong lòng cũng rất kinh ngạc.

Thôi quân gia ở trấn Linh Tuyền lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cùng hàng xóm nói chuyện được vài ba câu. Làm sao bây giờ lại ân cần nhiệt tình với việc vận chuyển khoáng sản như vậy?

Miên Đường đưa xong đồ ăn liền muốn ra ngoài. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại chủ động chuyển chỗ nói: "Đại cữu không phải người ngoài, nàng tới ăn đi, những đồ ăn này để nha hoàn làm."

Trước kia Triệu Tuyền tới nhà ăn cơm, Miên Đường để tránh hiềm nghi đều ở trong sương phòng ăn, cho nên Thôi Hành Chu mở miệng, để Miên Đường ngồi ăn cùng.

Miên Đường suy nghĩ một chút nói: "Không được, ta sang bên cạnh ăn..."

Đại cữu cữu đương nhiên không phải người ngoài, thế nhưng Thôi quân gia không phải phu quân của nàng, ngồi ăn cơm cùng bàn, có chút khiến người khác hiềm nghi.

Miên Đường cảm thấy mình mặc dù không cần dùng mặt lạnh đối với Thôi Cửu, nhưng cũng muốn phân rõ trong ngoài, tránh hiềm nghi sẽ tốt hơn.

Thế nhưng Thôi Hành Chu không nghĩ khiến nàng cùng mình khó chuỵ, chỉ đưa tay kéo nàng lên giường sưởi, sau đó phân phó nha hoàn lấy bát sạch cùng đũa bày trước mặt nàng, lại gắp cho nàng tôm ngâm nàng thích nhất.

Ở nơi tây bắc Kim Giáp quan này hoang dã không có tôm. Đây là do Thôi Hành Chu mấy ngày trước phân phó người đi đến thôn trấn rất xe dùng giá cao hơn mua được.

Lúc đó, bất quá chỉ muồn để Miên Đường ăn đến vui vẻ, nhưng ai ngờ lúc tôm được chuyển tới, vợ chồng giả ân ái cũng bị bại lộ.

Miên Đường nhìn đũa tôm óng ánh, tự nhiên biết được đây là do Thôi Cửu phân phó người mua về.

Mặc dù hắn lợi dụng mình, động cơ không thuần, nhưng ngày bình thường cũng đối với nàng dụng tâm...Mẹ của Miên Đường qua đời sớm, cha cùng huynh trưởng của nàng xưa nay chưa từng quan tâm đến nàng.

Điều này khiến cho Miên Đường trở thành một người khi nhận điều tốt của người khác sẽ luôn ghi nhớ.

Thôi Cửu đối với nàng càng tốt, từng li từng tí, mới đầu trong một năm chưa từng quá để ý. Thế nhưng sau khi đến trấn Linh Tuyền, những điều đã trải qua, thực sự là cả đời cũng khó quên.

Cho nên hắn gắp thức ăn cho nàng, Miên Đường cũng yên lặng ăn.

Trong lúc nhất thời, Lục Tiện nhìn đôi trẻ trước mắt, thấy thế nào cũng thấy xứng đôi.

Mặc dù cháu gái muốn quên hết tất cả, chỉ muốn một đường rời đi, thế nhưng ông là cữu cữu sao có thể làm việc hồ đồ như vậy? Cháu gái cùng phu quân như này như là trong mật thêm dầu, đều không thể chê được.

Cứ như vậy tan đi, ông thấy thật đáng tiếc.

Cho nên đợi lúc bàn ăn hoà hợp, Lục Tiện liền chủ động hỏi tới ý tứ của Thôi Cửu.

"Miên Đường trước đó gặp nạn, được quân gia trợ giúp, có thể bảo toàn tính mạng, cũng là có ân cứu mạng. Lục gia chúng ta suốt đời khó quên. Tại hạ lấy nước thay rượu tôn kinh quân gia một chén."

Phần tình này Thôi Hành Chu nên có nên tự nhiên nâng chén đáp lễ, cùng uống với Lục Tiện.

Lục Tiện để ly rượu xuống, lại mở miệng nói: "Nhưng mà Miên Đường cùng quân gia chung sống một năm, không có mai mối, thực sự là không được miệng người... Không biết quân gia có tính toán gì không?"

Điểm này, Thôi Hành Chu cũng đã nghĩ kĩ, chẳng lẽ vị đại cữu này là người cảm kích hiểu lễ, so với Miên Đường không hiểu chuyện, tiểu hài tử thì muốn câu thông tốt.

Ông đã mở lời, Thôi Hành Chu liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Cái này đương nhiên là muốn bổ sung, chỉ là tây bắc chiến loạn, ta nạp thiếp thì không tốt lắm. Miên Đường mất phụ mẫu, chờ trở về Chân châu, còn xin đại cữu làm chủ, về phần sính lễ, ta sẽ cho người tận tâm chuẩn bị, tuyệt sẽ không để cho Miên Đường thiệt thòi..."

Lục Tiện vừa hỏi xong, nín thở ngưng thần chờ Thôi Cửu trả lời. Nghe thái độ của hắn trong những lời nói này, Lục Tiện thực sự thở phào.

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Miên Đường từ đầu đến cuối cúi đầu, hiển nhiên cũng đem những lời hai người nói mà nghe lọt.

Lục Tiện thấy Thôi Cửu có ý tứ cưới Miên Đường, liền có thể an tâm hỏi tiếp: "Không biết thân nhân của ngài?"

Thôi Hành Chu gật đầu nói: "Phụ thân qua đời sớm, nhưng còn mẫu thân, thân thể cũng còn khoẻ mạnh."

Lục Tiện sau khi nghe, không yên tâm hỏi lại: "Việc hôn nhân đại sự, một mình người có thể làm chủ? Chỉ cần báo với mẫu thân một tiếng thôi sao?"

Thôi Hành Chu không thèm để ý nói: "Việc này chỉ cần một mình ta làm chủ."

Nhìn Thôi Hành Chu chắc chắn như vậy, Lục Tiện lần nữa thở phào. Bất quá còn có một việc, không rõ được vấn đề.

"Nếu quân gia có ý cưới cháu gái ta...Không biết có thể cáo tri danh xưng?"

Thôi Hành Chu biết, bây giờ thân phận của mình có giấu diếm cũng không được, dứt khoát nói ra.

"Tại hạ tên Hành Chu, chữ tiềm."

Lục Tiện nghe xong vẫn gật đầu, chỉ cảm thấy "Thôi Hành Chu" danh tự rất lịch sự tao nhã.

Thế nhưng Miên Đường ngồi một bên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút không dám tin nhìn qua hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi...là Chân châu phủ... Hoài Dương vương Thôi Hành Chu?"

Nghe Miên Đường nói, Lục Tiện cũng hậu tri hậu giác! Chân châu Hoài Dương vương kém chút nữa diệt trừ tinh nhuệ của Ngưỡng Sơn, làm Miên Đường chạy trốn tứ phía... không phải gọi là Thôi Hành Chu hay sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Tiện nhìn về phía Thôi Hành Chu, muốn đợi hắn nói, hắn cùng Hoài Dương vương chỉ là cùng tên mà thôi.

Thế nhưng Thôi Hành Chu lại thản nhiên nói: "...Chính là tại hạ."

Khoảnh khắc như thế, Lục Tiện hoàn toàn rõ ràng. Khó trách tội danh buôn bán khoáng thạch lậu của ông khó thoát, Thôi Cửu thế nhưng lại không mất chút sức đã đem ông thả ra khỏi đại doanh, cũng an bài đến Võ Ninh quan, không cần xin chỉ thị của bất cứ ai.

Hắn chính là chủ soái của toàn bộ quân doanh Đại Yến, chỉ là một phạm nhân mà thôi, sao cần phải xin chỉ thị của ai?

Lục Tiện nửa ngày khôn nói gì, đánh chết ông cũng không nghĩ tới, kẻ lừa sắc cháu gái mình...thế mà lại chính là kẻ tử thù của nó Thôi Hành Chu!

Lúc trước Miên Đường chỉ huy giáo chúng đánh lén, mấy lần đánh cho thủ hạ của Hoài Dương vương, quân lính của hắn kêu la.

Về sau có lẽ quân lính luân phiên thua trận đã choc giận Hoài Dương vương, vậy nên hắn tự mình ra tay, tự mình dẫn quân, đặt bẫy, thận trọng từng bước, đem Miên Đường nhất thời chủ quan dẫn vào trong đó.

Cũng chính lần đó Miên Đường thảm bại, hao tổn không ít quân, dẫn đến bộ hạ của đông cung cũ bất mãn, bắt đầu mượn cớ gây sự với Miên Đường...

Mà bên Hoài Dương vương mặc dù đánh thắng một trận, thế nhưng tên vương gia kia có vẻ vẫn chưa hài lòng, vẫn như cũ treo thưởng, truy nã Lục Văn!

Ông trời ơi!

Lục Tiện ý thức đươc, từng là thuỷ hoả bất dung, như hai kẻ thù không đội trời chung, vậy mà lại là vợ chồng xứng đôi, ở cùng nhau hai năm.

Trong lúc nhất thời, Lục Tiện lại ngẩng đầu nhìn đôi trẻ đối diện, chỉ hận không cho Miên Đường cách xa Thôi Hành Chu xa xa, chớ có để hắn bày tỏ tình cảm mới tốt.

Mà Liễu Miên Đường chú ý cũng không giống với cữu cữu. Nàng thấy Thôi Cửu không e dè thừa nhận thân phận của mình, cũng yên lặng một lúc, sau đó nói: "Ngươi hứa hẹn với đại cữu cữu ta sẽ mang sính lễ, là cưới ta làm chính thê, hay vẫn là thiếp thất?"

Đây thật ra là câu trả lời dễ, nhưng Thôi Hành Chu lại cúi đầu nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Hắn là vương gia, coi như không muốn quan hệ dựa dẫm, cưới nhi nữ của đại gia tộc để vinh quang cửa nhà, nhưng tối thiểu nhất cũng hải cưới một nữ nhân có thân gia trong sạch thanh lưu.

Đây cũng là lí do vì sao trước đây hắn đòng ý hôn sự với biểu muội. Di phụ (chồng của dì) vận làm quan không tính là thăng tiến, bất quá cũng là quan lại tầm trung, tương lai thê tử cũng không dựa vào nhà mẹ đẻ mà ép hắn. Từng phương diện, biểu muội quả thực thích hợp. Nếu không phải tại biến cố ở tây bắc, có thể nhìn rõ được tâm tư, Thôi Hành Chu cũng không huỷ hôn.

Thế nhưng phụ thân của Miên Đường bị tội xử tử, huynh trưởng còn đang xung quân. Ngoại tổ phụ của nàng còn là giang hồ tiêu sư, đại cữu cữu nàng lại buôn lậu khoáng sản...

Lui một vạn bước, coi nhưu hắn thực sự thấy sắc mờ mắt, muốn cưới nữ nhi tội nhân làm chính thê, trưởng bối Thôi gia cùng mẫu thân cũng tuyệt đối không chấp nhận Miên Đường. Lúc hắn không ở nhà, mẫu thân nghe lời người khác xúi giục làm khó nàng, thì ai có thể bảo vệ được nàng.

Đức không xứng vị, ở đâu cũng sẽ là bi kịch.

Cho nên Miên Đường không bằng lấy thân phận quý thiếp vào cửa, miễn cùng bị mẫu thân bài xích. Đến lúc đó hắn tận tâm sủng ái nàng, có điểm nào kém với chính thê?

Hắn nguyện ý chuẩn bị sính lễ, lấy quy cách quý thiếp cưới nàng, đủ để chứng mình hắn đối với nàng tình nghĩa coi trọng. Thế nhưng nữ nhân này tại không không nhìn thấy hắn nhượng bộ, được một tấc lại muốn tiến một thước, không suy nghĩ được thấu đáo?

Bất quá không chờ hắn mở miệng, Miên Đường đã nói thay hắn: "Ngươi nói không cần báo cho mẫu thân, chính mình có thể làm chủ. Đường đường là Hoài Dương vương cũng không thể không để ý luân thường mà ngỗ nghịch bất hiếu, bất quá nếu như là nạp thiếp, việc nhỏ này đúng thật không cần quấy rầy thái phi...Miên Đường lúc trước có không hiểu chuyện, đắc tội vương gia nên xịn vương gia rộng lòng tha thứ."

Nói xong, nàng xuống khỏi giường sưởi, quỳ trên mặt đất hướng Hoài Dương vương một đại lễ trịnh trọng quỳ xuống.

Mà Lục Tiện cũng hậu tri hậu giác nhận ra, vội vàng cùng cháu gái quỳ xuống trước mặt Hoài Dương vương.

Thôi Hành Chu đang muốn đỡ hai người đứng dậy, lại nghe Miên Đường nói tiếp: "Nhưng mà dân nữ tự biết mình tư chất thô bỉ nông cạn, không xứng đáng lọt mắt xanh của vương gia, vong mẫu từng dạy, để sau khi dân nữ trưởng thành phải theo gia huấn "dù bần cũng không làm thiếp, nghèo túng cũng không bỏ vợ", dân nữ không gánh chịu được vương gia yêu mến, vương gia không cần để ý tới lời của đại cữu cữu. Ông ấy không biết ngài tôn quý, thực sự là tuỳ tiện khiến vương gia khó xử..."

Mẫn thân lúc trước bị phụ thân bỏ vợ, lại khắp nơi bị phụ thân ghét bỏ, luôn nói bà không xứng tổ tiên, cho nên trước lúc vong mẫu lâm chung có dặn nàng, chính là huyết lệ giáo huấn, Miên Đường nói ra, âm thanh hữu lực.

Lục Tiện lúc này trong lòng thật muốn vả miệng mình, sớm biết Thôi Cửu lại là Diêm Vương lấy mạng Miên Đường, đến chết ông cũng sẽ không mở miệng nói Thôi Hành Chu phải phụ trách.

Bây giờ cũng may có cháu gái, không chịu làm thiếp thất vương gia, ông lập tức biết tiếp lời: "Thảo dân không biết vương gia hiển quý, mới nói bừa, còn xin vương gia tha tội, coi như thảo dân chưa nói gì..."

Thôi Hành Chu hôm nay đến với tư thái thân hoà, đến bây giờ khó giữ được, sắc mặt âm trầm như lôi đình dày đặc.

Liễu Miên Đường! Nàng được lắm!

Cái gì mà là lời giáo huấn của mẫu thân? Cái gì mà cảm thấy ti tiện không xứng? Tất cả là cái cớ không thoả mãn!

Chẳng nhẽ nàng coi vương phủ cũng giống như trạch viện ở phố bắc trấn Linh Tuyền? Muốn làm chủ mẫu? Hắn vì nàng mà suy nghĩ, thế nhưng nàng không biết thông kia, giọng điệu kia giống như hắn khiến cho nàng chịu bao nhiêu uỷ khuất.

Thôi Hành Chu từ trước đến nay cao ngạo đã quen, vô luận làm bất cứ chuyện gì cũng đều có ranh giới cuối cùng, bây giờ hắn vì Miên Đường lui lại nhiều bước mà không ai cảm kích.

Sự nhiệt tình đổi lại sự hờ hững, Thôi Hành Chu tuyệt đối sẽ không làm tiếp nữa. Cho nên hắn để cho hai người quỳ, nửa ngày mới nói với Liễu Miên Đường: "Nàng đã nghĩ kĩ rồi, về sau sẽ không hối hận?"

Miên Đường không ngẩng đầu, nhưng ngữ khí lại kiên định lạ thường nói: "Xin vương gia không cần bận tâm, tuyệt đối không hối hận."

Thôi Hành Chu nắm tay thật chặt nói: "Thật tốt...Ta trước kia sớm đã đem cửa hàng cùng trạch viện ở trấn Linh Tuyển chuyển sang cho nàng, bây giờ khế đất tiệm thuốc ở Võ Ninh quan cũng là tên của nàng, ngày mai ta sẽ để Lý ma ma đem khế đất sang cho nàng, ngoài ra còn có một chút điền sản ruộng đất, nàng có tiền tài phòng thân, về sau cũng có thể sống tự do..."

Nói xong, Thôi Hành Chu duỗi chân dài, xuống giường sưởi, hất vạt áo hạ trường bào, sải bước ra khỏi phòng.

Liễu Miên Đường thấy hắn đi rồi, liền đứng dậy nâng đại cữu lên, lúc này nghe được ngoài viện truyền đến thanh âm của tiếng ngựa, hẳn là Thôi Hành Chu đã lên ngựa đi rồi.

Lục Tiện lòng còn sợ hãi: "Hắn...hắn nói là sự thật sao, thật sự là Hoài Dương vương?"

Miên Đường tâm kì thực so với đại cữu còn phức tạp hơn nhiều, nàng hiện tại cũng hiểu ra, lần ở trấn Linh Tuyền kia, hai người nói chuyện phiếm, mà Thôi Cửu lại giận tím mặt giận dữ rời đi.

Hoá ra nàng nói xấu trước mặt nhân vật chính.

Hắn lúc ấy không cho người xử lý mình đã coi như đại nhân đại lượng rồi.

Mặc dù phu thê là giả, nhưng Miên Đường vẫn là hiểu rõ được tính tình của hắn, hắn thực chất là một người kiêu ngạo, hôm nay mình đã nói rõ ràng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Từ nay về sau, cầu bắc ngang qua sông, không còn liên hệ gì.

Hôm sau Lý ma ma đem tới một chiếc hộp, bên trong có đầy khế ước ruộng đất, ngân phiếu cũng nhiều đến mức khiến người ta kinh ngạc. Bất quá Miên Đường cũng không nhận lấy, chỉ nhàn nhạt bảo để sang một bên.

Miên Đường không biết có phải trước kia Hoài Dương vương đã từng nuôi thiếp hầu bên ngoài hay không, lúc chia tay lại có thể chu đáo như vậy.

Bất quá nhứo lại trấn Linh Tuyền, Hoài Dương vương xác thực là phong lưu đa tình, khó trách...Hạ Trân tiểu thư kia đối với hắn mãi không quên.

Không chỉ có dung mạo không tầm thường, hắn ra tay cũng thật hào phóng. Dù chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, cũng sẽ khiến người ta đối với vương gia thoả đáng hài lòng, không có chỗ chê.

Hoài Dương vương từ lần đó về sau cũng không thấy trở lại nữa. Chỉ là cho người gửi lời đến, đợi đến lúc thương thế của Lục Tiện tốt hẳn, Kim Giáp quan sẽ phái hộ vệ hộ tống Miên Đường cùng cữu cữu nàng rời đi, quay lại Lục gia Tây châu.

Vào ban ngày, Miên Đường vẫn như cũ, bắt đầu vì rời Võ Ninh quan mà chuẩn bị.

Lý ma ma cùng Phạm Hổ là hào bộc ở vương phủ, Liễu Miên Đường đương nhiên không phí tâm, nhưng còn Bích Thảo cùng Phương Hiết có thể được phép vào vương phủ hay không còn phải chờ thương thảo.

Lý ma ma nói, theo ý của vương gia, hai nha đầu này quá thô, không thể vào được vương phủ, may mà có thể làm việc nặng, liền đem thân khế cho Liễu nương tử.

Liễu Miên Đường có chút do dự, Phương Hiết Bích Thảo khóc quỳ trước mặt nàng, chỉ cầu phu nhân phát lòng từ bi dẫn các nàng đi, bằng không nếu vào vương phủ, chẳng phỉa có hàng trăm Lý ma ma quản thúc hay sao? Nơi đâu có viện nhỏ để cho người ta cảm thấy thoải mái?

Miên Đường nhìn Bích Thảo khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mới chậm rãi nói: "Nếu như đi theo ta, sẽ khổ sở hơn trước đây, không thiếu được chút khốn cùng, các ngươi cũng nguyện ý sao?"

Hai người không ngừng gật đầu, Miên Đường lúc này mới nói: "Vậy được rồi, thế nhưng không được gọi ta là phu nhân nữa, gọi ta là Liễu cô nương."

Hai nha hoàn tốt xấu cũng bị Lý ma ma dạy nửa năm mới không chịu gọi bậy, cuối cùng cũng miễn cưỡng đổi xưng hô Liễu Miên Đường thành tiểu thư.

Lục Tiện thương thế tuy nặng nhưng cũng may được kịp thời cứu chữa.

Trong lúc đó có kẻ không rõ thân phận trà trộn vào Võ Ninh quan gây bất lợi cho Lục Tiện. Nhưng toà nhà bốn phía có trọng binh canh giữ, những tên đột nhập này, không đợi tới gần đã bị bắt giữ.

Có lẽ vì để cho lòng Tuy vương – tên phản tặc này nắm chắc, vào tháng tư, Hoài Dương vương trong lúc thượng triều tố có người cấu kết A Cốt Phiến bán mỏ sắt đưa lên triều đình.

Ngô thái hậu giật dây nghe vậy liền tức giận, hạ lệnh tra xét, nhưng cũng tiếc Hoài Dương vương trong tấu chương nộp manh mối quá nhiều, liên luỵ đến nhiều quan viên, nhưng cuối cùng thì từ đầu đến cuối không được để lộ ra chân lông.

Trong lúc đó, quan viên khắp nơi ở tây bắc bị chém giết vô số để răn đe. Án buôn lậu quặng sắt này tựa như vẫn chẳng giải quyết được gì.

Sau đó là đến thời điểm kết toán đồ quân lương hàng năm trong triều. Ban đầu quân tây bắc bị xếp đằng sau không được chia đồ tốt gì, năm nay lại được lọt vào mắt xanh của Hộ bộ, không chỉ được chia phần tốt, lại có được Tuy vương dẫn đầu quyên thêm.

Triều đình phiền lòng, Tuy vương cùng Hoài Dương vương từ lúc nào mà tốt như vậy rồi?

Lương thảo từ Huệ châu được trực tiếp vận chuyển đến tây bắc, không bị đám quan chức tầng tầng lớp lớp ăn xén, quân lính tây bắc một năm này không cần lo lắng.

Chỉ là đường thông thương từ Đại Yến đến tây bắc không ngừng có quan viên địa phương bị chặt đầu, cho nên bách tính Võ Ninh quan trong lúc rảnh rỗi, ngồi cùng nhau nghị luận về bản án buôn lậu quặng sắt.

Đang lúc xảy ra án này, Liễu Miên Đường đang thay cữu cữu lau mồ hôi, Lục Tiện cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Dù sao trong án buôn lậu này vòng vòng đan xen, ông cũng can dự sao có thể được coi là sạch sẽ? Chỉ cần một quan viên khai ra tên ông, từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều sẽ bị liên luỵ...

Nghĩ đến kết quả xấu nhất, Lục Tiện lại hối hận trước đó không nghe lời khuyên của Miên Đường, lần này giẫm phải vũng nước đục. Ông lại càng hận chính mình bị thương, không thể ngay lập tức mang theo cháu gái trốn khỏi móng vuốt của Hoài Dương vương.

Thế nhưng lúc bản án quặng sắt đang dần ổn định cũng không có người đề cập tới tên tuổi của Thần Uy tiêu cục Lục Tiện.

Liễu Miên Đường trong lòng hiểu rõ, Thôi Hành Chu lúc trước đã nói sẽ bảo hộ đại cữu cữu chu toàn, cũng không phải là lừa gạt người, chỉ là hắn an bài như thế nào, cũng chỉ có Hoài Dương vương biết được thôi.

Bởi vì... hắn cũng không tiếp tục đến trạch viện Võ Ninh quan nữa.

Mặc dù Liễu Miên Đường vào ban ngày không nhàn rỗi, vội vàng an bài cho chuyến về nhà, thế nhưng mỗi lần đêm khuya ngủ nửa say nửa tỉnh, lại có thói quen đưa tay sờ gối bên cạnh, mỗi lần sờ đến một mảnh lạnh, qua một hồi lâu mới nhớ tới, nàng không còn là phu nhân Thôi gia, mà bên gối nàng cũng không có người đến nằm...

Thế là đến nửa đêm, nàng cũng không ngủ được, chỉ là nàng cưỡng bách chính mình không muốn nghĩ tới nguyên nhân khiến mình ngủ không sâu. Có đôi lúc nàng dứt khoát đứng dậy, thắp sáng đèn luyện chữ.

Mà biên quan tây bắc sau khi trải qua một phen thanh tẩy phong ba về sau ổn định lại.

Ngẫu nhiên Miên Đường nghe được tin tức của Hoài Dương vương. Nghe nói binh lính Kim Giáp quan thường ngày chỉ phòng ngự, bắt đầu toàn lực phản kích, thu phục trọng trấn bị Man nhân chiếm lấy.

Nghe nói Hoài Dương vương tôi luyện ra binh mã như hổ lang, dù sao ở Đại Yến có mấy người chủ soái có thể ngày ngày ăn ở cùng quân lĩnh, dù mặt trời chói chang hay mưa to tầm tã cũng nhau thao luyện? thế nhưng Hoài Dương vương cao quý lại có thể làm được.

Bất quá quân lính liên tục khóc thầm, nói Hoài Dương vương sao giống như không biết mệt mỏi, thao luyện liên tục, mặt lạnh nói ít, liều lĩnh khiến doạ người...

Chẳng lẽ...hắn không mệt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top