Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Giác Sơ | Yingie

Nghĩ tới động tác ngửi áo vừa rồi của mình, mặt Tạ Hoài bỗng nong nóng.

Cậu liếc nhìn Giang Tự vài lần, tự hỏi vì sao Giang Tự lại trùm áo khoác đồng phục lên cho cậu. Cuối cùng, cậu thực sự không nhịn được nữa, ngồi nhỏm dậy, chống một tay lên bàn, tựa đầu vào đó rồi lên tiếng hỏi Giang Tự: "Sao cậu lại khoác áo đồng phục của mình lên người tôi?".

Nghe vậy, Giang Tự dừng cây bút trong tay lại, nhìn Tạ Hoài, chậm rãi nói mấy chữ: "Sợ cậu lạnh."

Tạ Hoài gần như hoài nghi mình đang gặp ảo giác: "Sợ tôi lạnh?".

"Ừ"

Trả lời xong, Giang Tự cúi đầu tiếp tục làm đề.

Tạ Hoài đang định nói thêm gì đó thì nhìn thấy giáo viên tiếng Anh cầm sách giáo khoa bước vào, vội vàng nuốt lại lời muốn nói. Chẳng trách sau khi ngủ cậu không cảm thấy lạnh lắm, hóa ra là vì Giang Tự đã đắp áo khoác đồng phục cho cậu.

"Cảm ơn", Tạ Hoài hạ giọng, cảm ơn Giang Tự.

Nói xong cậu quay đầu đi không nhìn Giang Tự, sợ đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình. Tạ Hoài quả thực có chút xấu hổ, cậu không muốn mất mặt ở trước mặt Giang Tự. Bởi vậy cậu không nhìn thấy khóe miệng Giang Tự hơi nhếch lên.

"Không có gì".

Mấy tiết sau đó, khó có thể thấy cảnh Tạ Hoài không ngủ trong lớp nữa, những gì cần viết cậu đều viết, cái gì cần chép lại cậu cũng làm rất cẩn thận. Tuy thành tích của Tạ Hoài không tốt lắm nhưng chữ cậu lại rất đẹp, giáo viên các môn thỉnh thoảng đi ngang qua chỗ cậu cũng phải khen vài câu.

Có lẽ vì điều này mà ngay cả khi Tạ Hoài ngủ trong lớp, thầy cô cũng ít khi gọi dậy.

Tạ Hoài cũng thắc mắc không biết cha mẹ cậu có rào trước gì với nhà trường, nói thẳng cứ mặc kệ cậu hay không, nếu không tại sao cậu lại được phép ngủ trong lớp? Diêu Văn Tĩnh thỉnh thoảng vẫn gọi cậu lên văn phòng sau giờ học nhưng rồi sau đó cũng kệ cậu luôn.

Mãi đến buổi trưa tan học, Tạ Hoài mới phát hiện ra áo khoác đồng phục mình đang mặc là của Giang Tự, mà không chỉ áo khoác đồng phục, ngay cả cái bàn cậu đang ngồi vốn dĩ cũng là chỗ của Giang Tự.

Các bạn trong lớp đã về gần hết, chỉ còn lại cậu và Giang Tự.

"Ê, cậu không đi nhà ăn à?", Tạ Hoài cởi áo khoác đồng phục đưa cho Giang Tự.

Giang Tự đứng dậy, cầm lấy đồng phục trong tay Tạ Hoài, mặc vào rồi nói: "Đi nhà ăn giờ này ư?"

Tạ Hoài nghĩ một lát, thấy Giang Tự nói không sai, giờ này nhà ăn không chỉ đông người mà có khi hai người xếp hàng xong đồ ăn cũng chẳng còn gì.

Giang Tự nói rồi vượt qua Tạ Hoài đi về phía cửa phòng học.

Hắn dừng ở cửa, quay đầu lại nói với Tạ Hoài: "Chờ tôi mấy phút."

Nhìn thấy Giang Tự biến mất ở cửa phòng học, Tạ Hoài cũng không để ý, lại ngồi xuống bàn, nhưng cậu không ngủ, chỉ đang suy nghĩ, Giang Tự từ khi nào lại quan tâm đến cậu nhiều như vậy?

Thực ra ngồi cùng bàn với Giang Tự một năm rồi, nghĩ kỹ lại, thái độ của Giang Tự đối với cậu hình như đúng là khá khác với những người khác. Lúc đầu, khi Giang Tự đề nghị ngồi cùng bàn với Tạ Hoài, Tạ Hoài rất bất ngờ, vì cậu cho rằng kiểu học sinh có thành tích tốt như Giang Tự dù có chọn bạn cùng bàn thì nhất định cũng sẽ chọn người có thành tích tốt chứ không thể nào lại chọn kiểu học sinh kém như cậu.

Nhưng Giang Tự lại chọn cậu.

Giang Tự có một cuốn sổ không ai có thể chạm vào, quan hệ tốt đến đâu cũng không được, ấy vậy mà cậu có thể. Chẳng qua Tạ Hoài chưa bao giờ mở cuốn sổ đó ra nên cũng không biết trong đó viết gì.

Giang Tự nhìn có vẻ khó nói chuyện, khiến mọi người cảm thấy rất xa lạ và lạnh lùng, nhưng Tạ Hoài nhớ rằng hồi khai giảng lớp 10, cậu đã nhờ Giang Tự gọi cậu dậy vào đầu mỗi tiết, vì đôi khi Tạ Hoài vẫn phải nghe giảng, mỗi tội thỉnh thoảng cậu không thể tự tỉnh được.

Lúc đó Giang Tự không hề đồng ý, nhưng từ hôm đó trở đi, đầu tiết nào Giang Tự cũng gọi cậu dậy, đến giờ hình như đã thành thói quen rồi.

Tạ Hoài biết rõ ràng cậu không thật sự muốn trốn học nhưng thứ Hai tuần nào cậu cũng sẽ trốn một lần. Lần nào Giang Tự cũng có thể bắt được cậu, thực ra Tạ Hoài chỉ cần trốn sớm một chút hoặc trực tiếp không đi học luôn là Giang Tự sẽ không bắt được cậu.

Như thể Giang Tự đang chơi cùng cậu vậy.

Bản thân cậu cũng thấy vui.

Chơi cùng cậu suốt một năm rồi.

Suy nghĩ của Tạ Hoài càng ngày càng trôi xa, Giang Tự về lớp từ lúc nào cậu cũng chẳng hay. Khi cậu định thần lại, Giang Tự đã bày ra trước mặt cậu một đống đồ.

Tạ Hoài ngẩng đầu, Giang Tự như thể đọc được thắc mắc nhìn trong mắt cậu, giải thích: "Đồ ăn".

Tạ Hoài lúc này mới mở ra nhìn xem, cả hộp được đóng gói rất tinh tế, trường học không có kiểu này, nhìn qua cũng không giống là đồ ship.

"Vừa rồi mẹ tôi mang đến cho tôi, tôi dặn mẹ tôi mang thêm một phần", Giang Tự ngồi xuống, lấy đôi đũa dùng một lần đưa cho Tạ Hoài.

"À, cảm ơn nha", Tạ Hoài cầm đũa, cắn môi suy nghĩ nửa giây, sau đó hỏi Giang Tự: "Bao nhiêu tiền vậy?".

Bởi vì cậu thực sự không muốn lấy không đồ của người khác.

Giang Tự im lặng một lúc, dường như có chút không nói nên lời.

"Không cần", hắn im lặng thở dài, "Không lấy tiền của cậu".

Không lấy, tiền của tôi?

Tạ Hoài biết hiện tại nên ăn đồ của mình, nhưng lại không nhịn được hỏi: "Cậu định lấy tiền của người khác à?".

Lần này Giang Tự không chút do dự: "Không có phần của người khác, sau này cũng không có".

Tạ Hoài giật mình, là điều cậu đang nghĩ à?

Người khác sẽ không có, nhưng cậu thì có.

Tạ Hoài nghe vậy lại thấy vui vui, nhưng cậu không muốn biểu hiện ra trước mặt Giang Tự, vì thế cậu cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ vui thầm trong lòng.

Giang Tự thực sự đối xử với mình khác với người khác nè.

Tạ Hoài vừa ăn vừa suy nghĩ, không thể không nói, đồ mẹ Giang Tự nấu thật sự rất ngon, đều là món cậu thích, loáng cái hai người đã ăn xong.

Giang Tự định mang luôn cả phần của Tạ Hoài đi vứt nhưng Tạ Hoài từ chối.

"Chân tay tôi có bị gãy đâu, tôi đi với cậu".

Suốt đường đi hai người không nói chuyện, Tạ Hoài vẫn tưởng rằng mình hơi lắm mồm nhưng cậu và Giang Tự quả thực không có chủ đề gì để nói cả, nếu thành tích của cậu tốt thì ít ra đã có thể nói về chuyện học tập với Giang Tự, cơ mà cậu lại là hạng nhất đếm ngược của khối.

Tạ Hoài bước nhanh hơn vài bước vượt qua mặt Giang Tự rồi xoay người đi ngược, cậu nhìn Giang Tự rồi kiếm chuyện để nói: "Này, Giang Tự, sao cậu tốt với tôi thế?".

Giang Tự từ từ mở miệng: "'Tốt' chỗ nào?".

"Đưa đồng phục cho tôi, còn mang đồ ăn cho tôi", và cả những việc Tạ Hoài không còn nhớ nữa, "Tôi cảm thấy cậu đối xử với tôi khác với những người khác".

"Thế đã là 'tốt' rồi à?", nghe lời Tạ Hoài nói, Giang Tự không khỏi bật cười, "Chẳng qua đúng là tôi đối xử với cậu khác với người khác".

Tạ Hoài hỏi: "Tại sao?"

Giang Tự không biết vì sao Tạ Hoài lại có nhiều "Tại sao" như vậy, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì tôi...".

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Giang Tự hơi thay đổi.

Một giây tiếp theo, Tạ Hoài bị Giang Tự kéo vào trong ngực.

Tim Tạ Hoài đập thình thịch, chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra.

"Xin lỗi, xin lỗi".

Người xin lỗi hình như là học sinh mới, cậu ta vừa đạp xe từ cổng sau vào, nhưng dây giày vướng vào bàn đạp, cậu ta cúi đầu đưa tay kéo dây, kết quả không để ý phía trước có người. Đến khi cậu ta nhận ra thì xe đạp sắp đâm vào người ta đến nơi, phanh cũng không kịp nữa.

Nếu như Giang Tự không kéo Tạ Hoài qua, Tạ Hoài bây giờ đã bị đâm rồi.

"Em thực sự không cố ý, vừa nãy em kéo dây giày, không nhìn thấy phía trước có người, em xin lỗi...", nam sinh càng nói giọng càng nhỏ, như thể sắp khóc đến nơi.

Giang Tự cau mày, cảm nhận được sự không thiếu tự nhiên của Tạ Hoài, hắn buông bàn tay đang ôm cậu ra: "Cậu không biết trong trường không được đi xe à?".

"Em tưởng chỗ này không có ai...", nam sinh cúi thấp đầu.

Tạ Hoài kéo Giang Tự lại: "Thôi, bọn mình về lớp đi".

Giang Tự khựng lại một chút, không để ý đến người kia nữa, kéo Tạ Hoài rời đi.

Tạ Hoài có thể cảm giác được tâm trạng Giang Tự không tốt.

Về đến lớp, trong phòng học đã có nhiều học sinh ăn xong quay lại.

Tạ Hoài không ngồi ở chỗ của Giang Tự nữa mà ngồi lại chỗ của mình, Giang Tự ngồi xuống bên cạnh.

"Giang Tự, cậu giận à?", Tạ Hoài thăm dò hỏi.

Giang Tự nghĩ nói không tức giận là nói dối, nếu vừa rồi xe đạp thực sự tông vào Tạ Hoài, với tốc độ như vậy, Tạ Hoài không thể không vào bệnh viện. Nhưng hắn không có tư cách gì để tức giận cả.

Hắn trả lời: "Không giận".

Rõ ràng là có.

Tạ Hoài nghĩ thầm.

"Đừng giận nữa mà, tôi không sao. Hơn nữa, không phải vừa rồi có cậu à?", Tạ Hoài đặt tay trái lên bàn Giang Tự, gõ nhẹ.

Tạ Hoài vừa nói vậy, tâm trạng Giang Tự bỗng nhiên tốt lên.

Thế là hắn nói, "Ừ, vậy cậu định trả ơn tôi thế nào?".

"...", Tạ Hoài dừng một chút, "Lấy thân báo đáp?"

Tạ Hoài chỉ là nói đùa, nhưng Giang Tự lại thật sự gật đầu.

Giang Tự: "Cũng được".

Tạ Hoài: "???"

Không phải chứ, sao Giang Tự có thể nói ra hai chữ đó một cách nghiêm túc như thế?

Tạ Hoài không khỏi nghẹn giọng: "... Thế để tôi nghĩ chút".

Bàn trước nghe trọn cuộc trò chuyện của hai người không nhịn được mà quay đầu lại: "Hai ông anh của em ơi, hai người không thấy mình giống như đang làm thứ giao dịch mờ ám gì à?".

Tạ Hoài không hiểu: "Là sao?"

"Hmm..." Bàn trước sắp xếp lại từ ngữ, tóm tắt lại một cách đơn giản, "Cậu không thấy hai người nói chuyện mờ ám như kiểu một cặp yêu nhau à?".

Tạ Hoài cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng là có chút xíu, nhưng cậu và Giang Tự chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.

Tạ Hoài đập vào bàn tay đang để trên bàn mình của người kia, cậu ta bị đau, vội vã rụt tay lại.

"Chậc, Hách Học Tịnh, đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì đó? Dám nói tôi và bạn cùng bạn có quan hệ như vậy là đang xúc phạm đến tình anh em thân thiết trong sáng của bọn tôi đó, đúng không bạn cùng bàn?"

Giang Tự: "..."

Tâm trạng vui vẻ vừa rồi hình như lại biến mất rồi.

Giọng của hắn lạnh đi: "Ừ, tình anh em thân thiết".

Hách Học Tịnh im lặng ngậm miệng, xoay người không nói gì nữa.

Tạ Hoài đang định tiếp tục nói chuyện với Giang Tự thì quay đầu lại thấy vẻ mặt đối phương cứ sai sai, Giang Tự lại tức giận rồi?

"Bạn cùng bàn, cậu lại làm sao thế?"

Giang Tự bơ cậu.

"Lớp trưởng?"

Giang Tự lấy ra một quyển sách.

Tạ Hoài lại gọi: "Giang Tự"

Người kia thờ ơ.

Tạ Hoài nắm lấy áo khoác đồng phục của Giang Tự, nói nhỏ: "Giang Tự Tự"

Bàn tay đang lật sách của Giang Tự khựng lại, mắt hắn tối đi trong một thoáng như đang đè nén điều gì đó, khi chớp mắt thêm lần nữa đã không còn thấy bất kì cảm xúc nào khác.

"Tạ Hoài, cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?"

Tạ Hoài nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi.

"Chọc cậu tức chết làm gì? Để tiện thừa kế di sản của cậu à?", Tạ Hoài nói, "Nhà tôi có tiền, không thèm".

Giang Tự: "..."

Giang Tự đợi một lát, định chờ xem Tạ Hoài muốn nói gì, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Giang Tự quay đầu lại thì thấy Tạ Hoài đã ghé đầu lên bàn ngủ từ lúc nào.

Áo khoác đồng phục của Tạ Hoài còn chưa mặc vào, bị nhét vào ngăn bàn, rút cũng không rút ra được, Giang Tự nghi ngờ Tạ Hoài cố ý.

Cậu có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên lưng Tạ Hoài.

"Đồ vô lương tâm, thả thính xong là ngủ", Giang Tự nhìn gáy đối phương, nhỏ giọng nói một câu.

Buổi chiều tan học, Tạ Hoài và Giang Tự cùng nhau về nhà, hai người đều không trọ trong trường, dù sao trường cũng gần nhà. Hai người ở cùng một khu dân cư, nên chỉ cần không có việc gì khác thì hầu như luôn đi cùng nhau.

Vì công việc bận rộn, bố mẹ Tạ Hoài rất ít khi về nhà. Nhưng Tạ Hoài phát hiện một năm gần đây, bố mẹ cậu về nhà thường xuyên hơn, thời gian ở nhà cũng dài hơn trước kia.

Hôm nay vừa về đến nhà, cậu đã thấy quý cô Triệu Lê đang bận rộn trong bếp.

"Mẹ?" Tạ Hoài có chút kinh ngạc, "Mẹ về sớm thế?"

Triệu Lê quay đầu nhìn Tạ Hoài, dịu dàng nói: "Ừ, hầm canh cho con, còn nấu mấy món con thích nữa".

"Bảo sao từ cửa vào con đã ngửi thấy mùi thơm rồi", Tạ Hoài cười.

Triệu Lê tắt lửa, vừa hừ vừa cười: "Đừng có nịnh nữa anh, đi gọi bố anh ra ăn cơm đi".

"Tuân lệnh!"

Chờ các món đều được bày lên bàn, cả nhà ngồi quây quần, không ai nói gì nhưng không khó để nhận ra ai cũng rất vui, không khí đầm ấm hạnh phúc.

Ăn xong, Triệu Lê hỏi Tạ Hoài ở trường thế nào như thường lệ.

Tạ Hoài đáp: "Đều ổn cả mẹ ạ, không khác gì lúc trước hết".

Triệu Lê lại hỏi: "Trên người có chỗ nào khó chịu không con?"

Bố Tạ liếc nhìn Triệu Lê, khẽ lắc đầu.

Triệu Lê hiểu ngay.

Tạ Hoài không nhìn thấy động tác nhỏ của bố mẹ, cậu nói: "Không ạ, con khỏe re".

"Không là tốt rồi", Triệu Lê cười.

Tạ Hoài tắm xong ra khỏi phòng tắm, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn Giang Tự gửi cho cậu năm phút trước.

Giang Tự: Thứ Năm và thứ Sáu là thi thử, tôi có một ít đề cương tổng kết ở đây, khi nào có thời gian cậu có thể xem qua, có gì không hỏi thì hỏi tôi.

Bên dưới đính kèm một tệp tin. Tạ Hoài bấm vào, không bấm không sao, bấm vào một cái mà cậu giật thót.

Bảy môn, tổng số trang vượt quá 700 trang, nhiều như vậy?

Tạ Hoài sửng sốt một lát mới nhắn lại Giang Tự.

Tạ Hoài: Đều là cậu tổng kết hả?

Giang Tự: Ừ, nhưng chắc không được đầy đủ lắm đâu.

Hơn 700 trang còn chưa đầy đủ? Nếu cậu nhớ không lầm thì lớp 11 vừa mới bắt đầu không lâu, sao đã nhiều kiến thức vậy rồi? Thế giới của học sinh giỏi đúng là không phải thứ học sinh kém như cậu có thể hiểu được.

Tạ Hoài: Ok, cảm ơn nhé.

Nhắn xong câu này chợt thấy như kiểu thái độ của mình không tốt lắm, Tạ Hoài lại gửi thêm một cái sticker [Quỳ lạy đại ca].

Tạ Hoài: Tôi nhất định sẽ đọc cẩn thận.

Giang Tự: Tốt nhất là cậu nên thế.

Thấy tin nhắn của Giang Tự, Tạ Hoài luôn có cảm giác hắn đã nhìn thấu mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến việc đây là tài liệu đối phương đã tự mình gõ từng câu từng chữ một, Tạ Hoài không muốn lãng phí công sức của Giang Tự nên đã thực sự nghiêm túc đọc hơn một tiếng đồng hồ.

Có lẽ vì học hành quá mệt mỏi nên Tạ Hoài lần đầu tiên nằm mơ, một giấc mơ ướt át...

"ĐM!", tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tạ Hoài đơ ra.

"Mình hôn bạn cùng bàn rồi?!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top